Chương 47: Bồ câu nướng
Hiên Viên Cẩm Mặc luôn không thích quá thân cận với người khác, nhưng xuất phát từ lễ nghi Hoàng gia nên y cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhấp rượu dùng bữa, tướng mạo anh tuấn, khí chất cao quý thanh lãnh, nhanh chóng hấp dẫn xuân tâm vừa nảy mầm của cô gái trẻ.Không để ý tới thanh niên còn đang ngơ ngác kia, Phượng Ly Thiên tiếp tục vui vẻ ăn món Hiên Viên Cẩm Mặc gắp cho mình. Cô nương áo vàng túm túm ống tay áo ca ca nhà mình, không chút khách khí ngồi xuống ghế, cao giọng gọi: “Tiểu nhị!”
“Tới đây ” Tiểu nhị hô lớn chạy tới.
“Xá muội còn nhỏ, thất lễ.” Thanh niên áo xám ngượng ngùng ôm quyền với hai người, cũng lập tức ngồi xuống.
“Ta muốn một cân rượu Hoa điêu, một đĩa mắt cá trân châu, một đĩa cá Lư hấp, hai con bồ câu nướng, hai chén cơm.” Cô nàng đắc ý quay đầu, khinh thường nhìn lướt qua mấy món ăn trên bàn, chỉ toàn mấy món cá chiên, thịt bò nướng và rau củ bình thường.
“Sao các ngươi không ăn thử cá Lư và bồ câu nướng? Cá Lư ở Giang Nam ăn ngon nhất đó.” Bỏ qua khí tức khó gần quanh thân Phượng Ly Thiên, cô nàng kia mở miệng hỏi, “Các ngươi muốn đi tham gia Võ lâm đại hội sao?”
“Thần nhi, không được vô lễ!” Thanh niên áo xám đau đầu trừng mắt muội muội nhà mình một cái, sau đó nhìn Phượng Ly Thiên nói, “Tại hạ Thượng Mộc Dương, đây là gia muội Thượng Đông Thần, chúng ta đang trên đường đến Võ lâm đại hội ở Lạc Thành, xin hỏi hai vị cũng vậy sao?”
Thượng Mộc Dương? Cánh môi nhếch lên một nụ cười đầy tà khí, Phượng Ly Thiên quơ quơ ly rượu trong tay, lại vươn tay rót đầy ly rượu cho Hiên Viên Cẩm Mặc, không nhanh không chậm nói: “Xem như vậy đi.”
“Hiện giờ Lạc Thành rất náo nhiệt, nếu các ngươi không đủ lộ phí cứ đến hội quán của Thượng Quan thế gia mà lĩnh, năm nay nhà Thượng Quan rất chiếu cố đến tân tú trong võ lâm……” Tiếng huyên náo của cô gái khiến rất nhiều người trong đại sảnh chú ý.
(Tân tú: lớp nhân tài mới)
Phượng Ly Thiên mặt không đổi sắc uống cạn rượu trong ly, Thượng Mộc Dương đá đá vị muội muội không biết vì sao hôm nay lại có chút khác thường nhà mình: “Chúng ta cũng định đến hội quán của Thượng Quan gia, nếu hai vị có hứng thú thì chúng ta có thể cùng đi.”
“Vậy sao.” Nghe hai người ồn ào hết nửa ngày, Phượng Ly Thiên cũng hiểu được đại khái mục đích của họ, dùng vẻ mặt tò mò gật đầu, sau đó làm như khó xử nói, “Nhưng ca ca này của ta không thích náo nhiệt, không bằng thế này đi, hai vị chia một nửa lộ phí cho chúng ta đi, đợi đến Lạc Thành thì lĩnh tiền thay bọn ta, xem như là chúng ta trả lại cho hai người, thế nào?”
