Chương 18: Hàng rào, đàn bà, chó
Tô Khinh lần đầu tiên cảm nhận được niềm lưu luyến vô bờ của mình đối với ngôi nhà xám như cái bệnh viện tâm thần kia, cẩn thận từng bước nem nép sợ sệt đi theo Trần Lâm. Cậu vốn không phải là người không biết nóng giận, đã điên lên là chuyện gì cũng có thể làm ra, thế nhưng vào lúc cảm giác được gánh nặng nhiệm vụ đè trên lưng mình, cậu bắt đầu học được cách nén giận.Cơ mà cứ một mực nén giận cũng không phải là cách hay. Cậu luôn cảm thấy bọn người Lam ấn như Trần Lâm có chỗ nào đó không bình thường, vẫn là về nhà xám an toàn hơn nhiều___Ít nhất trong đó cậu cũng có thể được coi là tiểu bá của nhà ăn, có mỏm núi của riêng mình, còn phát triển được cả một đồng minh chống hình thái 4 nho nhỏ, chỉ cần dùng công cụ đơn giản là có thể đối đầu với các thế lực ác bá bốn phương.
Họ Trần này vừa biết đọc suy nghĩ vừa có xích cổ từ lực, ai biết mười tám ban binh khí của hắn còn có cái nào vẫn ém hàng chưa lôi ra nữa? Thứ gọi là khoa học tồn tại đôi khi rất chi là gạt người.
Trừ Tưởng Lam muốn nói lại thôi, có thể nhìn ra được hai người còn lại do Sử Hồi Chương cầm đầu có địch ý rất lớn với Trần Lâm. Sử Hồi Chương gϊếŧ Tiểu Khôi của gã tuyệt đối là đang trút căm phẫn.
Tô Khinh có chút kinh ngạc, nghĩ bụng chẳng lẽ là nhóm người Sử Hồi Chương vô dụng đến mức ba lấy ba chọi một vẫn không thắng được Trần Lâm? Nếu không thì vì sao lại không thể danh chính ngôn thuận bày tỏ thù oán chứ?
Nghĩ nghĩ, cậu nhịn không được đưa tay lên vuốt ve chiếc khuyên tai.
Chỉ một thoáng sau, giọng nói của Hồ Bất Quy đã vang lên: “Tôi không biết Lam ấn này có ý gì, cậu cẩn thận một chút, đừng chọc giận hắn, trạng thái của hắn không ổn định.”
Tô Khinh sững người ngẩng đầu nhìn theo Trần Lâm đang đi phía trước___Cậu phát hiện khi bước chân của hắn rất dài, rất gấp, lại hơi hơi lảo đảo.
Trình Vị Chỉ đã nói, tuy rằng thân thể và tinh thần của Lam ấn trải qua hệ thống năng lượng kiểu mới cường hãn hơn Khôi ấn rất nhiều, sẽ không mất khống chế vì phân biệt không nổi cảm xúc của mình và cảm xúc ngoại lai như Khôi ấn, thế nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Cho dù Lam ấn có hệ thống năng lượng hoàn chỉnh nhưng không có năng lực trao đổi chất đầy đủ, qua một thời gian cần có ngoại lực can thiệp tiến hành thanh lý trong cơ thể. Tô Khinh thốt nhiên nhớ tới mấy câu mà Trần Lâm từng nói: “Thời gian dài không được thanh lý, cả người bọn ta sẽ ở trong trạng thái cực kì không ổn định, giống như Khôi ấn lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ, vì không thích ứng được mà sinh ra rối loạn tinh thần, ấn ký sẽ tối đi, hai mắt đỏ ngầu, còn có thể…rất khó khống chế hành vi của mình.”
Ấn ký tối đi, hai mắt đỏ ngầu___Chẳng phải chính là trạng thái của Trần Lâm hiện tại hay sao? Tô Khinh khẽ rùng mình, thấy như túi mật của mình đổ tràn ra đắng ngắt hết cả lục phủ ngũ tạng. Thế là cậu lại càng thêm rón rén cẩn thận cun cút theo chân Trần Lâm.
Trần Lâm đưa cậu đi xuyên qua một mảnh rừng, tới một “khu biệt thự”. Nhìn từ bên ngoài, quang cảnh nơi này rất không tồi, những ngôi biệt thự với sân riêng nằm rải rác khắp nơi. Tô Khinh để ý thấy màu sắc mái nhà của những ngôi biệt thự này không giống nhau, chia thành bốn loại đỏ, lam, vàng, lục. Tòa nhà đầu tiên bọn họ đi qua có mái màu xanh lục, cậu cố ý ngẩng đầu lên nhìn qua, thấy vị trí số nhà viết một chữ “Sử” thì trong lòng thầm hiểu___Nơi này chính là nơi ở của các Lam ấn.
