Hẹn Hò Với Chồng Cũ

Chương 21

Chương 21
Thời gian làm việc luôn luôn trôi qua nhanh hơn so với bình thường, công việc chính là sắp xếp việc nhập học cho con trai đã làm tiêu tốn hơn nửa ngày tốt đẹp của Kỷ Hiểu Ngạn, cẩn thận ngẫm lại thì hình như, hắn cũng không biết tại sao mình lại tiêu tốn mất nhiều thời gian như vậy nữa, nhưng sự thật cứ tàn khốc như vậy đó, mất tận nửa ngày lận, khóc.

Nhìn thái dương cao cao trên bầu trời, Kỷ Hiểu Ngạn cho dù muốn đi tìm cơ quan quản lý nhà đất hay cơ cấu cũng lười —— trời nóng như vầy ai muốn đi a!!!

Hai cha con đều chưa ăn cơm trưa, Kỷ Hiểu Ngạn cũng sợ thời gian bôn ba bên ngoài quá dài, nên đã mang theo bình sữa tùy thân của Tiểu Phong, cho nên dù chơi đến lúc thái dương nhô cao như vầy cũng không sợ con bị đói —— chỉ còn mình.

Bánh bao nhỏ trong ngực đã cầm cái bình sữa hình xương độc đáo vô cùng của mình uống đến thỏa mãn từ khi Kỷ Hiểu Ngạn đang nói chuyện với người trẻ tuổi, cái bộ dạng thoải mái hạnh phúc mĩ mãn kia khiến cho người ta không chỉ bày ra biểu tình hắc tuyến mà còn phải phun ra một câu —— Cật hóa.

Cật hóa: Là từ chỉ những người thích ăn uống

Nhưng cái nhóc cật hóa này cho dù ăn no rồi, vẫn cứ ôm cái bình sữa trong tay, ai cũng không lấy đi nổi, khiến cho Kỷ Hiểu Ngạn vừa kêu gào con trai đáng yêu quá, vừa không thể không nói con là một đứa ngốc bẩm sinh.

Cứ thế, Tiểu Phong bị ba ba nói là ngốc bẩm sinh theo ba ba đi tìm nơi ăn trưa, mặc dù cũng không biết bé ngốc bẩm sinh kia có biết ăn trưa là cái gì hay chăng.

Ngành du lịch ở phố đặc biệt không tồi, mỗi ngày đều có không ít người tới từ địa phương khác ở Lam Tinh, thậm chí còn có cả người ở Tinh cầu khác trong Liên bang tới đây du lịch. Bởi vậy nên kéo theo nghề phục vụ, giao thông, cũng như khách sạn, nhà hàng trong khu phố đặc biệt phát triển.

Cho nên muốn tìm một khách sạn trong khu phố đặc biệt rất khó —— giá đất cao ngất khiến cho mọi người chỉ dám nhìn rồi bước đi. Nhưng muốn tìm một nhà hàng ăn ở ngoài khu phố đặc biệt thì lại cực kỳ đơn giản —— chỉ cần bạn có mắt, là có thể nhìn thấy.

Hiện tại Kỷ Hiểu Ngạn chính là không người mù, đi tới khu thương nghiệp, Kỷ Hiểu Ngạn tùy tiện chọn một quán trong các quán ăn chung quanh, đẩy cửa đi vào.

Vì sao lại đi vào đó? Thuần túy là do cái kiểu “Em không có tên” ở mặt tiền cửa hàng, khiến cho người ta nhịn không được muốn vào đó tìm tòi tất cả. Ngạch, đùa thôi, Kỷ Hiểu Ngạn vào đó thuần túy ra do nhìn vào bên trong rất bận rộn, có rất nhiều trẻ em đang đùa giỡn trong đó, những thứ khác trong tiệm thoạt nhìn giống như tiệm cà phê, quán cơm Tây ở kiếp trước, bộ dạng rất an tĩnh. Nếu vào cửa hàng như vậy, Tiểu Phong nghịch ngợm thì cũng có thể giải thích, không sợ lúng túng, là do lí do an toàn, hay là bước vào đó rồi cũng không sợ xảy ra tình huống đột phát.

