Chung Cực Lam Ấn

Chương 29

Chương 29: Trăng tròn
Không có hô hấp, tim cũng ngừng đập.

Hồ Bất Quy nghe tiếng nhân viên cứu hộ nói bên tai mà tựa như đột nhiên không hiểu tiếng Trung Quốc. Ánh mắt anh chậm rãi di động tới khuôn mặt của Tô Khinh___Khi đó mình nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy chỉ là ho khan mà thôi, chỉ là ho khan thôi mà…

“Tôi tưởng là…”

Hồ Bất Quy chỉ nói ba chữ này rồi ngưng bặt, chính anh cũng không biết rốt cuộc mình muốn nói cái gì, trăm ngàn lời muốn thốt ra nghẹn lại trong l*иg ngực, rối như tơ vò, quẩn quanh không đi, cuối cùng hóa thành một ý niệm duy nhất____Tô Khinh…đã chết.

Anh vốn nghĩ sau khi đột phá căn cứ Lam ấn, Tô Khinh xem như lập công, quốc gia sẽ phụ trách tất cả phí dụng chữa bệnh và chi phí sinh hoạt của cậu, chỉ cần có thời gian, bất luận là tổn thương trên thân thể hay tinh thần đều có thể chữa khỏi. Bọn họ có bác sĩ giỏi nhất Lục Thanh Bách, có những thiết bị khoa học kĩ thuật chữa trị tối tân, huống hồ Tô Khinh lại là một người cứng cỏi như thế.

Anh vốn nghĩ, Tô Khinh nhất định sẽ khỏe mạnh bình thường, anh sẽ đưa cậu về nhà mình, bù đắp lại biết bao nhiêu đau khổ anh mang tới cho cậu chỉ vì một giây sơ sảy… Có lẽ chính anh cũng có những ý nghĩ không trong sáng, chung quy nhớ lại thì phương thức bọn họ gặp mặt lần đầu vừa đặc biệt lại vừa khiến người ta đỏ mặt không thôi. Hồ Bất Quy nhịn không được mà nhớ tới biểu cảm ghét bỏ của Tô Khinh, liền thấy cậu sao mà giống con mèo nhỏ mình nuôi đến thế, rõ ràng cực kì thích sán tới gần người, thế mà cứ nhất định làm bộ không bằng lòng cơ.

Anh vốn nghĩ…

Nếu như anh không vì tiếng kêu cứu của người khác mà dời đi lực chú ý, nếu phỏng đoán của anh về Tô Khinh không lạc quan như vậy…

“Đội trưởng Hồ! Đội trưởng Hồ!”

Hồ Bất Quy ngây ngốc đè tai nghe, trước mắt mơ hồ mờ mịt, anh đưa tay chạm tới mới phát hiện chẳng ngờ trong mắt mình đã tràn lệ từ khi nào. Anh không dám nhắm mắt lại, chỉ sợ nước mắt sẽ rơi xuống, chỉ có thể trợn mắt trừng trừng, ngẩng đầu lên, để cho chúng chảy ngược vào trong.

“Chuyện gì?”

“Đội trưởng Hồ, bọn em đột nhiên mất liên lạc với Trần Lâm, mấy Lam ấn đều biến mất. Còn có, bắt được mấy nhân viên mặc đồng phục in chữ

‘Utopia’ có võ trang, hình như trên người bọn họ có cài con chip chưa xác định nào đó, trong cùng một thời điểm tất cả tù binh đột nhiên ngã xuống, cả người run rẩy cứ như phát bệnh động kinh ấy…”

“Triệu tập nhân viên kĩ thuật và đội chữa trị tới xem xét tình trạng của tù binh, dẫn người điều tra toàn bộ căn cứ.” Hồ Bất Quy hạ mệnh lệnh theo bản năng, “Phong tỏa bên ngoài, chú ý chặn đường, mở máy dò năng lượng liên tục quan sát xem có tình huống dị thường nào phát sinh không.”

“Rõ!” Tần Lạc đáp lời, dừng lại một chút lại không nhịn được cất tiếng hỏi, “Đội trưởng Hồ, vị kia…thế nào rồi?”

