Chung Cực Lam Ấn

Chương 54

Chương 54: Số hiệu 11235
Người đàn ông đeo cặp kính đen to sụ khiêng súng trên vai, nhìn ở phía xa xa chỉ sau không đầy ba phút, đội Quy Linh đã thần không biết quỷ không hay thanh lý hiện trường xong xuôi đâu đấy.

Hơn nửa khuôn mặt của người đàn ông giấu dưới cặp kính râm, không nhìn ra được gã bao nhiêu tuổi. Khuôn mặt gã góc cạnh rõ ràng lại không quá mức cứng rắn, đôi tay thon dài đẹp đẽ như tay của nghệ sĩ dương cầm.

Gã dựa vào góc tường châm một điếu thuốc, nhàn nhã như vừa ngủ dậy dựa vào đầu giường sau giấc nghỉ lúc ban trưa đầy nắng chói chang____ Nhàn nhã như thể người xấu số vừa rồi không phải là do chính tay gã gϊếŧ.

Đúng lúc này, di động trong túi ngực của hắn vang lên, âm báo gọi đến không đóng, nó rung lên một chút rồi tiếng chuông réo rắt truyền ra. Gã ăn mặc trông y hệt

dân áo đen của đế quốc hacker, thế mà chuông điện thoại cư nhiên lại là thần khúc ‘Mua bán tình yêu’ kinh điển, cả người từ trên xuống dưới tự nhiên nhiễm thêm vài phần mùi vị nhà quê bản Mèo đáng khinh.

Vị bắn tỉa phẩm vị kì lạ chậm rì rì phun khói thành vòng, thưởng thức nhạc chuông độc đáo của mình một chút (hình như còn lải nhải hát theo mấy câu), mãi hồi lâu sau mới nhấc máy, biếng nhác ‘Ừm’ một tiếng.

Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi mới truyền đến một giọng nam trầm thấp: “‘11235’, cậu đổi cái nhạc chờ nào có muối hơn tí được không, sao cứ bắt tôi phải nghe Chuột yêu gạo mãi thế?”

“Không thích nghe thì đừng có gọi, hai ta đều tiết kiệm được tiền điện thoại.” Tay súng bắn tỉa số hiệu 11235 vê tắt điếu thuốc sắp đốt trụi, sờ sờ trên tường lấy ra một cái túi lớn đút súng ngắm vào, sau đó vác túi lên vai y như đeo guitar gỗ. Gã tháo kính đen xuống cài lên ngực, sau đó cởi bỏ cái áo khoác kín mít, bên trong lộ ra cái áo vá chằng vá đυ.p vô cùng vô cùng phá cách cùng với quả sơ mi hoa hòe hoa sói. Sau đó, gã cúi người xắn ống quần thành bên dài bên ngắn lủng lẳng treo hai bên ống chân, để hở ra hai chiếc tất rõ ràng không phải là một đôi và đôi giày thể thao bản nhái viết “NIKE” thành “NICE”, xong đâu đấy, một đại ca áo đen đã hoàn toàn biến thành một thanh niên bê bối bán đĩa rởm ở cửa ga tàu điện.

Gã lại lấy ra một điếu thuốc nữa, một tay rút cái bật lửa một đồng một cái siêu thị bán đầy châm thuốc lên, vừa đi bộ vừa nói: “Yên tâm, tôi không bắn chết ‘bảo bối’ của anh.”

Người đàn ông ở đầu dây bên kia hơi khựng lại: “Sao? Cậu nhìn thấy y?”

11235 cười nhạo một tiếng: “Cứ như là anh không biết ấy, không biết thì gọi điện cho tôi làm quái gì? Để hai ta nhàn cư vi bất thiện ngồi tán nhảm với nhau chắc? Đừng lo lắng, dự báo thời tiết bảo hôm nay trời trong…”

Một tiếng sấm rền vang phía chân trời, 11235 nói: “… Nắng đẹp.”

“Cậu thấy y thế nào?”

