*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngoan, đừng sợ.” Hiên Cảnh vỗ lưng Hạ Tranh, “Xin lỗi… Lúc ấy không thể chạy tới sớm hơn một chút, khiến cho em lưu lại hồi ức xấu xí như vậy.”
Hạ Tranh vẻ mặt mê man, suy nghĩ hồi lâu mới bừng tỉnh đại ngộ chuyện mà Hiên Cảnh đang nói tới là chuyện gì.
“Kỳ thực cũng không sao…” Hạ Tranh đang muốn nói gì đó, lại đột nhiên cảm thấy tư thế hiện tại có điểm xấu hổ.
Hiên Cảnh quả thực cao hơn so với Hạ Tranh, nếu hai người đứng thẳng, Hạ Tranh có thể đặt cằm trên vai Hiên Cảnh.
Do di truyền từ gia tộc, dáng dấp Hạ Tranh đã cao rồi, mà Hiên Cảnh lại còn cao hơn cậu một chút, đại khái do tuổi tác lớn hơn nhỉ?
Nhưng lúc nãy nói chuyện, Hạ Tranh ngồi trên ghế sô pha, Hiên Cảnh thì ngồi trên tay vịn. Hiên Cảnh ôm như vậy, khiến cho cả khuôn mặt Hạ Tranh đều chôn ở trong ngực hắn, khí tức thuộc về Hiên Cảnh phả vào mặt làm cho Hạ Tranh ban đầu vốn chẳng có chút tâm tư, lúc này chợt thấy hơi hoảng sợ.
Mặc dù khi còn nhỏ cũng thường được người khác ôm tới ôm lui, nhưng sau khi lớn lên thì loại tư thế bị người ôm vào trong ngực tương đối nhu nhược này, lại thành ra có điểm kỳ quái.
Luôn luôn cảm thấy, dường như hơi ám muội?
Bất quá khi Hạ Tranh còn chưa kịp phục hồi tinh thần, thì Hiên Cảnh đã buông lỏng ôm ấp, đổi thành vỗ vai cậu một cái: “Tôi biết em rất kiên cường, nhưng bảo hộ em là chuyện của tôi, không quan hệ với việc em có mạnh mẽ hay không.”
“Ách… Cảm ơn.” Lúc này chỉ cần nói lời cảm tạ là được rồi nhỉ? Vẻ mặt Hạ Tranh ngây ngốc.
Hiên Cảnh nhịn không được thở dài, trong lòng cảm thấy rất thất bại.
Tuy vừa rồi ôm một cái là do nhất thời nhiệt huyết sôi trào, nhưng hắn cũng đã hảo hảo suy xét bầu không khí trước mắt. Quan hệ giữa hắn và Hạ Tranh đã tương đối thân cận, Hạ Tranh cũng coi hắn là bạn thân, thậm chí có xu hướng đối đãi như đại ca.
Nhưng đây cũng không phải là điều mà hắn mong muốn.
Thừa dịp hiện tại Hạ Tranh còn chưa xác định được vị trị của hắn trong lòng, Hiên Cảnh quyết định làm một đột phá nho nhỏ, tạo ra một ít ám muội.
Kết quả là Hạ Tranh hoàn toàn không hiểu.
Nhưng nếu tiến thêm một bước, Hiên Cảnh lại sợ tín nhiệm thật vất vả mới thu được từ Hạ Tranh sẽ biến mất.
Tuy chưa từng yêu đương qua, nhưng Hiên Cảnh tự nhận EQ của mình không tệ lắm, trên phương diện dụ bắt con mồi cũng xem như có kiên trì, hiện nay thành quả đã nằm trong dự liệu.
Nhưng Hạ Tranh đối với ái tình lại là một bộ không quan hệ, khiến cho Hiên Cảnh vô cùng thắt tâm.
Tốt xấu gì cũng nên mặt đỏ tim đập một chút chứ!? Hắn cảm thấy dung mạo bản thân rất khá, vóc người cũng rất tuyệt, tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy có thể cọ xát ra chút hoa lửa hay không a? Chẳng lẽ Hạ Tranh yêu thích khác phái? Nhưng cũng không thấy cậu quan tâm nhiều tới nữ nhân nha.
