Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng

Chương 34

Chương 34
Quý Hoành nghe xong như hiểu rõ mà cười cưới: “Quả nhiên là thế! Xem ra Tiểu Nguyên thật sự không phải con ruột của ông anh, có đại học không cho học, cố tình còn bắt con người ta phải nhập ngũ. Trong thành phố có nhà lại không cho ở, cố tình lại cho thằng con thứ hai cưới vợ xong liền quên cha mình. Có tiền cũng không có cho cháu mình chữa bệnh, đem người bức đến nỗi phải đi mượn vay nặng lãi. Chậc chậc, thoạt nhìn cũng không giống thân sinh!”

Cha Kỳ nhíu nhíu mày: “Tiểu Nguyên đi mượn vay nặng lãi?”

“Nếu không, ông anh cho là thằng nhỏ sẽ tình cờ gặp được Quả cam nhỏ sao?”Quý Hoành trào phúng đáp.

Cha Kỳ ha hả cười, rót cho mỗi người một chén rượu, rồi lột vỏ đậu phộng bỏ vào miệng nhai.

Hình Tử Thao thật không hiểu nổi trong hồ lô của lão nhân gia này rốt cục chứa gì, nên liền hỏi: “Này ông anh, hiện tại người của nhà họ Quý đã đến, chúng ta cũng nên thương lượng một chút về chuyện hôn sự giữa Tiểu Nguyên cùng Thừa Tử nhà của chúng tôi chứ? Ông nhìn xem, tụi nó ngay cả con cũng đã có, cũng không thể để đứa nhỏ sống cảnh thiếu cha chứ!? Tôi trước đó đã nói qua, người của nhà họ Cao sẽ đối xử với Tiểu Nguyên còn thân hơn cả con trai ruột, điểm này ông anh cứ yên tâm đi! Cho dù cháu là do ông anh nhận nuôi, nhưng là con dâu thì cũng rất gần gũi à!”

Cha Kỳ đạo: “Tiểu Nguyên không phải do ta nhận nuôi.”

Quý Hoành lại bắt đầu châm chọc: “Ồ, con trai ruột lại không hảo hảo chăm lo, lại đau một đứa con nuôi? Kỳ lão gia tử ngài cũng giác ngộ cao quá đấy! Thà rằng để con mình chịu ủy khuất cũng không để cho con người khác bị thương tổn?”

Cha Kỳ bấy giờ mới lên tiếng: “Nó tất yếu phải trải qua những chuyện này, bất nhập ma chướng, thì làm sao có thể phá tan được ma chướng? Bất nhập phàm trần, thì làm sao lĩnh ngộ được thế tục? Đáng tiếc giác ngộ của nó vẫn không đủ cao.”

Quý Hoành nhíu nhíu mày: “Ý gì đây?”

Cha Kỳ nở nụ cười, lại uống một ngụm rượu. Thấy Kỳ Tiểu Nguyên đã muốn lục tục đem đồ ăn bưng lên, cha Kỳ tựa hồ không có ý nói rõ chuyện này cho cậu biết, vì thế lại bảo: “Tiểu Nguyên, con mang chàng thanh niên kia đi ra ngoài một chút đi! Mang theo cả Tử Tử, trễ một chút hẵng trở về.”

“… A!” Kỳ Tiểu Nguyên không biết cha Kỳ vì sao lại muốn cậu ra ngoài, nhưng là nếu lão ba đã muốn tạo cơ hội cho người một nhà của họ được ở chung, như vậy cậu không việc gì ngượng ngùng cả.

Cậu đi ra ngoài kêu Cao Thừa Tử, rồi mang theo con trai cùng nhóc Quý Dân đang ở trong sân bắt giun cho tiểu vịt con ăn, ra khỏi cửa luôn một thể.

Tử Tử cùng Quý Dân mỗi đứa đều dính đầy bùn đất trên tay, giun thì chưa bắt được mấy con, nhưng đã náo loạn được mức làm cho mặt mày như diễn viên hí kịch. Cao Thừa Tử và Kỳ Tiểu Nguyên đành nhấc hai đứa nhóc ra vòi nước trước nhà, rửasạch móng vuốt cùng mặt mày, rồi một người dắt tay một đứa chuẩn bị đi ra ngoài tản bộ.

Thế nhưng cả hai đứa nhóc dù nói kiểu gì cũng không chịu đi, bởi vì bọn nhóc cảm thấy công trình bắt giun của mình chỉ mới tiến hành một nửa, còn chưa có xong đâu. Kỳ Tiểu Nguyên nhìn đám giun nửa chết nửa sống trong bình mà đầu đầy đêm đen. Hai đứa ranh con này có thể làm chút chuyện có ý nghĩa chút được không? Mà thôi đi, với độ tuổi này của hai nhóc, cũng đừng mong tụi nó có thể làm ra được chuyện gì thiết thực.

