Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng

Chương 29

Chương 29
Tử Tử vội đáp: “Đương nhiên tốt lắm ạ! Khí lực của chú ấy cực lớn luôn, chỉ một bàn tay thôi là có thể xách con lên rồi. Về sau nếu ba bị khi dễ, sẽ có người bảo hộ cho ba của con.”

“Trước kia có người khi dễ ba con sao?”

“Dạ, có một lần có thật nhiều người đến đây, nói là muốn hủy phòng ở của nhà con. Ba ba không đồng ý, bọn họ liền đi mất.” Kỳ thật vì quản lí việc quy hoạch đường xá, nơi này sẽ bị phá bỏ và dời đi nơi khác để xây bến xe. Bọn họ thật ra chỉ tới hỏi một chút, bất quá có kéo tới hơi nhiều người, dọa cho Tử Tử sợ hãi.

Nhóc rất sợ sẽ có người khi dễ ba ba của mình. Nắm tay nhỏ của nhóc lúc này đang gắt gao nắm chặt, từ vẻ mặt lẫn tư thế đều như kiểu ngươi dám khi dễ ba ba của con, con liền cùng tên đó liều mạng.

Hình phó tổng lập tức nhảy vào cuộc phụ họa: “Thật sao? Tử Tử, cháu biết không, ngườichú kia của cháu là chú Cao, võ công đặc biệt cao cường! Khi còn bé đã bắt đầu luyện võ thuật, về sau nhất định có thể bảo vệ tốt cho cháu cùng ba ba!”

Tử Tử cao hứng: “Thật vậy chăng?”

“Đương nhiên là thật!”

Tử Tử nghĩ nghĩ sau gật gật đầu: “Vậy được rồi! Kỳ thật cháu cũng rất thích chú Cao.”

Hình phó tổng vừa thấy kế hoạch đắc thủ, lập tức ghé vào mép cửa sổ nói với Tử Tử: “Tốt lắm, chúng ta nói chuyện chút. Chốc lát nữa, chú Cao lại đây, cháu gọi chú ấy một tiếng ba ba, thế nào?”

Tử Tử lại nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “… Được ạ! Nếu chú Cao không đồng ý, ông nhất định phải giúp cháu!”

Hình phó tổng vẻ mặt ta đây rất sẵn lòng: “Yên tâm đi bảo bối, chú Cao của con nếu không đồng ý, ông sẽ phạt tên ấy quỳ con kiến à! Không thể quỳ chết! Cũng không thể quỳ cho nó bỏ chạy!”

Tử Tử há miệng thở dốc, mếu máo nói: “Có thể không quỳ không?”

“Vì cái gì?”

“Đều là động vật nhỏ, không thể bởi vì nó nhỏ mà hù dọa nó được!”

Hình phó tổng nhịn không được nở nụ cười: “Cục cưng ngoan, chúng ta không quỳ con kiến, quỳ ốc sên, được rồi đi?” Đây rõ ràng là cắt câu lấy nghĩa, ốc sên không phải là động vật nhỏ sao?

Kỳ Tiểu Nguyên hiện còn đang cùng Lôi Quân nói chuyện phiếm, Cao Thừa Tử liền từ phía sau cậu đi tới, tay phải thực tự nhiên khoác lên bờ vai của cậu, nói rằng: “Sao không giới thiệu, chỉ lo nói chuyện phiếm thôi, đem anh bỏ qua một bên rồi?”

Kỳ Tiểu Nguyên lập tức nói: “A, em quên. Vị này chính là Lôi Quân, là bạn tiểu học, cấp 2 và cấp 3 của em. Hiện tại, hai chúng em đang hợp tác mở quán ăn gia đình bình dân. Vị này chính là…”

“Cao Thừa Tử, rất vui được gặp mặt.” Nói xong liền vươn tay qua, Lôi Quân đành phải cùng hắn bắt bắt trong giây lát. Không nắm thì không việc gì, mà cái nắm tay này thiệt chặt đến nổi tay hắn hơi kém chút đã bị nắm đứt. Không hổ là bộ đội đặc chủng từng trải qua huấn luyện, thật sự là quá mạnh mà! Xem ra phải tìm một cơ hội nào đó hảo hảo nói chuyện với vị đại ca đã xuất ngũ này mới được. Tuy hắn từ nhỏ đã cùng Tiểu Nguyên lớn lên, nhưng chỉ giới hạn ở trong quan hệ bạn bè thôi, tuyệt đối không có ý tứ đào góc tường này nọ.

