Chương 23
Lúc thấy Cao Thừa Tử cùng Kỳ Tiểu Nguyên tiến vào, Tử Tử lập tứchướng về phía cha mìnhnhư hiến vật quý, còn reo lên: “Ba ba, Tiểu Dân giúp con mang tiểu vịt con đến đây. Người xem, chúng nó mấy ngày nay đều gầy đi hết rồi!”Kỳ Tiểu Nguyên đi qua sờ sờ tóc Tử Tử, cười nói: “Ngoan, vậy con cùng Tiểu Dân hảo hảo chiếu cố chúng nó đi! Bây giờ con còn thấy đau không?”
Tử Tử đáp: “Còn có một chút, bất quá không còn đau quá dữ dội nữa. Ba ba, người mặc bộ này thật dễ nhìn!”
Dù đang ởtrước mặt con trai ruột, Kỳ Tiểu Nguyên vẫncó điểm ngại ngùng khi được bé con khen. Cậu cười cười nói: “A… Phải không? Cái này là…” Kỳ Tiểu Nguyên nhìn nhìn Cao Thừa Tử, không biết nên để Tử Tử xưng hô như thế nào?
Tử Tử lại nói: “Con biết, chú ấy là chú Thừa Tử!”
Kỳ Tiểu Nguyên kinh ngạc hỏi: “Làm sao con biết chú ấy là chú Thừa Tử?”
Tử Tử đáp: “Là Tiểu Dân nói cho con biết, anh ấy nói con cùng chú Thừa Tử lớn lên rất giống nhau, cho nên con vừa nhìn thấy chú ấy liền biết chú ấy chính là chú Thừa Tử.”
Cao Thừa Tử nhìn Tử Tử chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp một trận. Cho tới bây giờ, hắn chưa từng nghĩ qua chính mình sẽcó một đứa con trai lớn chừng ấy tuổi, đã vậy cònvừa nhu thuận lại vừa hiểu chuyện nữa. Cao Thừa Tử đi qua vài bước, ngồi xuống, nhéo nhéo hai má Tử Tử. Càng nhìn, hắn lại càng cảm thấy bộ dạng này của nhóc đặc biệt giống với mình lúc nhỏ.
Cao Thừa Tử từ trong túi lấy ra cái ví, bên trong là một tấm ảnh chụp gia đình, mặt trên là hai người Cao Cường cùng hắn khi bé. Cao Thừa Tử đem ảnh chụp trong ví rút ra đưa cho Tử Tử nhìn: “Nhìn xem, đây là hình hồi chú còn bé, con thấy giống không nào?”
Tử Tử thực khoa trương duỗi rộng hai tay, hô một tiếng: “Trời đất ơi! Quá giống…”
Hai người lớn đều bị chuyến đi gặp Tử Tử lần này làm cho vui vẻ. Quý Dân ở một bên cũng rất bình tĩnh đứng nơi đó, miệng thấp giọng niệm một câu: “Ấu trĩ!”
Lúc này, Cao Thừa Tử lập tức xoay người lại nhìn nhìn Quý Dân: “Tiểu Dân, bọn ba ba của con đâu?”
Quý Dân bất mãn nói: “Sao mấy người cứ tìm ba ba của con hoài vậy? Ông nội của Vịt con cũng hỏi, chú cũng hỏi, bọn họ đã quay vềthôn họ Cao rồi. A Hoành tha con đến đây, bảo con ở lâu thêm hai ngày.”
Kỳ Tiểu Nguyên bấy giờ mới nhớ tới: “Đúng rồi, đứa bé này trông bộ dáng rất giống với vị Quý tiên sinh kia, hơn nữa bọn họ đều họ Quý, bọn họ… Mới là cha con chân chính đi?”
Cao Thừa Tử nghe xong lại cười bảo: “Em đừng nói như vậy, bọn họ không phải cha con.”
“Vậy thì là gì?”
Cao Thừa Tử đáp: “Bọn họ là cách đời… nói vậy cũngkhông đầy đủ, phải nói chính xác là … Ây da! Về sau anh sẽ chậm rãi nói cho em biết! Quan hệ huyết thống của bên nhà họ Quý, thật loạn muốn chết!”
