Huynh Trưởng

Chương 31

Chương 30
Sáng sớm ngày hôm sau Lư Hoằng không ngủ được, trời vừa tờ mờ sáng đã

tỉnh, lật qua lật lại. Tân Tử Trạc đang ngủ mơ mơ màng màng cũng cảm giác được bên cạnh có người động, hai mắt cũng không mở ra, duỗi cánh tay ôm Lư Hoằng vào lòng: “Làm sao vậy… Sớm thế này đã tỉnh…”

“Đánh thức em rồi? Ngủ tiếp đi, chỉ là anh…hơi kích động.”

“Đến mức

vậy sao?” Tân Tử Trạc hơi hơi mở mắt, trong mắt đều là buồn ngủ.

Lư Hoằng vòng tay quay lại ôm cậu, ở khoảng cách rất gần nghe hương vị của Tân Tử Trạc, ánh mắt vô cùng nhu hòa, nhẹ giọng khẽ nói: “Ừ, đến mức.”

Tân Tử Trạc nở nụ cười, nhanh chóng hôn lung tung lên mặt Lư Hoằng, hôn lên khóe môi, hàm hồ nói: “Buổi chiều người ta mới chuyển đến, ngủ với em một lát nữa đi.”

Hiếm khi ngữ khí Tân Tử Trạc làm nũng giống con nít thế này, cậu càng lúc càng giống người đã hoàn toàn trưởng thành, cũng chỉ thỉnh thoảng lúc chưa tỉnh ngủ mới có thể ngây thơ như vậy. Lư Hoằng ngược lại không thể kiềm chế trước bộ dạng này của cậu, bị đề nghị như vậy lập tức không cựa mình nữa, an an ổn ổn ôm Tân Tử Trạc, nhắm mắt lại theo cậu.

Tân Tử Trạc vốn chưa tỉnh hẳn, chưa đến một phút lại bắt đầu ngủ say, cả người Lư Hoằng vẫn không nhúc nhích, sợ lại đánh thức Tân Tử Trạc, hơn mười phút sau anh mới chìm lại vào giấc ngủ nông.

Lần này hai người cùng nhau ngủ thẳng đến sáng, không nhanh không chậm rời giường ăn điểm tâm, sau đó an vị ở trên sô pha một bên xem tivi một bên chờ thư báo.

Lư Hoằng khẩn trương đến mức tim đập quá nhanh, anh nhịn không được đè lại l*иg ngực của mình. Tân Tử Trạc thấy anh như vậy, tiến tới vỗ vỗ vai anh, sau đó nắm lấy tay anh, như có như không khẽ vuốt ve, động tác này khiến cho tình huống giống như đảo ngược lại, giống như không phải Tân Tử Trạc sắp lên đại học mà là Lư Hoằng đang chờ giấy thông báo trúng tuyển của mình.

Thời điểm nhân viên đưa thư đến gõ cửa, Lư Hoằng liền lao ra cửa, giống như sợ rằng nếu mở cửa chậm người nọ sẽ đi mất. Tân Tử Trạc cũng không kịp phản ứng, vẫn còn đang ngồi ở trên sô pha chưa đứng dậy.

“Nhà Tân Tử Trạc đúng không?”

“Đúng, đúng” Lư Hoằng quay đầu lại cuống quít hô, “Tử Trạc, nhanh lên.”

“Em đến đây…” Tân Tử Trạc dở khóc dở cười, xỏ dép lê chạy hai bước nhỏ đã tới cửa.

“Là cậu à? Làm phiền đưa ra thẻ căn cước, sau đó ký tên.” Người đưa thư cũng không ngạc nhiên mấy khi thấy chuyện này, đầu năm nay rất nhiều người nhà thí sinh so với thí sinh còn kích động hơn.

Vì vậy, mùa hè năm đó, Tân Tử Trạc rốt cuộc nhận được thông báo trúng tuyển như nguyện. Một tờ giấy thật mỏng, chở đầy nỗ lực những năm qua của cậu, mồ hôi những năm qua của Lư Hoằng, còn có tương lai của bọn họ.

Mặc dù không hề khẩn trương nhưng lúc này Tân Tử Trạc vẫn thở dài một tiếng, dường như đem áp lực nhân sinh những năm trước đây đào thoát ra sạch sẽ. Tuy rằng tiền đồ cũng không phải là từ lúc này một đường thông suốt, nhưng ít ra cậu đã có một khởi đầu tốt.

Đóng cửa lại, hai người lập tức bóc phong thư, không kịp ngồi xuống liền tụ cùng một chỗ đọc lại. Giấy báo trúng tuyển chẳng qua chỉ là vài dòng chữ, bổ sung thêm ngày đưa tin cùng vài vấn đề công việc, quét mắt hai cái là xong.

Lư Hoằng vô cùng hưng phấn, liên tục nói “Tốt quá”, gắt gao cho Tân Tử Trạc một cái ôm thật chặt: “Anh biết em lợi hại nhất mà! Chúc mừng em, Tử Trạc!”