Đãi ngộ quá mức khác biệt, nơi này so sánh với cái bệnh viện tâm thần xám xịt kia đúng là phòng tổng thống so với chuồng chim câu, một bên là vũng bùn một bên là biển rộng.
Tô Khinh thăm dò nhìn qua mảnh sân của biệt thự mái lục, thấy trong sân có một cái chuồng chó, cậu nghi hoặc, chẳng lẽ trong này có chó dữ sao?
Đúng lúc này, dường như vì nghe thấy tiếng động, bên trong chuồng chó bò ra một…người.
Tô Khinh mở to hai mắt, ngốc sững đứng hình, quên cả đi về phía trước.
Thứ bò ra ngoài là một cô gái, Tô Khinh nhận ra đó là Khôi ấn, vì cậu có thể nhìn thấy ấn kí dưới xương quai xanh của cô ta…còn có…cô ta không mặc đồ.
Cô ta ngẩng đầu mắt đối mắt với Tô Khinh, dường như phát điên mà liều mạng nhào về phía cậu, miệng há cực lớn, lại không phát ra âm thanh, Tô Khinh chỉ có thể thông qua khẩu hình của cô mà luận ra, cô đang hét lên “Cứu tôi với”. Nhưng mà cô khó lòng tiến thêm một bước____bởi vì trên cổ cô ta đeo một vòng xích cổ như xích chó, sợi xích chỉ đủ dài để cô bò từ chuồng chó ra, cúi đầu uống nước trong một cái chậu cạnh đó mà thôi.
Tô Khinh không nhẫn nại được mà bước lên phía trước, đưa tay muốn kéo cánh cửa sắt của biệt thự ra, mà ngay khoảnh khắc cậu vươn tay sắp chạm vào hàng rào, Trần Lâm không biết đã đứng lại tự bao giờ bỗng nhiên thấp giọng nói: “Nơi này có hệ thống phân biệt vân tay, không phải chủ nhân không được vào, cậu muốn nếm thử mùi vị bị điện giật à?”
Ngón tay đưa lên giữa không trung của Tô Khinh cong lại, siết chặt thành nắm đấm. Cậu nghiến chặt hai hàm răng như thể muốn dùng miệng phân cao thấp với cánh cửa kia.
Trần Lâm nghiêng người thản nhiên nhìn cô gái đang kéo xích ầm ầm, cười nhạo: “Cậu cảm thấy cậu có thể làm gì được Sử Hồi Chương sao?”
Tô Khinh vốn dĩ không nghĩ mình là người tốt, cậu trước nay là một thằng lưu manh, hơn nữa luôn cho rằng “người tốt” là một câu nói dùng để mắng chửi người, người tốt có khác nào kẻ ngốc?
Khi Tô Khinh còn là đại gia có nghe qua một câu chuyện. Ông bạn của bố cậu có một thằng con trai, cũng là một tên phá gia chi tử, Tô Khinh từng chơi với hắn, cảm thấy tên này và mình rất có tiếng nói chung, đều cặn bã như nhau. Một ngày nọ thằng cặn bã kia ra ngoài uống rượu với đám bạn bè, uống say rồi đua xe trong thành phố, đâm chết người, là con nhỏ của một công nhân.
Kết quả thế nào? Chẳng thế nào cả, ông già nhà hắn có tiền có quan hệ, chạy trên chạy dưới một hồi, thế là xong chuyện. Hai vợ chồng công nhân kia cũng không chỉ có một đứa con, ôm được một đống tiền, liền im hơi lặng tiếng, mai danh ẩn tích.
Sau khi sự tình hữu kinh vô hiểm qua đi, nhà đó muốn an ủi con mình còn mời bọn họ đến ăn bữa cơm to. Thằng cha kia ngồi trên bàn rượu nói xằng nói bậy: “Không việc gì, các cậu không phải bận tâm, loại người như bọn mình ấy mà, sao có thể coi mấy chuyện lông gà vỏ tỏi ấy là đại sự được? Chuyện gì dùng tiền dẹp yên được thì đều không phải là chuyện lớn.”