Ách… Ngoại trừ Từ Dĩnh.
“Em a…” Hiên Cảnh bất đắc dĩ đưa tay vò rối mái tóc Hạ Tranh, “Quên đi, em còn nhỏ, từ từ sẽ tới.”
Hạ Tranh “???”, không hiểu gì hết, Hiên Cảnh đang nói gì vậy? Ý muốn nói thực lực của mình còn chưa đủ ư?
Hạ Tranh suy nghĩ một chút, rồi trịnh trọng gật đầu: “Em sẽ tiếp tục cố gắng!”
Hiên Cảnh: “…”
Tuy cảm thấy bản thân rất thê thảm, nhưng mà suýt thì nhịn không được cười ra tiếng phải làm sao bây giờ?
“Khụ khụ.” Hiên Cảnh thở dài, “Tôi nghĩ lời mình nói không có cùng ý tứ với em. Bất quá… Sau này lại bàn a!”
Hạ Tranh “???” vậy anh có ý gì, nói rõ ra nha, thật là tò mò.
Hiên Cảnh rẽ qua đề tài này, đổi sang vòng thi ngày hôm nay của Mỹ thực đại hội.
Hạ Tranh thấy Hiên Cảnh không muốn đàm luận tiếp, đành phải kiềm chế lòng hiếu kỳ, bắt đầu đánh giá mỹ thực mà hôm nay cậu ăn được, tiện thể gây thèm thuồng cho Hiên Cảnh một phen.
Trông thấy dáng vẻ hâm mộ của Hiên Cảnh, Hạ Tranh cảm thấy thật có ý tứ, vô cùng vui vẻ.
Đây đại khái là thú vui tà ác mới được bồi dưỡng ra đi! Ai kêu Hiên Cảnh luôn trưng lên bộ dáng bày mưu nghĩ kế, vạn sự đều coi như không chứ?
*****
Mỹ thực đại hội bước vào ngày thứ hai quyết đấu đôi đã bắt đầu trở nên gay cấn, bất quá Hạ Tranh trước khi trọng sinh đã thấy qua hết thảy, tuy lần này có thể chiêm ngưỡng đủ loại đặc hiệu nên có điểm 囧, nhưng vẫn phải nói, cậu coi như tương đối bình tĩnh.
So với mấy người cùng đảm đương thân phận khách quý đặc thù đều vô cùng kích động, thì vẻ mặt Hạ Tranh tuy mang theo hâm mộ và tôn kính, nhưng dù sao cũng coi như còn bình thường.
Màn hình phát sóng trực tiếp thường sẽ quét về phía Hạ Tranh, người chủ trì cũng sẽ thi thoảng nhắc tới Hạ Tranh.
Ý tứ chính là, Hạ Tranh bất đồng so với những người bên cạnh, cậu và các mỹ thực đại sư có mặt tại đây đã ở cùng một đẳng cấp, cho nên mới có thể bình tĩnh như vậy.
Cũng không biết người chủ trì là anti hay fan não tàn của Hạ Tranh, dù sao thì trên mạng vẫn dấy lên một loạt những tin tức trái chiều về cậu, nói mặt mũi Hạ Tranh lớn như cái bồn, nếu lần Mỹ thực đại hội kế tiếp mà không thu được tư cách tham gia, nhìn xem cậu biết giấu mặt vào đâu, cậu cho rằng cái danh hiệu ngũ tinh trù sư là rất giỏi rồi sao.
Hạ Tranh tất nhiên sẽ không quan tâm những lời bóng gió trên mạng này, Ninh Quân thì lại thời thời khắc khắc nhìn qua FaceBo. Vừa thấy bài đăng kia leo lên đứng đầu, khuôn mặt liền đen sì.
Chỉ thoáng suy tư một chút, Ninh Quân đã chuyển phát ngay một ngôn từ bêu xấu, ở trên còn viết thêm, “Đúng là rất cố gắng nhỉ.”
Ninh Quân bây giờ tuy còn chưa đạt được địa vị trong giới chế tạo cơ giáp như ở kiếp trước của Hạ Tranh, nhưng lữ trình nhân sinh của y hiện tại lại càng thêm thuận buồm xuôi gió hơn một chút, danh khí lúc này cũng khá lớn, hơn nữa bình thường hay viết một số đoạn ngắn thú vị, sau khi mở FaceBo thì nhanh chóng biến thành người nổi tiếng trên mạng xã hội.