Cao Thừa Tử lôi kéo Kỳ Tiểu Nguyên: “Được rồi, nếu hai đứa nó không muốn đi thì cứ để chúng ở nhà là được. Bên ngoài có nhiều người trông giữ như vậy, dù có để tụi nhỏ ở lại nhà cũng không có việc gì đâu. Đi thôi!”

Kỳ Tiểu Nguyên đành phải gật gật đầu, rồi dặn dò Tử Tử: “Không được ham chơi tới mức dây đầy bùn đất trên người, nghe không?”

Tử Tử ngoan ngoãn gật gật đầu: “Con biết rồi ba ba, người mau đi hẹn hò đi!”

“Con…” Kỳ Tiểu Nguyên không còn lời gì để nói. Tiểu tử thúi này học được câu này từ ai vậy?

Cao Thừa Tử hướng về phía Quý Dân dựng thẳng ngón tay khen ngợi. Xem ra thằng nhỏ này chínhlà một bậc thầy, sẽ sớm thành tài nhanh thôi. Quý Dân từ nhỏ đã đi theo Tiểu Sơn cùng Diệp Diệp làm bóng đèn. Có đôi khi vì hẹn hò, bọn họ liền ném Quý Dân cho Quý Hoành. Đối với loại sự tình này, Quý Dân vốn rất hiểu biết. Cho nên, Tử Tử đi theo nhóc, cái gì không học được, chứ cái này thì nhất định học được nhanh nhất.

Cao Thừa Tử cùng Kỳ Tiểu Nguyên xuất môn. Sau khi đi ra ngoài, rồi nhìn về đoàn xe dài đăng đẳng kia, cậu vẫn nhịn không được líu lưỡi: “Anh Thừa Tử, số xe này lấy từ đây tới vậy? Chắc không phải là đạo cụ cho nhiệm vụ lần này của anh chứ?”

“Không phải, đây là biệt đội danh dự của Hải Lam, ông Quý dùng để làm cho hoành tráng ấy mà.” Tuy Quý Hoành không phải là người thích phô trương, nhưng đội danh dự cũng rất cần để bổ sung mặt tiền cho công ty. Tựa như mấy cái phi cơ tư nhân của Hoa Thân, đều là đồ vật để giữ sĩ diện mà thôi. Bình thường thì không cần đến, chỉ có mỗi khi phải tổ chức các hoạt động với phía chính phủ mới lấy ra giả trang một chút.

“Ông Quý kia, vừa nhìn qua đã biết là nhân vật rất lợi hại. Bất quá chú ấy còn trẻ như vậy, anh vì sao lại gọi là ông?” Còn có, hai người bạn của Quả cam nhỏ, một người gọi chú ấy là ông ngoại, một người lại gọi là ba. Chính là, hai người này lại là một đôi. Trong lúc nhất thời, Kỳ Tiểu Nguyên cảm thấy bối phận xưng hô gì đó thật sự rất lộn xộn à.

Cao Thừa Tử cũng không giấu giếm gì mà nói thẳng: “Bối phận đúng là hơi loạn thật. Ghen nhà nhà họ Quý rất kỳ quái, chỉ có họ hàng gần kết hôn với nhau mới có thể sinh ra được hậu đại có bộ ghen di truyền hoàn mỹ nhất của nhà họ Quý. Cho nên, ông Quý mới cho phép con trai cùng cháu của mình lσạи ɭυâи, cho nên Tiểu Dân… Mới có thể giống ông Quý như vậy. Bọn họ đều là người thừa kế gene hoàn mỹ nhất của nhà họ Quý.”

Kỳ Tiểu Nguyên kinh hãi: “Nói như vậy, ông Quý kia cũng là…” Kỳ Tiểu Nguyên không dám nói, cảm giác như vậy có chút bất kính đối trưởng bối. Bấy giờ, Cao Thừa Tử lại gật gật đầu đồng tĩnh: “Hai người cha của ông là huynh đệ ruột, nghe nói chỉ vì lưu lại hậu đại cho nhà họ Quý mới sinh ra ông. Bất quá anh cảm thấy, tình cảm là thứ có thể chậm rãi bồi đắp được, em nói phải không Tiểu Nguyên?”

Nói xong Cao Thừa Tử xoay người lại nhìn Kỳ Tiểu Nguyên. Kỳ Tiểu Nguyên có chút mất tự nhiên cúi thấp đầu, sau vẫn dũng cảm đón nhận ánh mắt của hắn: “Anh Thừa Tử… trên mặt em có gì sao?”