Kỳ Tiểu Nguyên giống như đang nghĩ tới điều gì, chợt nói: “Thế cha của chú tìm ba ba của Tiểu Dân làm gì? Ông ấy…có lẽ không biết bọn họ mà?”
“Vậy đợi lát nữa hỏi chú là được rồi.” Nói xong, Cao Thừa Tử lập tức xoay người nhìn Tử Tử: “Tử Tử, chờ con hết bệnh rồi, chú Thừa Tử cũng mang con đi mua quần áo xinh đẹp nhé?”
Tử Tử quay đầu nhìn Kỳ Tiểu Nguyên, Kỳ Tiểu Nguyên gật gật đầu. Bọn họ là cha con, cậu phải để cho Cao Thừa Tử hưởng thụ một chút thiên chức làm cha mới đúng.
Sau đó, Tử Tử liền gật gật đầu: “Con muốn quần áo xinh đẹp giống như ba ba.”
Cao Thừa Tử hào sảng nở nụ cười: “Được được! Con muốn kiểu dáng gì chú liền giúp con có được bộ dạng như vậy.” Lấy tài lực của Cao Cường, đừng nói mua vài kiện quần áo, chỉ cần cháu của hắn muốn, hắn làm sao có thể từ chối được? Cho dù hắn dám, thì vị chủ nhân Hình phó tổng – người mong cháu mong đến nỗi trời tối cũng thành sáng kia sẽ không chịu đáp ứng.
Cao Thừa Tử đứng dậy bảo: “Anh đi hỏi chú Diệp một chút, để xem khi nào Tử Tử có thể cắt chỉ.”, sau đó hắn xoay người đi ra ngoài. Kỳ Tiểu Nguyên nhìn Cao Thừa Tử đóng cửa lại, liền ghé vào bên tai Tử Tử hỏi: “Tử Tử, con có thích chú Thừa Tử không?”
Tử Tử gật gật đầu: “Có.”
“Vì sao?”
Tử Tử nghiêng đầu nhỏ nghĩ nghĩ: “Dạ là bởi vì… chú Thừa Tử mua quần áo xinh đẹp cho ba ba.”
Kỳ Tiểu Nguyên có chút điểm dở khóc dở cười: “Chỉ vì chú ấy mua quần áo đẹp cho ba thôi sao? Chính con không vui à?”
Tử Tử nghĩ nghĩ, đáp: “Ba ba một mình thật vất vả, nếu có người có thể chiếu cố ba thì tốt rồi. Chú Thừa Tử nhìn qua rất rắn chắc khỏe mạnh, về sau ba ba cũng không cần vất vả như vậy nữa.”
Kỳ Tiểu Nguyên nghe con mình nói như vậy, cái mũi cũng bắt đầu lên men. Tử Tử từ nhỏ đã đi theo cậu, bình thường đều là cậu cõng đứa nhỏ trên lưng đến trang trại chăn nuôi làm việc.
Khi Tử Tử lớn lên một chút, cậu lại để bé ngồi chơi một mình. Tử Tử một bên uy vịt con, một bên nhìn Kỳ Tiểu Nguyên làm việc, không khóc cũng không nháo, ngoan ngoãnđến nỗi làm cho ai nhìn vào cũng đau lòng. Không nghĩ tới bé chỉ mới hơn hai tuổi, trong lòng đã biết hướng về ba ba như vậy. Nhưng làm người khác buồn cười chính là, thằng nhóc chết tiệt này lại dám nói “Chú Thừa Tử nhìn qua rất rắn chắc khỏe mạnh, về sau ba ba cũng không cần vất vả như vậy nữa.”
Tiểu tử thúi này, thế nhưng còn học được cách chọn đàn ông cho cha nó nữa. Kỳ Tiểu Nguyên nháy mắt có chút điểm dở khóc dở cười. Cậu nhìn thoáng qua Tử Tử, bỗng nhiên có chút ý tưởng muốn quánh nhóc con này. Nếu không bởi vì nhóc bệnh, cậu khẳng định sẽ cho vàiđòn vào cái mông mập của nhóc!
“Nhóc con nghịch ngợm, con đang chọn đàn ông cho ba con đấy sao?”
Tử Tử ủy khuất đáp: “Có gì không thể chớ, Tiểu Dân cũng có hai ba ba mà. Con vì sao lại không thể có hai người?”