Y vừa chuyển phát, rất nhanh đã có người vây xem.
“Ha ha ha ha tôi bết là Tiểu Ninh Tử nhất định sẽ ra mặt vì bạn tốt của cậu ấy!”
“Tiểu Ninh Tử là cái quỷ gì…”
“Lầu trên nhất định là người mới, muốn biết Tiểu Ninh Tử là gì thì bấm vô đây [Link].”
‘’Lầu trên hà tất phải phiền phức như vậy, nói thẳng Tiểu Ninh Tử là tên thân mật của hợp tác bảo bối chẳng phải là xong rồi sao.”
“Bảo bối + 1, ha ha ha ha ha đấm đất cười to Tiểu Ninh Tử sẽ lại tạc mao.”
“Ninh Quân: Còn kêu tôi là Tiểu Ninh Tử nữa liền gϊếŧ chết anh! Hạ Ngọc: Được rồi Tiểu Ninh Tử!”
“Lầu trên đừng vậy mà, Hạ nhị ca cũng rất không dễ dàng.”
“Hạ nhị ca rất không dễ dàng ngược cẩu ư, gâu.”
“Không sai, ngược cẩu, gâu gâu gâu.”
“Fan CP xin tự trọng, không cần ở trên FaceBo của chính chủ bình luận về CP, tránh quấy nhiễu tới đương sự.”
“Đúng vậy, muốn YY đợi khi nào hai người công khai hẵng nói, còn có mấy năm nữa.”
“… Có phải là lại lạc đề rồi hay không?”
…
Khuôn mặt Ninh Quân càng đen hơn.
Đã nói cùng nhau lên tiếng ủng hộ Tiểu Tranh cơ mà? Đám fan hâm mộ này thực sự có chút quá đáng! Cư nhiên hoàn toàn lạc đề tới cả biệt danh của y rồi! Đều là lỗi của Hạ Ngọc!
“Ôi chao, sao lại trừng tôi?” Hạ Ngọc cảm nhận được ý chết chóc mãnh liệt, vừa quay đầu đã thấy Ninh Quân đằng đằng sát khí nhìn anh chằm chằm, bèn vẻ mặt mê mang tới gần xem xét, “Tôi ngất, lại đang nói xấu Hạ Tranh nhà mình, đám người kia không thấy nhàm chán hay sao?!”
Hạ Ngọc lập tức hùng hổ đăng nhập FaceBo, rồi chuyển phát ngôn luận của Ninh Quân: “Tôi cũng biết là rất đáng gờm, vô luận có thể tham gia Mỹ thực đại hội hay không đều rất đáng gờm. P/s: Chớ gọi Tiểu Ninh Tử là Tiểu Ninh Tử, cậu ấy sẽ tức giận, hiện tại đang tỏa sát khí, thật là khủng khϊếp ah [Emo: Tôi sờ sợ].”
Đám người ái mộ bên dưới mừng như điên.
“Được rồi Hạ nhị ca, chúng tôi sẽ không gọi Tiểu Ninh Tử là Tiểu Ninh Tử nữa đâu Hạ nhị ca.”
“Tôi cảm thấy Tiểu Ninh Tử mà xem được bài này của Hạ nhi ca phỏng chừng sát khí càng tăng thêm.”
“Chỉ có tôi cảm thấy Hạ nhị ca ngốc manh ngốc manh là rất khả ái sao! Ba huynh đệ Hạ gia đều rất khả ái! Gào khóc Hạ nhị ca tôi muốn gả!”
“Tôi manh Hạ đại ca, dáng vẻ biếng nhác rất gợi cảm a, không thể lựa chọn.”
“Đại ca nhị ca cho mấy người, Tiểu Tranh để tôi nhận [Emo: Mỉm cười].”
“Ha hả, lầu trên tới chiến một trận! Ba huynh đệ Hạ gia một người tôi cũng không nhường!”