Cao Thừa Tử đáp: “Không có…”

“Vậy anh nhìn em là gì?”

“Vì anh thích nhìn em!”

Kỳ Tiểu Nguyên mặt đỏ tai hồng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cao Thừa Tử, rồi bảo: “Anh mặc quần áo như vậy làm em có chút hơi không quen.”

Nghe vậy, Cao Thừa Tử vội nói: “Anh đi thay quân trang cho em nhìn nha?”

“Được!”

Cao Thừa Tử cúi đầu, ghé vào lỗ tai cậu, bảo: “Buổi tối sẽ thay cho em nhìn.”

Mặt của Kỳ Tiểu Nguyên càng đỏ hơn, trong suy nghĩ cũng tự động bổ não mấy hình ảnh trình diễn chế phục đầy hấp dẫn, bất quá người mặc quân phục lại biến thành cậu.

Cậu quơ quơ đầu, loại play khẩu vị nặng vẫn không cần động đến thì tốt hơn. Anh Thừa Tử là một quân nhân, anh ấy hẳn là thích những người đứng đắn cẩn thận mới đúng chứ?

Kỳ thật Kỳ Tiểu Nguyên đã hoàn toàn lo lắng thừa thãi. Phải nói ở phương diện này, Cao Thừa Tử hoàn toàn y khuôn với người cha Cao Cường của hắn. Nhớ năm đó, Cao Cường đã bị Hình thư ký Hình phó tổng quyến rũ đến khô héo. Hơn nữa, người ta còn là trực tiếp lăn giường sau khi tuyên cáo thành công, một chút làm ra vẻ này nọ đều không có. Loại play này thì tính cái gì? Đối với Hình phó tổng mà nói, quả thực chỉ như mưa bụi.

Cao Thừa Tử nghĩ nghĩ, rồi bảo: “Tiểu Nguyên, chúng ta kết hôn đi!”

“Hả?” Kỳ Tiểu Nguyên cho là mình nghe lầm, bèn ngẩng đầu lên nhìnđăm đăm Cao Thừa Tử to cao trước mặt, trong ánh mắt lóe rõ vẻ không thể tin được.

Cao Thừa Tử lại lập lại câu vừa nãy lần nữa: “Chúng ta kết hôn đi! Về sau hãy để cho anh chăm sóc em. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, anh sẽ đi nộp đơn xin xuất ngũ, tận lực đem công tác an bài tại thành phố Z hoặc là ở huyện Phù Dung tạithôn họ Cao. Không phải em luôn nghĩ đợi anh xuất ngũ rồi sẽ cùng anh sống qua ngày sao? Mẫu hậu nương nương cũng hy vọng chúng ta nhanh chóng định ra ngày làm đám cưới à.”

Kỳ Tiểu Nguyên sửng sốt mấy phút đồng hồ, rồi do dự lắc lắc đầu: “Không, anh Thừa Tử, anh đang ở tổ hành động, có quá nhiều thứ không thể bỏ xuống được. Nếu như vì em và con, em cũng không hi vọng anh làm như vậy đâu.” Cậu hiểu rất rõ Cao Thừa Tử. Hắn luôn tâm tâm niệm niệm trở lại con đường này, hiện tại thật vất vả mới bước lên được, anh ấy lại vì cậu mà buông tha ước mong của đời mình. Nghĩ thế nào, cậu cũng không đành lòng.

“Hãy nghe anh nói Tiểu Nguyên, nếu như nói trước đây anh luôn tâm tâm niệm niệm quay trở về tổ hành động là vì giấc mộng vì vinh dự, thì anh hiện tại muốn xuất ngũ, cũng chính vì trái tim của mình. Anh… chưa bao giờ biết thích một người là cảm giác gì, cho dù bên cạnh anh có Tiểu Sơn cùng Tiểu Diệp, có Mẫu hậu nương nương cùng ông Quý bọn họ ngày ngày phong lưu làm tấm gương. Nhưng anh vẫn chưa thật sự thích qua ai. Hiện tại thì anh đã biết, thích một người chính là thời thời khắc khắc đều muốn người đó ở bên cạnh mình. Nhìn không thấy liền nhớ đến, lúc nhìn thấy lại muốn thân cận, sau khi thân cận lại mong ước cả đời đều ôm người ấy vào trong ngực. Haizz, anh sẽ không thể giống như Tiểu Sơn luôn làm thật nhiều chuyện phong hoa tuyết nguyệt cho Tiểu Diệp. Cái kiểu lãng mạn gì gì đó anh vốn rất kém cỏi. Bất quá, anh có thể đảm bảo rằng cả đời này sẽ đối tốt với em. Nếu em nguyện ý, liền trở thành vợ của anh đi! Anh sẽ giống Cường ca cố gắng kiếm tiền, để cho hai cha con em sống những ngày tháng tốt nhất.”

