Chương 2-2
Buông tách trà tinh xảo, nàng giương mắt nhìn hai người."Nếu Doãn nhị thiếu gia đặc biệt chặn đường ta, nhất quyết mời ta tới đây, tự nhiên sẽ chủ động nói, ta cần gì phải hỏi?" Nàng đùa cợt cười khẽ.
"Được rồi, chúng ta sẽ nói thẳng." Doãn Thức Hoa gật đầu. "Về nợ nần của Đàm gia, chúng ta có thể một bút xóa bỏ."
Nghe vậy, Đàm Chiêu Quân nhịn không được bật cười.
"Có cái gì buồn cười?!" Doãn Thức Kiêu cuối cùng mở miệng, giọng điệu mang vẻ không kiên nhẫn, ánh mắt lại thể hiện sự phiền chán.
Nàng nhíu mày. Nghe đến đây, nàng xác định trăm phần trăm, Doãn Thức Kiêu hoàn toàn không có ý với nàng, thậm chí rất có thành kiến với nàng, một khi đã như vậy, vì sao Doãn trang chủ lại muốn nàng gả cho hắn?
Huynh đệ bọn họ có ân oán sao? Mà nàng lại bị cuốn vào tranh chấp giữa huynh đệ bọn họ sao?
Như vậy...... việc này càng không thể giải thích được nghi vấn "Tại sao là nàng".
"Thức Kiêu, để huynh nói." Doãn Thức Hoa đột nhiên đặt tay lên vai đệ đệ mình trầm giọng trấn an, nhất quyết ngăn không cho hắn nói tiếp.
Doãn Thức Kiêu trừng liếc nàng một cái, nhưng cũng nghe lời im lặng, không nói nữa.
"Đàm cô nương vì sao lại cười?" Doãn Thức Hoa khách khí hỏi.
"Ta cười là vì cái câu Doãn nhị thiếu gia mới vừa nói kia, trước đó ta đã được nghe từ miệng đại ca các ngươi, không sai một chữ." Đàm Chiêu Quân cũng không giấu diếm, kỳ thật nàng cảm giác được, đáng lẽ cặp song sinh này hẳn cũng phải biết chuyện này mới đúng chứ.
"Chúng ta biết đại khái đại ca đã nói gì với ngươi." Hắn quả nhiên gật đầu. "Đại ca của ta lấy điều kiện ngươi phải gả cho Thức Kiêu để xóa bỏ toàn bộ nợ nần, đúng không?"
"Đúng vậy, hắn cho ta thời gian ba ngày suy nghĩ." Nàng cười nhạt.
Doãn Thức Kiêu lập tức nghiến răng nghiến lợi khàn giọng cảnh cáo."Ngươi không được đáp ứng!"
"Thức Kiêu!" Doãn Thức Hoa lại ngăn lại, sau đó nhìn Đàm Chiêu Quân: "Đàm cô nương, chúng ta muốn đưa ra một giao dịch khác với cô nương, đợi chúng ta giải thích ngọn nguồn, rồi Đàm cô nương hãy suy nghĩ cho kỹ."
"Cũng tốt, nói nghe một chút." Dù sao Doãn Thức Câu đưa ra "Biện pháp trả nợ" nàng không thể không nghe, dù sao cũng nên nghe cặp song sinh muốn nói gì đi.
"Kỳ thật điều kiện của chúng ta cùng đại ca không sai biệt lắm, nhưng đối tượng lại khác, chúng ta muốn cô nương gả cho đại ca của ta." Doãn Thức Hoa nói thẳng ra điều kiện của bọn hắn.
Này thật thú vị rồi! Ba huynh đệ này là như thế nào, thay nhau tìm tân nương tử cho đối phương, hơn nữa lại nhất định phải là nàng, cũng quá cổ quái đi!
"Nói thực ra, ta hiện tại không hiểu ra sao, mời các ngươi đem sự tình từ đầu tới đuôi giải thích rõ, bằng không ta cũng không muốn lo lắng suy nghĩ nữa."
"Được rồi! Sự tình có chút phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn ta cũng không biết nói từ đâu, hay là, Đàm cô nương có nghi vấn gì cứ hỏi thẳng, ta sẽ xem xét trả lời từ từ."
"Tốt. Đầu tiên, tại sao Doãn trang chủ muốn ta gả cho Doãn Tam Thiếu gia?"
"Bởi vì chúng ta nói cho đại ca, Thức Kiêu yêu thích Đàm cô nương, cho nên đại ca mới có thể làm như vậy."
"Hừ!" Doãn Thức Kiêu hừ mũi một tiếng, dường như rất bất bất mãn với điều này.
Đàm Chiêu Quân khẽ nhếch miệng. Nếu là như vậy, cũng không phải như nàng nghĩ là huynh đệ bọn họ có thù hận sao!
"Doãn Tam Thiếu gia không cần hừ, ta biết đây là nói dối, cho nên vấn đề kế tiếp chính là, vì sao các ngươi muốn lừa gạt Doãn trang chủ?"
"Người chủ trì Bích Liễu sơn trang, ở mặt ngoài là huynh đệ chúng ta, nhưng trên thực tế, người chủ trì chân chính vẫn là đại ca......"
