Chương 4
Lúc về tới quê, Kỳ Tiểu Nguyên chỉ nói Tử Tử là do cậu cùng một nữ nhân sinh hạ. Người phụ nữ kia bởi vì nguyên nhân khác mà đã cùng cậu tách ra. Vì vậy cậu phải ôm Tử Tử trở về quê.Khi đó, em trai Kỳ Tiểu Nguyên mới vừa kết hôn. Người em dâu kia kêu là Thục Vinh, không nghề nghiệp học vấn. Lúc Thục Vinh mang thai ba tháng, Kỳ lão cha mới mua một căn phòng trong thành phố.
Ngay ấy, cậu đã nghe Thục Vinh ở trong sân lặng lẽ nói thầm với em trai mình: “Sớm không trở lại muộn không trở lại, phòng ở vừa trang hoàng xong liền về đây, rõ ràng là vội tới tranh tài sảnvới anh mà.”
Kỳ Tiểu Nguyên không muốn cùng cô ta so đo cái gì. Cậu trở về cũng chỉ vì muốn có một mái nhà yên ấm để nuôi lớn Tử Tử. Đừng nói cái phòng xép trong thành phố kia, mà một phân tiền trong nhà cậu cũng không muốn. Cậu có tay có chân, bản thân cậu hoàn toàn có năng lực nuôi lớn Tử Tử. Lại nói, em trai Kỳ Tiểu Bân đã có công việc đàng hoàng trong thành phố. Vì để tiện cho hắn đi làm, bản thân cậu chắc chắn không thể đòi căn phòng kia được.
Sau đó, Kỳ lão cha đã lập giấy tờ, gọi hai người con trai và con dâu đến trước mặt: “Hôm nay cha phải phân chia gia sản trong nhà một chút. Hai mươi vạn thêm căn nhà này nữa là một phần, căn hộ mua trong phố kia thêm vào chi phí trang hoàng tổng cộng bốn mươi vạn là phần thứ hai. Lão Đại con chọn trước, muốn lấy căn trong thành phố hay là căn này, cứ nói! Nếu con lấy căn nhà này, cha sẽ trợ cấp cho con hai mươi vạn, nếu lấy căn trong thành phố thì không có tiền, cứ ôm thằng nhỏ trực tiếp qua đó ở.”
Kỳ Tiểu Nguyên còn chưa nói gì, Thục Vinh liền trách móc: “Dựa vào cái gì để cho anh hai chọn trước? Ha hả, con không phải nói để anh hai chọn trước là không đúng, chính là anh hai đi ra ngoài nhập ngũ nhiều năm như vậy, trong nhà luôn do con cùng Tiểu Bân chiếu cố. Chúng con không có công lao, cũng có khổ lao chứ? Con cũng không phải nói như vậy để cha cho chúng con chọn trước, con là nghĩ chúng ta có phải nên công bằng một chút không?”Thục Vinh nghĩ thầm, tên kia chỉ cần không phải kẻ ngốc, thì dù là ai cũng đều biết nên chọn căn nào. Ở nông thôn vừa lạc hậu lại bần cùng, hai năm nay do vừa mới thông lộ, lão cha sau một đời làm nông mới kiếm được mấy chục vạn. Vốn ông định mua hai căn cho mỗi đứa một cái, nhưng thân thể lão hiện tại đã không còn khỏe, nên việc mua căn thứ hai đã là điều không tưởng. Vả lại, cái căn nhà này đừng nói hai mươi vạn, ngay cả mười vạn cũng không đáng.
Kỳ Tiểu Bân nhíu nhíu mày, đối với hành vi của Thục Vinh có chút bất mãn. Kết quả, khi Thục Vinh vừa trừng mắt, hắn cái gì cũng không dám nói. Kỳ Tiểu Nguyên biết em trai của mình từ nhỏ đã thành thật, còn là một tên mọt sách, lúc trước Kỳ lão cha cho hai anh em bọn họ chọn ra một người đi lính, một người đi học đại học, cậu không nói hai lời liền cõng bọc hành lý rời đi. Cậu biết, Kỳ Tiểu Bân căn bản ăn không được khổ.