Cái quán này thật là một nơi ăn trưa hoàn hảo. Không, phải nói là tất cả các quán đều là nơi ăn trưa hoàn hảo ╮(╯╰)╭

Kỷ Hiểu Ngạn nói cho người bán hàng biết tên đồ ăn mình cảm thấy hứng thú, còn chưa đến năm phút đồng hồ, toàn bộ đồ ăn của hắn đã được bưng lên. Thần tốc như vậy khiến cho tên Kỷ Hiểu Ngạn chưa từng ra ngoài dùng bữa trợn mắt há mồm, khi nào thì Trung Quốc ở thế kỷ 21 mới có tốc độ mang thức ăn lên siêu nhân vậy a, nhớ tới mình năm đó phải ngồi chờ thức ăn đem lên thiệt là lâu, Kỷ Hiểu Ngạn âm thầm nói nhỏ.

Ăn thức ăn nhanh phương Tây mà mình không phải là quá ưa thích, tâm tình của Kỷ Hiểu Ngạn không kém, lâu lắm không ăn cơm Tây, mấy thứ này vẫn có tư vị đó —— Kỷ Hiểu Ngạn âm thầm nghĩ ở trong lòng.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ chỗ ngồi cách vách.

“Cuối cùng thì cô có ý gì đây, không phải là đã bàn xong chuyện tiền nong rồi sao? Bây giờ cô nói không cần, tôi biết phải kiếm người mua ở đâu đây?…” Một gã đàn ông quần áo mộc mạc không thể nhịn được nữa lớn tiếng nói, tức giận khiến cho gã quên mất rằng tiếng vang này sẽ làm cho người khác nghe được cuộc đối thoại giữa bọn họ.

“Tôi không có ý gì cả, chuyện này vốn là chưa bàn kỹ, đã có lựa chọn tốt hơn thì tại sao tôi còn muốn chấp nhận anh?” Người phụ nữ trẻ tuổi ngồi sau gã đàn ông trung niên kia đạm mạc nói, cái môi màu đỏ tươi không nhanh không chậm nhấm nháp tách cà phê trước mặt.

Nghe thấy lời nói của người phụ nữ, gã trung niên kia mạnh mẽ đè nén lửa giận của mình, lộ ra một nụ cười cứng nhắc với cô, hạ thấp ngữ khí xuống, “Tiểu thư Cù, phòng kia của tôi rất lớn, có thể nói là số một số hai trong khu phố đặc biệt, cho dù có chút lệch khỏi quỹ đạo khu thương nghiệp, nhưng lại cũng gần trường học a, cô làm sao có tìm được chỗ tốt hơn, cô bị lừa rồi!”

“A, thì ra là như vậy, nhưng…” Vị tiểu thư vừa nghe đã biết là người có tiền không hề thèm liếc cái tên đàn ông ngồi đối diện cô lấy một cái, chỉ chăm chăm sắp xếp từ ngữ.

Gã đàn ông ngồi đối diện cô thấy trong ánh mắt cô phảng phất có chút chột dạ, đứng ngồi không yên. Trong mắt chậm rãi hiện ra một tia lo lắng.

“Được rồi, tôi biết nơi đó của tôi vị trí không được tốt, nhưng tôi cần tiền gấp, vợ tôi còn đang đợi tiền về, tôi hạ thêm năm phần trăm nữa, vậy được chưa?” Kỷ Hiểu Ngạn lần thứ hai nghe ra sự khép nép trong giọng nói của gã đàn ông, hắn có chút khoan dung, tán thưởng một câu “Thiệt đàn ông”trong lòng, đồng thời cũng xem thường cô gái trẻ tuổi cứ làm khó dễ gã đàn ông kia một phen.

“Không, hôm nay tôi tới là nói cho anh biết ý của tôi, mặc kệ anh có làm chuyện gì cũng không có khả năng đả động đến tôi được đâu.” Nói xong câu dài nhất này, cô gái trẻ tuổi cầm túi xách bên cạnh lên, tao nhã đứng dậy, rồi đi ra ngoài bước lên chiếc xe đã đợi sẵn cách không xa. Kỷ Hiểu Ngạn nhận ra đó là mẫu xe mới nhất năm nay, chỉ xuất ra thị trường 30 chiếc, là thứ mà dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được.