Tô Khinh khi đó xem như ở “giai cấp đặc quyền”, vì đầu thai đúng nhà tốt, đứng ở trên đỉnh của chuỗi thức ăn, cậu cho rằng trên thế gian này không có công lý, ai nhắc đến công lý đều là kẻ ngu.
Vì thế cậu chưa bao giờ khát khao “công lý” như lúc này, cũng chưa bao giờ như bây giờ, ở một nơi nhỏ hẹp, bệnh hoạn, dị dạng, làm một kẻ yếu, vừa phẫn nộ…lại vừa bất lực.
Trong đầu Tô Khinh bỗng hiện lên một câu nói hoàn toàn không phù hợp với phong cách cá nhân của cậu___Thế giới này vốn không có công lý, công lý chỉ tồn tại trong oán hận và phép thắng lợi tinh thần của kẻ yếu, cùng với lương tâm của kẻ mạnh mà thôi. Một kẻ không có lương tâm như cậu lại đột nhiên hiểu được cái gì là lương tâm, ở trong một hoàn cảnh chỉ cho phép người ta oán hận.
Tô Khinh ý thức được Trần Lâm mang mình về là có ý gì. Thân phận của cậu với cô gái kia không có gì khác nhau, ở trong nhà xám, cậu là
‘công cụ’, ở địa bàn của Lam ấn này, chỉ là một con ‘thú cưng’.
Trong miệng ngập đầy vị rỉ sắt, Tô Khinh đã bất cẩn cắn nát môi từ lúc nào____Khi cậu phục hồi tinh thần lại thì đã vung tay đấm một quyền hướng thẳng mặt Trần Lâm, cổ tay dễ dàng bị hắn bắt lại.
Ngón tay cái của Tô Khinh không kìm được mà vuốt lên chiếc nhẫn trên ngón giữa___Thứ này là đạo cụ tạo ra sấm sét đó nha, bọn tai họa Lam ấn này nên bị thiên lôi đánh chết.
Thanh âm của Hồ Bất Quy đột nhiên vội vàng vang lên: “Đừng! Tô Khinh, đừng mạo hiểm! Cậu không khống chế được nhẫn điện, xác suất gây ra vết thương trí mạng cho hắn quá nhỏ, đừng chọc giận hắn!”
“Cậu muốn đánh ta.” Trần Lâm hơi nghiêng đầu nhìn cậu. Cặp kính của hắn lệch xuống, đôi mắt đỏ ngầu lại càng hiện lên rõ ràng trước mắt Tô Khinh, “Cậu vẫn mong ta không được chết tử tế, ta cảm nhận được.”
Trần Lâm đột nhiên bóp mạnh cổ tay Tô Khinh, ngón cái của cậu buộc phải rời khỏi chiếc nhẫn trên ngón giữa. Cậu bị hắn đè chặt lên tường, lưng va vào mặt tường đau nhức.
Trần Lâm hung tợn nhìn cậu rồi chợt nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng cơ hồ sắc bén đến chói tai. Hắn thò ngón tay khẽ nâng cằm cậu, sau đó lại buông ra không hề báo trước, tiếng cười ngưng bặt: “Đừng vội, ta cũng nghĩ rồi sẽ đến ngày mình không được chết tử tế.”
Âm thanh xích sắt vẫn vang vọng bên tai, trong không khí tăng thêm mấy phần u ám, Tô Khinh không có dũng khí quay đầu lại nhìn cô gái kia lần nữa, chỉ có thể lặng yên đi theo Trần Lâm. Cậu nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay bị siết đến tím bầm, cúi đầu xuống, ánh mắt trong trẻo đượm vẻ hung ác___Lam ấn, cậu nghĩ, ăn được không thải được, sớm muộn gì cũng có ngày bị đống phân ấy bức cho thành người điên.
Biệt thự của Trần Lâm có mái màu đỏ rực. Hắn mở cửa, đẩy Tô Khinh vào trong. Cậu lảo đảo đứng vững, mới đưa mắt đánh giá chỗ này.
Ngôi nhà rất lớn, khoảng sân không nhỏ, nhưng có vẻ như đã lâu rồi không có ai quét tước dọn dẹp gì. Cỏ dại um tùm trùm lên khu nhà sự tĩnh mịch của một cái nhà hoang. Trong sân có một cây hòe
to, dưới gốc cây là một đống bùi nhùi không rõ, Tô Khinh nhìn kĩ mới thấy đó là xác một con mèo chết từ lâu đã thối rữa gần hết, có thể thấy được, cái xác ấy bị cắt thành hai nửa, như là bị cái gì đó xé toang…
Bị…cái gì…xé toang.
