Dù Không Là Thiên Thần

Chương 2

Chương 2: Cả nghìn chỗ mắc cạn
Một người con gái không có gì cả như tôi cũng có thể làm rung động anh ta, làm sao có thể cho rằng, ba nghìn chỗ mắc cạn, mình là cái gáo duy nhất dưới mắt anh ta?

1

Ba năm sau khi quen biết tôi, Trình Tử Ngôn ly dị vợ. Mùa thu, tôi lấy anh. Hôn lễ cực kỳ đơn giản. Một chuyến bay đi Vân Nam, trở về dọn đến một khu nhà mới ở ngoại ô thành phố. Thế là chúng tôi trở thành vợ chồng chính thức hợp danh phận.

Không phải những câu chuyện cùng loại đều có kết cục giống nhau. Chúng tôi yêu nhau, điều đó không ai phải nghi ngờ gì cả.

Tôi cảm thấy có phần không phải với Tô Á, vợ anh, một phụ nữ trung niên cao sang hơn tôi. Tôi đoán chắc Trình Tử Ngôn không phải thay lòng đổi dạ. Một người cao sang và lạnh lùng hợm hĩnh như thế, không thể là người mà những đàn ông có tâm tính như anh yêu được. Cuộc hôn nhân ban đầu của họ, hẳn là phải có một lý do nào khác.

Tôi không hỏi, quá trình và kết thúc đều đã có, khơi lại chuyện cũ là tham lam.

Ba năm trước, xe của Trình Tử Ngôn kéo rách chiếc váy dài của tôi. Đó là chiếc váy duy nhất để tôi mặc đi dự dạ tiệc. Đứng bên xe, nhìn chiếc váy rách, tôi khóc òa lên. Trình Tử Ngôn chắc chắn chưa bao giờ đứng trước tình thế như vậy, anh cuống cả lên, cuối cùng đền cho tôi một chiếc váy mới, chiếc váy có nhãn hiệu nổi tiếng mà tôi mơ ước từ lâu, thêm vào đó là một bữa ăn tối thịnh soạn nữa. Nhìn những hạt ngô Tây Tử mà mình thích ăn, tôi đang khóc bỗng cười phá lên. Người đàn ông lọc lõi như anh đã nhìn ra tất cả.

Khi đang học đại học, người bạn thân nhất của tôi là Nhã Lam đã đoán rằng, một người gầy gò lại có tính cách như tôi, cả đời cũng sẽ không có người đàn ông nào màng đến. Vì vậy tôi vẫn thầm tha thứ cho tôi cái tội đã 24 tuổi rồi mà tình cảm vẫn chưa có nơi neo đậu. Nhã Lam không biết rằng, một người đàn ông 38 tuổi lại có thể yêu cái tính tình thật thà của đàn bà, điều mà tôi có sẵn từ bé.

Yêu nhau ba năm rồi nhưng Trình Tử Ngôn không đòi hỏi gì ở tôi, tôi muốn vậy, anh cũng không hứa hẹn gì với tôi, tôi không oán hận gì. Tình yêu chân thành là vô cùng đáng quý, ba năm có là gì? Mãi đến khi lặng lẽ ly dị vợ, anh mới nói với tôi: Thiên Thiên, làm vợ anh đi!

Vâng! Vâng! Vâng! Nước mắt tôi tuôn trào. Vì cái kết cục ấy, chờ thêm ba năm nữa tôi vẫn vui lòng. Người đàn ông ấy, một tình yêu như vậy, cuối cùng đã bày tỏ tất cả với tôi.

Thế rồi ba năm sau, tôi gặp lại Tô Á lần nữa. Lần đầu tiên sau khi tôi qua đêm cùng Trình Tử Ngôn, chị ta tìm được tôi, nói: “Cho cô bao nhiêu tiền thì cô mới chịu buông tha cho anh ấy?”.

Tôi nói, cho tôi bao nhiêu tiền tôi cũng không rời bỏ anh ấy, trừ khi tôi không yêu nữa, trừ khi anh ấy không cần tình yêu của tôi nữa.

Tôi như vậy đó, thách thức tất cả. Biết rõ mình không đúng mà không một chút khuất phục, danh phận thì làm sao? Tôi không sợ.

