Chương 14
Cổng lớn cửa nhỏ vừa thấy Hoa đại phu, cũng không thông báo, trực tiếp đem hắn dẫn vào. Vũ Văn Hoằng Trinh đang chuẩn bị ăn cơm, Vương Phúc ở một bên chia thức ăn cho y, gà vịt thịt cá gì cũng có, chính là không thấy y mở miệng ăn.“Yêu, chủ tử a, ngươi hôm nay cả ngày cũng chưa ăn cái gì, lại không ăn, thân thể chống đỡ không được.”
“Ta ăn không vô. Vương Phúc, mang đi, không khẩu vị.”
“Chủ tử không được a, nhất định phải đúng giờ ăn cơm, Hoa đại phu còn nói nhất định phải nói cho ngươi ba bữa đúng giờ ăn mới là dưỡng sinh chi đạo.”
Nghe lão nhắc tới Hoa Văn Uyên, Vũ Văn Hoằng Trinh sắc mặt càng khó xem. Gấu bự nói hôm nay sẽ bồi y, kết quả hắn chỉ lo ngủ, gọi làm sao cũng không tỉnh! Bất quá nhìn bộ dáng hắn mặt đầy mệt mỏi cũng không muốn đánh nhau với hắn, đành phải ủy khuất chính mình về nhà trước. Cũng không biết hắn hiện tại đã rời giường hay không.
“ Sắc thái Vương phủ quả nhiên không phải bình dân dân chúng chúng ta có thể so sánh được, đồ ăn ngon như thế, vương gia thế nhưng không ăn, thật sự là tàn phá vưu vật a.”
[Ape
: một chuỗi những từ nối nhau như từ láy =))) Mà, tiểu Trinh không ăn, còn không phải đợi ngài đến uy sao
? cười râm]
“Gấu bự!”
Vừa thấy Hoa Văn Uyên đến, buồn bực của Vũ Văn Hoằng Trinh bay mất tiêu, hưng phấn chạy đến bên người hắn, đem hắn kéo vào.
“Ngươi làm sao không ăn cơm? Vương tổng quản nói rất đúng, đối thân với thể như vậy không tốt.”
“Ăn ăn ăn, ai nói ta không ăn! Ngươi với ta cùng nhau ăn! Vương Phúc! Mang thêm bát đũa!”
Vương Phúc lên tiếng trả lời mà đi, đuôi lông mày Vũ Văn Hoằng Trinh vui vẻ, dung mạo xinh đẹp tăng thêm tư sắc, Hoa Văn Uyên xem ở trong mắt yêu ở trong lòng, tiểu tử này quả nhiên đối với hắn rất có khẩu vị.
Vương Phúc cầm bát đũa, liền lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Vũ Văn Hoằng Trinh cùng Hoa Văn Uyên. Vũ Văn Hoằng Trinh rót hai ly rượu, vừa uống vừa quấn lấy Hoa Văn Uyên, bắt hắn kể những chuyện thú vị gặp được lúc đi đường. Hoa Văn Uyên cũng rất biết cách ăn nói, chuyện thú vị đều nói rất sống động, Vũ Văn Hoằng Trinh tâm tính hài tử, nghe mê mẩn, còn thỉnh thoảng thúc giục hắn nói nhanh lên.
Một bữa cơm ăn một canh giờ, rượu cũng uống xong, Vũ Văn Hoằng Trinh không thắng được rượu, có chút đau đầu. Y lấy chân gà giơ lên trước mặt Hoa Văn Uyên, có vẻ đã say, nói: “Gấu bự……!…… Ngươi dọc đường đi gặp nhiều chuyện thú vị như vậy……! Trách không được ngươi không muốn trở về…… Nói! Ngươi có hay không cảm thấy ta không thú vị?”
Hoa Văn Uyên một tay ôm Vũ Văn Hoằng Trinh vào lòng, thấy mặt y mang theo hai mắt phù dung hàm xuân, một đôi mắt đào hoa ngấn lệ bán mị nhìn chính mình, nói hắn không động tâm tuyệt đối là gạt người! Hắn đem chân gà trong tay Vũ Văn Hoằng Trinh lấy ra, cúi đầu thâm thâm hôn trụ môi đỏ mọng của y, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, Hoa Văn Uyên chỉ cảm thấy chính mình muốn y ngay lập tức.
