Chương 13
Loại cảm giác này…. Giống như là đố kị ánh mắt giao nhau của anh hai và An Sâm, lại giống như tức giận vì quan hệ của anh hai và An Sâm lại thân mật như vậy, rõ ràng hiện tại là trợ lý của mình, nhưng lại ‘đang ở doanh Tào lòng ở Hán’.Lư Tỉnh Trần hờn giận mấp máy môi, vẻ mặt trở nên có chút âm trầm.
Iris Minc ở bên cạnh vẫn im lặng đột nhiên mở miệng:
“Tình cảm của uncle và An Sâm thật tốt. Bọn họ là người yêu sao?”
Lư Tỉnh Trần nghe vậy liền cứng đờ. Trong nháy mắt vừa rồi, anh cũng từng sinh ra suy nghĩ như vậy.
Anh liếc mắt nhìn Dương Tĩnh An, giải thích:
“Cậu đừng hiểu lầm. An Sâm trước đây là trợ lý đặc biệt của anh tôi, là đàn em hồi còn học đại học của anh ấy, bọn họ không phải quan hệ như thế đâu.”
Hơn nữa anh trai tôi là thẳng nam, thẳng nam. Ừm, hẳn là như thế đi?
Dương Tĩnh An đẩy chiếc kính râm trên sống mũi một chút, cười nhẹ:
“Tôi quên mất là người phương Đông tương đối bảo thủ. Xem ra là tôi nhầm rồi.”
Lư Tỉnh Trần hỏi:
“Iris Minc, năm nay cậu bao nhiêu rồi?”
“Hai mươi. Anh cứ gọi là Dương Tĩnh An đi. Tôi thích nghe anh gọi tên tiếng Trung.”
Lư Tỉnh Trần nghe cũng thấy hợp lý, trực tiếp hỏi:
“Tĩnh An, cậu thích đàn ông?”
Anh ở nước ngoài cũng nhiều năm, lại thấy tác phong của Dương Tĩnh An hoàn toàn giống người Âu Mỹ, bởi vậy hỏi rất trực tiếp.
Dương Tĩnh An quả nhiên không ngại. Cậu ta đột nhiên nghiêng về phía trước gần một chút, cúi đầu, để kính *** rơi xuống phía dưới, lộ ra đôi mắt xanh da trời, nhìn thẳng Lư Tỉnh Trần, mỉm cười nói ra từng chữ từng chữ một:
“Tôi không thích đàn ông. Nhưng tôi thích anh.”
Lư Tỉnh Trần đương nhiên không đơn giản bị một câu hỏi của cậu ta dụ dỗ, nghe vậy cười ha ha, nói:
“Thật vinh hạnh cho tôi. Tôi cũng rất thích cậu. Tĩnh An, cậu thực sự trời sinh là người của giới giải trí. Cậu định khởi đầu ở trong nước từ nơi này? Công ty Anh Thiên của tôi là ngôi sao hàng đầu đó nhé.”
Dương Tĩnh An im lặng nhìn anh một hồi, đôi mắt xanh da trời dường như hơi tối lại. Kính râm quay về vị trí cũ, cậu ta mỉm cười, nói:
“Cái này tôi còn cần suy nghĩ. Trước tiên đến công ty của mọi người nhìn xem đi.”
Lư Tỉnh Trần còn muốn nói tiếp, An Sâm đã đi tới.
Buổi trưa là Lư Tỉnh Trần lái xe đưa An Sâm tới, Lư Tỉnh Thế lại mang theo Dương Tĩnh An ngồi xe dài sang trọng là xe công việc của công ty tới, có lái xe đưa đến.
Lư Tỉnh Thế thấy Lư Tỉnh Trần buổi chiều muốn dẫn Dương Tĩnh An đến Anh Thiên, lại có An Sâm ở đó, liền đổi xe với em trai, để anh dẫn người ngồi xe cơ quan sang trọng, còn mình thì lái xe của em trai rời đi.
Ở trên xe An Sâm mô tả và giới thiệu cho Dương Tĩnh An nghe về tình hình giới giải trí trong nước, sao đó trọng tâm câu chuyện cực kỳ tự nhiên chuyển đến Anh Thiên, bắt đầu giới thiệu về thực lực cùng tình hình phát triển của Anh Thiên. Cho dù trong tay không có bất kỳ tài liệu nào, chỉ cần nghe giọng nói không nóng không lạnh lại chân thành của cậu ta, cũng cảm thấy vô cùng có sức thuyết phục, nhưng lại không khiến người nghe nhàm chán.
Lư Tỉnh Trần cũng tận dụng mọi thứ để lôi kéo cảm tình của Dương Tĩnh An, bầu không khí sôi động, phối hợp với An Sâm ăn ý không gì sánh được.
Dương Tĩnh An không nói nhiều, thỉnh thoảng mới hỏi mấy vẫn đề. Nhưng thái độ tốt, khóe miệng vẫn giữ nét cười.
Xe rẽ lên đường cao tốc, phía trước có một xe vận tải trọng tải lớn, phía trên chất đầy hàng hóa.