Chị ta quay ngoắt bỏ đi. Chị ta cao ngạo tỏ ra không hề thua kém tôi.

Lần này cái lạnh lùng hợm hĩnh của chị ta không hề suy giảm: “Đừng tưởng rằng cô là tất cả, là duy nhất trong mắt anh ta. Chưa biết chừng một ngày nào đó tương lai của cô cũng sẽ như tôi bây giờ thôi”.

Tôi không tin, nhưng không cãi lại, chỉ đưa mắt ngầm bảo chị ta, một người đàn bà thua cuộc, tôi chấp gì, những điều tôi được đã đủ nhiều rồi.

Vì cảm thấy không phải mình không có lỗi, chính tôi đã cướp đoạt hôn nhân của chị ta, nên dù không đòi hỏi gì, kết quả vẫn thế. Ngay trước hôm Trình Tử Ngôn cưới tôi, chị ta đã mang theo con gái bay đi Pháp, Trình Tử Ngôn vì cuộc hôn nhân vừa kết thúc, đã làm tròn nghĩa vụ cuối cùng.

Tôi không hiểu rõ về hôn nhân, không biết có phải một cặp vợ chồng đã sống với nhau nhiều năm, sau khi chia tay sẽ trở thành người dung nước lã hay không.

Thôi không nghĩ nữa.

2

Sau khi cưới, muốn gì được nấy. Tôi hoàn toàn trở thành một người đàn bà nội trợ. Ngày ngày cứ chập tối, tôi lại hâm nóng thức ăn chờ anh trở về. Hai người yêu nhau đã ba năm, vẫn cứ đêm nào cũng là đêm tân hôn.

Chỉ hình như thiếu một cái gì đó rất thần bí, thiếu đi sự lưu luyến từng có mỗi khi chia tay, thật ra đó là một sự thương cảm do say đắm, nhưng cái cảm giác mất mát đó ai mà để ý?

Sau tuần trăng mật, Trình Tử Ngôn quay về công ty của anh, bao nhiêu công việc anh phải xử lý. Cuộc hôn nhân vừa kết thúc đã làm tổn thất không ít nguyên khí của anh.

Tôi tiếp tục làm phóng viên cho tòa báo của tôi. Chúng tôi đã ước hẹn với nhau, ngoài tình cảm ra, không ai được can thiệp vào công việc và thói quen sinh hoạt của ai.

Tôi không bao giờ lấy hôn nhân để cột anh vào tôi, nếu không Trình Tử Ngôn không còn yêu tôi nữa.

Nhã Lam hết sức bất ngờ, không hiểu sao tôi lại lấy chồng một cách tốt đẹp như vậy, hỏi tôi: Mày biết đối xử với đàn ông như thế từ bao giờ vậy?

Tôi thành thật trả lời: Tao thông minh, thêm vào đó là duyên phận và sự kiên nhẫn, tất nhiên là sẽ mỹ mãn.

Nó lắc đầu, khuyên tôi: Vẫn phải cẩn thận là hơn, đàn ông có thể nghiện hôn nhân đấy!

Tôi cười: Nghiên cứu mãi về đàn ông, không những không lấy được chồng, lại còn học được cách dọa mình.

Cuối cùng, nó đã nói thật, không phải người đàn ông nào cũng có quyết tâm đó. Xem ra anh ấy yêu mày thật. Ba nghìn chỗ mắc cạn, mày là cái gáo duy nhất đấy.

Tôi vẫn cười: Anh ấy yêu tao, còn ai biết rõ hơn tao? Ba nghìn chỗ mắc cạn, đàn bà ai cũng muốn làm cái gáo duy nhất.

3

Cuộc sống ngày càng bận rộn, chúng tôi là những người tôn trọng sự nghiệp.

Một buổi tối, dưới ánh đèn sáng, tôi bỗng nhìn thấy một lớp bụi mờ mờ trên những đồ dùng tưởng chừng như bóng loáng, trong khi tôi định xắn áo lên để lau thì Trình Tử Ngôn trở về, thở dài: “Không biết tìm một người giúp việc theo giờ để em còn có thời gian làm những việc em thích sao?”.