Tô Khinh liếc nhìn Trần Lâm theo bản năng. Hắn cúi đầu, không rõ vẻ mặt, sau khi mở cửa nhà thì nói với Tô Khinh: “Cậu vào đây.”
Tô Khinh không nhúc nhích, chỉ vào xác mèo mà hỏi: “Mèo anh nuôi à?”
Trần Lâm cười lên một tiếng, nụ cười nhìn kiểu gì cũng thấy vô cùng quái dị. Hô hấp của Tô Khinh càng ngày càng dồn dập, sau lưng hình như đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, chỉ hít thở đơn thuần cũng khiến cả người run lên.
Hồ Bất Quy nhỏ giọng nói sát bên tai cậu: “Tô Khinh, bình tĩnh một chút.”
Tô Khinh nhắm chặt mắt, cố gắng hồi tưởng lại giáo sư Trình trong nhà xám, hồi tưởng lại bộ dạng khóc thét xé gan xé ruột của Điền Phong, hồi tưởng lại cô gái sống như con chó trong sân của Sử Hồi Chương nọ… Mình phải bình tĩnh lại, trong đầu óc cậu chết lặng lặp lại duy nhất một điều, mình phải bình tĩnh lại…
Sau đó cậu bước ra một bước, đầu gối mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ rạp trên mặt đất. Cậu cắn chặt răng mới đứng vững lại được, đi vào theo bên cạnh Trần Lâm.
Cửa lớn của ngôi biệt thự khép lại, cậu vào một căn nhà không hề có hơi người. Trần Lâm nói: “Gian phòng tận cùng bên trái trên tầng hai, cậu có thể dùng.” Nói xong không để ý đến cậu nữa, đi thẳng.
Tô Khinh đứng trong phòng một hồi, thấy Trần Lâm thật sự là đi rồi không trở lại nữa mới dám thở ra một hơi, lau lau mồ hôi, dùng tư thế bán mặt cho đất bán lưng cho trời mà lê lên tầng hai, trái tim bé nhỏ vốn không khỏe mạnh đến đâu lại lao lực quá độ.
Đến căn phòng Trần Lâm chỉ, vừa qua khỏi cửa đã xác định được nơi này từng có người, trên chiếc bàn gỗ còn nguyên vệt móng tay in xuống. Tô Khinh ép bản thân không được nghĩ đến vấn đề huyền nghi kinh dị như “người ở đây lúc trước đã chạy đi đâu” mà lo sợ bất an vào trong. Cậu miên man suy nghĩ cả buổi trời, không thấy động tĩnh của Trần Lâm, miếu ngũ tạng được cúng mỗi gói sữa hết hạn lại kêu gào khó chịu, bấy giờ mới đứng lên lục tủ lạnh, tìm thấy một cái pizza. Lần này cậu không thèm nhìn hạn sử dụng làm gì cho đau lòng mà xé ra tống thẳng vào mồm.
Ăn no uống đủ, Tô Khinh bắt đầu khám phá căn phòng của mình. Nó không quá rộng, thế nhưng có phòng vệ sinh riêng, có cả giá sách và tủ quần áo. Cậu lấy một bộ đồ trong tủ so so lên người, thấy khá là vừa với mình, chỉ hơi rộng chút mà thôi, phỏng chừng là do người ở trước đây để lại.
Lượn một vòng lớn mệt bã người, Tô Khinh chui vào đóng đô trong phòng tắm, tắm sạch cả người máu me bùn đất, thay một bộ quần áo tinh tươm. Cái áo rộng vai nên phần tay hơi dài, cậu xắn lên, ngồi xuống ghế, ôm một quyển sách trên giá đọc để mài thời gian, chờ chết.
Chịu đựng như thế đến nửa đêm mà vẫn không thấy Trần Lâm có động tĩnh gì, Tô Khinh không nhịn nữa, ngủ mất.
Ngày hôm sau, Trần Lâm vẫn không có động tĩnh gì, ngày thứ ba… Vào tối ngày thứ ba khi Tô Khinh đã bắt đầu khoảng thời gian yên tĩnh, Trần Lâm không nói không rằng xông vào phòng cậu.
Đôi mắt đỏ ngầu biến thành đỏ rực, hắn bóp chặt cổ Tô Khinh đè cậu xuống bàn. Tô Khinh còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo ra sao thì cần cổ đã bị ép ngẩng lên, tiếp đó chiếc áo sơ mi trên người bị xé toạc