"Nhìn ra được." Nàng thẳng thắn.
Doãn Thức Hoa đột nhiên dừng một chút, cùng đệ đệ thoáng nhìn nhau, cuối cùng quyết định không cần phỏng đoán ý tứ nàng khi nói câu kia.
"Vì muốn mời ngươi tới Bích Liễu sơn trang, chúng ta nghĩ đến phương pháp thu mua giấy nợ của Đàm gia, nhưng lập tức muốn chi một khoản bạc khổng lồ, làm động tác lớn như vậy, muốn giấu diếm được đại ca của ta là không thể nào, cho nên chúng ta liền tìm lý do, để cho đại ca ta tự mình chỉ đạo chuyện này." Doãn Thức Hoa nhún vai.
"Ta hiểu." Đàm Chiêu Quân cuối cùng lý giải được." Ngay từ đầu các ngươi chính là nhằm vào ta, cho nên, vấn đề thứ ba muốn hỏi, tại sao là ta? Mà không phải đại tỷ hoặc là nhị tỷ ta? Nói thật, các nàng so với ta đều thích hợp làm vợ hơn, tính tình cũng tốt hơn ta, vì sao các ngươi không chọn các nàng?"
"Chính là không phải ngươi thì không được, nhưng nguyên nhân chúng ta không thể nói cho ngươi biết, ngươi chỉ nên biết, chuyện này về sau tùy đại ca ta có nguyện ý nói cho ngươi biết hay không, hoặc là chính ngươi có thể phát hiện ra hay không."
Quả nhiên có nguyên nhân đặc biệt nào đó, hơn nữa cũng xác nhận đối tượng nhất định phải là nàng, như vậy sự tình trở nên dễ dàng hơn.
Cùng thương lượng điều kiện với Doãn Thức Câu thì nàng không thể thắng, bởi vì hắn đã đem đường lui của nàng phong kín rồi, nhưng với cặp song sinh này sẽ không giống như vậy, chỉ xem biểu hiện của Doãn Thức Kiêu, thì khẳng định rằng bọn họ càng lo lắng sợ nàng sẽ đáp ứng điều kiện của đại ca bọn họ, kể từ đó, người không có đường lui ngược lại là bọn họ.
"Khi ta hỏi Doãn trang chủ vấn đề này, hắn cũng trả lời như vậy." Nàng rũ mắt xuống, che lại đáy mắt hiện ra tinh quang. "Cho nên, Doãn trang chủ nghĩ lầm là Doãn Tam Thiếu gia yêu thích ta, đây là thuộc chuyện riêng tư của Tam đệ hắn, cho nên hắn không thể nói cho ta biết. Các ngươi thì sao? Chẳng lẽ không nghĩ tới Doãn trang chủ sẽ hiểu lầm, mà các ngươi chẳng lẽ cũng không hiểu lầm ý tứ của Doãn trang chủ sao?"
"Đương nhiên không phải." Doãn Thức Hoa đột nhiên nói chắc chắn. "Đại ca hiểu lầm, là chúng ta cố ý lừa gạt, nhưng chúng ta không thể hiểu sai ý của đại ca được, chúng ta có bằng chứng chắn chắn cho chuyện này."
Còn nói không thể nói cho nàng biết nguyên nhân, đây không phải là đã bị nàng moi ra rồi sao? Đàm Chiêu Quân giấu nụ cười đắc ý.
Cho nên, ý của bọn hắn là Doãn Thức Câu thật sự yêu thích nàng.
Nói thật, so với cặp song sinh tuấn mỹ này, Doãn Thức Câu có vẻ vừa mắt nàng hơn, tuy rằng tính tình có chút lạnh lùng, bất quá đại khái chính là trong lòng hắn bị giằng co – nếu hắn thật yêu nàng.
Còn về tình trạng thân thể của hắn, cũng không trong phạm vi nàng cần để ý, dù sao chỉ là một cuộc giao dịch.
"Lúc trước khi Doãn trang chủ đưa ra điều kiện này cho ta, ta liền cự tuyệt." Đàm Chiêu Quân nhìn hai huynh đệ, thấy bọn họ biểu tình kinh ngạc, trong lòng nhịn không được cười nhạo một tiếng. Như thế nào, tự tin cao như vậy, cho là nàng sẽ nhanh chóng gật đầu sao?
"Vì sao?" Doãn Thức Hoa kinh ngạc hỏi. Cho dù vẻ ngoài nàng rất đẹp, cho dù bộ dạng Thức Kiêu vô cùng xấu xí, nhưng với tình cảnh nhà nàng trước mắt, cùng với lợi thế hiện giờ của Bích Liễu sơn trang, nàng hẳn phải vội vã đáp ứng không phải sao? Vì sao lại cự tuyệt điều kiện tuyệt vời như thế?!
"Ta đã trả lời hắn, giá ta không rẻ như vậy, hiện tại, ta cũng trả lời như vậy cho các ngươi, hơn hai mươi vạn lượng bạc không thể bán đứt cuộc đời của ta." Nàng ngạo nghễ nói. "Nhưng mà....." Lại cố ý để lại một cái đuôi.