Thời gian đó tôi bỗng thích vẽ, buổi tối tôi đi học vẽ, không phải để trở thành họa sỹ mà vì từ nhỏ tôi đã mơ được làm họa sỹ, có thể là tôi muốn đến một lúc nào đó, tôi sẽ vẽ anh theo cảm nhận của riêng mình để anh xem.

Người đàn bà hạnh phúc sau hôn nhân, có thể sống lại những giấc mơ thời thơ ấu.

Chính vào lúc đó, Đồng Tâm chủ động tìm đến nhà tôi – cô gái mặc áo liền quần, mắt to, mặt tròn, để tóc bờm trước trán, dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn, vẻ mặt hơi e thẹn. Đồng Tâm là sinh viên của một trường đại học gần đó. Cũng như nhiều người khác ở đây, cô đi làm để có thêm thu nhập, phục vụ cho nhu cầu sinh hoạt hàng ngày. Cô ấy nói: “Em đến đây mấy lần nhưng không gặp ai, em thấy hoa cỏ trước sân đã đến lúc cần cắt tỉa rồi”.

Chúng tôi chẳng có lý do gì để từ chối cô gái, bởi cô đã chuẩn bị kỹ cho cuộc gặp này rồi. Tôi đã từng học đại học, đã từng có người bạn gái nghèo khổ nhưng tự lập như Đồng Tâm.

Tôi ngoái đầu nhìn Trình Tử Ngôn, anh buông tờ báo trên tay xuống, nhìn tôi cười.

Trình Tử Ngôn không phải là người đàn ông đẹp trai, nhưng nụ cười của anh rất ấm áp. Khi lần đầu tiên anh cười với tôi, tôi thấy trong lòng ấm hẳn lên. Tôi mê sự ấm áp ấy.

Đồng Tâm trở thành người giúp việc theo giờ cho gia đình tôi. Cứ vào chiều thứ tư và chiều thứ bảy, cô lấy chìa khóa từ tổ bảo vệ, đến dọn dẹp nhà cửa cho chúng tôi. Cô ấy làm việc rất chu đáo, gọn gàng, hoa cỏ trong vườn đều được cắt tỉa rất đẹp. Mỗi khi trở về nhà tôi thấy trong lòng thật thoải mái.

Ngày cuối tuần có khi tôi cũng ở nhà làm việc gì đó với cô ấy, khuôn mặt tròn tròn lấm tấm mồ hôi của cô trở nên hồng hào hơn, trông rất đáng yêu.

Tôi thích cô gái này, thỉnh thoảng giữ Đồng Tâm ở lại ăn cơm tối, lúc đầu cô không chịu nhưng dần dà cô không từ chối nữa. Và mỗi lần ăn cơm xong là cô về ngay. Khi ở nhà, chồng tôi thường tiễn cô về những lúc trời tối. Anh ấy nói: Đồng Tâm là một cô bé nhút nhát.

4

Mùa đông đến đã khá lâu, hoa cỏ trong vườn khô héo, Đồng Tâm dọn dẹp lại nên đã sạch sẽ, gọn gàng hơn nhiều. Cô ấy đề nghị với tôi, sang xuân trồng thêm cây ngọc lan, hoặc một khóm trúc, hay cây chi tử ở trước nhà. Tôi thực sự yêu mến cô gái này. Ngày cuối tuần tôi vẫn giữ cô ấy ở lại ăn cơm tối. Cô nói: “Em sắp phải thi rồi, thi xong thì về nhà ăn tết, khi nào trở lại em mới có thể tiếp tục công việc được”.

Tôi cảm thấy hơi bất ngờ, một sự việc như vậy mà tôi không nghĩ tới. Giờ đây nghĩ lại việc đi lại trong những ngày tết quá khổ cực, ngay cả việc đi vệ sinh cũng phải chen chúc, vất vả, nghĩ mà rùng mình. Trình Tử Ngôn bỗng nói: “Nếu vé tàu khó mua, tôi sẽ mua cho cô, chuyến tàu đó hình như lúc nào cũng rất đông khách”.

– Phải đấy! Phải đấy! – Tôi nói. Dù sao thì làm ở công ty du lịch cũng có vé.