Lôi Quân mất sức lực nửa ngày mới đem tay rút ra: “Lôi Quân tôi chính là bác sĩ của cái phòng khám đã đóng cửa, Anh đừng quá cất nhắc tôi” rốt cục rút được tay trở về, Lôi Quân nhẹ nhàng thở ra.nhuy

Kỳ Tiểu Nguyên trừng mắt liếc Cao Thừa Tử một cái: “Anh Thừa Tử, anh…”

Cao Thừa Tử vẻ mặt vô tội, tỏ vẻ đây là chủ ý do Mẫu hậu nương nương đề xuất. Bất quá, cảm giác kẻ trộm kéo kẻ cắp này thật thích, lần đầu tiên hắn mới cảm nhận Kỳ Tiểu Nguyên hiện chính là người của mình.

Kỳ Tiểu Nguyên sợ cứ ngốc thêm chút nữa sẽ phát sinh chuyện ngoài ý liệu, vì vậy lập tức nói: “Thế chúng tôi đi về trước. Lôi Quân, buổi tối đừng quên về nhà ăn cơm.”

Lôi Quân một bên bất động thanh sắc xoa tay, một bên đáp: “Yên tâm yên tâm, nhất định trở về, còn phải đón gió cho hai người nữa. Thuận tiện chúc mừng cho con nuôi bình phục!” Bị Cao Thừa Tử cảnh cáo một hơi, Lôi Quân ngay cả xưng hô cũng thay đổi. Vị môn thần đáng kính này không thể trêu vào, vẫn là nên nịnh hót chút mới tốt.

Cao Thừa Tử cố gắng kéo ra một cái nếp nhăn trên mặt khi cười: “Tốt, buổi tối nhất định phải đến! ” Đây rõ ràng là một bộ tư thế ta chính là chủ nhà!

Kỳ Tiểu Nguyên bất đắc dĩ cười cười, cùng Cao Thừa Tử đi ra ngoài. Trước khi lên xe, Cao Thừa Tử nhíu nhíu mày, nâng cổ tay nói: “Có kẻ bám đuôi, Dạ Lang, giải quyết triệt để!” Sau đó khóe mắt liền quét qua một cái, có hai người lén lút đi theo cách đó không xa.

Cao Thừa Tử lên xe, không chờ Dạ Lang trả lời. Vừa định khởi động xe, Tử Tử lại từ phía sau ôm cổ Cao Thừa Tử, ngọt ngào kêu một tiếng: “Tân ba ba!”(tân=mới)

Cao Thừa Tử ngẩn người, Kỳ Tiểu Nguyên cũng ngẩn người, Mẫu hậu nương nương càng ngẩn người. Cao Thừa Tử ngây ngẩn chính là vì con của hắn thế nhưng gọi hắn là ba ba! Bé vậy mà đã gọi hắn là ba, đây là một sự kiện vui tai vui mắt biết bao nhiêu! Do đó, hắn tự động xem nhẹ cái từ mới kia, vì trong tâm trong mắt hắn đã không nhét nổi ý nghĩa nào khác.

Kỳ Tiểu Nguyên ngây ngẩn thì lại vì tiểu tử thúi này đã nói quá nhiều! Nhưng cậu thật sự không có dạy nhóc mấy cái này à! Đây thật sự là cha con ruột sao? Không cần dạy mà đã trực tiếp gọi ba? Cái này tốt à, không cần cậu phí võ mồm để cho nhóc chậm rãi thích ứng! Nhưng cái từ mới kia là sao đây?

Còn Hình phó tổng ngây ngốc là vì, ai dạy nhóc ở trước mặt ba ba thêm từ mới kia hả? Thật sự là sai sót mà! Bé con vốn đã phân chia không rõ, cho nhóc hai người ba, bé không biết chia làm sao cho đúng. Cơ mà. Tiểu Tử Tử thật sự quá thông minh, có thể ở trước chữ ba ba thêm từ mời. Sớm biết vậy không cho nhóc kêu ba ba, kêu phụ thân có phải tốt hơn không?

Người đầu tiên có phản ứng lại chính là Cao Thừa Tử, hắn xoay người đem Tử Tử từ chỗ ngồi sau xe ôm lấy: “Ai con trai ngoan của ta, lại đây cùng ba ba ngồi cùng một chỗ.”

Sau đó là Hình phó tổng: “Tử Tử, về sau kêu phụ thân đi! Không nên gọi ba ba mới, nghe lại giống ba quá.”

Cuối cùng, mới đến lượt Kỳ Tiểu Nguyên hồi phục tinh thần. Cậu cái gì cũng chưa nói, nhưng trong lòng đã chứa đầy cảm xúc ngổn ngang.

Có lẽ giữa phụ tử vốn có tâm linh cảm ứng, Tử Tử có thể nhận ba ba cũng là chuyện tốt. Thật ra, Tử Tử đã nghĩ trong lòng rằng, nhận một ba ba mới cường tráng là có thể bảo hộ được ba của bé.

