Chương 54
Đại Thịnh ba năm tuyển tú một lần. Sau khi Thịnh Huy đế định đô ở Lạc Kinh, năm đầu thay đổi niên hiệu chiến sự không ổn, lại vừa lập Hoàng hậu và tấn phong phi tần, bởi vậy miễn tuyển tú một năm. Sau đó năm Vũ Hợp thứ ba mở một lần tuyển tú, đám người Mạnh Quý nhân, Vương Mỹ nhân và Thôi Tiệp dư cùng vào cung năm ấy. Lại đến Vũ Hợp năm thứ sáu, chính là năm ngoái, trong tâm Dương Tĩnh lo lắng chuẩn bị cho lần xuất chinh thứ hai, đánh bại Nô Mã Vương, cứu Tiêu Thương Hải về, rửa sạch nỗi nhục, đâu còn tâm tình mà tuyển tú?Tới năm nay là Vũ Hợp năm thứ bảy, Thái hậu không hiểu sao lại nhớ đến năm ngoái ngừng tuyển tú một năm, liền muốn bù vào năm nay.
Dương Tĩnh nghe vậy, dường như hơi sửng sốt một chút, nói:
“Năm nay muốn tuyển tú sao? Nhi tử chưa từng nghe Lễ Bộ nhắc đến mà? Hơn nữa tuyển tú đều được tiến hành vào mùa xuân, sao mẫu hậu đột nhiên lại muốn làm vào mùa thu?”
Thái hậu thấy vẻ mặt hắn không giống như giả bộ, hình như trước đó thật sự không biết chuyện gì, tâm trạng có chút thư thái.
Chuyện tuyển tú là gần đây bà mới nghĩ đến, không tiết lộ chút phong thanh nào, sáng sớm hôm nay khi Tiêu Thương Hải đến thỉnh an mới bất chợt nhắc tới, chính là muốn khiến cho y trở tay không kịp. Ai ngờ Hoàng thượng mấy ngày nay không có đến đột nhiên hôm nay hạ triều xong lại đến, bà không khỏi nghĩ là Hoàng hậu đưa tin cho Hoàng thượng. Nhưng đám nô tài của Hoàng hậu bà đều sai người trông chừng, không thấy Hoàng hậu có cơ hội phái người đi ra ngoài, xem ra thực sự là trùng hợp.
Nói đến thì cũng là Thái hậu không còn cách nào khác. Trương Tiệp dư tuy rằng nhập cung, nhưng Hoàng thường đối với nàng cũng rất lạnh nhạt. Đám tần phi còn lại càng không cần phải nói.
Thái hậu mắt thấy địa vị của Hoàng hậu càng ngày càng ổn, thậm chí thằng nhãi sinh ra cùng với người Hồ kia vài ngày trước đó sinh bệnh, Hoàng thượng thương xót giống như nhi tử, trong lòng Thái hậu sao có thể thoải mái được?
Bà suy nghĩ chừng mấy ngày, đúng lúc mấy mệnh phụ của các nhà tiến cung thỉnh an, phu nhân của An Bình Hầu nói trưởng nữ trong nhà tháng trước đã đính ước.
Nữ nhân này lớn tuổi, lại thích lải nhải, còn thích hoa lá giống như thiếu nam thiếu nữ.
Thái hậu rất thích trưởng nữ của An Bình Hầu, dung mạo xuất chúng, lại thông minh khéo léo, hiền lành dịu dàng, bởi vậy nghe thế liền rất quan tâm, mơ hồ còn có chút than thở tiếc nuối.
Phu nhân của An Bình Hầu nhân tiện nói:
“Vốn nghĩ năm ngoái là năm tuyển tú, nếu con bé có phúc khí, tiến cung đi một vòng có thể làm tức phụ của Thái hậu mà. Có thể hầu hạ dưới gối Thái hậu, nó không biết sẽ vui mừng biết bao nhiêu. Chỉ tiếc năm ngoái miễn tuyển tú, năm nay đã mười bảy tuổi, thực sự là sắp quá tuổi rồi, Hầu gia nhà thϊếp cũng nói phải sớm đính ước, lúc ấy mới chọn tam thiếu gia nhà Úy Thừa tướng.”
Thái hậu nghe vậy, trong lòng khẽ động, ngoài miệng lại nói:
“Đây cũng là duyên phận. Gia giáo nhà Úy tương tự nhiên không cần phải nói, đính ước cùng Úy tam công tử này cũng tốt. Sau này gả qua đó, chắc chắn sẽ được hưởng phúc.”
An Bình Hầu nghe xong vui mừng, nói vài câu cảm tạ, lại rất trôi chảy nói năm ngoái người ta đều phán sẽ tuyển tú, kết quả lại không có tin tức gì, làm lỡ không ít người, năm nay đều đang tuyển cô gia mà.
Việc tuyển tú của Đại Thịnh không biếи ŧɦái giống như triều Thanh sau này của thế giới kia, phụ mẫu thân sinh cũng không có quyển làm chủ, đám tú nữ toàn bộ đưa vào trong cung hoặc cho chủ tử nhận vào cung, hoặc chia ra, không hề có chút quyền tự chủ nào.
Tú nữ của Đại Thịnh phân làm hai loại. Một loại là nữ tử đến từ dân gian hoặc nhà quan nhỏ nghèo túng có thân thế sạch sẽ, tiêu chuẩn dựa vào gương mặt đẹp, đưa vào cung làm cung nữ, nếu có thể bò lên giường của Hoàng đế thì sẽ có cơ hội xoay người, nếu không lên được thì đợi đến năm hai mươi lăm tuổi sẽ được cho ra khỏi cung.