Trong nháy mắt, Kỳ Tiểu Nguyên không biết phải trả lời nhóc như thế nào. Nhóc vì sao không thể có hai người cha? Vì nhóc vốn đã có hai người cha rồi!
Nhóc là do cậu cùng Cao Thừa Tử sinh ra, là bé con đường đường chính chính có tới hai người cha. Đều là thân sinh, một chút giả định cũng không thể nào tồn tại.
Kỳ Tiểu Nguyên nghĩ nghĩ, bèn bảo: “A, nếu con thật sự muốn hai người ba, vậy thì hãy nghĩ ra biện pháp đem chú Thừa Tử lừa đến đây đi! Để cho chú ấy làm một người cha khác của con. Thế nào?”
Tử Tử nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Cái này… Được ạ! Con sẽ thử xem, nhưng là ba ba, người không thể để cho con đi lừa một mình.Chú Thừa Tử nhìn qua rất khôn khéo, con một mình không lừa được đâu, ba và con đồng thời cùng đi lừa mới bắt được người về nha!”
“Lừa cái gì?” Cha Kỳ vừa lúc đẩy cửa ra, bước vào: “Hai ngày nay trời quá nóng, không biết Lôi Quân một mình có thể lo liệu cho trang trại được không nữa, cha nghĩ nên đi về trước ngốc hai ngày. Tiểu Nguyên con chăm sóc Tử Tử cho tốt, buổi chiều cha sẽ thu nhập trở về.”
“Ách, hả? Gấp như vậy à? Con hôm qua mới vừa nói chuyện điện thoại với Lôi Quân. Cậu ấy có nói bên trang trại chăn nuôi không có vấn đề gì. Chính là số động vật hoang dại của cha đã khiến cậu ấy mất không ít tâm tư. Mấy ngày nay, quán ăn cũng bị đóng cửa, cậu ấy hiện tại đang chuyên trách lo chuyện bên trang trại.”
Cha Kỳ nói: “Ừ, Tử Tử đãkhông có việc gì, cha ở chỗ này cũng chỉ thêm phiền.” Cha Kỳ nói xong liền bắt đầu thu thập số đồ vật ít ỏi mà ông mang đến, một bên thu dọn một bên còn nói: “Tiểu Bân đứa nhỏ này, kiểu gì cũng phải đến thăm Tử Tử một lần chứ? Công tác có vội thì cuối tuần vẫn phải có thời gian rảnh đi?”
Kỳ Tiểu Nguyên ngẩn người, đáp: “A… Là con không cho em ấy tới. Tử Tử hiện tại đã không có việc gì, nó qua hay không qua đây cũng không có liên quan gì. Lại nói, thân thể của cháu gái cũng không tốt lắm, một mình em dâu chỉ sợ không chăm xuể. Cứ để cho em ấy ở nhà làm thêm chút việc.”
Cha Kỳ thu dọn xong đồ, không vội vã ra cửa, màhỏi: “Tiểu Nguyên à! Con không có chuyện gì gạt cha chứ?”
Kỳ Tiểu Nguyên chột dạ: “Con… có thể có chuyện gì gạt cha chứ?”
“Kỳ thật, thời điểm cho con đi nhập ngũ cha đã từng nghĩ,quyết định này có chính xác hay không? Lúc trước cha chỉ muốn cho con rèn luyện ý chí một chút. Con dù không học đại học, đối nhà họ Kỳ chúng ta mà nói cũng không có bất luận ảnh hưởng gì. Chính là Tiểu Bân không giống…” Cha Kỳ nghĩ nghĩ, rồi nói tiếp: “Thay kệ đi, có một số việc, con về sau tự nhiên sẽ biết.” Nói xong,cha Kỳ xoay người rời đi, lưu lại Kỳ Tiểu Nguyên một mình ngây người tại chỗ, trong nháy mắt không biết nên nói cái gì cho phải.