11235 hàm hồ bảo: “Còn có thể thế nào, cũng giống cái lũ ngu ngốc ịn dấu trong phòng thí nghiệm của anh cả thôi.”

“Không, cậu không hiểu,” người đàn ông ở đầu dây bên kia nói tiếp, “Y không giống Lam ấn, y là hoàn mỹ, y có hệ thống tuần hoàn hoàn chỉnh, là kiệt tác có thể tách riêng cảm xúc nội sinh và ngoại sinh. Sự tồn tại của y là đại biểu cho khả năng tiến hóa hoàn toàn mới của toàn nhân loại…”

11235 mặt không đổi sắc nghe đối phương thuyết minh sự tốt đẹp của Khôi ấn song hạch như tên bán hàng đa cấp, cuối cùng lãnh đạm lên tiếng: “Thì sao? Tôi không mua đâu.”

Người ở đầu dây bên kia: “…”

Trên mặt 11235 nở một nụ cười không rõ rệt: “Báo cáo với anh một chút để anh chuyển lời cho lão già, bảo nhiệm vụ lần này của tôi hoàn thành. Kẻ đáng chết thì không còn sống, kẻ không đáng chết vẫn có thể nhảy nhót tung tăng. Không còn việc gì nữa thì cúp máy đi, tôi còn phải đi làm thêm, đừng có cản đường kiếm tiền của ông đây nữa.”

Nói xong, gã dứt khoát cúp điện thoại, tắt máy, nghênh ngang rẽ vào ga tàu điện ngầm, mở cái túi lớn cất súng ngắm ra từ một phía khác, thật sự lấy một chiếc guitar. Gã đằng hắng cổ họng, chen lên một đoàn tàu đang đi về hướng bến đỗ rồi nở một nụ cười có chút đáng khinh có chút ngốc nghếch: “Hôm nay tôi mang tới một bài hát cũ, hi vọng mọi người sẽ thích. Có tiền lẻ thì động viên một chút vật chất, không có tiền lẻ thì xin cho một tràng pháo tay, cảm ơn, cảm ơn sự cổ vũ của các bạn.”

Giọng hát không ngờ lại vô cùng động lòng người hát lên một bài ca đã cũ, đi vào trong toa tàu dạo một vòng rồi xuống, gã thực sự thu được chút tiền. Số hiệu của gã là 11235, là khẩu súng nhanh nhất hoàn mỹ nhất trên thế giới, hơn nữa trên người không có dấu ấn đáng cười mà gã thường treo nơi cửa miệng. Đương nhiên lúc này gã còn chưa biết, người đàn ông mà gã cho rằng chỉ có cái dấu ấn xoắn nhiều hơn người khác nửa vòng từng bị gã dùng súng ngắm đùa giỡn đến nhảy tưng tưng ấy, sau này lại trở thành địch thủ đáng gờm của gã.

Trên thế gian này có vài mối duyên phận mà đằng trước nó tô thêm một chữ ‘nghiệt’ thật to.

Đội Quy Linh dựa theo địa chỉ mà Tô Khinh mang về, dùng tốc độ nhanh nhất sắp xếp một đội võ trang cử đi, thế nhưng đi rồi mới biết đối phương đã người đi nhà trống mất rồi. Đẩy cửa ra chỉ thấy thi thể đầy đất cùng mấy mảnh tư liệu nhìn không ra lai lịch, có thể thấy là cũng chỉ vừa mới di dời.

Khoảnh khắc bọn họ vọt vào, những chiếc vòng trên cổ tay thi thể đồng loạt gãy đôi, biến thành màu xám, đáng tiếc lúc này Tô Khinh không đi theo đội, không ai trong bọn họ nghe ra huyền cơ gì.

Tô Khinh thì sao? Vết thương trên tay y đã được băng bó gọn gàng, vết tím trên cằm cũng được xử lý đâu vào đó. Bây giờ y đang làm tổ trong phòng mình ở tổng bộ đội Quy Linh để viết kiểm điểm. Đồ Đồ Đồ tan học chỗ giáo sư Trình trở về thò đầu ngó vào, ngắm nghía tạo hình mới mẻ của người giám hộ nhà mình một tí rồi lại gần nịnh nọt nói: “Chú Tô, đang bận à?”