Đồng Tâm khoát tay: “Không cần, không cần, nhà trường sẽ đặt mua vé chung, lại được giảm một nửa tiền, trước nay vẫn vậy, em quen rồi”. Nói xong, cô vội vã ăn cơm, rửa bát đĩa. Tôi lấy trong ngăn kéo đưa thêm cho cô một ít tiền, cô đỏ mặt từ chối, khua tay như đánh nhịp.

Trình Tử Ngôn lặng lẽ cản tay tôi lại: “Để anh đi tiễn Đồng Tâm, tiết mục mà em thích đã bắt đầu rồi đấy”.

Tôi ngớ ra, trong lòng bỗng thấy ân hận, đáng lẽ ra tôi phải hiểu cô gái như Đồng Tâm, rất nhạy cảm, tự trọng.

Thật ra tôi cũng vậy, quen biết Trình Tử Ngôn ba năm, nhưng chưa bao giờ anh ấy dùng vật chất để bày tỏ tình yêu với tôi.

Đúng là sáng suốt cả đời mà hồ đồ một lúc. Đồng Tâm cười: “Nhân đây, xin chúc tết sớm anh chị”. Con đường trở lại trường không xa lắm, chỉ qua hai ngã ba, ban đêm chỉ có đèn vàng, xe cộ không nhiều lắm. Bình thường cả đi lẫn về chưa đến mười lăm phút, thế mà thời gian Trình Tử Ngôn đi dài gấp mấy lần. Tôi vừa xem ti vi vừa lo lắng không biết dọc đường có xảy ra vấn đề gì không? Cuối cùng, không chịu được, tôi chạy ra cửa thì thấy Trình Tử Ngôn dừng xe đi vào.

Anh nói chuyện với Đồng Tâm một lát. Không chờ tôi hỏi, anh ấy nói thêm: Cô bé này có điều giấu chúng ta. Nghỉ đông, cô ấy vốn không định về, chỉ muốn kiếm thêm ít tiền, đến một tiệm rượu làm nhân viên phục vụ ở đó khoảng một tháng.

Tôi giật mình, gia cảnh cô ấy tồi tệ hơn chúng tôi nghĩ nhiều, không biết có khổ lắm không?

Trình Tử Ngôn lắc đầu: Cô ấy mồ côi, làm gì có nhà.

Tôi bỗng thấy cay cay trong mũi: Chúng ta có thể làm gì để giúp đỡ cô ấy?

Anh lại lắc đầu: Bảo vệ lòng tự trọng của cô ấy là tốt hơn cả. Cô ấy đã bộc bạch với anh là mong sao sau này chúng ta không làm một việc gì thừa đối với cô ấy.

Trình Tử Ngôn khoác tay tôi đi vào căn phòng ấm áp của mình.

Vì cô gái Đồng Tâm mà suốt đêm ấy tôi thấy lòng mình không thể yên được.

Khi gặp lại Đồng Tâm thì cây nghênh xuân trong sân đã nở hoa. Nhờ bàn tay Đồng Tâm cắt tỉa nên tán hoa chụm lại trông rất đẹp. Sau đó theo lời Đồng Tâm, chúng tôi trồng thêm mấy cây ngọc lan và hai khóm trúc. Cô gái đã học tới năm thứ ba, kết thúc học kỳ này có thể Đồng Tâm phải tìm nơi thực tập.

Tình cờ tôi phát hiện thấy Đồng Tâm rất giỏi tiếng Anh, cô ấy nói tiếng Anh rất lưu loát, không giống những người Trung Quốc nói tiếng Anh mà tôi đã từng nghe. Không nhịn được, tôi đề nghị với chồng: Có thể cho Đồng Tâm đến công ty anh thực tập được không, sau khi tốt nghiệp hãy giữ cô ấy ở lại làm nhân viên văn phòng, soạn thảo văn bản, một nhân viên như vậy chắc không dễ tìm đâu.

Trình Tử Ngôn vỗ vào đầu tôi: Em lại sắp xếp cuộc sống cho cô ấy đấy. Em nghĩ rằng cô ấy sẽ chấp nhận à?