Kỳ Tiểu Nguyên nhất thời có điểm sợ run, không biết là vì quá vui mừng, hay là đã nghe tới phát ngốc.

Có đôi khi hạnh phúc tới quá nhanh, bạn cũng cần phải có tâm lý vẫn chắc để thừa nhận nó.

…………………………………………….

Sau khi Tiểu Nguyên cùng Quả cam nhỏ bị đuổi đi, Hình Tử Thao liền hỏi: “Này ông anh, vì cái gì hôn sự của Quả cam nhỏ cùng Tiểu Nguyên nhất định phải để cho người nhà họ Quý đồng ý trước? Tôi không hiểu à?”

Cha Kỳ nhìn nhìn hai đứa nhỏ đang chơi đùa ở trong sân, sau khi đóng hờcửa, ông lại lấy ra một món đồ. Đây chính là chiếc chìa khóa mà Tử Tử đeo trên cổ, cha Kỳ cầm nó trên tay rồi hỏi Quý Hoành: “Cái này, cậu chắc biết đi?”

Quý Hoành lập tức sáng ngời hai mắt, nhớ tới khóa đồng trường mệnh hắn cho Tiểu Sơn trước đó, sau lại chuyển qua cho Quý Dân, hắn bèn nhận lấy quan sát, rồi nhân tiện nói: “Cái này… tuy rằng không giống y như đúc, nhưng tôi cũng có một chiếc khóa đồng có hoa văn cùng hình thái tương tự như vậy.” Nói rồi, Quý Hoành nhìn về phía cha Kỳ: “Lão nhân gia, hai nhà chúng ta có mối quan hệ sâu xa gì sao?”

Cha Kỳ đáp: “Sao? Quý Phàm cùng Quý Thiên chưa nói với cậu à? Bọn họ sinh cậu ra lại không dạy dỗ cậu, ha hả, quả nhiên là tính cách của hai lão này. Bất quá, nghĩ đến cũng đúng. Cậu về sau đề có rất nhiều thời gian hoạt động tại hang ổ của bọn họ, phát hiện vài thứ kia, đều là chuyện sớm muộn.”

Hình Tử Thao an tĩnh ở một bên nghe ngóng. Hắn bắt đầu chậm rãi ý thức được, nhà họ Kỳ cùng vị cha Kỳ này, hẳn không phải là loại người anh nông dân thuần phác như ở mặt ngoài mới đúng. Hơn nữa, bọn họ cùng nhà họ Quý, khẳng định có quan hệ nói không rõ ràng được.

“Thời điểm Tiểu Nguyên mới vừa sinh ra, tên cũng là do tôi đặt cho nó. Nguyên, có ý nghĩa là mới bắt đầu. À, đúng rồi, chuyện về tổ tiên của nhà họ Quý, cậu hẳn là đã nghe qua rồi đi?” Cha kỳ chậm rãi nói.

“Đúng vậy, lão nhân đã nói với cháu rồi.Nhà họ Quý khi xưa bị tước hết của cải, gϊếŧ hết cả nhà, chỉ lưu lại một hài tử duy nhất chui chuồng chó chạy thoát.”

“Vậy cậu có biết nguyên nhân nhà họ Quý bị như thế không?”

“Đương nhiên, nhà họ Quý đã vì hoàng đế luyện chế thuốc trường sinh bất lão, đáng tiếc tên vua kia vô phúc, không đợi được đến ngày luyện thành dược đã băng hà. Tân hoàng chỉ trích nhà họ Quý nói lời mê hoặc bề trên, hạ lệnh tịch biên nhà họ Quý, cả nhà toàn gϊếŧ.”

Cha Kỳ cười lắc lắc đầu: “Hoàng đế cùng nam nhân của nhà họ Quý có qua lại với nhau, làm sao có thể dễ dàng băng hà như vậy?”

Quý Hoành nhíu mày: “Có ý tứ gì?”

Cha Kỳ đáp: “Chỉ trách nam nhân của nhà họ Quý đều quá hoàn mỹ, ngay cả nam nhân khác nhìn thấy cũng nhịn không được yêu thích! Ha hả, tuy rằng nhà họ Quý cùng nhà họ Kỳ như tay với chân, nhưng nhà họ Kỳ lại không ủng hộ cách nhà họ Quý hiếu trung với hoàng thất. Đáng tiếc đáng tiếc, nhà họ Quý lúc đó vẫn là bị hủy vì tình cảm.”