Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng

Chương 2

Chương 2
CaoThừa Tử sáng ngời hai mắt: “Vậy phải thử ngay, bao nhiêu năm rồi tôi chưa được nếm qua mùi vị rượu Ngũ Lương, đi, đi qua phòng của cậu!”

Nghe được câu này, trái tim của Kỳ Tiểu Nguyên hưng phấn nhảy nhót. Vậy là cậu đã thành công mời được đội trưởng Cao đến phòng. Quá sung sướиɠ! Sớm biết đội trưởng Cao thích uống rượu, cậu xác định sẽ tích trữ cả một tủ rượu trong phòng.

Trong Bầy Sói, lính hậu cần cùng bộ đội đặc chủng có rất nhiều điểm khác biệt. Hơn nữa cậu chỉ là tiểu binh nấu cơm cho lính mới, lại không thuộc về tổ hành động, cho nên đãi ngộ hiện tại coi như đã không tồi. Cậu chẳng những có phòng riêng, mà không gian cònkhông nhỏ, tuy đơn sơ, nhưng bài trí sắp xếp cũng coi như ấm áp.

Vào phòng, Kỳ Tiểu Nguyên lại bưng tới hai đĩa đồ nhắm khác. Thứ khác không nói, chứ trù nghệ của cậu cũng thuộc hạng nhất nhì à.

Cao Thừa Tử im hơi lặng tiếng nuốt trọn một ly rượu Ngũ Lương, nói chuyện cũng nhiều lên: “Cậu năm nay bao nhiêu tuổi? Hình như đến tổ hậu cần của Bầy Sói cũng được ba năm rồi đi?”

Kỳ Tiểu Nguyên không nghĩ tới Cao Thừa Tử lại có thể nhớ rõ chuyện cậu đến tổ hậu cần được ba năm, vì thế người nào đó có chút thụ sủng nhược kinh: “Tôi… hai mươi hai, đến tổ hậu cần đúng ba năm à. Đội trưởng Cao, anh bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn anh còn rất trẻ, vậy mà đã là đội trưởng. Bọn họ đều nói lúc anh ở tổ hành động chính là mãnh tướng đó!”

Cao Thừa Tử sang sảng nở nụ cười: “Tổ hành động cái gì chứ! Quên đi, không đề cập tới nữa, cậu đoán tôi bao nhiêu tuổi?”

Kỳ Tiểu Nguyên nghi ngờ nói: “Hai mươi tám tuổi?” Cao Thừa Tử nhìn qua trông rất trẻ, không có khả năng vượt qua ba mươi tuổi. Nhưng dựa vào quân hàm trung úy của đối phương hiện tại, không có khả năng sẽ còn quá trẻ, vì thế Kỳ Tiểu Nguyên mới đoán như vậy.

Cao Thừa Tử lấy ra thẻ căn cước của mình, ném lên trên bàn.

Kỳ Tiểu Nguyên cầm lấy thẻ căn cước của đối phương tính tính trong chốc lát, mới kinh ngạc hô to: “Cao đội trưởng, ngài mới hai mươi bốn tuổi thôi sao? Này… Ngài cũng quá trẻ rồi, còn trẻ như vậy mà ngài đã lên tới trung úy sao? Đây cũng quá…”

Cao Thừa Tử khoát tay áo, hiển nhiên đã có chút men say: “Đừng gọi đội trưởng Cao mãi thế, hai đứa em của tôi đều gọi tôi là anh Thừa Tử. Tôi thấy cậu còn nhỏ hơn tụi nó nữa, nên cứ kêu tôi anh Thừa Tử là được!”

Kỳ Tiểu Nguyên tâm hoa nở rộ, nói chuyện đều có điểm nói lắp:“Anh… anh Thừa Tử.”

Hai đứa em trai mà Cao Thừa Tử nhắc đến chính là cặp song bào thai Thẩm Lăng Vân cùng Thẩm Lăng Vũ. Đã hơn một năm chưa gặp bọn họ, không biết có phải đã gây ra chuyện gì nữa rồi không? Mà không biết thằng cháu lớn Quý Dân Trường nhà mình bộ dạng thế nào rồi? Coi coi, chắc cũng năm sáu tuổi rồi đi? Hồi trước lúc về thăm nhà, Cao Thừa Tử hắn không thể không hâm mộ à. Tên tiểu thử thúi Thẩm Lăng Hiên này sớm như vậy đã có con rồi, hơn nữa đứa nhỏ này còn có dáng vẻ giống như đúc người ông nội mỹ nhân Quý Hoành của nó, làm người ta đố kỵ muốn chết.

