Ngu Quân Như Núi

Chương 24

Chương 24
Lại bị áp tải về đại lao quen thuộc, Liên Ngu Sơn chậm rãi theo vách tường ngồi xuống, nằm vật xuống chiếu. Cổ họng vì kêu quá nhiều giờ đau như bị xé rách, nơi tư mật kia vẫn chảy máu cùng với… bạch trọc, làm y có chút lo lắng.

Liên Ngu Sơn nhớ rõ Vân Lạc phóng hai lần trong cơ thể y, mỗi một lần nóng rực làm toàn thân y phát run. Hôm qua y đã dùng đản tử đan nên dược hiệu ứng rất mạnh, không biết bây giờ trong bụng mình có cơ hội dựng dục con nối dòng của Vân Lạc hay không.

Liên Ngu Sơn nhìn trần nhà lao loang lổ ẩm ướt, đưa tay sờ lên bụng vẫn bằng phẳng của mình.

Đáp án, hẳn rất nhanh sẽ có thể biết được.

***************

Sau khi tân hoàng đăng cơ là quốc tang của tiên hoàng, được cử hành suốt ba ngày ba đêm. Linh cữu của tiên hoàng phải từ kinh thành Thương Lãng chuyển đến đúng hoàng lăng ở chân núi Vu Linh, trước đó còn rất nhiều nghi thức tế điện; phiền phức bộn bề, không thể sơ suất.

Đến khi quốc tang chính thức kết thúc, mọi sự xong xuôi đã là nửa tháng sau.

Vào triều, chuyện đầu tiên Vân Lạc gặp phải không phải là chuyện xử trí kẻ ám sát tiên hoàng và những người liên quan, cũng không phải quốc sự quan trọng gì, mà là chuyện lập hậu.

Vân Lạc năm nay mười tám tuổi, vẫn chưa đại hôn. Tiên hoàng băng hà, dựa theo quy chế, tân hoàng phải giữ đạo hiếu ba năm, nếu không

trong vòng trăm ngày phải nạp phi, neus không trong ba năm sau đó không thể đón dâu.

Cái gọi là nước không thể không có vua, mà quân không thể vô hậu. Bên trong hậu cung vốn không có một hoàng hậu hiền đức sẽ luôn làm cho lòng người bất an. Huống chi Hoàng Thượng dưới gối chưa có con nối dòng lại càng làm cho chúng thần lo sợ.

Hạo Nguyệt vương triều liên tục hai đời đế vương đều chết dưới tay thích khách, thật sự làm cho các đại thần bị dọa sợ, mà sự cố chấp của Vân Kha năm đó cũng làm cho bọn họ vẫn còn nhớ rõ, không khỏi lo lắng vị tân quân này giống tiên hoàng, chậm chạp không chịu đại hôn. Bởi vậy mọi người đều vộ vàng muốn vị tân hoàng này nhanh chóng hoàn thành chuyện chung thân đại sự trong một trăm ngày này.

Trong triều đình, chúng thần đưa ra kiến nghị nên lập hậu, các quan lại khác đều phụ họa theo. Vân Lạc ngồi trên long ỷ, từ chối cho ý kiến, cuối cùng nói, “Việc này trẫm sẽ suy nghĩ một chút, chuyện lập hậu để sau hãy nói.”

Lòng hắn từ trước vốn đầy chờ mong, giờ phút đây đã sớm hóa thành hư ảo, tâm như tro tàn, lập hay không lập hậu đã không sao cả. Nhưng hiện tại hắn rất thương tâm, thật sự không có tâm tình này, chỉ hi vọng có thể giữ

đạo hiếu ba năm với tiên hoàng, lấy tẫn hiếu đạo (làm tròn đạo hiếu).