“Anh, cảm ơn anh.” Tân Tử Trạc hiếm khi nói lời cảm tạ với Lư Hoằng, nhưng thời khắc này không hề có cảm giác xa lạ, mà là dưới tình cảnh này kìm lòng không đặng nói ra.

Bọn họ ôm nhau trong chốc lát, Lư Hoằng từ trong ngực Tân Tử Trạc lui ra ngoài, cười nói một tràng, nói muốn chuẩn bị cho cậu những thứ lên Đại học cần dùng, còn có quần áo để thay đổi lúc

huấn luyện quân sự, rồi suy tính nếu hai người chuyển tới thành phố mới, cũng nên bắt đầu đóng gói hành lý rồi.

Tân Tử Trạc lập tức lại dở khóc dở cười: “Có gấp gáp như vậy sao?”

“Dù sao hôm nay cũng không có việc gì mà?” Xem ra tâm tình Lư Hoằng hết sức tốt, nụ cười cũng trở nên sáng lạn vô cùng.

“… Anh.”

Tân Tử Trạc đột nhiên lên tiếng, gọi Lư Hoằng đang đi về phía phòng ngủ.

“Hả? Sao thế?”

“Bản thân anh không lên đại học, có hối hận không?”

“Sao đột nhiên lại hỏi cái này?” Lư Hoằng hơi giật mình.

“Chỉ là tự nhiên nghĩ đến, ” Tân Tử Trạc giải thích nói, “Anh xem, từ đầu tới cuối đều là anh chăm sóc em. Anh chăm sóc em thi Đại học, cùng em đợi giấy báo, bây giờ còn muốn bồi em lên đại học nữa. Nhưng những việc này… Ngay cả bản thân anh cũng chưa từng trải qua, mà đây cũng chỉ là bởi vì em… Anh không cảm thấy tiếc nuối sao?”

Sắc mặt Lư Hoằng lập tức nghiêm túc: “Không cho phép nói lung tung. Nếu như không có em, không có cha mẹ em, không chừng bây giờ anh đang ở khe sông khe núi nào đó rồi, làm sao còn có thể ở lại thành phố này?”

“Được rồi, anh nói cha em coi như cũng được, còn mẹ em?” Vẻ mặt Tân Tử Trạc có chút đắng.

Lư Hoằng thở dài, xoay người lại đi tới nghiêm túc nói: “Nói thật, anh xác thực không thích dì Tống, nhưng không phải bởi vì dì không chào đón anh. Bà không muốn bỏ tiền nuôi anh, điều này không có gì sai, bà vốn không cần phải nuôi anh. Bà thích chơi mạt chược, thích tiêu tiền, điều này cũng không có gì sai, cái này là sở thích cá nhân của bà. Lúc trước bà không ý kiến gì để anh ở lại, anh rất cảm tạ bà. Nhưng bà không phải một người mẹ đúng mực, bà đối với em không có trách nhiệm! Bởi vì việc này, anh rất không thích bà, thậm chí có chút… có chút oán hận. Nếu như bà ấy cố gắng làm một người mẹ có trách nhiệm, em đã sống dễ chịu hơn rất nhiều.”

Nói đến đây, Lư Hoằng khẽ nhỏ giọng bồi thêm một câu: “… Nói không chừng cũng sẽ không bị anh dẫn lên đường nghiêng.”

“Em sống có thể coi là không thoải mái, nhưng em rất vui vẻ, thật đấy.” Tân Tử Trạc khẽ cười một cái, hai bước đi đến phía Lư Hoằng bên này, ở trên bờ môi anh khẽ hôn một cái.

“… Đều là vì có

anh.”

“Tử Trạc, anh…”

“Đừng, nghe em nói hết đã, ” Tân Tử Trạc lắc đầu, cắt đứt lời nói của Lư Hoằng, “Em không bị anh dẫn lên đường nghiêng. Đầu tiên, em là tự nguyện, suy nghĩ thật lâu mới quyết định cùng một chỗ với anh, đây là lựa chọn của em. Tiếp theo, đây cũng tuyệt đối không phải đường nghiêng, có thể chúng ta và những người khác không giống nhau, nhưng cái này không hề ‘nghiêng’ … Em còn cho rằng chuyện này là chuyện bình thường nhất.”

“Chúng ta bắt đầu quá gấp gáp, cho tới giờ em cũng chưa từng nghiêm túc nói ra

suy nghĩ của mình… Em khẳng định hiện tại bản thân đã suy nghĩ rất kỹ.”

Tân Tử Trạc ở cự ly quá gần nhìn Lư Hoằng, ngữ khí nghiêm túc tiếp tục nói: “Anh, Lư Hoằng, em yêu anh.”

“A…” trong nháy mắt Lư Hoằng mở to hai mắt nhìn, không thể tin mà nhìn Tân Tử Trạc, hô hấp trong nháy mắt trở nên dồn dập.