Kỳ lão cha rít một hơi thuốc, bảo: “Cha nói thêm một câu! Nếu chọn nhà trong thành phố, thì bên nông thôn sẽ không có bất kì thứ gì. Nông trại, mấy chục mẫu ruộng bậc thang, còn có vườn trái cây ở cửa thôn. Tụi bây ở bên ngoài sống sao, cha cũng mặc kệ, làm thế nào thì ăn thế nấy! Tiểu Nguyên, con chọn trước!” Phương pháp của Kỳ lão cha rất công bằng. Con trai lớn vì để em trai đến trường, đã phải đi bộ đội nhiều năm như vậy. Ông lúc trước đích thật là lực bất tòng tâm, không có điều kiện lo cho cả hai đứa con. Khi ấy, chuyện bên trang trại chỉ mới vừa khởi sắc, lại đúng vào thời điểm bận rộn nhất, ông chỉ có thể để một đứa đi nhập ngũ. Hiện tại cuộc sống đã tốt hơn, ông không thể để cho Tiểu Nguyên tiếp tục chịu thiệt.
Kỳ Tiểu Nguyên nhìn em trai, lại nhìn em dâu Thục Vinh đang bĩu môi. Ngay lúc này, trong phòng lại truyền đến tiếng khóc của trẻ con, Kỳ Tiểu Nguyên vội nói: “Cứ để lão Nhị chọn trước đi! Con không có ý kiến, em ấy muốn ở chỗ nào cũng được.” Kỳ Tiểu Nguyên nói xong thì lập tức đứng lên, định đi vào phòng dỗ Tử Tử.
“Anh!” Kỳ Tiểu Bân đứng lên kéo Kỳ Tiểu Nguyên. Thục Vinh thấy vậy, bèn vươn cái chân dưới bàn đạp chồng mình, Kỳ Tiểu Bân đành phải ngồi trở về.
Sau, Thục Vinh mặt mày hớn hở nói: “Tiểu Bân, anh hai đã để cho anh chọn rồi, anh còn chờ gì nữa?”
Kỳ Tiểu Bân dứt khoát quay đầu đi: “Con không chọn!”
Thục Vinh oa một tiếng khóc rống: “Trời ạ, ra lăn lộn xã hội đã khó sống rồi! Tôi cùng đứa con trong bụng tôi nay mai phải sống sao đây? Kỳ Tiểu Bân anh giỏi lắm rồi đó! Hiện tại anh chỉ biết nhăn mày nhăn mặt với mẹ con tôi thôi phải không? Được, vậy thì anh cứ lo cho bản thân mình đi! Tôi về nhà mẹ!” Nói xong, cô ta liền đứng dậy trở về phòng, phịch một tiếng đóng cửa lại.
Kỳ Tiểu Bân thở dài, cúi đầu không nói lời nào. Kỳ lão cha tiếp tục rít thuốc, rồi họ khụ khụ hai tiếng. Kỳ Tiểu Nguyên ôm Tử Tử đi ra, trong tay cầm theo bình sữa, một bên đút sữa cho con một bên nói: “Ba, ít hút thuốc thôi, đối với thân thể không tốt đâu.”
Kỳ lão cha thấy con trai lớn ôm cháu đích tôn ra, lập tức dập thuốc: “Không hút không hút, trong nhà có trẻ nhỏ, không thể hút thuốc. Đến Tử Tử, để ông nội ôm cái coi!” Kỳ lão cha tiếp nhận Tử Tử, cẩn thận nâng niu trong tay. Con nít mới vừa đầy tháng, chuyện gì cũng đều không hiểu. Bé mở to ánh mắt, miệng ngậm bình sữa ra sức hút rồi hút, hai tay nhỏ bé còn một bên quơ qua quợ lại.
Kỳ Tiểu Nguyên vỗ vỗ bả vai Kỳ Tiểu Bân: “Em trai, hai người chung sống với nhau thì phải có một bên nhường nhịn bên còn lại. Quyết định này nên do em đưa ra, em ấy nghĩ cái gì chắc em cũng biết rồi. Em dâu hiện tại đang mang thai, nếu giận dỗi rồi bỏ về nhà mẹ đẻ, cả người lớn lẫn trẻ nhỏ đều phải chịu khổ. Em cảm thấy có đúng không?”