“Cái ả đàn bà này, cô, cô là đang giỡn tôi đúng không, cô…” Ngực gã đàn ông kia không ngừng phập phồng lên xuống, ngay cả nói cũng không nói nổi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Kỷ Hiểu Ngạn thay gã đàn ông kia cảm thấy không đáng, rõ ràng là một người đàn ông tốt như vậy, nhưng lại không may mắn.

Gã đàn ông trung niên cố hít thở, nhìn chuyện này đã định kết quả, không thể thay đổi. Gã ngồi xuống mở tệp đầu tiên trong máy tính của mình ra, một lần nữa đưa thông tin nhà đất của mình lên bộ quản lý bất động sản, tiếp tục tìm kiếm người mua.

Kỷ Hiểu Ngạn ngồi cạnh có thể nhìn rõ ràng thông tin khu đất kia của người đàn ông trên máy tính.

Thầm nghĩ, “Khu số B144 phải không? Nhà này phù hợp với tiêu chuẩn của mình, nếu không thử giúp một chút đi! Dạng người bất ly bất khí với vợ mình thế này thật sự là sắp tuyệt chủng hết rồi.” Bởi đoạn hôn nhân bất hạnh của mình, nên Kỷ Hiểu Ngạn càng cảm thấy chuyện mình cố ý giúp đỡ người đàn ông kia là thật đáng giá. Nhưng lại không biết hình dáng nó ra sao.

Bất ly bất khí: Không rời xa, không vứt bỏ

Mãi cho đến khi mặt dày ngồi trong tiệm cơm nhà người ta tới ba giờ chiều, Kỷ Hiểu Ngạn rốt cục cũng rời đi dưới sự xem thường của người bán hàng, nếu không phải bởi Tiểu Phong còn đang ngủ, Kỷ Hiểu Ngạn không muốn mang con mình ra ngoài trời phơi nắng, thì cũng sẽ không ăn xong còn gọi thêm một ly đồ uống rồi mặt dày câu giờ tới mấy tiếng đồng hồ đâu, hãn….

Kỷ Hiểu Ngạn sau khi ra ngoài, có mục đích đi thẳng tới nơi quản lý bất động sản, lần này nơi quản lý bất động sản khác với nơi Kỷ Hiểu Ngạn mua nhà lúc trước, khi đó là nơi quản lý bất động sản trong khu phố đặc biệt, tính di động của bất động sản nơi đây tương đối lớn, tính linh hoạt cũng tương đối mạnh, bởi vậy người phục vụ tiếp quản đại đa số đều là người, không giống nơi quản lý trong khu phố đặc biệt, tất cả đều là người máy.

Đi vào nơi quản lý bất động sản, Kỷ Hiểu Ngạn vào thẳng vấn đề luôn, nói nhu cầu tìm nhà của mình với một nhân viên tiếp tân, đặc biệt nhấn mạnh vào vấn đề vị trí, Kỷ Hiểu Ngạn không hy vọng nó ở gần khu công nghiệp, nhưng lại rất muốn căn nhà đó tương đối gần trường học, giá đất tương đối thấp, diện tích rộng, đồng thời còn yêu cầu tìm thử nơi có tên là B144 cho mình xem.

Nhân viên tiếp tân kinh ngạc liếc mắt nhìn Kỷ Hiểu Ngạn một cải, mở miệng muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì thêm, yên lặng mở khu B144 mà Kỷ Hiểu Ngạn đã yêu cầu cho hắn nhìn.

Kích thước lớn nhỏ khoảng 1000, gần khu phố đặc biệt, ban đầu là khu thương nghiệp, cách trường học không gần không xa, hơn nữa cái quan trọng nhất chính là giá rất rẻ, nhìn thôi cũng biết đây là bán hạ giá bất đắc dĩ.

Nghĩ đến người đàn ông ăn nói khép nép kia, Kỷ Hiểu Ngạn cũng thấy các phương diện của nơi này cũng đều phù hợp với yêu cầu của mình, quyết định giúp ông ta rồi thì cũng không nên nghĩ lại, mà nhìn qua thì nơi này còn có điều kiện tốt hơn so với yêu cầu của mình nữa.

“Lấy cái này đi! Khi nào thì có thể đưa tôi đến đó xem phòng?” Nghe Kỷ Hiểu Ngạn nói ra những lời này nhân viên bán hàng đã biết hắn rất vừa lòng với cái phòng này, liền có ý định đóng lại.

