Chương 7: Không tốt, có quái a di!
Ta buồn bực ngồi trước computer, lên blog nguyền rủa một trăm lần, thoải mái một chút liền bắt đầu lướt trang BBS của công ty.Ta thấy hộp tin nhắn cá nhân có một thư mới, ID là quái a di, có để lại số hiệu QQ bảo ta thêm nàng.
Đây không phải trợ lý tổng giám đốc sao?
Ta do dự một chút, đăng nhập vào một số hiệu QQ khác, tên là phấn hồng nữ sinh.
Ta thêm nàng rồi hỏi: “Sao lại muốn ta thêm ngươi?”
Quái a di: “chậc, ngươi là khách quen rồi, muốn thành lập liên lạc lâu dài để thuận tiện giao dịch thôi. Thế nào? Ta muốn cùng ngươi hợp tác làm ăn. Ta cung cấp toàn bộ tin tức về tổng giám đốc cho ngươi, ngươi giúp ta mua thẻ nạp trò chơi.”
“Thẻ nạp? Ngươi không kiếm Q tệ nữa?”
“Gần đây ta phát hiện có thể xài điện thoại công ty nạp, không cần ngươi nữa.”
Hóa ra là thông minh hơn rồi.
“Để bày tỏ thành ý, ta có thể miễn phí nói cho ngươi mấy cái tip nhỏ nhỏ về chuyện tư mật của tổng giám đốc.”
“Sao lại tiếng Trung lẫn tiếng Anh thế kia?”
“Ngươi ngu à? Trung Tây hợp bích, trái đất vốn là một cái thôn, hiểu không?”
“Nga.”
“Đến đến, nói cho ngươi nghe, Quan tổng thích mang dép lê trong phòng làm việc, còn là loại có tai thỏ nữa.”
“Hả!”
“Quà sinh nhật cháu ngoại gái hắn tặng đó mà.”
“Nga.”
“Quan tổng thích uống sữa bò.”
“Hả!”
“Dinh dưỡng mà.”
“Nga.”
“Quan tổng trái phải không phân biệt được.”
“Hả!”
“Phương hướng cảm kém thôi.”
“Nga.”
“Ta nói ngươi nha &^#$%@#!”
Dù sao thì cho tới lúc đi ngủ ta vẫn còn đang suy nghĩ, đôi dép lê con thỏ trong phòng làm việc của tổng giám ấy, hai mắt nó có híp lại không nhỉ?
oOo
Thứ hai lúc đi làm, ta vẫn cọ cọ tới bên người tổng giám đốc.
Hắn gật đầu với ta.
Ta âm thầm nắm tay, cười với hắn, nói: “Chào tổng giám đốc!”
Được rồi! Chỉ nói bốn chữ!
Cùng nhau đi vào thang máy, nhấn nút số tầng, nhìn đèn báo số không ngừng biến hóa.
Vẫn rất hồi hộp, nhưng cảm giác có một chút không giống với lúc trước.
Bất quá là biết một vài chi tiết nhỏ mà thôi, nhưng lại thấy khoảng cách ít đi rất nhiều, ta thành người qua đường giáp có được bí mật của diễn viên.
Ta nhịn không được bèn quay mặt đi, chớp chớp mắt với vách tường thang máy.
Đằng sau có một đồng sự kề sát vào ta nhỏ giọng hỏi: “Sáng sớm chưa rửa mặt sao? Vẫn còn ghèn mắt à?”
Ta không chấp nhặt với loại người không tố chất như thế.
Thang máy hơi chật, thế mà khoảng cách giữa ta và tổng giám đốc lại rất xa.
Ta suy nghĩ một chút, cố lấy dũng khí nói: “Tổng giám đốc, sang phải một chút được không.”
Hắn quay lại hỏi: “Bên phải là bên nào?”
Trong thang máy trầm mặc.
Hắn trợn mắt nhìn ta, ta trừng lại hắn.
“Quan tổng không phân rõ trái phải.” Ta chợt nhớ lại hôm qua trợ lý đã nói.
