Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 38

Chương 38: Bạch Bân trở về
Chú lái xe nhà Bạch Bân vô cùng đúng giờ, hai mươi phút sau đã đỗ xe trước cửa nhà nhấn còi bíp bíp. Đinh Hạo đã tỉnh dậy chuẩn bị sẵn sàng, ngồi ở kia chờ Bạch Bân, trên lưng đeo cái túi nhỏ, sách vở bên trong vẫn chưa đổi, nguyên xi không nhúc nhích cứ thế đem về.

Bạch Bân đứng lên rửa mặt, nhìn có tinh thần hơn một chút. Đinh Hạo ở bên cạnh đề nghị: “Hay là ăn một chút gì rồi hẵng đi? Anh đến sớm như vậy, chắc chắn chưa ăn cơm, anh Lý cũng chưa ăn đúng không?” Lái xe cũ nhà Bạch Bân đã cùng Bạch bí thư đi G thị, người mới này do ông Bạch an bài, họ Lý, năm nay chưa đầy 20 tuổi, nhìn rất ôn hòa.

Bạch Bân nghĩ nghĩ. Buổi sáng chỉ muốn đi mua một ít sách tham khảo, cũng không còn việc gì khác, liền đồng ý. Bà Đinh biết Bạch Bân đến, cố ý dậy sớm mua điểm tâm. Cả một bàn lớn bánh quẩy, lúc sáng mới mua còn giòn tan, bây giờ cũng miễn cưỡng ấm áp. Đinh Hạo muốn đi hấp nóng lại một chút, Bạch Bân nói không có việc gì: “Cứ ăn như vậy đi.”

Anh Lý lái xe theo tới cũng không cảm thấy lạ lẫm gì, qua phòng bếp rửa tay rồi thuận tiện bưng sữa đậu nành ra giúp Đinh Hạo, cười vui vẻ: “Tụi anh mấy hôm nay có thể ăn được bữa cơm đúng giờ đã không tệ, đồ ăn này vẫn còn nóng, thế là tốt lắm rồi!”

Đinh Hạo nhìn hai người ăn vô cùng nhiệt tình, thoạt trông thật đói bụng, liền nhanh chóng chạy vào bếp đem ra một nồi cháo thịt trứng muối. Bà Đinh biết Đinh Hạo đang trong tuổi ăn tuổi lớn, sợ cháu trai bảo bối hay kén chọn ăn không đủ no, mỗi ngày đều làm thêm nhiều món đa dạng. Cháo trong nồi nhỏ cũng không nhiều lắm, vừa vặn mỗi người được một chén. Buổi sáng Đinh Hạo cũng chưa ăn, liền ngồi xuống ăn cùng. Tiểu Lý lái xe uống hết một ly sữa đậu nành, ăn hai cái bánh quẩy, lúc này mới mở miệng nói: “Cám ơn nhé, Đinh Hạo!”

Đinh Hạo vui vẻ: “Một ly sữa đậu nành mấy cái bánh quẩy đã cứ thế cảm tạ em? Em đây nếu mua vịt nướng xíu mại chắc các anh cảm động rơi lệ mất. Anh Lý, mấy hôm nay anh theo Bạch Bân đi đâu vậy?”

Tiểu Lý lái xe tính tình thật thà phúc hậu, không đợi cậu khách sáo xong liền trả lời: “Mấy hôm nay cùng Bạch Bân đến căn cứ huấn luyện. Có vài người quen trở về, ông Bạch nói vừa lúc cho Bạch Bân theo mấy ngày để học tập.”

Đinh Hạo tò mò, nhìn Bạch Bân lại hỏi: “Căn cứ huấn luyện gì thế? Chỗ chúng ta còn có nơi như vậy sao?”

Bạch Bân ăn không hề chậm, lúc này đã bắt đầu uống sang ly sữa đậu nành thứ hai, nghe Đinh Hạo hỏi liền giải thích lại cho cậu: “Căn cứ huấn luyện cảnh vệ XX. Có mấy người vừa hoàn tất nhiệm vụ hải quân lục chiến đã trở về. Ông nội nói đây là cơ hội khó có được, bảo anh đi theo vài ngày học đánh quyền.”

Đinh Hạo ‘ừm’ một tiếng: “Thế sao hồi trước hỏi anh không nói gì?”

“Lúc đấy mấy người họ vẫn còn có nhiệm vụ, không thể nói, phải bảo đảm bí mật công tác.” Bạch Bân nở nụ cười, đẩy bát cháo thịt trứng muối của mình về phía Đinh Hạo: “Anh ăn no rồi, em ăn nốt bát này đi.” Đinh Hạo không thích uống sữa đậu nành lắm, đành phải bắt cậu ăn hai bát cháo vậy.