Hồ Bất Quy giật giật cổ họng một chút, cơ thịt trên hai gò má kéo căng, mà không sao nói nổi một lời. Anh im lặng đóng thiết bị liên lạc lại, bước từng bước lên phía trước, một đội viên đội cứu hộ bên cạnh Tô Khinh quay về phía anh, lắc đầu.

Hồ Bất Quy lặng thinh ngồi xuống, bàn tay thô ráp xoa xoa khuôn mặt Tô Khinh, động tác gần như ôn nhu lau sạch vết máu trên má cậu. Anh dường như có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của đối phương đang mất đi.

Đúng lúc này, một người bỗng nhiên lảo đảo bò lết nhào lại, đẩy mạnh Hồ Bất Quy ra.

Trình Vị Chỉ là người may mắn nhất, trên người ông không có vết thương nào, chỉ bị chấn động não một chút thôi, mới đầu có ngất đi một hồi, nhưng vừa được đội cứu hộ đưa ra đã tỉnh lại, vừa tỉnh, ông thấy Tô Khinh.

Ông muốn ôm lấy Tô Khinh mà bàn tay vươn ra cứng ngắc treo giữa không trung, không làm sao đặt xuống nổi. Trên người cậu không biết đã gãy mất bao nhiêu đoạn xương, Trình Vị Chỉ sống đến từng này tuổi đầu vẫn chưa từng thấy có ai bị thương nặng đến mức ấy. Ông cẩn thận đưa tay thăm dò hơi thở của cậu, trong lòng lạnh ngắt___Nơi đầu ngón tay nào có cảm giác được chút dao động nào đâu.

Một nhân viên cứu hộ muốn kéo ông lại: “Tiên sinh, xin ông nằm lại đi, chúng tôi phải kiểm tra tổng quát thân thể ngài đã.”

Trình Vị Chỉ không hề nhúc nhích, cùng Hồ Bất Quy sững sờ nhìn Tô Khinh.

Nhân viên cứu hộ thở dài: “Lão tiên sinh, thực xin lỗi, đối với đồng bạn của ông… Chúng tôi đành bất lực rồi…”

Trình Vị Chỉ dường như không nghe thấy anh ta nói chuyện. Ông ngẩn người một hồi, đột nhiên giật mình một cái, rốt cuộc hồi phục tinh thần, liền đưa tay gỡ lớp áo trên vai Tô Khinh ra.

Màu sắc của Khôi ấn trên bả vai trần đã trở nên vô cùng ảm đạm, tất cả mọi người ở đây đều biết, đó là do năng lượng tinh cũng đang từ từ chết đi.

Trình Vị Chỉ nhìn chằm chằm Khôi ấn trên người Tô Khinh không chuyển mắt, nhìn một hồi, ông bỗng nhiên cao giọng hô lên: “Khôi… Khôi ấn của cậu ấy còn đang lưu động, thật đấy, mấy người nhìn này, vẫn còn một chút dao động!”

Nhân viên cứu hộ thở dài: “Nhưng cậu ấy đã không còn dấu hiệu sinh mệnh nữa, Khôi ấn dao động rất có khả năng là vì nhiệt độ cơ thể chưa kịp hạ xuống mà thôi, cậu ấy…”

Trình Vị Chỉ ngắt lời anh ta: “Không! Không phải như vậy, cậu không hiểu. Khôi ấn là hình ảnh phản chiếu của năng lượng tinh trên làn da, nó còn lưu động, chứng minh năng lượng tinh của cậu ấy còn có sức sống. Cho dù là Khôi ấn, cũng không hoàn toàn giống với người thường, tôi có cách… Tôi nghĩ tới một biện pháp!”

Người giáo sư già không biết lấy sức lực từ đâu mà nắm chặt cổ áo Hồ Bất Quy: “Bảo người đưa cậu ấy tới chỗ thiết bị kích phát Lam ấn, mau!”

Hồ Bất Quy đứng lên nương theo sức kéo của Trình Vị Chỉ: “Thiết bị kích phát Lam ấn? Chúng ta không có khả năng có thiết bị kích phát Lam ấn, đó là một trong những thành quả của trung tâm nghiên cứu khoa học Utopia, bọn chúng hẳn là…”

“Không cần nói nữa, thiết bị kích phát Lam ấn hình thái phụ trợ…là thiết bị kích phát Khôi ấn cũng có thể thử một phen, đừng nói cũng bị nổ rồi!!”