Tô Khinh đang gõ chữ như bay, cứ như những lời này y không cần nghĩ mà tuôn ra từ phế phủ, đến đầu cũng không buồn ngẩng.

“Đang phải viết bài.”

Đồ Đồ Đồ lon ton chạy tới ghé mặt qua vai Tô Khinh nhìn qua, thì thấy trên màn hình máy tính của y hiện ra một dòng chữ với tốc độ chớp giật “Đây là hành vi phá vỡ kỉ luật của tổ chức, tuy rằng không tạo thành hậu quả nặng nề nhưng tình huống vẫn là vô cùng nghiêm trọng, kỷ luật là cái gì chứ?”

Sau đó là mấy trăm chữ tuần hoàn định nghĩa những luận điểm cực kì vô nghĩa hết bài này đến bài khác, cuối cùng nói có sách mách có chứng dẫn ra: “Chủ tịch A nói… Lãnh tụ B nói… Tiền bối C nói… Đại sư D nói…”

Đồ Đồ Đồ mở to hai mắt mà nhìn, trong lòng càng sùng bái Tô Khinh vô hạn, thầm nghĩ ông chú nhà mình đúng là đầy bụng kinh luân, lời nói của bao nhiêu danh nhân như thế mà học thuộc lòng không cần bản nháp, trâu bò vật vã! Nó nhịn không được dùng giọng nói tràn đầy kính sợ mà hỏi: “Chú, chú học mấy cái này ở đâu vậy? Có chúng nó, chẳng phải sáng tác văn học chỉ là trò chơi thôi sao?”

Đôi tay đang lướt như bay của Tô Khinh dừng một chút, sau đó mặt không đổi sắc bảo: “À, trong sách không có đâu, đây đều là bọn họ nói mồm cả đấy.”

Đồ Đồ Đồ càng thêm phục y sát đất, bụng nghĩ đến cả mấy câu nói mồm mà chú cũng tìm ra được, quả thực không phải trâu bò bình thường nữa, thành thần rồi!

Đêm đó, hơn mười thi thể được kéo về, bộ kĩ thuật và bộ chữa trị bận rộn đến xốc vó lên trời, vừa xác nhận thân phận nạn nhân vừa nghiên cứu tài liệu thu được; tổ nhân viên bên ngoài lăn lóc một ngày đều tự mình giải tán. Hồ Bất Quy lại đi đến trước cửa phòng Tô Khinh, đứng đó hồi lâu không gõ cửa mà cứ dạo vòng tròn tại chỗ.

Bỗng nhiên, cửa mở ra từ bên trong. Tô Khinh đã sớm nghe thấy tiếng anh vòng quanh bên ngoài như lừa kéo cối xay, bấy giờ liền nhô đầu ra thăm hỏi: “Đội trưởng Hồ à, xin lỗi anh nhé, kiểm điểm chỉ còn tầm một hai nghìn chữ nữa thôi, xong ngay đây xong ngay đây.”

Bản kiểm điểm ba vạn chữ mà mới có hơn nửa ngày đã viết gần xong, người này còn bị thương một bàn tay nữa đấy nhé. Hồ Bất Quy phát hiện mình quá xem thường trình độ chém gió của Tô Khinh rồi. Ánh mắt anh chậm rãi dời xuống, cuối cùng rơi xuống vết bầm dưới cằm y. Màu da của Tô Khinh rất trắng, cho nên vết bầm ấy lại càng thêm rõ ràng. Hồ Bất Quy trầm ánh mắt, nhịn không được xoa xoa một chút vào dưới cằm người đối diện: “Còn đau không?”

Đau thì vẫn còn hơi đau, cơ mà đấy không phải là trọng điểm. Cái lúc ngón tay thô ráp của Hồ Bất Quy nhẹ nhàng chạm vào Tô Khinh, vừa không chú ý thì đầu ngón tay đã cọ một chút lên khóe miệng y. Làn da nơi ấy rất mỏng, vừa chạm một cái thì như có hoa lửa tuôn ra vậy. Hai người đồng thời khựng lại, đều cảm thấy động tác này có chút… Ờ thì…hơi quá.