Cao Thừa Tử nương theo men rượu, nói càng lúc càng nhiều: “Có vợ chưa? Sau khi xuất ngũ cậu có định kết hôn không?”

Kỳ Tiểu Nguyên lập tức lắc lắc đầu: “Tôi… khả năng đời này sẽ không kết hôn!” Nếu để người trong nhà biết cậu thích nam nhân, nhất định sẽ cực kì thương tâm! Hơn nữa, người mà cậu thích, phỏng chừng đời này cũng sẽ không thích cậu.

Kỳ Tiểu Nguyên cũng buồn bực uống một chén rượu, đôi mắt xinh đẹp đã bắt đầu phiếm hồng.

Cao Thừa Tử lên tiếng: “Sao có thể nói như vậy được, nào có người đàn ông nào không kết hôn chứ. Cưới vợ, sinh con, hảo hảo sống qua ngày. Cậu bây giờ còn trẻ, không biết được tầm quan trọng của gia đình.” Mỗi lần nhìn thấy Thẩm Lăng Hiên ôm con của mình đến trước mặt hắn khoe khoang, hắn đều phải cho tên kia hai cước chân cảnh cáo.

Kỳ Tiểu Nguyên không biết nên nói tiếp như thế nào, đành phải cầm lấy bình rượu rót cho Cao Thừa Tử một ly nữa.

Một chai rượu nháy mắt đã thấy đáy. Cao Thừa Tử càng uống càng mơ hồ. Không biết là do đã quá lâu chưa uống rượu hay sao, Cao Thừa Tử vậy mà đã bị chuốc say. Miệng đối phương lẩm bẩm nói gì đó, Kỳ Tiểu Nguyên biết, hắn nói hắn muốn quay về Bầy Sói, tiến vào tổ hành động.

Khiêng đối phương trở về phòng ngủ có vẻ hơi khó thực hiện, Kỳ Tiểu Nguyên cân nhắc hết lần này đến lần khác, cuối cùng lại đỡ Cao Thừa Tử lên giường của mình. Mất sức lực hết nửa ngày, cậu rốt cục mới giúp hắn cởi hết quần áo, toàn thân đối phương lúc này chỉ còn mỗi cái qυầи ɭóŧ.

Cậu vắt khô chiếc khăn nóng, xoa xoa người cho hắn ta. Mùi rượu quá nặng, phỏng chừng hiện tại cho dù lay động cỡ nào đối phương cũng không tỉnh nổi.

Xong xuôi, Kỳ Tiểu Nguyên đắp chăn cho Cao Thừa Tử, ngẩn người nhìn khuôn mặt nghiêng anh tuấn của đối phương.

Cậu chỉ có thể nhân lúc hắn uống say thế này mà nhìn đối phương thôi. Cậu nhát gan, lại tự ti. Cao Thừa Tử là một trung úy, mà bản thân cậu chỉ là một tiểu binh chuyên nấu cơm, lo cho heo ăn. Với lại, cho dù thân phận có tương đồng, vấn đề giới tính cũng không thể vượt qua.

Nghĩ nghĩ, Kỳ Tiểu Nguyên nhịn không được phủ lên miệng của Cao Thừa Tử, ở trên mặt hắn hôn một hơi.

Mặt ai đó nóng đến mức sắp bốc ra lửa, vậy mà đối phương lại một chút phản ứng cũng không có. Kỳ Tiểu Nguyên đột nhiên sinh ra một chủ ý, nếu buổi tối hôm nay… Dù sao hắn uống rượu …

Bị ý nghĩ của mình dọa sợ, trái tim của Kỳ Tiểu Nguyên cơ hồ sắp vọt tới cổ họng của cậu. Cậu vừa mới di chuyển Cao Thừa Tử, giúp hắn cởϊ qυầи áo, giúp hắn lau người, nhưng đối phương không có bất luận phản ứng gì. Uống say đến mức này, hẳn là cái gì cũng sẽ quên mất phải không?