Thượng Đông Thần chớp mắt mấy cái, lấy từ cái túi gấm bên hông ra hai thỏi bạc: “Vậy cũng tốt, nhưng mà……”
“Ha ha……” Bàn cạnh đó có người cười khẽ một tiếng, Thượng Mộc Dương che giấu xấu hổ ho khan vài tiếng.
Lúc này cô nương kia mới thấy có gì đó không đúng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ bừng lên: “Ngươi……” Nàng phóng chiếc đũa trong tay về phía Phượng Ly Thiên.
Chiếc đũa mang theo nội lực đâm thẳng tới mắt Phượng Ly Thiên, nhưng hắn cũng không thèm nhìn tới mà chỉ dùng hai ngón tay thon dài kẹp lấy, dùng một chút sức, chiếc đũa làm bằng trúc nháy mắt gãy thành hai đoạn, mang theo kình khí bá đạo theo đường cũ bắn về, lướt ngang hai má trắng nõn của cô gái, cắm sâu vào cây cột phía sau. Hai lọn tóc đen theo đó bay xuống, Thượng Đông Thần sợ tới mức trợn to hai mắt mà nhìn.
Thượng Mộc Dương một tay cầm kiếm nghiêng người bảo vệ muội muội, một tay nâng ly rượu lên: “Gia muội từ nhỏ đã điêu ngoa tùy hứng, mong huynh đài thứ lỗi, bữa cơm này ta mời.” Tuy là lời khách khí, nhưng trong mắt đã hiện ra chút tức giận, nhưng nghĩ đến đôi mắt phượng xinh đẹp kia suýt nữa đã bị muội muội mình hủy mất, hắn cũng không cách nào trách được Phượng Ly Thiên.
Hiên Viên Cẩm Mặc buông ly rượu, tâm tình tốt đều bị hai người kia làm mất hết rồi, y nâng mắt nhìn Phượng Ly Thiên, “Chúng ta đi thôi.”
Phượng Ly Thiên dịu dàng mỉm cười: “Được.”
“Huynh đài dừng bước.” Nhìn hai người không chút do dự đứng dậy, Thượng Mộc Dương vội hỏi, “Còn chưa thỉnh giáo……”
“Bèo nước gặp nhau, có duyên thì sẽ gặp lại.” Phượng Ly Thiên quay đầu, nhếch lên một nụ cười xấu xa, “Cám ơn bữa cơm này của ngươi.”
Hai người chân trước vừa đi, tiểu nhị cũng vừa bưng đồ ăn tới: “Khách quan, bàn thức ăn vừa rồi tổng cộng năm mươi hai lượng bạc, ngươi xem……”
“Nói bậy, mấy món bình thường như thế sao lại tới năm mươi hai lượng bạc được chứ?” Thượng Đông Thần vốn đã bị Phượng Ly Thiên chọc cho tức điên, nàng đã đấu không lại Phượng Ly Thiên giờ còn bị một *** tiểu nhị lừa nữa sao?
“Cô nương có điều không biết, món hai vị kia gọi đều là thượng phẩm. Chỉ nói đĩa cá chiên này thôi, vị gia kia yêu cầu mỗi một khối đều chỉ được dùng phần thịt trên bụng của cá Lư, mà đĩa thịt bò này, chỉ được dùng chày gỗ nghiền nát gân từng chút một, còn về Long Tu thảo, đó là món chiêu bài của Hạnh Hoa Lâu chúng ta, chỉ nước canh thôi đã dùng hết mười tám loại phối liệu……”
Nếu nói về thưởng thức phẩm vị, ai có thể so được với Thái tử điện hạ tôn quý đây?
“Mặc, đêm nay chúng ta ở lại đây đi.” Nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc phóng ngựa đi mất, Phượng Ly Thiên không cam lòng cưỡi ngựa đuổi theo.
“Hiện giờ sắc trời còn sớm, sao lại không tiếp tục đi?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày, biết Phượng Ly Thiên là vì mình nên phải vòng về giữa đường, Phượng Cung to như vậy, không có cung chủ tọa trấn sẽ không có gì sai sót chứ? Hơn nữa thành trấn này cho y cảm giác không tốt, luôn cảm thấy trong góc tối nào đó có một đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ.