Lúc này Đồ Đồ Đồ vừa tắm xong, mặc áo con vịt chạy chân trần xông ra ngoài, ồn ào làm loạn: “Tô hoàng thúc, ngươi mau kể cho trẫm…”

Sau đó thằng lỏi con để ý thấy động tác của Hồ lão đại, thế là nó dừng ngay lại, ngẩng đầu chớp mắt nhìn bên này lại nhìn bên kia, cuối cùng cực kì bình tĩnh xoay người sang chỗ khác, cầm theo quyển truyện kể bé nghe, đến từ đâu thì đi về đó, đã thế còn lẩm bẩm: “A… Haha, chú bận hả, thôi vậy, cháu đóng chặt cửa phòng cháu vào đây.”

Hồ Bất Quy có chút xấu hổ thu tay lại, đầu ngón tay bất giác cuộn sâu vào lòng tay.

Tô Khinh vội ho một tiếng: “Con cái nhà không dạy dỗ hẳn hoi, thật ngại quá.”

Hồ Bất Quy cúi đầu, qua một hồi lâu mới tần ngần nói: “Chuyện sáng nay, tôi hơi nóng nảy…”

Tô Khinh lập tức ý thức được vị thủ trưởng đương nhiệm của mình đang làm gì, bèn vội vàng: “Không không không, là tôi sai mà, đội trưởng Hồ, tôi biết có lúc tôi rất đáng ăn đòn, không cần khách khí… À không, ý tôi là anh không cần phải băn khoăn đâu.”

“Bất luận thế nào tôi cũng không nên động thủ như vậy.”

“Không sao mà, da tôi dày lắm.”

“…” Hồ Bất Quy dừng một chút, “Xin lỗi.”

Tô Khinh dùng biểu cảm được chiều mà sợ đặc biệt khoa trương nhìn anh.

Hồ Bất Quy cười khổ một chút: “Sau này đừng lỗ mãng như vậy nữa. Chúng ta là một đội, có chuyện gì mọi người cùng nhau thương lượng, giúp đỡ lẫn nhau. Để cho một người chiến đấu không phải là tác phong của chúng ta.”

Tô Khinh lập tức cam đoan: “Đúng lắm, lần sau tôi nhất định không để cho tổ chức phải khó xử nữa.”

Hồ Bất Quy nhìn cái mặt chân tâm thật ý của y cũng thấy không còn gì để nói nữa, anh gật đầu: “Nghỉ ngơi sớm đi, mai là cuối tuần, cậu cần đi đâu thì nói một tiếng, tôi phái xe cho.”

Tô Khinh nói: “Không thành vấn đề, tôi cam đoan sẽ hoàn thành kiểm điểm trước ngày mai.”

Hồ Bất Quy dường như thoáng nở nụ cười: “Kiểm điểm không cần gấp, nhớ kĩ cam đoan của cậu là được.”

Tô Khinh chỉ tay lên bóng điện thề: “Xin Đảng và nhân dân tin tưởng tôi.”

Hồ Bất Quy nói: “Ừm, tôi tin.” Nói xong, anh dừng tầm mắt dưới cằm y một hồi rồi mới xoay người rời đi.

Tô Khinh đóng cửa lại sau lưng anh, nghĩ bụng thật hay đùa đấy, tôi nói mà anh cũng dám tin à?

Sau đó y nhíu mày, đưa tay chạm vào cằm mình, cảm thấy hình như thời gian này mình bận quá ngu người rồi, phải tìm người để “thả lỏng” một chút thôi.

Hồ Bất Quy… Tô Khinh lắc đầu, thở dài, cân nhắc, dáng người vị kia thật sự không tồi, cơ mà… Bây giờ thông đồng với anh ta có bị coi là vi phạm kỉ luật không nhỉ?

Chẹp, vẫn là thôi đi, phiền lắm.