[Harry Potter] Chuộc Tội

Chương 64

Quyển 2 - Chương 64: Huyết thống thức tỉnh
“Leo… Leo Kape?” Lucius nghiền ngẫm nhìn tư liệu trong tay, từ khi y xác nhận tình trạng bạn đời mình, Lucius thoải mái hơn hẳn. Giống như mấy ngày trước, y hoàn toàn dời địa điểm làm việc của mình vào mật thất nhà Prince, cam đoan có thể nhìn thấy bạn đời mình đầu tiên sau khi mở mắt.

Các hồn ma nhà Prince thấy biểu hiện của Lucius cũng hoàn toàn yên tâm, họ không muốn biến mất là một chuyện, nhưng truyền thừa gia tộc Prince quan trọng hơn, bây giờ có thể vẹn toàn cả hai, họ cũng buông việc trong tay, bắt đầu chỉnh lý sản nghiệp gia tộc Prince, cũng thông qua tay Lucius bắt đầu chỉnh hợp – trước khi họ rời đi, mọi thứ phải được chuẩn bị sẵn sàng.

Hai ngày sau, bên Snape có phản ứng, như là tỉnh lại từ trong mơ, Snape mở to mắt, thế giới không giống trong mắt anh.

“Sev…” Lucius chiếm được vị trí tốt nhất, trực tiếp ôm người vào lòng, “Cảm thấy thế nào?”

Snape phát hiện năm giác quan của mình nhạy bén hơn, ví dụ như vừa rồi anh đã nhận ra sự khẩn trương và… huyền diệu từ trong giọng nói của Lucius?

“Luci, tôi không sao.” Vì xác nhận, Snape cố ý sử dụng tên gọi thân mật kia, anh có thể cảm nhận được tai mình đã đỏ lên, chết tiệt, mẫn cảm này là song hướng.

“A, tôi chỉ quá lo lắng cho em, Sev thân mến của tôi.” Lucius ngân nga.

Quả nhiên, sự huyền diệu trong lời nói của Lucius càng đậm, lần này Snape đã phân biệt được rõ ràng.

“Cháu ngoại à, cháu thế nào?” Lúc này, Snape mới chú ý lão Prince phía sau Lucius, trong ngôn ngữ ngoài quan tâm và không cam lòng. Snape hiểu được Lucius đang “huyền diệu” cho ai xem.

Đồ Veela ngốc, Snape oán hận nói trong lòng, nhưng không thể phủ nhận, một cảm giác được quan tâm bởi người nhà không ngừng dâng lên.

“Ông ngoại, con khỏe lắm.” Snape né ra khỏi ngực Lucius, cung kính cúi đầu, “Ông Kul, con đã biết mở trận truyền tống thế nào rồi, còn cần chỉnh lý một số thứ trong trí nhớ tinh linh hắc ám truyền thừa, thời gian mở ra cụ thể thì chỉ sợ là vài ngày sau nữa.”

“A, Severus, không sao cả, mấy ông già chúng ta đã đợi nhiều năm như vậy rồi, không chỉ mấy ngày nay thôi đâu.” Kul cũng hào phóng.

“Sev…” Lucius còn chưa nói xong đã bị bạn đời nhà mình ngắt lời, “Ông ngoại, ngài tới đây một chút, con có một số việc muốn nói với ngài.” Lucius ai oán nhìn Sev nhà mình cùng lão Prince đi sang bên cạnh, lúc rời đi, ông cụ còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn y một cái.

“Hừ,” Lucius khinh thường, buổi tối mình vẫn có thể ở cạnh Sev, nghĩ đến cảnh nhìn thấy ngày đó, Lucius nheo mắt lại, sau khi thức tỉnh huyết thống vẻ ngoài Sev của y không thay đổi nhiều lắm nhỉ.

Chẳng qua kết luận này của Lucius đã bị phủ định hoàn toàn vào lúc đi vào phòng gia chủ

buổi tối.

Lúc Lucius tiến vào Snape mới đi ra khỏi phòng tắm, sương mù bốc hơi vẫn chưa tản hết đi, dựa vào địa vị “nữ chủ nhân” của Lucius, phòng ngủ gia chủ Prince cũng không đề phòng y, nên y không hề chướng ngại nhìn thấy bạn đời nhà mình chỉ quấn một cái khăn quanh hông.