Hồ Bất Quy nuốt nghẹn trong cổ họng, Trình Vị Chỉ như một cây cà bị sương táp, suy sụp lui về phía sau.

Nhưng chỉ một lát sau ông đã ngẩng đầu lên lần nữa: “Tôi nhớ ra rồi, dưới tầng hầm có một cái máy hỏng. Bên trong nhà xám đều là sản phẩm tổn hao hoặc đồ hỏng, khiêng cậu bé lên, đi theo tôi!”

Đội cứu hộ anh nhìn tôi tôi nhìn anh, đều cảm thấy lão già này điên rồi.

Không ngờ đội trưởng Hồ nhà bọn họ lại điên cùng với ông ta luôn, anh hạ lệnh: “Khiêng người lên, nghe ông ấy.”

Nhân viên tiền trạm làm việc cực kì hiệu suất đã mở thông đường cho bọn họ. Mái tóc bạc trắng của Trình Vị Chỉ dính đầy bụi tro, trên người lại đeo hai cái gói to quả thực có thể vào thẳng Cái Bang luôn được. Hai má ông tái nhợt, vừa chạy vừa thở chẳng ra hơi, một lần bất cẩn thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống. Hồ Bất Quy dứt khoát không nói hai lời, cõng ông lão lên, chạy như điên hướng về hầm ngầm.

Máy móc chung quy có thời hạn sử dụng của nó, chẳng qua những thứ máy móc bị vứt bỏ trong nhà xám đều không phải là dạng máy hết hạn báo hỏng bình thường, mà là hoàn toàn không thể khôi phục, không còn sử dụng được nữa.

Hồ Bất Quy liếc nhìn cái gọi là tầng hầm trong nhà xám này, ánh sáng trong mắt lập tức ảm đạm hẳn đi.

Bẩn thỉu, bừa bộn, dở tệ____Lũ chuột định cư ở đây còn không sợ người, líu ríu xếp hàng diễu binh qua mặt các nhân viên cứu hộ. Thứ được coi là ‘máy móc’ đã là đồ cổ không biết từ bao nhiêu năm trước, chúng ở nơi đó, bám đầy gỉ sắt loang lổ, vướng đầy mạng nhện chằng chịt.

Trình Vị Chỉ hít vào một hơi thật sâu: “Còn tệ hơn so với tưởng tượng của tôi.”

Hồ Bất Quy im lặng không lên tiếng đi theo Trình Vị Chỉ, ông quay đầu lại liếc nhìn người đội trưởng của đội Quy Linh này một cái rồi lướt qua anh, ánh mắt rơi xuống Tô Khinh nằm trên cáng không còn mảy may sức sống, lại hít sâu một hơi nữa: “Tôi sửa, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ sửa được nó. Vị này… Tôi biết trên người cậu chắc chắn có thiết bị dò năng lượng, bên trong có sẵn hạt nhân, nếu không ngại, cho tôi một cái.”

Hồ Bất Quy có chút không kịp phản ứng mà nhìn lại ông, đúng lúc này, tổng bộ đột nhiên cưỡng chế kết nối tín hiệu thông tin của anh, giọng nói của Hứa Như Sùng nổ vang bên tai anh: “Đội trưởng Hồ!

Cho ông ấy! Ông ấy muốn cái gì cũng cho ông ấy! Ông ấy là giáo sư Trình, là giáo sư Trình!”

Hồ Bất Quy ngẩn ra.

Hứa Như Sùng gần như khóc lên: “Lũ khốn nạn Lam ấn, giáo sư Trình là giáo sư hướng dẫn đại học của tôi!”

…Thế giới này bé nhỏ biết chừng nào.

Y vừa dứt lời, Hồ Bất Quy lập tức tháo chiếc đồng hồ đeo tay vạn năng của đội Quy Linh đưa cho Trình Vị Chỉ. Anh nhìn ông gấp gáp: “Thứ này có được không?”

Trình Vị Chỉ nhận lấy, chỉ vào cái hộp nhỏ bên cạnh thiết bị kích phát: “Cậu mở cho tôi cái kia, đó hẳn là thùng dụng cụ nguyên bộ.”