“Tôi cảm thấy chúng ta dường như lại lạc đề…”
…
Khuôn mặt Ninh Quân quả thực càng thêm âm trầm, ai có quan hệ đặc biệt với Hạ Ngọc chứ! Thế nhưng y đã từng trải nghiệm qua việc càng tô càng đen trong quá khứ, cũng không tiện giải thích thêm, càng cố thanh minh thì người hâm mộ lại càng YY mạnh mẽ hơn.
Hạ Ngọc vui vẻ nhìn fan tỏ tình với mình, giờ còn đang ở trên FaceBo đâm chọc Hạ Khâm.
Hạ Khâm nhìn sang, chả thèm quan tâm. Tuy anh cũng có tài khoản FaceBo, thi thoảng sẽ trợ giúp Hạ Tranh một chút, nhưng cũng không sở hữu quá nhiều người theo dõi.
Hiên Cảnh vốn cũng muốn nói vài lời, Hạ Khâm liền đưa mắt nhìn hắn: “Cậu bị bêu xấu còn chưa đủ sao? Đừng lên mạng nữa, càng ầm ĩ lại càng hỗn loạn. Trước đó Hạ Ngọc và Ninh Quân đã khuấy động mạng xã hội, để cho tụi nó nói vài lời là được rồi. Còn nữa, cậu chẳng phải sẽ lập tức chính thức nhậm chức ư? Về sau FaceBo cũng không thể dùng nữa đúng không!?”
Hiên Cảnh nghĩ thấy cũng đúng. Sau khi chính thức nhậm chức ở quân đội, FaceBo cá nhân là không thể sử dụng. Để phòng ngừa bất cẩn tiết lộ tin tức trọng yếu nào đó ra ngoài.
Đương nhiên, trở về lén lút mở tài khoản xem xét này nọ, chỉ cần báo cáo lên trên thì vẫn có thể.
Hiện tại hắn nên tận lực tránh xuất hiện trước tầm mắt công chúng.
Ngược lại Hạ Tiểu Tranh xưa nay vốn không để ý tới những thứ ngôn luận này, theo chân bọn họ ầm ĩ tựa hồ cũng chẳng có ý nghĩa.
Bên này Hiên Cảnh bèn tắt FaceBo đi, thế nhưng quần chúng vây xem thì lại rất không hài lòng.
Hạ đại ca ít khi lên FaceBo, Hạ gia chỉ có nhị ca cao lớn chống đỡ cho tiểu đệ đệ, bằng hữu thì có Ninh Quân trợ giúp, các bạn tốt và bạn học thậm chí người quen mới gặp một lần cũng chuyển phát FaceBo của Ninh Quân, biểu thị ủng hộ Hạ Tranh.
Hiên Cảnh tuy thời gian gần đây không thường xuyên cập nhật FaceBo, nhưng trước kia cũng là một người biết thi thoảng thay đổi trạng thái. Nghe nói chỗ ngồi của bọn họ cũng sát nhau, sự tình mà Ninh Quân và Hạ Ngọc đều biết, Hiên Cảnh không thể không biết chứ!? Hắn thậm chí ngay cả tiện tay chia sẻ ủng hộ Hạ Tranh một chút cũng không làm.
Hơi quá đáng! Thiệt thòi Hạ Tranh còn thương hắn như thế! Vì hắn bỏ ra nhiều như vậy! (Nào có???)
Đương nhiên, loại ngôn luận này cũng chỉ mới thoáng hiện, đã bị đám fan não tàn của Hiên Cảnh vùi dập xuống. Bất quá vì fan não tàn của Hiên Cảnh quá kiêu ngạo, dẫn tới người qua đường đều có chút mất hứng.
Hiện tại Hiện Cảnh còn chưa tính là rất cao điệu, đợi sau này khi Hiên Cảnh ngày càng thăng tiến, anti của hắn sẽ mọc lên như nấm, lúc ấy, sự tích tra nam mới có thể gây nên scandal lớn.
Khiến cho Hiên Cảnh sau khi biết được xưng hô tra nam của mình là bắt nguồn từ vụ việc lần này, đáy lòng cảm thấy vô cùng oan khuất. Hắn cũng muốn chuyển phát a, nhưng bị anh vợ ngăn cản.
*****
… Ba ngày thi đấu chỉ chớp mắt liền trôi qua, làm người xem, Hạ Tranh cũng không có quá nhiều kích động.