Tiểu Lý lái xe bên cạnh vẫn đang ăn bánh quẩy. Anh lớn hơn Bạch Bân vài tuổi nên đương nhiên dạ dày cũng không thể kém hơn là bao, vừa ăn vừa than thở với Đinh Hạo: “Đinh Hạo, em không biết những người đó đáng sợ thế nào đâu. Hôm đầu tiên không biết anh liền lái xe đi vào, có mấy người đang đi bộ liền đuổi theo, đuổi theo ô tô của anh chạy mấy trăm mét liền, còn một bên chạy một bên đập cửa thủy tinh bắt anh dừng lại, sợ tới mức…”

Căn cứ huấn luyện cảnh vệ này Đinh Hạo chưa từng nghe nói qua, có lẽ là doanh trại huấn luyện dã ngoại bí mật với bên ngoài. Bất quá mấy người hoàn thành nhiệm vụ trở về kia Hạo Hạo có thể đoán được một ít, tám phần là cận vệ cho các lãnh đạo cấp cao, chức vụ hiển nhiên không thấp. Tiểu Lý lái xe còn đang kể lể chuyện Bạch Bân đi học võ, ở đằng kia thêm mắm thêm muối: “Này, Đinh Hạo em chắc chắn là chưa bao giờ thấy đâu. Một đám đeo gói quân trang to uỵch trên lưng đi qua đi lại ở sân, giống như đi chợ vậy, còn có thể mỉm cười chào hỏi với em nữa. Còn cả cái người dạy Bạch Bân, em đoán xem hắn dạy cái gì, đánh phân tán, bắt, đánh nhau kịch liệt, phòng thủ kiên cường…”

Bạch Bân lắng nghe một hồi không phản bác, chỉ thỉnh thoảng xen vào vài câu: “Không phải là quân trang, đấy là phụ trọng trang, dùng cho lúc huấn luyện dã ngoại sinh tồn.”

Đinh Hạo giờ đã hoàn toàn tin tưởng suy đoán của chính mình, nhanh chóng đem bát cháo đã uống non nửa đẩy tới trước mặt Bạch Bân: “Vẫn là để anh ăn đi, mấy ngày nay ít ăn thịt đúng không?” Nghe xong chuyện Bạch Bân tham dự huấn luyện trong doanh trại toàn dã thú, vừa rồi còn không để ý, bây giờ càng nhìn càng giống như đã ăn nhiều khổ, người đều gầy.

Suy nghĩ của Đinh Hạo cũng gần đúng với sự thật, nơi Bạch Bân đến quả thực là một căn cứ huấn luyện quân sự đặc biệt. Mấy người đó thực chất là cận vệ, đều đã trải qua vô số thử thách trong quân đội, ngàn chọn vạn tuyển mới được đám người xuất sắc này. Ngươi nói thử xem, TV tối ngày đều đưa tin nước mình xuất ngoại đi thăm viếng gì gì đó, đến đâu cũng phải cẩn thận bảo hộ, lỡ có chuyện gì sẽ phá hỏng quan hệ chính trị hữu hảo của hai nước luôn ấy chứ.

Đúng lúc có mấy người vừa hoàn thành xong nhiệm vụ thuận tiện trở về nghỉ ngơi, có cả đồng đội năm đó của ba Bạch Lộ. Ông Bạch nghe tin liền bắt đầu tính toán, nếu theo mấy người này học được phòng thân cơ bản gì đó được thì thực tốt, liền dựa vào quan hệ cho Bạch Bân đi huấn luyện vài ngày. Đám binh lính kia cũng khá nghiêm khắc, rèn luyện cực khổ, ra tay không lưu tình, chỉ còn thiếu nước luyện đến tàn phế. Nhìn bề ngoài không có việc gì, nhưng ở trong không xanh cũng tím, Bạch Bân vẫn khá kiên cường, vài ngày như vậy có không ít thu hoạch.

Bạch Bân cũng không chê cậu, trực tiếp nhận lấy bát cháo, hai ba ngụm ăn sạch sẽ: “Vẫn có thịt ăn, chỉ là thời gian hơi gấp gáp. Thời gian huấn luyện quy định thường lấn sang thời gian ăn cơm.” Ngụ ý chính là, ngươi hoàn thành huấn luyện xong mới được ăn cơm. Đinh Hạo vẻ mặt hiểu rõ nhìn Bạch Bân, ánh mắt đồng tình: “Bạch Bân, kỳ thật anh… Ừm, học mấy cái này cũng rất tốt.”

Đinh Hạo nói được nửa chừng thì sửa lời, cười cười với Bạch Bân, còn vỗ vỗ vai anh cổ vũ: “Được lắm. Nhân lúc tuổi trẻ học được chút thứ này nọ, nhé.” Tiểu Lý lái xe bên cạnh thiếu chút nữa phụt văng ngụm sữa đậu nành vừa uống vào. Ngữ khí nói chuyện này của Đinh Hạo tuyệt đối là học được từ ông Bạch, ngay cả động tác cũng giống, buổi sáng nay ông Bạch cũng nói y hệt vậy một lần.

Bạch Bân có lẽ cũng có cùng suy nghĩ với Tiểu Lý lái xe, xoa xoa đầu Đinh Hạo mỉm cười.