Hồ Bất Quy quả thực thay Hứa Như Sùng trở thành học sinh của Trình Vị Chỉ, anh không thắc mắc một câu nào mà tiến thẳng lên, cầm súng máy phang đánh rầm một cái lên nắp hộp, cái nắp vỡ tan tành. Trình Vị Chỉ xông về phía trước, sục thẳng hai tay trần vào lục lọi trong thùng dụng cụ.

Hồ Bất Quy hoàn toàn không hiểu ông đang làm gì, cũng không thể giúp gì cho ông được, chỉ có thể siết tay đứng một bên căng thẳng, thời thời khắc khắc quan sát Khôi ấn trên vai Tô Khinh, e sợ chỉ một phút thất thần, nó sẽ không còn lưu động nữa.

Trình Vị Chỉ dỡ cái đồng hồ của Hồ Bất Quy ra làm tám mảnh, không biết làm thế nào mà lôi ra được một đám dây dợ khiến cho người ta hoa cả mắt trong cái thùng đồ tan nát.

Hứa Như Sùng không hề chớp mắt nhìn Trình Vị Chỉ thao tác, thấp giọng nói: “Hạt nhân năng lượng của thiết bị kích phát hỏng, ông ấy lợi dụng hạt nhân năng lượng của đồng hồ vạn năng tạo ra một lần kết nối, trong tình huống khẩn cấp như vậy cũng chỉ có thầy mới làm được…”

Lục Thanh Bách tuy rằng không hiểu lắm nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi xen vào: “Dùng hạt nhân năng

lượng của đồng hồ vạn năng như hạt nhân của thiết bị kích phát á? Làm sao mà được?”

“Không… Anh xem, thầy cho đường dây số 4 đoản tiếp sau đó tạo thành một vật như tụ điện…” Hứa Như Sùng quên mình giải thích, đáng tiếc không ai có tâm tình để nghe, cũng không ai nghe hiểu.

Ba phút sau, Trình Vị Chỉ ngẩng đầu lên, nói với Hồ Bất Quy: “Cậu ấy chỉ có một cơ hội duy nhất, hơn nữa phương pháp này chỉ là một giả thiết của tôi, tôi không thể cam đoan…”

Người giáo sư già dừng lời, sau đó cắn răng: “Bây giờ cũng chẳng còn cách nào khác, nâng cậu ấy lên đây.”

Tô Khinh được đặt lên mặt giường gỉ sắt, Trình Vị Chỉ cúi đầu nhìn cậu, hít sâu một hơi, nhặt hai sợi dây dẫn. Lúc này ông mới thấy khẩn trương, đôi tay run lập cập không làm sao mà nối được chúng vào một mối. Hồ Bất Quy yên lặng vươn tay nhận lấy hai sợi dây trong tay ông: “Ông nói cho tôi biết, phải làm thế nào.”

“Nối… Nối hai đầu dây với nhau, tay không được run, có thấy năm cái đèn chỉ thị trên đầu cậu bé không? Đợi khi cái đèn cuối cùng sáng lên thì phải lập tức tách dây ra… Cậu… Cậu có làm được không?”

“Sau đó thì sao?” Hồ Bất Quy hỏi.

“Sau đó… Cậu ấy hoặc là có thể sống, hoặc là…”

Hồ Bất Quy gật gật đầu, rũ mắt, hai tay cực kì ổn định đấu hai sợi dây dẫn vào nhau, thiết bị kích phát nổ vang thành tiếng, điểm nối với chiếc đồng hồ tóe ra hoa lửa. Hồ Bất Quy mở to hai mắt nhìn chằm chằm năm ngọn đèn liên tiếp sáng lên, ngay khoảnh khắc chiếc đèn thứ năm bừng sáng, anh tách hai đầu dây ra. Thiết bị kích phát nổ lớn một tiếng, đoạn dây nối đồng hồ cháy lên thành ngọn lửa lập lòe.

Trình Vị Chỉ cùng Hồ Bất Quy đồng thời bổ nhào tới bên người Tô Khinh, lúc này đây, Hồ Bất Quy nhìn thấy sự biến hóa trên ấn kí nơi bờ vai cậu.

Ấn kí ấy vẫn là màu xám, chỉ là màu sắc nhạt hơn nhiều___Sau đó nó từ một hình bán nguyệt biến thành một hình tròn hoàn chỉnh, tốc độ lưu động vốn trúc trắc ngưng trệ bỗng nhanh hẳn lên.