Vũ Văn Hoằng Trinh còn treo trên hắn trên người, xem ra say không nhẹ, gọi Vương Phúc chuẩn bị thùng tắm, lại sai lão nấu canh tỉnh rượu. Ôm Vũ Văn Hoằng Trinh trở lại phòng ngủ, thùng tắm đã chuẩn bị tốt, canh tỉnh rượu để ở trên bàn, Hoa Văn Uyên đem canh tỉnh rượu đút cho Vũ Văn Hoằng Trinh — đương nhiên là dùng miệng, rồi mới thoát quần áo hai người, cùng nhau ngâm mình trong thùng tắm.
Thùng tắm một người dùng tuyệt đối đủ lớn, nhưng thêm Hoa Văn Uyên thể phách hùng tráng, nước lập tức tràn đi một nửa. Hắn cũng không để ý, cẩn thận chà sát thể choVũ Văn Hoằng Trinh.
Uống canh tỉnh rượu, Vũ Văn Hoằng Trinh thanh tỉnh một chút, tuy rằng tay chân vô lực, nhưng y biết hiện tại là cái tình huống gì, đỏ mặt đưa lưng về phía Hoa Văn Uyên, mặc cho hắn trên người mình chậm rãi sờ soạng. Đầu tiên là sau lưng, lại là trước ngực, khi Hoa Văn Uyên chạm đến hai điểm trước ngực y, y rốt cuộc nhịn không được mà rêи ɾỉ.
Hơi thở gấp cùng tiếng rêи ɾỉ thật sự rất rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ Hoa Văn Uyên cấm dục đã lâu. Hắn ra sức xoa nắn hai đoá hoa hồng trong tay, hôn lên sau gáy Vũ Văn Hoằng Trinh. Thân thể thiếu niên đặc hữu mềm dẻo cùng làn da bóng loáng khiến hắn si mê, dùng lực tại cổ y lưu lại dấu vết của chính mình, hai tay xuống phía dưới sờ soạng.
Du͙© vọиɠ Vũ Văn Hoằng Trinh đã ngẩng đầu, phân thân khả ái dưới sự âu yếm hầu hạ của Hoa Văn Uyên càng ngày càng cao ngất. Đáng thương tiểu vương gia là mối tình đầu, sao thừa nhận được sự trêu chọc của tình trường lão thủ Hoa Văn Uyên. Không lâu, y liền bắn ra.
“Ngươi thật là nhanh, ta chỉ mới sờ vài cái.”
“Đều tại ngươi…… Ta…… Ta còn nhỏ như thế…… mau cũng thực bình thường!”
Nước trong thùng tắm dần dần lạnh đi, Hoa Văn Uyên đứng lên, thân hình cường tráng loã lồ hiện ra trước mặt Vũ Văn Hoằng Trinh, Vũ Văn Hoằng Trinh hâm mộ, khẽ vuốt lên thân hình cơ nhục kia, kiềm lòng không được mà hôn lên. Ánh mắt đi xuống xem xem, thiên a, Hoa Văn Uyên có phải người hay không a! Chỗ đó của hắn làm sao sẽ lớn như thế?! [ngất~]
Giật mình trừng Hoa Văn Uyên, Vũ Văn Hoằng Trinh có chút khϊếp đảm. Y vì âu yếm muốn thể xác và tinh thần hợp nhất, có đi tìm chút sách vở về chuyện kia của nam tử về xem. Y biết nam tử giao hoan phải dùng đến hậu đình. Lại xem xem phân thân kinh người của Hoa Văn Uyên, thật sự mà thống* vào trong mông y, nhất định sẽ đổ máu!!