Còn Mẫu hậu nương nương thì lại nghĩ, a, vì sao tiến độ phát triển lại không giống mình nghĩ vậy chứ? Bất quá hắn cũng vui thay cho Cao Thừa Tử, con của nó đã kêu nó là ba ba, còn có chuyện gì so với cái này vui hơn chớ?

Cao Thừa Tử lúc này cũng rất cao hứng, còn cúi đầu hôn mặt Kỳ Tiểu Nguyên chụt một phát. Kỳ Tiểu Nguyên lập tức ruột gan rối bời, trái nhìn nhìn phải nhìn nhìn. Mẫu hậu nương nương thấy thế lập tức thức thời giả bộ nhìn ngoài cửa sổ. Một nhà ba người phơi nắng hạnh phúc là cái gì chớ, hắn một chút cũng không ghen tị!

Lúc đến cửa nhà Kỳ Tiểu Nguyên, quả nhiên cửa lớn khóa chặt, cũng may trang trại chăn nuôi nằm kế bên nhà của Kỳ Tiểu Nguyên. Mấy người bọn họ xuống xe, Tử Tử thì nhanh nhảu nhảy từ trên xe xuống. Nếu không phải miệng vết thương mới vừa khép lại, nhóc đã sớm vui mừng chạy đi tìm ông của mình.

Kỳ Tiểu Nguyên dẫn theo mấy người bọn họ vào trang trại. Bên ngoài trang trại chăn nuôi có một bức tường vây đơn giản, một cái cửa sắt lớn, bên trong phân chia thành nhiều khu vực khác nhau. Phía trên lại xiêu xiêu vẹo vẹo viết vài chữ: Chuồng bò, chuồng gà, chuồng dê, chuồng vịt, chuồng heo.

Hình phó tổng phóng mắt nhìn vài vòng, vừa lòng gật gật đầu: “Không tồi, quản lý theo kiểu hệ thống hóa, tài năng quản lý của Tiểu Nguyên đáng tán dương à!”

Kỳ Tiểu Nguyên đáp: “Ai nha, con chỉ nuôi mấy con heo thôi, có cái gì mà quản lý chứ?” Nói xong cậu mang theo bọn họ đi tới căn cứ nuôi dưỡng đám động vật hoang dã của cha Kỳ.

Cảnh trí nơi này rõ ràng có sự bất đồng rất lớn với chỗ của Kỳ Tiểu Nguyên. Lúc cha Kỳ không có việc gì đều thích mân mê mấy cái bồn hoa và cây cảnh. Trong chuồng tre lớn nuôi chim công còn có các loại thực vật xanh biếc, thông Pinus virginiana, cây trắc bách diệp, thậm chí ở chính giữa còn có một cái chậu lớn, bên trong trồng mấy gốc hoa và lá sen nhỏ.

Cao Thừa Tử cảm thán: “Bác trai trái lại rất có nhã hứng, sao anh lại đột nhiên có cảm giác rơi vào xử sở thần tiên thế này?”

Kỳ Tiểu Nguyên lên tiếng: “Cha quý mấy thứ này lắm, xem như bảo bối vậy, bất luận kẻ nào cũng không cho lộn xộn với chúng. Có lần Tử Tử nghịch ngơm phá hủy một hang gấu chồn rất đẹp mà cha nuôi, kết quả Tử Tử bị đánh tới khóc bù lu bù loa. Về sau Tử Tử cũng không dám quậy phá đồ đạc của ông nữa, cơ bản chỉ nhìn không dám sờ.” Mọi người nói xong đoạn nay lại đi đến trước một cái chuồng lớn nuôi sếu đầu đỏ, bên trong từng đóa hoa mẫu đơn bung nở đầy kiều diễm. Ở trên hòn non bộ, nếu liếc mắt một cái có thể thấy một con suối nhỏ, một bánh xe nước, một gốc thông virgin, một đôi sếu đầu đỏ đang đứng trên núi giả tập trung chải vuốt cánh.

Trên đỉnh đầu là một cây tử đằng nhiều năm tuổi, thân cây như rắn bò đầy giàn trúc tự chế.Cao Thừa Tử đánh giá bố trí nơi này, bỗng cảm thấy một trận thanh lương trong lòng. Rõ ràng ở bên ngoài vẫn là nắng nóng ban trưa, nhưng sau khi tiến vào đây lại cảm thấy thanh lương như xuân. Khó trách cha Kỳ thích ngây người tại đây, loại bố cục thế này, vừa thấy chỉ biết là đông ấm hạ mát, thích hợp cho con người cư trú nhất.