Như vậy cũng không đúng, tôi thực sự bất ngờ. Thế nào mới là không quá đáng? Hơn nữa Trình Tử Ngôn hiểu tính tình cô ấy hơn tôi sao?

Tôi ngơ ngác nhìn anh: Đồng Tâm lúc nào cũng muốn tìm việc làm.

Cô ấy sẽ tự mình tìm lấy. Trình Tử Ngôn nói: Thiên Thiên, em hơi dông dài đấy.

Tôi dông dài ư? Trước đây khi vừa mới quen nhau, anh ấy thường bảo tôi là người quả quyết đến mức khó tưởng tượng, như không biết cân nhắc, đắn đo gì. Nay khi tình cảm đã gắn bó với nhau rồi thì anh ấy lại bảo là tôi dông dài. Đồng Tâm chỉ là một cô bé xa lạ mà thôi, vốn dĩ có thể cả đời không quen biết, việc gì tôi cứ phải quan tâm thái quá. Không tranh cãi với anh ấy nữa. Cuộc hôn nhân này gian khổ lắm mới có được, những việc vặt vãnh như vậy không đáng để tranh cãi chút nào. Tôi đã hai mươi tám tuổi, cần có một đứa con. Bởi có lần tôi phát hiện thấy trong ví của anh có ảnh cô con gái, vấn đề này chưa bao giờ tôi dám nhắc đến. Rất nhiều việc có thể anh ấy không nói với tôi nhưng không thể giấu được tôi. Anh ấy đang nhớ con, nó đã mười hai tuổi rồi, cô bé xinh như một thiên thần, cứ nửa đêm cô bé lại gọi điện cho anh, lần gọi nào cũng làm tôi tỉnh giấc, nhưng tôi không hề tỏ ra bất mãn hay khó chịu, bởi đó là con gái của anh, là dòng máu của anh, không thể chia cắt, không thể tranh đoạt. Điều đó tự tôi phải hiểu.

Không phải muốn có một đứa con để trói buộc tình cảm của anh, mà chính tôi muốn có một cái gì đó làm bằng chứng cho tình yêu và cuộc sống của tôi. Tôi nghĩ nêu ra nguyện vọng đó khi đã có một tình yêu mĩ mãn là thích hợp. Một đêm, hai đêm, sang đêm thứ ba tôi đã nói ra điều đó.

Trình Tử Ngôn sững người: Thiên Thiên, anh nghĩ chưa vội. Bàn tay ấm áp của anh vẫn không rời khỏi người tôi.

Lý do? Tôi nhìn anh không hỏi, chỉ thể hiện qua ánh mắt.

Anh nói: Anh chưa sẵn sàng.

Chưa sẵn sàng? Tôi nghĩ bụng: Thân thể hay tâm lý?

Anh bật lửa, châm thuốc, tôi vùi mình vào lòng anh. Anh không muốn giải thích.

Có thể tôi quá nóng lòng, chẳng qua chỉ mới một năm chung sống, mà cuộc hôn nhân trước của anh là mười ba năm. Anh ấy có lý do để chần chừ.

Rất lâu rồi không nhắc lại, Đồng Tâm cũng rất lâu rồi không thấy đến. Có lẽ cô ấy bận nhiều việc trước khi tốt nghiệp. Tôi chợt nghĩ: Trong những công việc ấy không biết có tình yêu không?

Tôi không nhịn được cười, một cô gái giản đơn, trong sáng như vậy có tình yêu sẽ như thế nào? Có thể là một chàng trai mặt mày rạng rỡ? Họ vẫn khoác tay nhau?

Tôi nghĩ đến Đồng Tâm. Việc nhà vẫn rất bộn bề. Việc học vẽ của tôi chưa đâu vào đâu cả, tôi đã bắt đầu vẽ anh.

Trình Tử Ngôn đề nghị thuê người làm công theo giờ. Tôi từ chối, thực ra tôi đã quen tự mình làm tất cả. Đây là nhà của tôi, tôi muốn bất cứ xó xỉnh nào trong nhà này cũng đều có dấu vết của tôi. Hơn nữa cũng không dễ tìm được người làm tốt như Đồng Tâm.

Thời gian cứ thế chầm chậm nối tiếp nhau trôi qua.