Hôm nay, cha Kỳ đã bắt gặpcảnh cậu cùng Cao Thừa Tử nằm ở trên giường. Trên người cậu khi ấy trần trụi không mảnh vải, ngoài ra còn có một đống dấu răng cùng dấu hôn trên thân thể. Tin rằng, người sáng suốt vừa thấy liền biết đã có chuyện gì xảy ra. Có lẽ, cậu nên đem thân thế của Tử Tử nói cho cha, cho dù không biết giải thích thế nào về chuyện mình có thể sinh con, ít nhất người nhà sẽ không hại cậu, hơn nữa cậu sẽ có thêmngười hỗ trợ cho ý kiến. Chính là, trong ấn tượng của cậu, phụ thân tựa hồ đối với chuyện gì cũng không quá quan tâm để bụng. Hàng năm ngoài lo liệu cho trang trại chăn nuôi, thì thời gian còn lại ông thường ngẩn ngẩn ngơ ngơcả ngày, có đôi khi cả tháng trời đều ở lại trong trang trại. Nếu cậu nói cho cha biết Tử Tử là bản thân cậu sinh, vậy cha sẽ phản ứng thế nào đây?
Kỳ Tiểu Nguyên lắc lắc đầu, vẫn là không có dũng khí nói ra.
Cao Thừa Tử đẩy mở cửa phòng làm việc của Diệp Thần, đầu tiên là hỏi một chút bệnh tình của Tử Tử, sau lại hỏi xem khi nào Tử Tử có thể xuất viện. Cuối cùng Cao Thừa Tử mới nói với Diệp Thần: “Chú, chuyện của cháu cùng Tiểu Nguyên, cháu nghĩ muốn tự mình xử lý.”
Diệp Thần hỏi lại: “Cháu muốn xử lý như thế nào?”
Cao Thừa Tử đáp: “Cháu biết Tử Tử là con trai của mình.”
Diệp Thần nhíu mày: “Nghe lén?”
“Hôm đó lúc hai người thẩm vấn Tiểu Nguyên, cháu vừa vặn đυ.ng phải. Thật ra cháu không phải cố ý nghe lén… mà dù sao cũng đã nghe thấy tất cả.”
Diệp Thần cười cười: “Nói đi! Muốn chúng ta giúp thế nào?”
Cao Thừa Tử cười nói: “Vẫn là chú Diệp hiểu rõ cháu nhất.”
“Đừng vuốt mông ngựa nữa, nói mau!” Quý Hoành hiện đang ngủ ở cách vách. Trong một ngày hai mươi bốn giờ, cái tên heo này đã cóhai mươi giờ là dành để ngủ hết rồi.
Cao Thừa Tử lên tiếng: “Chú biết đấy, nhiệm vụ hiện tại của cháu rất phức tạp, Tiểu Nguyên ở bên cạnh cháu, khẳng định sẽ rất nguy hiểm. Tất cả bộ đội đặc chủng của Bầy Sói đều đã treo tên ở tổ chức xã hội đen quốc tế. Vì cháu là huấn luyện viên luôn đứng ở phía sau màn, mới không bị bọn họ để mắt tới. Bất quá, thân phận của cháu dù sao cũng có hệ số nguy hiểm quá cao. Cháu sợ vạn nhất gặp chuyện không may, sẽche chở cho hai cha con họ không tốt.”
Diệp Thần nghĩ nghĩ: “Cháu có thể nghĩ như vậy là đúng, dù sao trước bi kịch ai cũng không muốn nó phát sinh. Như vậy đi! Chú sẽ kêu Quý Hoành nghĩ biện pháp đem mấy tiểu đệ em ấy tự mình dạy dỗ bên Hồng Đảo bên kia lại đây. Cháu có thể để bọn họ làm người bảo vệ ẩn hình, như vậy vừa có thể cam đoan an toàn cho hai cha con Tiểu Nguyên, vừacó thể cam đoan sinh hoạt cá nhân của mấy đứa không bị ảnh hưởng.”
Cao Thừa Tử thấy mục đích đã đạt tới, làm bộ làm tịch bảo: “Chuyện này thật sự đã làm phiền chú Diệp rồi!”
Diệp Thần nhíu mày: “Giả vờ, lại bày đặt giả vờ giả vịt nữa! Quả cam nhỏ, đừng tưởng rằng cháu hiện đang là trung úy đội đặc chủng thì chú liền không biết tính tình hồi nhỏ của cháu! Còn có, Tiểu Dân nhà chúng ta có phải mấy bữa nay đều làm phiền Tử Tử, quấn lấy nhóc con cùng một chỗ không?”