Nhân viên bán hàng biết chân tướng sự việc có chút nóng này, do mới vào làm không lâu nên anh ta vẫn không đành lòng đẩy khách hàng vào biển lửa. Nghĩ nghĩ, bèn tự mình mở phần quảng cáo nhỏ của khu bất động sản số M808 ra nói, “Thưa ngài, nơi này cũng phù hợp với yêu cầu của ngài, vị trí rất tốt, không chỉ gần phố đặc biệt mà còn gần cả trường học, hơn nữa gần đó còn có một trung tâm nghỉ dưỡng, mặc dù là khá nhiều người già. Nhưng nếu ngài muốn tìm nơi để mở tiệm thì nơi này không nghi ngờ gì nữa chính là một vị trí rất tốt.”

Nhìn theo ngón tay của người bán hàng, Kỷ Hiểu Ngạn thấy được tin tức tỉ mỉ của căn nhà đánh số M808 kia, nghiêm túc nhìn một phen, bỏ qua nhân tố giá cả, thì nơi này tốt hơn rất nhiều so với B144, hơn nữa khoảng cách giữa nó và nhà mình ở khu phố đặc biệt cũng không quá xa.

Nhưng là…, giá cả…, đây là một nhân tố rất quan trọng nha.

Kỷ Hiểu Ngạn cúi đầu suy nghĩ lại, mình hiện tại không có nhiều điểm tín dụng như vậy, hơn nữa, người đàn ông kia…

“Không, vẫn B144 đi.” Kỷ Hiểu Ngạn cười một nụ cười từ chối lời giới thiệu của người bán hàng nhiệt tình kia.

Nhìn nụ cười từ chối của Kỷ Hiểu Ngạn, người bán hàng kia hít vào một hơi, cuối cùng vẫn cố gắng hỏi lại lần cuối, “Bây giờ tôi sẽ liên hệ với người bán hàng, ngài xác định chứ?”

Thái độ rất kỳ quái, lại cản trở nhiều lần, có phải có chuyện gì không đúng không? Kỷ Hiểu Ngạn tự phỏng đoán trong lòng, còn chưa đoán xong thì tiếng cửa cao vυ't vang lên, Kỷ Hiểu Ngạn hoảng sợ ôm lấy Tiểu Phong cũng đang hoảng sợ y hệt, đồng thời quay đầu nhìn ra cửa. Chỉ thấy vị tiểu thư trong quán hôm nay bước vào. Nghĩ tới đoạn đối thoại của cô ta, Kỷ Hiểu Ngạn không cần nghĩ cũng hiểu người này là đang tới lo liệu thủ tục mua nhà cuối cùng đây.

Nghĩ đến đây Kỷ Hiểu Ngạn yên lặng kinh bỉ một phen, lại khách sáo liếc mắt nhìn người ta một cái, vừa vặn thấy người ta đang nhìn lại.

Ánh mắt thiệt kinh khủng a! Cảm giác như mọi thứ ở trước mặt cô ta đều không thể che giấu bất cứ cái gì.

Trong lúc Kỷ Hiểu Ngạn đang thất thần, người bán hàng chuyên nghiệp kia cũng không buồn bực, “Ngài xác định mua B144 sao? Chúng tôi liên hệ với người bán ngay bây giờ nhé?”

Không biết có phải Kỷ Hiểu Ngạn ảo giác hay không, bước đi của vị “Tiểu thư Cù” kia thoáng dừng lại một chút khi nghe thấy tên B144.

Nhưng, khi vị tiểu thư Cù kia đi tới trước mặt Kỷ Hiểu Ngạn, hắn mới biết kia nhất định là không phải do mình ảo giác a.

Vị tiểu thư Cù kia nhìn Tiểu Phong trong ngực Kỷ Hiểu Ngạn, một chút ấm áp cũng tan biến, quanh thân đều là khí tức lạnh lùng, mở đôi môi đỏ mọng hơi hơi nhếch lên, lời nói không có bất luận tình cảm nào từ trong miệng cô ta bay ra.

“Cái nơi không rõ ràng như vậy, anh cũng dám mua?”

=====================================