5

Đã lâu lắm không gặp Nhã Lam, mỗi lần nó có chuyện tình yêu mới thì đều bỏ rơi tôi. Hai mươi tám tuổi rồi, nó vẫn đủng đỉnh, không muốn lấy chồng, vẫn cho rằng mình còn trẻ lắm. Nếu tôi như nó thì không thể cứ đủng đỉnh như vậy được. Đủng đỉnh đến quên cả bạn bè. Thế là tối hôm đó, tôi nghe được giọng của nó trong điện thoại, trước hết tôi mắng nó một trận cho bõ.

Trước kia nó có thể bình tĩnh nghe tôi chửi xong, sau đó mới dịu dàng phản kích, lần này nó không bền bỉ như vậy nữa, vội vàng ngắt lời tôi: Thiên Thiên, có chuyện đây, mày vẫn còn nhàn nhã ngồi mà chửi tao à?

Xảy ra việc gì mà tao không thể nhàn nhã ngồi ở nhà? Hơn nữa không chửi mày thì tao chửi ai? Tôi cười.

Là Trình Tử Ngôn, Nhã Lam nói: Vừa rồi trong xe tao nhìn thấy Trình Tử Ngôn.

Nhìn thấy Trình Tử Ngôn thì sao? Tôi vẫn cười: Mày bất ngờ lắm à? Không muốn nhìn thấy anh ấy sao?

Tao rất bất ngờ, bên cạnh anh ta còn có một cô gái.

Trước sự ôn tồn của tôi, Nhã Lam tức sôi lên: Anh ta đặt tay lên vai cô gái, ánh mắt nhìn cô gái còn dịu dàng hơn nước mùa xuân, mày bảo tao có thể không bất ngờ sao?

Chờ tí, tôi ngắt lời Nhã Lam: Một cô gái mắt to, không cao lắm, trước trán để tóc bờm, mặc áo liền quần…?

Lòng tôi bỗng sụp xuống, không có bất cứ lý lẽ gì, vì sao chỉ nghe nói đến người con gái là tôi nghĩ ngay đến Đồng Tâm.

Nhã Lam kinh ngạc kêu lên: Mày quen nó, biết nó, rốt cuộc là chuyện gì, chỉ mới hai tháng tao không gặp mày, thế giới này trắng đen đều đã điên đảo cả sao…?

Không! Không! Không! Tôi ném ống nghe xuống, nếu không phải là Nhã Lam lừa tôi, thì là thính giác, cảm giác của tôi có vấn đề.

Một cộng một khi tính sai bằng ba, bằng bốn, bằng hai nghìn, bằng… một triệu.

Rõ ràng có vô số khả năng, vì sao chỉ là bằng không?

Đồng Tâm, cô bé trong trắng, kiêu ngạo, nó không có cặp mắt và tấm lòng quyến rũ đàn ông. Trình Tử Ngôn là người đàn ông mà như tôi cũng theo đuổi, anh không thể lại động lòng trước người con gái khác, một người con gái giản đơn như hoa nghênh xuân đâu đâu cũng có thể gặp. Có thể anh chỉ muốn giúp đỡ cô ta, anh biết rõ hơn nên làm thế nào không chạm đến lòng tự trọng của cô ta. Nhưng sao lại phải làm thế? Anh đặt tay lên vai cô gái, dùng cặp mắt dịu hiền như nước mùa xuân để nhìn cô?

Mà khi Nhã Lam nhìn thấy anh ấy, anh ở Thượng Hải chứ, anh bảo với mình như vậy mà.

6

Mười phút sau, tôi mặc xong quần áo, chải đầu nghiêm chỉnh, mới chín rưỡi tối, chưa muộn lắm, tôi phải đi tìm Đồng Tâm, đêm nay nếu không hỏi rõ ràng, tôi không cam lòng. Trong sự đoạn tuyệt bi tráng, tôi bỗng vô cớ nghĩ đến Tô Á. Không biết ngày đó, có phải chị ta cũng như vậy không? Không hỏi rõ ràng, chết không cam. Nhưng tôi không có cái kiêu ngạo như chị ta, dù cố sức che đậy như thế nào, lòng tôi cũng đã rối như tơ vò.