[Ape
: nguyên văn nó là ‘thống’ đấy =))))))~ không phải
‘thông’ đâu, hị hị]
Vũ Văn Hoằng Trinh nuốt nuốt nước miếng, vừa rồi còn tính trí dạt dào, hiện tại lại kinh hoảng. Nhìn ra y bất an, Hoa Văn Uyên một tay ôm lấy y, dùng bố khăn đem hai người lau khô, tiếp theo đem Vũ Văn Hoằng Trinh phóng tới trên giường. Hắn âu yếm Vũ Văn Hoằng Trinh, lại một lần cùng y hôn môi, nụ hôn này thâm tình lại ngọt ngào, chọc Vũ Văn Hoằng Trinh thoải mái quên hết tất cả, ôm chặt lấy thân hình mạnh mẽ của hắn.
Hôn đủ, Hoa Văn Uyên từ trong túi áo cầm ra một hộp gấm, mở ra, một cỗ dược hương xông vào mũi, hắn an ủi Vũ Văn Hoằng Trinh nói: “Ta biết ngươi sẽ kinh hoảng, đây là bí dược ta điều phối riêng dùng khi nam tử giao hoan, dùng thứ này ngươi chẳng những sẽ không cảm giác đau, mà còn chỉ biết dùng lực ôm ta, cầu ta yêu ngươi càng nhiều.”
Hắn mặt đầy tiếu ý, khiến Vũ Văn Hoằng Trinh thả lỏng tâm tư, chỉ cần là gấu bự xứng dược, nhất định sẽ không có vấn đề. Y thẹn thùng gật gật đầu, ý bảo Hoa Văn Uyên có thể tiếp tục. Hoa Văn Uyên cúi đầu ngậm lấy thù du trước ngực y, lại hấp lại liếʍ khiến Vũ Văn Hoằng Trinh cảm giác một mảnh tê dại, không khỏi rên lên một tiếng.
“Hiện tại liền chịu không nổi? Lát nữa cổ họng ngươi sẽ có cơ hội kêu rên. Nói cho ta biết, cảm giác thế nào?”
Bị hắn nói đến quẫn bách, mặt Vũ Văn Hoằng Trinh đỏ bừng, biết chính mình vừa rồi rêи ɾỉ có chút khoa trương, lại khiến gấu bự cười lớn, rất dọa người.
“Ngươi bất quá cũng chỉ như thế nha…… Ta nói vài nữ nhân kia bị ngươi làm đến thở gấp liên tục, điểm ấy còn chưa đủ để giễu cợt tiểu gia ta.”
Nghe hắn như thế vừa nói, tôn nghiêm nam nhân của Hoa Văn Uyên triệt để bị đào ra. Hắn đầy mặt bĩ tướng, cầm trụ phân thân Vũ Văn Hoằng Trinh, bị hắn trảo như thế, Vũ Văn Hoằng Trinh hít một ngụm khí lạnh.
“Ta không được? Tiểu vương gia, đừng nói quá sớm, ta đến cùng được hay không ngươi thử liền biết. Chẳng qua, ngày mai đừng hòng xuống giường được.”
Không chờ Vũ Văn Hoằng Trinh hô lên, Hoa Văn Uyên lập tức lấy một khối thuốc mỡ đưa vào trong cơ thể y. Phân thân bị nắm, hậu đình lại có dị vật xâm nhập, tiểu vương gia Vũ Văn Hoằng Trinh không lại dám cùng hắn tranh cãi, nắm chặt chăn rêи ɾỉ.
“A…… Gấu bự…… Không cần…… Hảo thô a…… Thật là khó chịu…… Mau đi ra……”
“Đi ra? Mới một ngón tay ngươi liền nói thô, nếu đổi thành cái kia của ta, ngươi làm sao đây nha?”
Thiên a, hiện tại mới một ngón tay liền cảm giác kỳ quái như vậy, trong chốc lát kia còn như thế nào nữa! Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng thuốc mỡ đã bắt đầu có tác dụng.
Vũ Văn Hoằng Trinh chỉ cảm thấy cúc huyệt từng đợt tê dại, mơ hồ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, giống như nơi nào đó trong cơ thể đang kêu gọi đυ.ng chạm. Thấy y không hề chống cự, Hoa Văn Uyên lại thêm một ngón tay, cảm giác hậu huyệt càng thêm cường liệt, ngón tay thon dài của Hoa Văn Uyên ở trong thân thể chuyển động ra vào, giống như đang tìm cái gì. Đột nhiên, Vũ Văn Hoằng Trinh ưỡn lưng, như là nơi nào đó bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến, kêu lên.