Nhưng chúng thần Vân quốc lại không buông tha hắn, từ đó về sau đều nhiều ngày đều thượng tấu, tấu chương như tuyết hoa bay vào ngự thư phòng Vân Lạc. Mọi tấu chương đều lấy cớ ‘bất hiếu có tam vô hậu vi đại’ (trong ba điều bất hiếu thì không có con là tội nặng nhất), đến ‘hậu cung không người lo liệu’, ‘Hoàng Thượng ít thị tòng hạ’.. đủ loại lý do. Thậm chí còn có một vị đại nhân lại thượng tấu nói, Chiêu Dương hầu làm chủ hậu cung mười tám năm, sơ vu thống trị khiến rất nhiều quy chế hậu cung dần dần không thoả đáng, không bằng lập một vị hoàng hậu‘bình thường’, nếu không quy củ và truyền thống Hạo của hậu cung Nguyệt vương triều sợ rằng sẽ không còn.

Vân Lạc thấy những tấu chương đó liền phiền, không khỏi bội phục phụ hoàng năm đó có thể bất động thanh sắc, nhẫn nại đến hai mươi lăm tuổi. Bất quá lại nghĩ tới, khi đó bên người phụ hoàng hình như cũng có cung nhân làm bạn, đại khái bởi vậy nên mới có thể kiên định. Dù sao có người làm bạn vẫn tốt hơn chính mình bây giờ không ai bên cạnh.

Nghĩ đến đây, tự nhiên nhớ tới người kia.

Vân Lạc một trận phiền lòng.

Hắn cũng nói không rõ vì sao mình phải kia khối ngọc kia đưa lại cho y. Có lẽ là bởi vì đó tình ý thời niên thiếu của hắn, có lẽ là bởi trên khối ngọc đó có lời chúc bình an của hắn với người kia, có lẽ… Cõ lẽ bởi vì hắn không muốn từ nay về sau, hai người chỉ có thể là người xa lạ…

Án tử của sự kiện ám sát tiên hoàng dần được thẩm tra làm rõ, những người có liên quan không lâu nữa sẽ nhận hình phạt thích đáng. Đến lúc đó, chính mình làm sao mới có thể đối diện với y? Là trảm thị chúng (chém đầu trước mọi người) sao? Hay là ban cho y được chết toàn thây?

Không! Hắn không làm được.

Làm cho người từng đỏ bừng hai má trong ngực hắn, trải qua tình cảm mãnh liệt, thân thể mềm mại trawngsnhw tuyết kia… biến thành một khối thi thể lạnh lẽo sao? Làm cho cặp mắt đen sáng ngời, luôn dùng ánh mắt chăm chú nhìn hắn kia… không bao giờ hé mở được nữa sao? Làm cho người thông minh thiện lương, lúc nào cũng khuyên nhủ hắn phải lấy dân làm trọng, tâm tồn thiên hạ (đặt lòng vào thiên hạ), tiểu thư ngốc kia… từ nay về sau không mở miệng nói chuyện được nữa sao?

Vân Lạc chỉ cần nghĩ đến đây đã cảm thấy không bằng gϊếŧ chính mình còn tốt hơn…

******************

Sau giờ ngọ hôm đó, Vân Lạc tản bộ ở ngự hoa viên.

Cho Hỉ Hoàn và phần đông cung nhân lui ra, Vân Lạc một mình lững thững trên sân vắng, nhưng lại bất tri bất giác đi tới hậu viên chỗ gốc đại dong kia.

Đại dong thụ vài thập niên đến giờ vẫn xanh tươi một màu, nhưng không biết năm đó dưới tán của nó có hai thân ảnh nho nhỏ chơi đùa vui vẻ, giờ đã là chuyện quá đỗi xa xôi.

Vân Lạc không khỏi nhìn cành lá rậm rạp xanh biếc mà ngẩn người, nhớ lại năm đó Liên Ngu Sơn dưới tàng cây, còn chính mình leo lên tán lá, khóe miệng chậm rãi lộ ra một nụ cười hoài niệm.

“Uy, ngươi còn muốn ở nơi nào ngẩn người bao lâu?” Bỗng nhiên một thanh âm thanh thúy dễ nghe không khách khí vang lên.

Vân Lạc nói với thân ảnh đang ẩn nấp trên cành lá, “Ta phát ngốc là chuyện của ta, ngươi leo cây của ngươi, chúng ta có gì giống nhau?”

Nhánh cây phát ra thanh âm ào ào, hé ra dung nhan kiều diễm trẻ tuổi trên cành lá xanh biếc. “Ai nói không giống nhau? Bổn cô nương ở trên chơi đùa, ngươi ở dưới làm vướng bận ta.”