Đẩy cửa bước ra giữa sân, tôi cảm thấy như nhìn thấy ma: Đồng Tâm đứng trước một cây hoa chi tử, đó là cây hoa mà lần cuối cùng gặp tôi, cô đã tặng tôi. Cây rất nhỏ và đã nở những bông hoa trắng li ti, tôi nhớ được mùi thơm của nó.

Cô ấy vẫn là cô bé, xem ra tâm hồn chưa có chỗ dựa, tóc bờm ngang mày, mắt to, mặc áo liền quần, không giấu được vẻ e lệ trời cho.

Nhưng Trình Tử Ngôn, anh ấy ở đâu?

Đồng Tâm nhìn tôi: Chị biết rồi?

Thế là cái mà Nhã Lam nhìn thấy là sự thật. Tôi không gật đầu, cơ thể tôi bỗng nhiên cứng đờ. Cô ta ngắt một chiếc lá khô nát vụn: Lúc đầu em không định kết thúc thế này. Nhưng bỗng nhiên em không muốn chơi đến cùng cái trò chơi này. Em đã không thể hận chị được.

Hận tôi? Tôi mở to mắt nhìn cô ta, tôi không hiểu vì sao lại có cái hận vô duyên vô cớ như vậy?

Em là con mồ côi, chị biết rồi, có đúng không?

Tôi bỗng gật đầu, gật một cái, rồi một cái nữa.

– Nhưng Trình Tử Ngôn không biết, từ khi em nhớ được, dì Tô Á của em vẫn chăm lo cho em đến tận bây giờ. Họ không phải là vợ chồng hết mực quan tâm đến nhau, thật ra chị cũng vậy, nhưng em biết, hồi đó họ rất yêu nhau, họ đã đến với nhau trong cảnh bần hàn, không một xu dính túi, chặng đường như vậy chị không có.

Đồng Tâm quay về phía tôi. Tôi có thể coi là một câu chuyện hay là một đồng thoại. Cô ta nói: Dì Tô Á là một người lương thiện, chỉ có điều hơi háo danh, dì không bao giờ nói với anh ấy là dì yêu anh ấy đến mức nào, thế là dì mất anh ấy. Tuy nhiên Trình Tử Ngôn không phải là người xấu. Có thể là về phương diện tình cảm, không có phân biệt người tốt, người xấu gì cả. Nếu chị không xuất hiện thì họ vẫn tiếp tục sống với nhau. Anh ấy không thể phủ nhận đó là hạnh phúc, cũng như nếu em không xuất hiện, tình yêu của anh chị sẽ trọn vẹn trước sau, ít nhất chị cũng nghĩ như vậy.

Trong mắt tôi chứa đầy những đau buồn, tình yêu của tôi nay không còn trọn vẹn nữa chăng?

Câu nói cuối cùng của Đồng Tâm thế là thành ngụ ngôn: Tôi không muốn làm gì nữa cũng như chưa từng làm một cái gì thực sự, chỉ muốn bảo cho bạn biết rằng tình cảm con người là mềm yếu, là dễ gãy, là có khiếm khuyết, không thể chịu được sự cám dỗ quá lâu, quá nhiều. Một người con gái không có gì cả như tôi cũng có thể làm rung động anh ta, làm sao có thể cho rằng, ba nghìn chỗ mắc cạn, mình là cái gáo duy nhất dưới mắt anh ta? Trái tim đang đau của bạn làm sao có thể xác định là trái tim của bạn?

Đồng Tâm đi rồi, mang theo cả câu chuyện ngụ ngôn của tôi, chuyện đồng thoại của tôi.

Ở một nơi không xa, tôi nhìn thấy Trình Tử Ngôn, anh cũng nhìn tôi. Từ lâu lắm rồi, tôi muốn vẽ cái ánh mắt đang nhìn tôi của anh, nhưng mãi không biết bắt đầu từ đâu, thế là một bức tranh đẹp đến nay vẫn chưa có hồn.

Anh ấy là câu chuyện duy nhất trong cuộc đời tôi. Dù Đồng Tâm đã ra đi nhưng tôi vẫn không biết tôi sẽ kiên trì được bao lâu nữa.