Đinh Hạo thực ra muốn nói không cần liều mạng đến như vậy. Bởi vì cứ theo tiến độ phát triển hiện tại mà tính toán, Bạch Bân chắc chắn sẽ không khác biệt lắm so với đời trước. Năm đó lúc cậu đi ra ngoài với Bạch Bân cũng được hưởng qua loại cận vệ này, tuyệt đối là đãi ngộ cấp trung ương. Bất quá chuyện tương lai vẫn không nên tin tưởng quá, ai biết hiệu ứng bươm bướm sẽ ảnh hưởng đến thế nào đâu. Đinh Hạo nhìn nhìn Bạch Bân đôi mắt đen tuyền cười đến rạng rỡ, cảm thấy cứ như bây giờ là tốt lắm rồi.

Ăn uống no đủ, Bạch Bân lại giúp đỡ thu dọn bàn ăn. Bà Đinh vẫn chưa trở về, không biết đi tìm hội bạn già nào nói chuyện phiếm rồi. Đinh Hạo nghĩ nghĩ, liền viết một tờ giấy để lại. Tuy rằng bà Đinh biết hôm nay Bạch Bân đến đón Đinh Hạo về trường học, nhưng vẫn nên nói cho bà một tiếng, vậy mới yên tâm được.

Một đường phong cảnh vẫn như vậy, chỉ là xung quanh có vài phòng ở đã phá bỏ và dời đi nơi khác. Đã có vài hạng mục được quy hoạch tốt lắm, bên cạnh còn có một cái làng du lịch, phòng ở xung quanh phỏng chừng cũng sắp tăng giá rồi. Đinh Hạo tính toán thời gian một chút. Số tiền hiện tại chắc đã có thể mua một cái nhà trệt, đến lúc đó phá bỏ vẫn có thể được đền bù gấp ba, thêm vài năm nữa, nhà hàng khách sạn xung quanh bắt đầu mọc lên, vậy thì con số sẽ không còn tăng ở hàng đơn vị nữa.

Đang nghĩ ngợi, chợt thấy bả vai nặng trĩu, Bạch Bân bên cạnh đang ngủ dựa vào người cậu. Đinh Hạo vội vàng đỡ lấy. Bạch Bân có lẽ đã vô cùng mệt mỏi, tuy rằng trên đường khá xóc nảy nhưng vẫn ngủ say sưa. Tóc anh có chút dài, hơi hơi rũ xuống che mất một nửa mắt, nhưng lại khiến lông mi có vẻ đặc biệt cong. Cái mũi thật thẳng, trước kia lúc cùng cậu đυ.ng mũi còn chưa để ý, hiện tại nhìn nhìn rất có mong muốn được thấy nó ửng hồng. Đinh Hạo nhân cơ hội nhéo nhéo.

Người nọ vẫn ngủ, bị nắm lâu cũng chỉ hơi he hé miệng ra, vẫn nhắm mắt như trước, lông mi còn không thèm động.

Đinh Hạo vui vẻ, khẽ hỏi Tiểu Lý lái xe: “Anh Lý, sáng nay hai người mới về từ căn cứ huấn luyện à? Tại sao lại mệt đến như vậy?”

Tiểu Lý lái xe trái lại vẫn rất có tinh thần, qua gương thấy Bạch Bân đang ngủ liền từ từ giảm tốc độ, cố gắng lái thật vững vàng, nhỏ giọng trả lời Đinh Hạo: “Cũng không đến mức đó. Sáu giờ sáng đã về rồi. Bạch Bân lúc về chỉ ngả đầu xuống gối có một lát, chưa được bao lâu đã thức dậy, nói muốn đón em đi mua sách. Anh vừa đi một đường chưa kịp nghỉ ngơi đã tiếp tục lái…” Thực ra anh là lái xe, buổi tối không cần phải huấn luyện, tự nhiên được ngủ nhiều hơn so với Bạch Bân, huống chi thời điểm huấn luyện ban ngày cũng có thể tranh thủ ngủ. Tiểu Lý lái xe mấy ngày nay vẫn đi theo xem Bạch Bân huấn luyện, cảm khái: “Bạch Bân thật không dễ dàng, đi huấn luyện còn phải bớt thời giờ tra cứu tư liệu, cái gì cũng không chậm trễ.”

Đinh Hạo nhìn người sắp nằm vật xuống trên đùi mình, anh đã ngủ thật say. Người này vẫn luôn như vậy, rõ ràng là không ai ép buộc, đừng có cố trở nên hoàn hảo như vậy, mệt mỏi lắm đúng không? Đinh Hạo oán thầm nửa ngày, cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên nói với lái xe: “Anh Lý, hôm nay không mua sách tham khảo nữa. Anh đưa tụi em trở về trường học đi.”

Một đường này chắc cũng tầm ba mươi bốn mươi phút, để Bạch Bân nghỉ ngơi nhiều hơn chút vậy. Đinh Hạo khó có được thiện tâm. Người bên cạnh cậu đã ngủ thật say, bắt đầu cảm thấy tư thế của mình không thoải mái lắm, động động vài cái, cơ hồ muốn đẩy ngã Đinh Hạo xuống ghế ngồi, cuối cùng ghé vào bụng Đinh Hạo cọ cọ, lầm bầm vài tiếng rồi tiếp tục ngủ.