Có lẽ đợi tới thời điểm chính mình tham gia Mỹ thực đại hội, cùng những mỹ thực đại sư này so đấu, Hạ Tranh mới có thể kích động đi.
Bài danh sau cùng của Mỹ thực đại hội lần này, Top 100 không có quá nhiều thay đổi, nhưng xếp hạng trong danh sách thì lại xuất hiện không ít cải biến.
Bất quá vẫn có thể nhìn ra được, chênh lệch đẳng cấp của mỹ thực đại sư rất cố định, chỉ là thứ tự trong nội bộ có chút đổi mới mà thôi.
Vị mỹ thực đại sư vô địch lần này, lần trước xếp hạng nhì. Quán quân lần trước thì bây giờ lại ở vị trí thứ ba.
Đối với bọn họ mà nói, đoạt Quán quân không chỉ nằm ở thực lực, mà còn phải có chút vận khí.
Sau khi tranh tài kết thúc, Mỹ thực đại hội bế mạc, cuối cùng cũng tới phần chỉ điểm của mỹ thực đại sư mà đám người Hạ Tranh hằng mong đợi.
Đây là hội giao lưu nội bộ hậu bế mạc, không có ký giả, bầu không khí giữa các mỹ thực đại sư cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc này Hạ Tranh mới phát hiện, hai vị đại sư từ lễ khai mạc vẫn luôn tranh đấu tới khi kết thúc, kỳ thực quan hệ cá nhân rất không sai.
“Tiểu Tranh.” Lệ Tát vừa liếc mắt liền trông thấy Hạ Tranh, bèn bay ngay tới, “Có chiêm ngưỡng được biểu hiện tuyệt vời của ta không?”
Xếp hạng của Lệ Tát lần này tăng mạnh, cách mục tiêu của nàng là Côn chỉ có mấy bài danh, có thể nói đã đạt tới cùng một đẳng cấp. Điều này khiến cho nàng bình thường vốn luôn tỏ ra cao quý lãnh diễm cũng không khỏi có chút hưng phấn quá mức.
Hạ Tranh suýt thì bị giày cao gót của nàng đạp phải chân, thật vất vả mới có thể đứng vững: “Rất đặc sắc, chúc mừng.”
“Tiểu Tranh, ta giới thiệu với cậu một chút.” Côn cũng đã tới. Lệ Tát tuy trông thấy Côn thì vẻ mặt không mấy thoải mái, nhưng nghĩ đây là nơi công cộng, cũng chẳng nhiều lời. Bầu không khí giữa đôi anh em họ này vẫn rất không tệ.
Bất quá Lệ Tất vốn không có ác cảm gì với Côn, chỉ là phi thường chán ghét Barry mà thôi.
Nàng lãnh đạm với Côn, chẳng qua vì tức giận Côn thiên vị Barry, không để mắt đến nàng. Nói trắng ra là, nàng là một huynh khống.
Côn lôi kéo Hạ Tranh đi xung quanh chào hỏi, Lệ Tát cũng không rời đi chỗ khác. Nàng cũng là người quen của Hạ Tiểu Tranh, tự nhiên phải đi theo làm chỗ dựa cho bằng hữu.
Giữa các mỹ thực đại sư xếp hạng trên đều có quan hệ cá nhân, dù là tính tình không hợp, cũng phải cho nhau vài phần mặt mũi.
Dù sao đều là những người đứng đầu trong cùng một lĩnh vực.
Đám tiền bối này niên kỷ có lớn có nhỏ, nhưng trẻ nhất cũng phải tầm năm mươi tuổi, so với Hạ Tranh mà nói, đều thuộc về thế hệ chú dì.
“… Lúc đầu ta còn cảm thấy ta rất trẻ.” Ngô Dịch là người dự thi trẻ tuổi nhất Mỹ thực đại hội hiện nay cười nói, “Kết quả so sánh với Tiểu Tranh, ta dường như cũng đã già cả mất rồi.”
“Đây chẳng phải là rất tốt sao? Cậu vừa tham gia Mỹ thực đại hội, đã khiến chúng ta được tôn lên làm lão thịt khô. Hiện tại xuất hiện tiểu thịt tươi mới tới, cho cậu thể hội một chút tâm tình của nhóm lão thịt khô chúng ta.” Một vị trung niên có chòm râu híp mắt cười nói.