Sau đó, hắn yên lặng nhích về phía ta.
Ta nhìn tay áo chúng ta dán vào nhau, lại ngẩng đầu, thấy tai tổng giám đốc hơi hồng hồng.
Đến tối, tiểu thư trợ lý lại tìm ta, nàng nói: “Lúc Quan tổng xấu hổ, tai sẽ hồng lên nga!”
Ta nhìn màn hình computer, cười vui vẻ.
Ta biết rồi.
oOo
Dạo gần đây khi ăn cơm, ta luôn lo lắng đề phòng, sợ Dương Giản vọt vào, chụp đũa thi triển Phật sơn vô ảnh đũa.
Nhưng mà hắn không có ghé.
Ta cầm đũa chọc chọc cơm, một cái hai cái ba cái.
Đột nhiên điện thoại reo, ta thấy số lạ, tiếp điện, mở đầu liền nhào đến một câu: “Thủ Ninh, bây giờ ngươi có rảnh không?”
Ta sửng sốt.
Dương Giản so Tào Tháo còn nhanh, Tào Tháo nhắc mới đến, Dương Giản thì vừa nghĩ đã tới rồi.
Ta nói: “Ta đang ăn cơm.”
“Tiếc thật! Ta không ăn cùng ngươi được, gần đây bận quá, thật có lỗi.”
“Xin lỗi cái gì đâu, ta lại không bắt ngươi ăn cùng ta.”
“Cơm nước xong có rảnh không?” Hắn lại hỏi.
Ta suy nghĩ một chút, cũng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Hỏi vậy tức là rảnh rồi, một lát ta ghé nhà đón ngươi, ta đưa ngươi đi gặp vài người.”
“Hả?” Không chờ ta kịp hỏi lại, hắn cúp điện thoại luôn.
Thật bá đạo mà, ta bĩu bĩu môi, có chút bất mãn, ta tiếp tục chọc chọc cơm.
Đột nhiên ta nghĩ tới, vừa rồi hắn nói chúng ta cái gì? Ta và hắn thân vậy sao.
Chờ khi Dương Giản ấn chuông cửa, ta vừa rửa chén xong.
Hắn kéo ta đi, ta nói: “Chờ chút! Ta bỏ tạp dề ra đã!”
Thấy xe hắn, ta ghen tị bùng lên, thật muốn cầm chìa khóa quẹt lên mặt hai cái.
Sao đồng dạng là nhân viên công ty ta lại không có xe chứ!
Ta ngồi cạnh ghế lái, hỏi hắn liên tục: “Đi đâu giờ? Gặp ai vậy?”
Hắn rốt cuộc nhịn không được: “Nếu không muốn đi gặp thổ địa thì đừng phiền ta lái xe!”
Ta câm miệng.
Ta không muốn gặp thổ địa, kỳ thực nguyện vọng của ta là suốt đời ngu ngốc mà được vui vẻ.
Dương Giản đưa ta vào một gian pub. Có vẻ khá cao cấp, nhạc nhẹ, phục vụ sinh đều rất đẹp. Ta dè dặt theo sau hắn, lại bắt đầu hỏi: “Muốn gặp ai vậy? Đây là chỗ nào?”
Hắn cười với ta, tròng kính loang loáng dưới ánh đèn hôn ám của quán rượu: “Yên tâm đi, không đem ngươi bán đâu, ngươi lại chẳng được mấy ký thịt.”
Ta có chút ủy khuất, áp súc chính là tinh hoa thôi.
Hắn dẫn ta vào một căn phòng, nói với mọi người bên trong: “Ta dẫn theo người đến.”
Ta lướt qua hắn, nhìn vào trong.
Có vẻ như phòng có năm sáu người đang ngồi, đồng loạt nhìn về ta.
Ta nuốt nuốt nước miếng.
====================
Vài lời của tác giả:
Khuôn sáo định luật điều thứ 6: đam mỹ văn, đặc biệt là đam mỹ tiểu bạch văn, luôn sẽ có đồng nhân nữ xuất hiện.