Loại còn lại là nữ tử nhà đại quan hoàng thân, đưa vào trong cung để làm tần phi, nếu không được chọn sẽ thả cho về, do phụ mẫu nhà mình làm chủ hôn phối. Nữ hài tư chất tốt mà Hoàng thượng không thích, cũng có thể được Thái hậu cùng Hoàng hậu chỉ hôn cho con cháu hoàng thất. Nhưng cũng chỉ là con cháu hoàng thất, hậu cung sẽ không vượt quyền tùy tiện chỉ hôn cho nhà các đại thần không phải hoàng thất.
Có thể nói, chế độ tuyển tú của Đại Thịnh tương đối rộng mở.
Thái hậu thầm tính toán nữ nhi mấy nhà độ tuổi phù hợp trong kinh thành, nghĩ tuyển tú là một ý kiến hay. Mặc kệ Hoàng thượng có không thích thế nào, chắc chắn cũng phải thu mấy người vào cung, ít nhiều gì có thể phân sủng với Hoàng hậu. Hơn nữa lần này Thái hậu không chỉ có dự định tuyển tú nữ, còn dự định tuyển thêm vài thiếu niên có gương mặt thanh tú xinh đẹp.
Đại Thịnh theo lệ thường cũng có nam phi. Chỉ là dù Tiên hoàng hoang ***, nhưng không hề thích nam sắc, vì vậy vài thập niên cũng không có nam phi nhập cung. Nhớ năm đó nam Quý phi Duẫn Như Nhan của Thịnh Thái Tông kiêu ngạo không kém gì Tiêu Thương Hải, độc sủng hậu cung, còn từng sinh hạ ba vị Hoàng tử, nếu không mất sớm, chỉ sợ lúc đó Đậu Hoàng hậu sớm muộn gì cũng phải nhường vị.
Hoàng Thái hậu càng nghĩ càng thấy đó là một ý kiến hay, thế là ngày hôm nay liền bất chợt đánh úp Tiêu Thương Hải.
Tiêu Thương Hải quả nhiên không có chuẩn bị, ngực hơi thắt lại, nhưng nét mặt lại không có chút dao động nào, chỉ uyển chuyển mà tỏ vẻ chuyện này còn phải thương lượng với Hoàng thượng.
Thái hậu nói:
“Hoàng hậu luôn luôn rộng lượng, xử sự công bằng hợp lý, chuyện trong cung này giao cho con ai gia rất yên tâm. Con là một người hiền huệ, trở về phải khuyên nhủ thuyết phục Hoàng thượng mới được.”
Chụp một cái danh như thế lên đầu, Tiêu Thương Hải tuy rằng không thoải mái trong lòng, những cũng chỉ có thể đồng ý.
Thái hậu nói:
“Việc tuyển tú này không coi là quốc sự, ai gia làm chủ là được. Hoàng thượng luôn luôn hiếu thuận, nhất định sẽ không làm trái ý của ai gia. Hoàng hậu, con nghĩ sao?”
Tiêu Thương Hải mỉm cười nói:
“Nhi thần tự nhiên là nghe theo ý của Thái hậu và Hoàng thượng.”
Thái hậu gật đầu, thản nhiên nói:
“Vậy cứ định như thế đi. Con về nói lại một tiếng với Hoàng thượng, để người sai người chuẩn bị. Con cũng nói một tiếng với Nội Vụ phủ, năm nay có rất nhiều nữ nhi cùng công tử vừa độ tuổi của các đại thần, cần phải chọn mấy người thỏa đáng tiến cung hầu hạ mới được.”
Tiêu Thương Hải thầm nắm chặt tay, dịu dàng nói:
“Thái hậu, nhi thần chỉ sợ lần tuyển tú này có chút đột ngột, có đúng hay không cần bàn bạc lại với Hoàng thượng một chút?”
Đôi mi thanh tú của Hoàng thượng dựng thẳng lên, lạnh nhạt nói:
“Sao vậy? Hoàng hậu đây là không vui? Có ý muốn từ chối sao?”
Tiêu Thương Hải vội nói:
“Nhi thần không dám.”
Thái hậu vỗ bàn:
“Vậy con xem, ai gia nói như thế nửa ngày, con cũng không có một câu vui vẻ. Chẳng lẽ Hoàng hậu là đang đố kị? Hay là không để Thái hậu như ai gia đây vào mắt?”
Đố kị cùng bất hiếu đều nằm trong bảy tội lớn.
Tiêu Thương Hải không còn cách nào khác, đang chuẩn bị nhắm mắt đồng ý, Hoàng thượng đúng lúc đến đây.
Thái hậu nói:
“Tuyển tú năm ngoái đã miễn một năm, làm lỡ không ít nữ tử đến độ tuổi nhà các đại thần. Trước đó vài ngày ai gia gọi vài vị mệnh phụ tiến cung nói chuyện phiếm, nói với ai gia vài câu. Ai gia nghĩ, ba năm tuyển một lần, đây là lệ cũ của Đại Thịnh. Tình huống năm ngoái đặc biệt, có thể miễn liền miễn, năm nay có thể bù lại. Ai gia đã hỏi thăm qua, mấy nhà đại thần trong kinh đều có tử nữ vừa độ tuổi không tệ, nếu như Hoàng thượng thích, còn có thể tuyển thêm mấy nam phi. Hiện tại dưới gối Hoàng thượng ít ỏi, ai gia là mẫu thân không quan tâm đến con, ai còn có thể quan tâm đến con chứ?”
Nói rồi ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua Hoàng hậu đang nắm chặt tay.