“Đâu có đâu có, Phất Lợi đại sư mười năm trước như vậy, bây giờ vẫn còn như vậy, già đi chỗ nào.” Ngô Dịch hiển nhiên rất quen thuộc với vị đại sư Phất Lợi này, cũng không khách khí.
Phất Lợi tủm tỉm cười mà không hề tức giận, tiếp tục đùa giỡn với Ngô Dịch.
“Phất Lợi, lần này bị ta kéo xuống từ bảo tọa mỹ thực vương rồi, cảm giác thế nào hả?” Một vị mỹ nữ với mái tóc uốn lọn to phỏng chừng là cố ý nhuộm thành màu trắng bưng chén rượu tới cười nói, “Ông ngồi trên ngôi vương của giới mỹ thực nhiều năm như vậy, rốt cục đến phiên ta rồi.”
“Chúc mừng chúc mừng.” Phất Lợi nói, “Bất quá lần kế thì không nhất định.”
“Ta mặc kệ lần kế, dù sao lần này ta đã thắng.” Mỹ nữ lại hướng về phía Hạ Tranh mà liếc mắt đưa tình, “Đây chính là tiểu thiên tài kia của Đông minh? Tới đây, cho chị ôm một cái, lớn lên thật là đẹp trai nha.”
“… Phù Lạp Nhĩ ưa thích cái dạng khuôn mặt này của cậu.” Lệ Tát hiển nhiên rất quen thuộc với vị mỹ nữ này, mở miệng ra liền châm chọc, “Số tuổi của cô, đã có thể làm bà của Tiểu Tranh rồi, lại còn chị.”
Phù Lạp Nhĩ chỉ vào khuôn mặt được bảo dưỡng rất tốt của mình: “Nhìn xem, vô cùng mịn màng nhé, chị luôn luôn là thiếu nữ mười tám.”
Hạ Tranh hơi sửng sốt, theo bản năng tiếp lời: “… Nhưng mà tôi đã sắp hai mươi rồi.”
“…” Phù Lạp Nhĩ suýt thì sặc luôn ngụm rượu vừa uống vào.
“Cậu bạn nhỏ này của cô vẫn luôn ngơ ngác như vậy ư?” Phù Lạp Nhĩ vừa ho khan vừa trừng mắt nhìn Lệ Tát.
“… Tôi có nói sai gì sao?” Hạ Tranh vội hỏi. “Xin lỗi, đây là khăn tay.”
“Nói không sai, cậu chỉ là quá ngu ngơ mà thôi.” Côn nhún vai, “Cậu phải biết rằng, nói mười tám chỉ là một phép ẩn dụ, không cần phải nghiêm túc như thế.”
Thấy mấy vị mỹ thực đại sư đứng đầu Liên minh khác đều vây quanh ở chỗ này, Côn bèn lôi kéo Hạ Tranh giới thiệu với từng người.
Đương nhiên, đám trù sư thanh thiếu niên khác cùng theo Hạ Tranh tới cũng không bị bỏ quên, các đại sư đều ôm rất nhiều kỳ vọng đối với đám nhân tài tân tinh này, không hề tư tàng tâm đắc của mình về trù nghệ.
Bất quá đãi ngộ dành cho Hạ Tranh vẫn không cùng một dạng với những người khác, sau khi trải qua một loạt đàm luận thăm dò, các mỹ thực đại sư bắt đầu bình đẳng thảo luận về kỹ xảo nấu nướng với Hạ Tranh. Biết Hạ Tranh sở hữu dao công tinh xảo, còn có trù sư Đông minh am hiểu cắt thái tới luận bàn với cậu.
Hai người lấy luôn bánh flan ở trên bàn mà cắt, tốc độ đều rất nhanh, sợi bánh cắt ra vừa mịn vừa đều đặn.