Rốt cục, khi đến trước một cái chuồng nuôi hồ ly bạc, bọn họ mới thấy được cha Kỳ. Kỳ Tiểu Nguyên lập tức hô: “Ba, có khách đến!”

Cha Kỳxoay người, trên thânvẫn là chiếc áo truyền thống TQ mở rộng nút làm lộ ra chiếc áo thun ba lỗ cũ nát thấm ướt mồ hôi như thường ngày, đúng chất hình tượng của một lão hán làm nông. Cha Kỳ nhìn nhìn mấy người đến, cũng không chào hỏi, nói thẳng: “Trở lại rồi? Nhóc con đã hết bệnh?”

Kỳ Tiểu Nguyên đáp: “Đã khỏe rồi ba. Ba, để con giới thiệu…”

Cha Kỳ khoát tay áo, ý bảo bọn họ chớ có lên tiếng, Kỳ Tiểu Nguyên lập tức theo ánh mắt của ông nhìn qua, nguyên lai là hai con chồn bạc đang ***. Cao Thừa Tử cùng Mẫu hậu nương nương cũng hiếu kì nhìn qua, chỉ thấy hai cái cục trắng như tuyết giấu đầu lòi đuôi giao hòa cùng một chỗ, ánh mắt lộ ra mị thái trước nay chưa có. Khó trách giới động vật đều kêu lại quan hệ như thế là ***, nguyên lai là có căn cứ xác thực. Đương nhiên, phần quan trọng nhất là bộ vị nào đó phải mật hợp cùng một chỗ mới được.

Hình phó tổng há miệng thở dốc, thấp giọng nói: “Ban ngày tuyên *** a a! Không tốt cho lắm?”

Cao Thừa Tử lập tức che miệng của Mẫu hậu nương nương, vị cha Kỳ này nhìn qua cũng không dễ ở chung cho lắm, bởi vì ông không thích nói nhiều. Giống như Mẫu hậu nương nương còn có đại gia Cao Bác của ổng vậy, có lời gì nói thì sẽ nói thẳng, đều rất dễ sống cùng. Đương nhiên, ngoại trừ Quý Hoành, tuy rằng đối phương mỗi lần ở trước mặt người thân sẽ nói chuyện không ngăn cản, không kiêng nể gì. Nhưng chỉ cần bước ra bên ngoài liền hóa thân thành pho tượng, tư thái có thể so với Đại Địa Chi Phụ (mẫu) được chúng sinh quý bài.

Cha Kỳ quay đầu lại nhìn hai người một chút, lập tức làm cái thủ thế mời, rồi đem bọn họ dẫn theo ra ngoài. Hồ ly kỳ thật là một loại động vật rất mẫn cảm. Vào thời điểm chúng nó ***, phi thường không thích có người ở bên cạnh quấy rầy. Hình phó tổng còn lưu luyến ngoái đầu nhìn, cuối cùng vẫn bị Cao Thừa Tử vừa đẩy vừa ôm níu đi. Một mặt, hắn còn thấp giọng nói bên tai Mẫu hậu nương nương một câu: “Tiền đồ đâu Mẫu hậu nương nương?”

Hình phó tổng lập tức ho khan một tiếng, hôm nay là đến làm đại sự, không thể để cho mấy chi tiết nhỏ như vậy hủy đi hạnh phúc cả đời của con trai. Sau khi rời khỏi khu động vật hoang dã, Hình phó tổng lập tức thần tình rực rỡ, tươi cười hướng cha Kỳ đi tới: “Ông anh, thân thể rất cường tráng à!”

Cha Kỳ đáp: “Còn tạm, vị thanh niên này là?” Nói tới đây, cha Kỳ liền nhìn Kỳ Tiểu Nguyên.

Kỳ Tiểu Nguyên lập tức há hốc mồm: “Hả…” Thanh niên? Thanh niên! Cha vậy mà lại kêu ba của anh Thừa Tử là thanh niên?! Bất quá thật ra, Mẫu hậu nương nương nhìn qua còn trẻ lắm lắm lắm, nếu nói hắn mới ba mươi mấy tuổi cũng xứng tầm. Hơn nữa là một người thích cười thích nháy mắt giả trang non nớt, quần áo mặc trên ngưới cũng là hàng thịnh hành cho giới trẻ trong năm vừa qua. Nếu đem so với cha Kỳ, nói hai người bọn họ là phụ tử vẫn có người tin xái cổ.

Hình phó tổng nghe xong liền tâm hoa nộ phóng, ngược lại càng ngại ngùng: “Ông anh, anh khách khí quá. Tôi nào còn là thanh niên gì nữa. Tôi chính là ba của tên tiểu súc sinh không bao giờ chịu tiến bộ này! Nó gọi là Cao Thừa Tử, tôi kêu là Hình Tử Thao.”