“Chỉ là đi đường nhiều ngày nên mệt mỏi thôi.” Phượng Ly Thiên mang vẻ lấy lòng xáp tới, hắn cũng không thể nói bởi vì mấy ngày nay đối mặt với Hiên Viên Cẩm Mặc mà chỉ có thể nhìn không thể ăn nên ngứa lòng đi ha? “Mặc, tối nay muốn ăn gì?”
Hiên Viên Cẩm Mặc liếc nhìn hắn một cái: “Bồ câu nướng.”
“Hả?” Phượng Ly Thiên ngẩn người, mắt phượng hẹp dài trợn to lên, khiến giờ phút này trông hắn hệt như một con hồ ly đang ngơ ngác.
Búng lên đầu hồ ly một cái, Hiên Viên Cẩm Mặc nhịn không được mím môi cười khẽ: “Đi thôi.”
Sắc trời tối dần, hai người dừng ở bìa rừng nghỉ ngơi, ngày đó vì đi quá vội, hơn nữa phía Phượng Cung quả thật có việc gấp, cho nên cũng không mang theo ám vệ, đều giao cho Lam Cẩn hết rồi. Vì thế tạo thành tình hình là Phượng Ly Thiên phải tự mình đi kiếm củi như lúc này đây.
Nhóm lửa lên, Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi bên đống lửa, nhìn hai con bồ câu Phượng Ly Thiên bắt được đang bị nướng trên nhánh cây, y cong nhẹ khóe môi, ít nhất còn có người này tình nguyện ở bên y, khiến y cảm thấy được ai đó yêu thương, thật là tốt.
Một con bồ câu trụi lông đột nhiên lắc lư trước mặt, người đang ngẩn người ngẩng đầu lên, chợt đối diện với một đôi mắt phượng lưu chuyển kim quang, dù đã nhìn qua vô số lần, nhưng y vẫn luôn cảm thấy đôi mắt kia đẹp đến mức khiến người ta choáng váng.
“Còn chưa nướng xong đâu, sao cứ nhìn chằm chằm vào bồ câu vậy,” Phượng Ly Thiên bĩu môi, “Không phải ngươi đang nhớ tới nữ nhân ồn ào kia đó chứ?”
“Nói bậy.” Không để ý tới Phượng Ly Thiên cố tình gây sự, Hiên Viên Cẩm Mặc đứng lên đi đến dòng suối lấy chút nước, chợt nhíu nhíu mày, cái cảm giác áp bách kia lại xuất hiện.
“Ly Thiên……” Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn Phượng Ly Thiên, Phượng Ly Thiên đưa cho y một ánh mắt yên tâm đừng vội.
“Nhà Thượng Quan kia thật sự không còn người nối nghiệp rồi, Mặc, hay là ngươi tiếp quản nhà Thượng Quan đó đi.” Phượng Ly Thiên quét một lớp tương lên da bồ câu, thờ ơ nói.
“Ngươi đoán ra sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhướn mày, hai huynh muội kia đúng là chưa hiểu đời cho lắm, vừa kiêu ngạo vừa xúc động, không chừng lần này nhà Thượng Quan cho bọn họ ra ngoài là vì để tích lũy kinh nghiệm. Y ngửa đầu uống một ngụm nước, đối với người của nhà Thượng Quan, y luôn luôn chẳng có cảm giác tốt lành gì.
Bỗng nhiên, túi nước trong tay bị cướp đi, Phượng Ly Thiên dùng hai tay ủ túi nước, dòng khí như hỏa diễm thực sự nhanh chóng làm ấm nước, sau đó hắn lại trả cho Hiên Viên Cẩm Mặc: “Trời lạnh, uống nóng đi.”
Y cúi đầu uống túi nước cầm trên tay, dòng nước ấm áp khiến cho cả trái tim cũng ấm theo, lớp băng mỏng trong lòng sớm đã bị chút ấm áp này làm tan đi hết.