“Làm huynh đệ, em yêu anh. Làm người yêu, em cũng yêu anh. Em muốn mãi mãi ở bên anh, muốn cùng anh rời khỏi thành phố này, cùng anh bắt đầu cuộc sống mới. Em muốn nỗ lực học tập, muốn tìm một công việc ổn định, muốn mua cho anh một ngôi nhà lớn chỉ thuộc về hai chúng ta, cho anh một cuộc sống tốt hơn bây giờ.”

“Tử Trạc…” Trong lúc nhất thời Lư Hoằng không biết nên làm sao, chính bản thân anh cũng chưa bao giờ thẳng thắn nói ra lời tỏ tình như thế, không nghĩ tới lại bị Tân Tử Trạc đoạt trước. Anh chưa từng mong đợi tương lai sau này sẽ được như lời hứa, chỉ cần cùng Tân Tử Trạc ở chung một chỗ cũng đã đủ để khiến anh thỏa mãn, giờ phút này vui sướиɠ cực lớn trùng kích, Lư Hoằng nói không ra lời, trong ngực chua xót vô cùng, mở lớn hai mắt, nước mắt không tự chủ thoáng cái rơi xuống.

“Vì vậy anh cũng không nên nói dẫn em lên đường nghiêng gì đó nữa… Tin tưởng em thêm một chút.”

“Ừ…! Là anh nói sai rồi, anh không nên nói như vậy, anh…” trong lúc nhất thời ngôn ngữ Lư Hoằng có chút lộn xộn, còn có chút nghẹn ngào, các loại cảm xúc đan xen ngổn ngang, nước mắt càng không ngừng được. Anh lúng túng xoa xoa mặt: “Em xem anh lớn thế này rồi, vẫn còn ở trước mặt em khóc… Thật mất mặt quá.”

Tân Tử Trạc hoàn toàn không để ý, nhẹ giọng nở nụ cười: “Không mất mặt, em rất thích… Em cũng chưa từng thấy anh khóc ở trước mặt em mà.”

“Anh là anh trai em, sao có thể khóc trước mặt em chứ.” Lư Hoằng cũng không phải chưa từng khóc, thời điểm chịu áp lực lớn, thời điểm dạ dày đau đến mức co quắp trên giường nhưng vì chướng ngại tâm lý mà không muốn đi bệnh viện. Chỉ là cho tới bây giờ anh chưa từng lộ ra ở trước mặt người khác, nhất là Tân Tử Trạc. Anh vẫn luôn tự cho mình là trưởng bối, không muốn ở trước mặt Tân Tử Trạc bày ra bộ dạng yếu ớt quá mức.

Chẳng qua là không biết từ khi nào, Lư Hoằng bất tri bất giác phát hiện, Tân Tử Trạc đã trưởng thành. Không chỉ vóc dáng mà còn cả nội tâm và tính cách, Tân Tử Trạc cũng đã trưởng thành, biến thành một người so với chính mình còn thành thục hơn.

Tân Tử Trạc tiện tay đặt

giấy báo lên bàn trà, ôm eo Lư Hoằng đem người đặt ở trên sô pha, dán lên trán anh hỏi: “Vậy còn anh thì sao? Anh, anh đã nói thích em, nhưng anh cũng chưa

nói qua cái

khác…”

Lư Hoằng cảm giác mũi của mình bị thổi ngứa, giọng nói Tân Tử Trạc càng lúc càng thấp, vờn quanh ở bên tai anh.

“Không phải anh đã nói rồi sao? Em đi đâu thì anh theo đó… Sau này đều phụ thuộc vào em. Em nói muốn mua nhà cho anh, anh nhớ kỹ rồi.” Lư Hoằng chủ động hôn Tân Tử Trạc một cái, ngửa đầu nhìn đối phương, hiếm khi động tình không để ý xấu hổ, bắt đầu chủ động thoát quần áo của Tân Tử Trạc.

Tân Tử Trạc bị bộ dạng chủ động của anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ, bản thân lại vừa bày tỏ tấm lòng, nội tâm cũng không chờ được nữa, muốn cùng Lư Hoằng tiến thêm một bước da thịt thân cận. Vì vậy một bên ôm chặt Lư Hoằng, một bên kịch liệt hôn, quần áo của hai người rất nhanh bắt đầu lộn xộn, quần bị đạp thoát rơi trên sàn nhà.

“Ưm… A…, Tử Trạc. Anh… Anh cũng yêu em, ” Lư Hoằng bị hôn đến thở không nổi, đứt quãng nói, “Thời điểm khi mới thích em, anh chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta thật sự có thể ở bên nhau, đừng nói là giống như bây giờ… Cho đến lúc này anh vẫn đang cảm giác

mình đang nằm mơ.”

“Vậy giấc mơ này của anh, có lẽ sẽ kéo dài thật lâu…”

Tân Tử Trạc ôn nhu nở nụ cười.

“Có thể kéo dài cả đời…”