“Vướng bận?” Vân Lạc nghiêng đầu nói, “Ngươi ở trên, ta ở dưới, làm sao vướng bận được?”

Cô gái kia mặt cười ửng đỏ, “Tóm lại chính là vướng bận. Uy, ngươi mau mau tránh ra.”

Vân Lạc mỉm cười, “Ta thấy ngươi leo rất cao, hẳn sượng mặt nhỉ.”

Cô gái kia bị hắn nói trúng tâm sự, thẹn quá thành giận nhưng vẫn mạnh miệng, “Đương nhiên không phải. Bổn cô nương thượng đắc đến, tự nhiên hạ lấy được.”

“Thì sao?” Vân Lạc nhún nhún vai, thản nhiên nói, “Một khi đã như vậy, tại hạ liền cáo từ thôi, miễn cho cô nương thấy phiền.” Nói xong xoay người đi.

Cô gái kia không ngờ hắn nhưng đi thật, không khỏi căng thẳng, liên thanh kêu, “Ai, chớ đi, chớ đi, ngươi quay lại…”

Vân Lạc chậm rì rì quay đầu lại nói, “Cô nương còn có việc sao?”

Cô bé kia gắt gao cắn cắn đôi môi nở nang, nhịn một lát, thấy Vân Lạc giống như không kiên nhẫn, cuối cùng không ngăn được tâm lý sợ hãi, nhỏ giọng nói, “Ta, ta, ta sượng mặt…” Trong thanh âm đã có vẻ nghẹn ngào.

Vân Lạc nói, “Ngươi vừa rồi đối với ta thực không khách khí, ta sẽ không cùng ngươi so đo. Nhưng ta không thích cách ngươi nói chuyện. Nếu ngươi muốn ta giúp thì cứ nói thẳng, nếu không thì ta đi.”

Cô bé kia ngạc nhiên trừng lớn mắt, cho là mình nghe lầm. Trên đời này lại có ngươi không biết thương hương tiếc ngọc như thế sao?

Nàng cẩn thận nhìn sang Vân Lạc, phát hiện hắn không phải nói đùa, cũng không phải cố ý khó xử, là nói thật. Mắt thấy Vân Lạc lại muốn đi, không khỏi bật thốt lên kêu, “Xin ngươi, giúp ta xuống…” Nàng từ nhỏ kiêu ngạo hiếu thắng, chưa từng phải cầu xin người khác, nhưng bây giờ đối mặt với Vân Lạc lại tự nhiên thốt lên lời cầu xin.

Vân Lạc nhẹ nhàng nhảy lên, Vân phục đong đưa, dáng người cao ngạo. Cô gái xem đến hoa mắt thần mê, còn chưa phục hồi tinh thần lại đã bị hắn ôm lấy, xoay người rơi xuống tàng cây.

“Được rồi.” Vân Lạc đem nàng buông ra, xoay người muốn đi.

“Từ từ.” Cô gái kia lại gọi hắn.

Vân Lạc quay đầu, trên mặt đã lộ vẻ không kiên nhẫn.

Cô bé kia mặt đỏ bừng, ngượng ngập nói, “Đa tạ ngươi đã giúp ta. Ngươi… ngươi cũng là hôm nay tiến cung tới gặp Chiêu Dương hầu sao?”

Vân Lạc nhớ nhiều ngày nay, máy lão nhân chết tiệt trên triều kia không chỉ oanh tạc mình mà còn đánh tới nơi ở của phụ thân. Thiếu nữ này không biết là khuê nữ của đại thần nào, chắc hôm nay cũng là đến tiến cử cho phụ thân đây. Hơn nữa các đại thần cũng theo vết xe đổ, không chỉ tiến cử danh môn thục nữ chưa kịp đôi mươi, ngay cả công tử thế tộc phong thái tuấn tú cũng nhất nhất được đề cử. Chính trên bàn mình có tấu chương dâng lên với danh sách ít nhất tam chín người có thân phận cao quý như vậy, tất cả đều tham gia tuyển nam phi.