Nguyên văn ~ 补丁 ~ Tuy tìm ảnh trên mạng có ra kết quả là pudding, nhưng chất bánh pudding mềm, dẻo, dính hơn, gần như chất lỏng nhưng đặc sệt, không thể cắt được như trong truyện, nên mình mạn phép đoán mò là bánh flan.Bánh flan
Pudding
“… Tuy là ngang tài ngang sức, nhưng thực ra thì ta thua rồi.” Trù sư kia trực tiếp bỏ khối bánh flan vừa được cắt gọn vào trong miệng, “Ta ở tuổi của cậu cũng không thể có được kỹ thuật cắt thái tinh tế như vậy.”
“Nhưng mà dao công đạt tới loại trình độ này, cũng rất khó có thể tiến bộ thêm.” Hạ Tranh cũng không chút khách khí thưởng thức luôn bánh flan của mình, không nên lãng phí nha.
Cậu không hề kiêu ngạo, cho dù con đường tu hành không tính là bình thản, nhưng thọ mệnh kiếp trước của cậu so với người bình thường vẫn dài hơn một chút, cho nên thời gian luyện tập kỹ thuật cắt thái cũng không hề ngắn.
Dao công mang theo từ tiền thế, ở đời này cũng chẳng có chút tiến bộ nào.
“Nói cũng phải.” Trù sư kia thở dài, “Ta đều đã cắt qua nhiều đồ vật li kỳ cổ quái rồi, vẫn không thể nào khiến cho dao công tăng tiến thêm một bước.”
Rất nhiều mỹ thực đại sư đều có tài nghệ sở trường của mình. Vị trù sư này am hiểu nhất là kỹ thuật cắt thái tinh xảo, món ăn thể hiện dao công của hắn nổi danh khắp Liên minh. Mặc dù không thể nói là số một, nhưng cũng tuyệt đối thuộc về tầng thứ thượng đẳng nhất.
Tất nhiên, ngoài kỹ thuật xắt rau, hỏa hậu nêm vị gì đó cũng không kém, một món mỹ thực cũng không chỉ cần cắt thái đẹp là sẽ ăn ngon.
Nhưng dao công đối với hắn mà nói, vẫn là yếu tố quan trọng nhất.
“Tôi cũng đã cắt qua rất nhiều thứ, nhưng dường như không có ích lợi gì.” Tuy Hạ Tranh không thiên về dao công, nhưng kỹ thuật cắt thái đối với trù sư Đông minh truyền thống mà nói, là kỹ năng trụ cột trọng yếu nhất.
Mà hiện tại nghệ thuật ẩm thực của Đông Tây minh đã giao hòa cùng một chỗ, đối với trù sư Tây minh bên kia, dao công cũng là một môn học bắt buộc. Mắt thấy hai người này thảo luận về kỹ thuật cắt thái, bọn họ cũng gia nhập nói về bình cảnh mà mình gặp phải.
Lúc này cũng không có người đố kị mà chê bai Hạ Tranh còn trẻ đã gặp phải bình cảnh.
Bởi vì dao công cũng không phải là sở hữu thiên phú thì có thể chơi đùa được, kỹ năng này cần phải khổ luyện mà thành.
Nếu như có người bất mãn với một thanh niên mới hai mươi tuổi, mà dao công đã đạt tới trình độ của đám trù sư năm sáu chục tuổi bọn họ, như vậy chỉ có thể nói kẻ kia thực sự là tốn đủ công phu a.
Liên minh phi thường coi trọng lớp thanh niên, cha mẹ cũng sẽ bảo hộ con cái tới chí ít là hai mươi lăm tuổi, có đôi khi đến tận ba mươi tuổi, mới cho tự lập.
Đương nhiên, một số gia đình là bất đồng, giáo dục dành cho hài tử cũng bất đồng, nhưng việc Hạ Tranh đã ăn bao nhiêu khổ, bọn họ đều rất khó tưởng tượng.
Hài tử nhỏ như vậy, ngày qua ngày năm qua năm cầm con dao đáng sợ mà luyện tập cắt thái, gia trưởng cũng thật là nhẫn tâm lắm thay.
Thực là không nỡ a.
Sau khi Hạ Tranh nghe được lời cảm thán của bọn họ, nhịn không được sờ mũi, có chút áy náy với ba mẹ.
Ba mẹ cũng chưa từng bức bách cậu, đều là cậu chủ động luyện tập, có đôi khi còn lén lút luyện, miễn cho người nhà không nỡ.