“Nổi gió rồi,” Phượng Ly Thiên nhìn cây rừng xao động, “Trời rất lạnh, chúng ta không thể ở ngoài trời.” Nói xong, hắn liền dùng vải dầu bọc bồ câu nướng lại rồi cất vào trong bao quần áo, sau đó kéo Hiên Viên Cẩm Mặc lên ngựa.
“Trước khi trời tối chúng ta phải chạy tới thành trấn kế tiếp.” Phượng Ly Thiên lớn tiếng nói.
Không biết vì sao Phượng Ly Thiên lại đi gấp như vậy, nhưng Hiên Viên Cẩm Mặc vẫn nghe lời xoay người lên ngựa. Tiếng vó ngựa đát đát cắt qua trấn nhỏ yên tĩnh, tuy nói là trấn nhỏ, nhưng lại không hiện ra vẻ lụi bại, bởi vì nơi này là con đường quan trọng nối giữa hai thành, cho nên thành trấn tuy nhỏ nhưng cũng là “Ngũ tạng câu toàn”.
(ngũ tạng gồm tâm, can, tì, phế, thận, có đủ thì người mới sống được, trong câu này ý là trấn nhỏ nhưng không thiếu thứ gì.)
Sở dĩ có thể tìm được một thành trấn nghỉ chân, là vì Phượng Ly Thiên không phải đi hướng Nam, mà là đi hướng Đông.
Khách sạn Duyệt Lai, thoạt nhìn rất bình thường, cái tên cũng rất phổ thông, nhưng vật chất bên trong lại không kém, sáng sủa sạch sẽ. Tiểu nhị ân cần đến dắt ngựa đi: “Khách quan muốn dùng bữa hay ở trọ?”
“Ở trọ, cho ta ba gian thượng phòng.”
“Ba gian?” Chưởng quầy ngẩng đầu, nhìn trước quầy rõ ràng chỉ có hai người, “Khách quan còn chờ bằng hữu sao?”
“Nói sai rồi, cho ta một gian thượng phòng.” Phượng Ly Thiên cười xấu xa, đưa một thứ gì đó trông giống như bạc cho chưởng quầy.
Chưởng quầy sửng sốt một hồi rồi mới nói: “Vừa vặn còn một gian, mời khách quan lên lầu.”
Phòng chữ Thiên cao cấp nhất, bày trí bên trong không thua gì khách sạn ở kinh thành.
“Khách quan có vừa lòng không?” Chưởng quầy ân cần hỏi.
“Cũng không tệ lắm,” Phượng Ly Thiên đóng cửa sổ lại rồi miễn cưỡng nói, “Nhưng đêm nay gió lớn quá, thổi đến rất nhiều thứ không sạch sẽ, chưởng quầy tìm người đến quét tước một chút đi.”
“Tiểu nhân đã hiểu, nước ấm và thức ăn lát nữa tiểu nhị sẽ đưa lên, khách quan còn yêu cầu gì không?”
“Phải còn mới.” Ánh mắt Phượng Ly Thiên tối đi, trong mắt thoáng qua sát ý, nhưng lại nhanh chóng biến mất.
“Đó là tất nhiên, tiểu nhân cáo lui.”
Chưởng quầy đi rồi, Phượng Ly Thiên xoay người ôm lấy Hiên Viên Cẩm Mặc có hơi ngơ ngác: “Rốt cục cũng đến khách sạn rồi, chúng ta ăn bồ câu đi.”
Hiên Viên Cẩm Mặc nhướn mày: “Ly Thiên, ngươi tới đây để……”
“Suỵt ” Ngón trỏ thon dài đặt lên cánh môi hoàn mỹ, hắn nghiêng qua liếʍ nhẹ lên vành tai đáng yêu kia, “Đêm chỉ vừa mới bắt đầu, trò hay còn ở phía sau.”