Nhưng cậu không cam lòng ra đi như vậy, vĩnh viễn không còn được nhìn thấy đối phương, chỉ còn lại những ngày âm thầm tưởng niệm dài dằng dặc. Ba năm thầm mến, làm sao có thể nói dứt là dứt được.

Vì thế cậu cố lấy hết dũng khí, đem cửa ký túc xá đóng lại, rồi cởi sạch y phục của mình. Đi đến bên người Cao Thừa Tử, cậu dùng sức đung đưa thân thể hắn: “Anh Thừa Tử? Tỉnh tỉnh…”

Cao Thừa Tử xoay thân, ngửa mặt nằm trên giường. Lẽ ra là một bộ đội đặc chủng, hắn không nên phóng tâm uống say thành như vậy. Nhưng tâm tình của hắn hôm nay quả thật có chút không tốt. Hắn đã ngây ngốc trong trại huấn luyện này ba năm, nghênh đón một đám tân binh, rồi tiễn bước một đám tân binh.

Lưu lại cũng tốt, ra đi cũng tốt, bọn họ đều có giấc mộng của riêng bản thân mình. Mà hắn lại như bị gông cùm xiềng xích khóa chặt lại, nhưng Mẫu hậu nương nương cũng có lý do riêng của Mẫu hậu. Tuy rằng hy vọng con trai nhập ngũ, nhưng người lại không muốn sinh mệnh của con trai mình vĩnh viễn vờn quanh dốc sinh tử.

Kỳ Tiểu Nguyên nhìn ấn đường nhíu chặt của Cao Thừa Tử, liền vươn ngón tay dùng sức vuốt lên nếp nhăn giữa hai mi tâm trên trán đối phương, khinh thủ khinh cước hôn lên bờ môi của hắn. Loại chuyện này cậu trước giờ chưa từng làm qua, nhưng lúc học trung học cậu biết có không ít nam sinh sẽ dùng tay làm gì gì đó khi xem mấy cuộn phim giao lưu tình cảm. Thật ra cậu cũng đã từng tự DIY cho mình rồi.

Cố lấy dũng khí, cậu thò tay vào trong qυầи ɭóŧ của Cao Thừa Tử. Trong lòng cậu đang khẩn trương muốn chết, sợ Cao Thừa Tử đột nhiên sẽ tỉnh rượu. Nếu như vậy mặt mũi cậu coi như mất hết. Bọn họ hiện tại ngay cả nửa tấc vải che thân còn không có.

Cậu đã suy nghĩ đâu vào đó rồi, nếu hắn tỉnh lại, cậu quyết định sẽ da mặt dày nói cho hắn biết, ‘em đã thích anh được ba năm’. Lúc mới vừa vào quân ngũ em đã thích anh rồi, cũng bởi vì tư thế oai hùng hiên ngang của anh tại sân tập lúc huấn luyện tân binh mỗi ngày đó!

Dù Kỳ Tiểu Nguyên nhát gan, không dám thổ lộ. Nhưng hôm nay cậu cảm thấy, phải bức chính mình một phen.

Thời điểm ngồi xuống thật sự rất đau, nhưng cậu nhịn được. Cậu biết nơi đó khẳng định đã đổ máu rồi. Cũng may Cao Thừa Tử đã say đến nỗi không có bất luận phản ứng nông nổi nào. Ngược lại dưới tác dụng kí©ɧ ŧɧí©ɧ của cồn, hắn còn mơ mơ màng màng ấm ớ hai câu.

Kỳ Tiểu Nguyên chịu đựng đau đớn, đột ngột ngồi thẳng xuống. Cậu đau đến mức co rút người, trước mắt tối đen một trận, hai tay lập tức đỡ lấy lan can đầu giường. Loại gường tầng này có không gian rất nhỏ, làm cậu không thể không khom người cong thắt lưng. Cảm giác này thậtrất khó chịu, chỉ cần cậu hơi động một chút sẽ đau đến phát run lên, nên cậu đành phải ngồi trên hạ thể đối phương, chờ cho bản thân hòa hoãn một chút.

Nhưng ngay khi Kỳ Tiểu Nguyên mới vừa giảm được chút đau đớn, cậu lại đột nhiên bị Cao Thừa Tử ném xuống giường, đầu đập vào song sắt, đau đến mắt hiện đầy ngôi sao. Kỳ Tiểu Nguyên khẩn trương hô một tiếng: “Anh… anh Thừa Tử…”