“A! Không! Chỗ đó không cần!”
“Chính là nơi này.” Hoa Văn Uyên nghe y nói, hai ngón tay đối với điểm mẫn cảm kia không ngừng ấn nhu. Vũ Văn Hoằng Trinh chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn như thế, từng tiếng rêи ɾỉ tên thân mật của Hoa Văn Uyên, miệng phát ra âm thanh rêи ɾỉ đứt quãng, tiếng thở dốc càng ngày càng vang, phân thân lại chảy ra chất lỏng trong suốt, Hoa Văn Uyên vừa cúi đầu, đem yêu dịch nơi đó liếʍ đi.
“Chậc chậc, mùi vị của Vương gia thật thơm, khiến Hoa mỗ lại muốn nếm thử.” Nói xong cúi đầu hàm trụ toàn bộ phân thân của Vũ Văn Hoằng Trinh, ra sức hấp duẫn.
Trước sau đều bị tấn công, Vũ Văn Hoằng Trinh chỉ cảm thấy chính mình như đang ngồi trên chiếc thuyền con con ở trên mặt nước, mà Hoa Văn Uyên chính là thuyền phu, mọi thứ hết thảy đều phụ thuộc vào tay chống của Hoa Văn Uyên, chạy không thoát cũng cự tuyệt không được.
Nhìn y lại muốn bắn, miệng Hoa Văn Uyên ngừng động tác, đem ngón tay cũng rút ra. Hậu đình hư không khiến cơ thể Vũ Văn Hoằng Trinh càng thêm tê ngứa, y thầm nghĩ muốn có thứ này nọ có thể nhét ở bên trong khiến y giải thoát.
Cơ khát nhìn chằm chằm cự vật trước mắt, hình dạng cùng nhan sắc đều bất đồng với của mình, nhưng y hiện tại thầm nghĩ muốn thứ này. Chủ động quỳ xuống, ghé vào trước mặt Hoa Văn Uyên, vươn ra đầu lưỡi, học bộ dáng liếʍ hôn của hắn.
Không nghĩ tới y sẽ như thế làm, lúc này đến phiên Hoa Văn Uyên ngây ngẩn cả người, tiểu ngốc dưới thân lại ra sức lấy lòng hắn, cái miệng nhỏ nhắn cơ hồ nuốt không được phân thân hắn, đôi môi diễm hồng phun ra nuốt vào côn th*t thâm sắc, đôi mắt đào hoa thỉnh thoảng sẽ hướng lên liếc hìn hắn, mang theo xuân ý. Loại này cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ này khiến Hoa Văn Uyên rốt cuộc nhẫn không được, từ trong miệng y rút ra phân thân, đem y đặt ở trên giường, đưa lưng về chính mình, chuẩn xác đem cự vật đưa vào tiểu huyệt căng chặt của Vũ Văn Hoằng Trinh.
“A…… A! Thật lớn mà! Đau quá!”
“Ngoan, một lát sẽ không đau, chỉ là có chút trướng mà thôi. Thoải mái đi, bằng không ta vào không được.”
Cảm nhận được tiểu huyệt tại co rút lại, Hoa Văn Uyên khẽ vuốt mông của Vũ Văn Hoằng Trinh, tận lực khiến y thư giãn. Lần đầu tiên được hầu hạ hậu đình, Vũ Văn Hoằng Trinh cũng muốn hắn bên trong chính mình nhanh đi vào mà hung hăng đỉnh lộng, nhưng cảm giác dị vật xâm nhập quá cường liệt, qua rất lâu Hoa Văn Uyên mới hoàn toàn đi vào.
Hai người đều là một thân đầy mồ hôi. Hoa Văn Uyên cúi người đem mồ hôi trên người Vũ Văn Hoằng Trinh liếʍ đi, chậm rãi trừu động hạ thân. Hắn thong thả tiến vào, nhưng tiến vào rất sâu, Vũ Văn Hoằng Trinh chỉ cảm thấy chính mình bị xuyên qua, lớn tiếng rêи ɾỉ kêu lên. Y càng rêи ɾỉ, người phía sau lại càng dùng lực, thẳng đến khi Hoa Văn Uyên nhanh chóng ra vào thân thể y, y mới cảm giác được kɧoáı ©ảʍ không gì sánh kịp.