Đời này cậu cũng chưa từng gặp phải thất bại hay ma luyện nào, đều là do kiếp trước ban tặng. Có tích lũy từ kiếp trước, mới có thể khiến cho cậu ở đời này trở thành thiên tài.
Hạ Tranh không thể nói ra chuyện tiền kiếp, nhưng đời này là mình chủ động tất cả, cũng không phải do ba mẹ hà khắc, vẫn nên thanh minh một chút.
Đám mỹ thực đại sư tiền bối và trưởng bối xung quanh còn đang cảm thán, Hạ Tranh chịu áp lực quá lớn, đối xử với mình quá tàn nhẫn. Bất quá phải tàn nhẫn với bản thân, mới có thể thành tài.
“Này, cậu quả nhiên vì thầm mến Hiên Cảnh mới nỗ lực như vậy sao!?” Phù Lạp Nhĩ ghé vào bên tai Hạ Tranh, thấp giọng bát quái.
Lỗ tai Hạ Tranh bị nhiệt khí thổi qua một cái, gương mặt lập tức hơi phiếm hồng: “… Không phải, lời đồn đãi ở đâu ra vậy, không quan hệ tới Hiên ca.”
“Mặt đỏ bừng, còn nói không quan hệ.” Phù Lạp Nhĩ vẻ mặt nhiều chuyện nở nụ cười.
Hạ Tranh xoa xoa lỗ tai. Còn không phải bị ngài thổi hồng lên sao? Quan hệ với Hiên ca gì đó. Thầm mến gì chứ, cũng quá bất hợp lí rồi.
Nhưng mà lúc này Hạ Tranh đã cảm nhận được thắt tâm của Ninh Quân khi càng tô càng đen, cậu càng giải thích, người xung quanh càng là một bộ “Ta minh bạch ta minh bạch tiểu hài tử là đang xấu hổ a”, khiến cho cậu hết sức khó xử.
Cuối cùng Hạ Tranh cũng chỉ có thể yên lặng ngậm miệng, tùy ý những người này bát quái.
Dù sao niên kỷ của cậu là nhỏ nhất, bị trêu chọc một chút hình như cũng không có vấn đề gì.
Còn nhóm bạn hữu cùng tới kia, thấy Hạ Tranh đã dung nhập vào trong vòng tròn của các vị đại sư, nói không ao ước là không có khả năng, hơi chút đố kị cũng là bình thường.
Nhưng không có biện pháp.
Thực lực của Hạ Trành còn bày ra đó, đã được các mỹ thực đại sư thừa nhận. Hạ Tranh trong lòng các vị ấy phỏng chừng đã đạt tới tiêu chuẩn đại sư.
Mà bọn họ thì vẫn chỉ là tiểu bối.
Đợi đến khi mình cũng bước ra được một bước này, không biết còn phải tiêu tốn bao nhiêu thời gian nữa.
Bất quá bọn họ mỗi người đều mang theo mỹ danh thiên tài mà một đường đi tới, cũng đều là những người tâm cao khí ngạo. Bị Hạ Tranh đả kích như thế, bọn họ cũng rất có động lực.
Mặc dù còn tồn tại chênh lệch, nhưng chỉ cần nỗ lực, cuối cùng cũng sẽ vượt qua. Càng đừng nói tới thiên phú của mình cũng không kém, thậm chí còn có tiền lệ mỹ thực đại sư tài năng tuy trưởng thành muộn nhưng lại vượt qua người đi trước.
Vị trù sư bài danh đệ nhị hiện tại, chính là từ sau tuổi hai trăm đột nhiên giác ngộ cực nhanh, ổn định trước Top 10 Mỹ thực đại hội.
Chính mình khẳng định cũng có hi vọng.
Mấy vị thiên tài nguyên bản bởi vì danh tiếng mà có chút buông thả này, dưới đả kích tới từ Hạ Tranh, rũ sạch kiêu ngạo, bắt đầu một lần nữa khơi lên kiên định và chuyên cần khi mới tiếp xúc với nấu nướng, thành tựu ngày sau quả thực cũng không tệ.
Cho nên mới nói, một yêu nghiệt, có thể kéo theo cả một đám thiên tài cùng quật khởi, cuối cùng tạo nên một thời đại huy hoàng.