Tài xế rẽ sang trái, muốn vượt lên. Ai ngờ vừa chạy đến bên cạnh xe vận tải, xe vận tải kia giống như đột nhiên mất lái, trượt sang phía bên này đâm tới.
Lư Tỉnh Thế thuê đều là tài xế nhiều tuổi, rất có kinh nghiệm, vừa nhìn thấy tình hình không tốt, cũng không phanh xe, mà vội vàng tăng tốc, vọt lên phía trước.
Nhưng đầu của xe vận tải này quá lớn, vẹo sang đây vẫn đâm vào đuôi xe của bọn họ.
‘Rầm’ một tiếng lớn.
Lư Tỉnh Trần và Dương Tĩnh An ngồi song song ở ghế sau xe, không chú ý đến chuyện xảy ra ở bên ngoài. Nhưng An Sâm ngồi đối diện, đầu xe vận tải đổ xuống, cậu là người đầu tiên nhìn thấy.
“Cẩn thận —-“
Cậu hô to một tiếng nhảy tới.
Lúc này Dương Tĩnh Anh cũng phát hiện ra. Phản ứng của cậu ta cũng cực nhanh, hét to một tiếng, đặt Lư Tỉnh Trần ở dưới thân.
Lư Tỉnh Trần hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy lần lượt hai tiếng hét to, sau đó một người rồi hai người nhảy đến, khi xe bắt đầu rung động mạnh liền thấy mình bị đặt ở dưới cùng.
Phía sau xe vận tải lớn liên tiếp va vào xe cộ chạy ở hai bên. Xe công vụ dài sang trọng của tập đoàn Lư thị đánh một vòng tròn 360 độ trên đường cao tốc, cuối cùng va vào thanh chắn ở đường cao tốc, cuối cùng ngừng lại.
Mưa cùng sương lất phất bốn phía, đưa tay không thấy năm ngón đâu.
Lư Tỉnh Trần mờ mịt đi trên đường, nghĩ giấc mơ lần này có chút kỳ quái. Anh đột nhiên nhớ tới tai nạn xe cộ trước khi hôn mê, không khỏi kinh hoàng trong lòng:
“Lẽ nào mình chết rồi?”
Đưa tay tự nhéo một cái.
A? Vẫn có cảm giác sâu sắc.
Lại nhéo! Còn đau nữa?
TMD! Này rốt cuộc có phải là mơ hay không chứ?!
Lư Tỉnh Trần không nhịn được chửi bậy:
“Đây là cái nơi chết tiệt nào chứ? Có người hay không? Kể cả là đường xuống Âm phủ thì TMD cũng phải có người ra tiếp đi chứ!”
Quả nhiên không hổ là em trai của Lư Tỉnh Thế, mắng người liền cao giọng oai phong như thế.
Nhưng Lư Tỉnh Trần đi vòng vòng trong sương mù dày đặc nửa ngày, không có người trả lời, lại không ra được, trong lòng không khỏi bắt đầu sợ hãi.
Người đối với những chuyện không biết luôn mang theo thái độ hoài nghi và sợ hãi.
Lư Tỉnh Trần còn đang mờ mịt, đột nhiên phát hiện phía trước hình như có thứ gì đó đang lóe sáng lấp lánh.
Anh do dự một chút, cuối cùng quyết định đi về hướng đó.
Anh cảm thấy mình đã đi rất xa, cuối cùng đi tới một nơi không ngừng lóe sáng, sương mù xung quanh từ từ tan đi, lộ ra một bãi đá có hình bát giác trước mặt.
Lư Tỉnh Trần tò mò đi qua, thấy rõ bãi đá kia đại khái cao khoảng một thước, đường kính khoảng ba thước, hình bát giác, đá ở phía trên toàn bộ đều trắng ngần, giống nước nhưng không phải nước, giống gương lại không phải gương.
Lư Tỉnh Trần quan sát một lát, lại kết hợp với toàn cảnh xung quanh, phản ứng đầu tiên, là cho rằng đây là Vãng Sinh Kính nằm ở địa phủ trong truyền thuyết. Truyền thuyết kể lại rằng Quỷ hồn đến địa phủ đưa tin đều có thể đi qua đây nhìn thấy kiếp trước của mình, sau đó sẽ để cho Diêm Vương gia đến phán quyết.
Nhưng đó là cái gương, cái này nhìn thế nào cũng thấy một cái giếng thật lớn nằm ở giữa bãi đá.
Lư Tỉnh Trần không dám đυ.ng vào nó, chỉ đến gần rồi khom lưng ghé mặt lên trên nhìn nhìn, nhưng nhìn sao cũng không ra mặt đá lấp lánh này này rốt cuộc là làm từ chất liệu gì.
Anh do dự một chút, cẩn cẩn thận thận vươn ngón tay, ngón trỏ gầy chậm rãi, nhẹ nhàng chạm vào mặt đá, cảm giác lạnh lẽo mềm nhẵn, giống như trái cây đông lạnh.
Tiếp theo đó đột nhiên, bắt đầu từ ngón tay anh, chậm rãi dao động tạo thành một làn sóng nước, liên tục mở rộng ra phía ngoài, liên tục lan ra…