Merlin ơi! Lucius biết phán đoán của mình vào buổi chiều là hoàn toàn sai lầm, hóa ra mái tóc đen bạn đời nhà mình có vẻ hơi nhiều dầu vì điều chế độc dược thời gian dài giờ lại nhẹ nhàng mượt mà, cũng nhờ sự chăm chút biểu hiện bên ngoài của gia tộc Malfoy, Lucius trực tiếp đoán được đó không phải là vì sử dụng độc dược, mà là do thức tỉnh huyết thống mang lại. Sev của y hiện tại mái tóc đen ngang vai rũ xuống, mềm mượt, nhẹ nhàng, dường như không chịu nổi cả bọt nước.

Con ngươi màu đen thường ngày đã khiến Lucius hâm mộ không thôi giờ có sức sống hơn, nhìn kỹ còn có thể nhận ra làn da Sev của y trở nên mịn màng, gần như không thấy lỗ chân lông.

Merlin ơi! Lucius kêu gào trong lòng lần thứ hai, nhìn giọt nước nhẹ nhàng trượt khỏi mái tóc, lướt qua làn da mềm mịn, lướt qua hai điểm đỏ bừng trước ngực, lướt qua cái eo càng thêm tinh tế sau khi thức tỉnh huyết thống, rơi vào trong khăn.

“Ực ực”, Lucius nuốt nước miếng không có phong thái quý tộc, Merlin ơi! Quá lãng phí, giọt nước đó không nên cứ thế chảy xuống, chúng nên được liếʍ đi, dùng lưỡi y môi y, từng chút từng chút, đi theo làn da nhẵn nhụi, đi theo hai điểm quyến rũ kia…

“Lucius Malfoy, không ai nói với anh lúc tiến vào phải được chủ nhân đồng ý sao?” Snape tức giận bởi tầm mắt gần như vuốt ve của Lucius.

“A, Sev thân mến, em không thể ngăn cản một Malfoy bị đảo điên bởi vẻ đẹp bạn đời hợp pháp của anh ta chứ.” Lucius nói như mộng ảo, y vừa chú ý tới, theo cảm xúc bạn đời y kích động, lỗ tai vốn mẫn cảm, trắng nõn không chỉ nhuộm đỏ, hơn nữa cái điểm nho nhỏ kia còn hơi hơi run rẩy theo cảm xúc chủ nhân nó.

Thật đáng yêu, mắt Lucius tối lại, nếu y có thể ngậm chúng vào miệng thì…

Là bạn tốt duy nhất của Lucius vài chục năm, là bạn đời linh hồn thức tỉnh huyết thống cả đời này, sao Snape lại không biết y đang nghĩ gì chứ. “Lucius, tôi nhớ rõ chúng ta chỉ hoàn thành khế ước, anh đã tìm được bạn đời “hợp pháp” của anh, nơi này không có đâu.” Sau khi hoàn thành thức tỉnh huyết thống, cái chắn ngang giữa linh hồn họ đã biến mất, lúc này Snape mới hiểu rõ những gì Lucius đã giảng giải cho anh về bạn đời linh hồn.

Hiển nhiên, họ còn cần một lễ chứng kiến.

“A, Sev, em thật lạnh lùng.” Lucius nói xong, cũng đứng dậy, bạn đời y vừa mới hoàn thành huyết thống thức tỉnh, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, mà cứ tiếp tục ở trong này thì… Merlin ơi! Y cũng không phải là thánh nhân, nhất là dòng máu Veela của y từ mới đầu đã rầm rộ kêu gào phải biến bạn đời trước mặt chính thức trở thành của mình.

Snape hơi ngạc nhiên vì lời của Lucius, chẳng qua sự săn sóc đến từ linh hồn bạn đời anh cũng hiểu ra, cơ thể mỏi mệt sau khi thức tỉnh huyết thống cũng cảm thấy hơi chao đảo.

Cửa đóng lại sau lưng Lucius,

bây giờ còn chưa đến lúc, y nói với mình. Qua một thời gian nữa, Sev sẽ là món quà tốt nhất của y.

— Tôi là đường ranh giới vất vả lắm Lucius mới làm thân sĩ —

Trong khi Lucius vắng họp, liên hôn giữa hai gia tộc Black và Lestrange thuận lợi tiến hành, đó cũng là ý của Voldemort, liên hôn giữa Malfoy và Black chắc chắn đã bị hủy, vậy không bằng trong lúc Lucius có lý do vắng mặt nhanh chóng kết hợp Bella và Rudolph thôi.