“A! A…… Gấu bự…… chậm…… một chút…… Không cần vẫn…… A!”
“Không cần? A Trinh ngươi không thành thật, ngươi phải nói ‘Ta muốn càng nhiều, mau cho ta’ mới đúng.”
“Ngươi…… ngươi khi dễ người ta…… A…… Cáp…… Ân…… Chỗ đó…… Đừng ngừng mà…… Chính là chỗ đó……”
“Nơi này sao? Ngươi là tiểu quỷ không biết đủ, xem ta làm sao uy no ngươi!”
Bàn tay Hoa Văn Uyên đỡ lấy cặp mông xinh đẹp của Vũ Văn Hoằng Trinh, ở trên nhẹ nhàng đánh, mỗi lần đánh đều khiến Vũ Văn Hoằng Trinh không tự giác kẹp chặt hậu đình. Trên cặp mông trắng nõn lưu lại dấu tay ửng đỏ, điều này làm cho tính trí của Hoa Văn Uyên tăng vọt, càng dùng lực trừu sáp hơn.
Xong một động tác, Hoa Văn Uyên rút phân thân, ngồi ở bên giường, đem Vũ Văn Hoằng Trinh ôm lấy, mặt đối mặt. Động tác khiến phân thân Hoa Văn Uyên tiến vào càng sâu, Vũ Văn Hoằng Trinh rốt cuộc chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ cường liệt như thế, lần thứ hai phát tiết. Bạch trọc phun bắn trên cơ bụng kiện mỹ của Hoa Văn Uyên, muốn bao nhiêu *** mĩ liền có bấy nhiêu *** mĩ. Y cũng không dám tin chính mình thế nhưng lại làm ra chuyện như vậy, chỉ có thể không ngừng rêи ɾỉ.
Hoa Văn Uyên có thể xxoo* với một đống nữ nhân, không riêng gì bởi vì hắn ngoại hình vĩ đại, quan trọng hơn là ở chuyện phòng the hắn thập phần tinh thông. Cái gì trinh tiết liệt nữ, đến tay hắn chỉ còn biết lộ nguyên hình phóng đãng, hận không thể bị hắn đùa bỡn một đời.
[*xxoo là ta dùng a~ edit như vậy ngắn gọn dễ hiểu hơn~]
Tiểu vương gia càng đơn thuần như thế, lại bị hắn kịch liệt làm trong thời gian dài như vậy, cổ họng gọi ách, khí lực nói chuyện cũng không có, đành phải nằm ở trên giường, hai chân dang thành chữ Đại mặc người nọ tiếp tục công thành chiếm đất.
Gia khỏa này quả thực không phải người! Làm lâu như vậy sao không bắn? Chính mình đều đã tiết ba lượt. Hắn vẫn là một điểm đều không có dấu hiệu muốn bắn. Tuy rằng thực thoải mái, nhưng y thật sự rất mệt, Vũ Văn Hoằng Trinh không có biện pháp, chỉ phải ách cổ họng cầu xin tha thứ.
“Gấu bự…… Tha ta đi…… Ta chịu không nổi …… Tha ta đi……”
Thấy y thật là chịu không nổi, Hoa Văn Uyên lúc này mới mở lòng từ bi, lại trừu sáp một trận, cuối cùng bắn ra.
Đem phân thân từ trong cơ thể y rút ra, chỉ thấy từng cỗ nùng dịch bạch trọc chậm rãi chảy xuống. Thật nhiều a, quả nhiên là một năm không cùng người khác hoan hảo, chính mình giải quyết làm sao có được cảm giác thư sướиɠ như thế.
Vũ Văn Hoằng Trinh mệt đến mê man, Hoa Văn Uyên đem trọc dịch trong cơ thể y thanh lý sạch sẽ. Sai Vương Phúc nấu nước ấm, đem hai người tẩy sạch, liền ôm Vũ Văn Hoằng Trinh đã ngủ say đi vào giấc ngủ.