Kỳ Tiểu Bân khó xử đáp: “Nhưng mà anh…”
“Do anh không thể bôn ba bên ngoài được nữa nên mới trở về quê, hơn nữa anh còn phải mang theo con trai bên mình. Phòng ở trong thành phố, cha khẳng định không thể đi qua. Cha sống ở nông thôn đã lâu, bà con thân thích cũng đều ở bên này, nếu rời ra thành phố sẽ rất bất tiện. Còn nếu anh ra đó sống thì ai sẽ giúp anh chăm sóc Tử Tử? Nói đi cũng phải nói lại, anh thích ở nông thôn hơn, nơi này rất thanh tĩnh.” Những gì Kỳ Tiểu Nguyên vừa nói đều là lời thật lòng. Nếu vào thành phố, không riêng chuyện Tử Tử không có ai chăm sóc, mà bản thân cậu chỉ có bằng trung học, càng không có cách nào tìm được công việc tốt để kiếm đủ tiền nuôi sống Tử Tử. Chi bằng cứ thành thành thật thật sống ở nông thôn cho rồi. Dù sao cũng có hoa màu nhà trồng, sản lượng nhiều ít cũng đều ăn không hết.
Cuối cùng, Kỳ Tiểu Bân vẫn chọn căn phòng trong thành phố. Bản thân hắn đi làm cũng đã được hai năm, công tác rất thuận lợi, cũng có chút vốn tích góp. Các khoản chi trả và trang hoàng cho căn phòng trong thành phố lại do cha bọn họ xuất tiền. Bởi thế Thục Vinh mới vội vàng muốn dọn đến căn phòng kia.
Bản thân cô đã quá sợ những ngày tháng nghèo khổ cơ cực, cuộc sống trước kia của gia đìnhcô vốn không tốt, nhà cửa lại ở thâm sơn cùng cốc, chẳng thể có được ngày ngóc đầu lên. Thật vất vả có được một cơ hội dọn lên thành phố, cô đương nhiên phải nắm bắt cho thật tốt rồi.
Kỳ Tiểu Nguyên ở lại nông thôn, đây chính là kết quả tốt nhất.
Kỳ lão cha cũng không hỏi quá nhiều về mẹ của Tử Tử, chỉ bỏ mấy vạn đồng làm hộ khẩu cho hai cha con. Chuyện chưa lập gia đình mà đã sinh con cũng không hiếm lạ ở nông thôn. Ngay từ đầu là phạt mấy ngàn, sau lại hơn cả vạn, sau nữa lại tăng lên mấy vạn, hiện tại đã tăng lên hơn mười vạn.
Mất số tiền lớn như vậy, Kỳ Tiểu Nguyên dĩ nhiên là đau lòng muốn chết.
“Kỳ Tư Thừa, vì con mà ông nội phải tốn hơn mười vạn đồng đó. Con thật là đáng giá quá nha tiểu bảo bối! Con phải nhanh lớn lên rồi hiếu thuận với ba ba, không thì ba đánh mông con đó!”
Lúc trước sinh Tử Tử, Kỳ Tiểu Nguyên phải tốn hơn hai vạn đồng để mời một bác sĩ phụ khoa nam, làm việc tự do. Hai vạn đồng nói là chi phí phẫu thuật, còn không bằng nói là tiền bịt miệng.
Ngoài ra, hai bên đã ký hiệp nghị, chuyện này ai cũng không thể nói ra. Nếu như tiết lộ bất cứ điều gì, sẽ dựa theo hiệp nghị bồi thường gấp trăm lần. Hai trăm vạn không phải là con số nhỏ, đối với một bác sĩ phụ sản mà nói đã được xem là một món tiền khổng lồ(khoảng 6,7 tỷ). Nhờ vậy Kỳ Tiểu Nguyên coi như yên tâm, đối phương hẳn là sẽ không đem chuyện này nói lung tung khắp nơi.