Trên hôn lễ của họ, Voldemort không chỉ tự mình đảm nhận nhân chứng, còn đưa một cái Cúp Vàng phong cách cổ xưa làm quà hôn lễ cho vợ chồng Lestrange mới cưới.

Bella và Rudolph kích động gần như

tới mức

mọi người quỳ xuống dưới chân Voldemort cũng không thể biểu đạt hết nỗi kích động khi họ được coi trọng với Voldemort được.

Sau khi người thừa kế nhà mình được Voldemort tự mình dạy dỗ Orion lại nổi bật, dù sao thì hành động của Voldemort trực tiếp biểu đạt sự coi trọng của hắn với gia tộc Black, nhất thời, các quý tộc lớn nhỏ tham gia hôn lễ vội vàng khen tặng, không ai nhắc tới gia tộc Malfoy.

Narcissa tái nhợt đi một mình trong vườn hoa, dù trên mặt trang điểm bởi đồ mới nhất đi nữa cũng không thể che dấu sự tiều tụy của cô. Cô vốn không muốn ra ngoài, nhưng hôm nay là hôn lễ của Bella cô phải tham dự. Nhưng xem đi cô nghe được gì, tiểu thư gia tộc Black không biết tự lượng sức mình, vị hôn thê bị gia tộc Malfoy vứt bỏ…

Narcissa cười khổ, họ cũng không nói sai không phải sao?

Nếu đính hôn thất bại còn có thể khiến Narcissa an ủi mình chỉ là ảo giác, thì trong khoảng thời gian này người trong nhà tránh đề cập hôn nhân giữa cô và Lucius cũng có thể nói ra vấn đề. Mà Voldemort coi trọng Regulus và hôn lễ Bella dường như cũng đang cho cô một dấu hiệu – người ủng hộ lớn nhất cho cuộc hôn nhân giữa cô và Lucius cũng thay đổi ý kiến.

Narcissa không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng giữa cô và Lucius đã là chuyện không thể. Nghĩ đến những gì mình phải đối mặt sau khi khai giảng, móng tay Narcissa đâm chặt vào lòng bàn tay.

“Cissy, hóa ra em ở đây.” Andromeda cũng không phải thật sự chạy tới tìm em gái mình, nhưng sau khi Bella xuất giá sẽ tới lượt mình, nghĩ tới những thanh niên tài giỏi mà mẹ coi trọng, Andromeda đã ghét bỏ bĩu môi. Những kẻ dối trá, nào có thú vị bằng người mà mình đã gặp mặt lần đó chứ.

Andromeda nhớ tới cậu con trai tóc xám mình gặp lúc lén đi ra ngoài, dường như tên là Tonks thì phải, anh ta thật đúng là thú vị.

“Chị à,” Narcissa gọi một câu, cô cũng không quen thuộc người chị họ này bằng Bella, “Em chỉ tới đây hít thở không khí thôi.”

“A, Cissy, em nói cũng đúng, không khí trong kia rất là loạn!” Andromeda như tìm được tri âm, bắt đầu nói không ngừng việc mình rất ghét mẹ giới thiệu đối tượng kết hôn, rồi một câu vô ý khiến Narcissa cứng lại, “Cissy à, mẹ nói hai ngày nữa cũng phải giúp em xem…”

“Chị…” Dù đã biết kết quả này, Narcissa vẫn cảm thấy mình có thứ gì đó bị đoạt đi, “Mẹ nói gì ạ?”

Andromeda như vừa kịp phản ứng, đôi mắt cô ngập tràn xin lỗi, “A, Cissy, không phải chị cố ý nhắc tới đâu, mẹ đã giúp em xem đối tượng đính hôn, hình như có vài nhà là nước Đức.”

Mẹ đã giúp em xem đối tượng, đã bắt đầu rồi…

Trong đầu Narcissa không ngừng lặp lại mấy câu đó.

“Cissy, em không sao chứ?” Giọng lo lắng của Andromeda.

“Chị à, em không sao.” Narcissa nhắm mắt lại, bóng dáng bạch kim cao quý trong trí nhớ đang dần đi xa, cô là Narcissa Black, dù cô không chiếm được Lucius, vậy thì không ai có thể có được anh!