Văn Hạo nhắm chặt mắt rồi mở ra, cố gắng quăng suy nghĩ không nên ấy ra khỏi đầu, thành thật ngồi ở ghế sô pha chờ Diệp Thư Văn – vận động viên tiền nhiệm trở về từ nước ngoài vốn đã có căn teen lại muốn tự mình làm cơm – làm xong cơm nước của mình.
Rất nhanh, trong không khí bốc lên vị cay. Văn Hạo vốn không thích ăn cay, nhưng kỳ quái là khi mùi ớt tiêu bay vào xoang mũi lại không tự chủ được mà tiết nước bọt.
Văn Hạo thấy Diệp Thư Văn cầm một chai rượu dội thẳng vào trong nồi, ‘xèo’ một tiếng, một ngọn lửa vàng dâng cao lên một mét. Diệp Thư Văn ung dung đặt chai rượu xuống, một tay đảo nhanh nồi, động tác gọn lẹ xinh đẹp dắt theo một tầng cơ nhục sau lưng, một lớp mồ hôi mỏng thấm qua làn da, cảm giác sức mạnh dồi dào thật khiến người ta thấy đẹp mắt.
Đồ ăn thơm ngon xong xuôi, Diệp Thư Văn trở tay bày lên bàn, nói: “Tối nay ăn ở chỗ tôi đi, cơm nước làm không ít.”
Văn Hạo muốn nói không cần nhưng ngẫm lại sau đó còn có lời muốn nói, gật đầu đáp ứng.
“Đây là món gì vậy?” Văn Hạo hỏi.
“Tôm nhảy xào cay.” Diệp Thư Văn nói xong thì mở một tô thức ăn khác, bên trong luôn dùng để chưng đồ, trong chớp mắt mở ra thì khuếch tán mùi hương thơm ngon: “Còn có cá hấp. Tôi làm thêm canh cua đậu phụ là có thể ăn cơm.”
Văn Hạo cảm thấy hơi đói bụng, nuốt nước miếng: “Có căn tin rồi, thầy cần gì phải phiền phức thế?”
“Không quen miệng, ở đó rất ít đồ cay, hơn nữa cơm tập thể thì sao tốt bằng cơm mình nấu, đợi lát nữa tôi cho em thử trù nghệ của tôi là biết.”
Văn Hạo không thích ăn cay nhưng cá hấp nghe có vẻ rất ngon.
Động tác Diệp Thư Văn gọn gàng, chỉ chờ thêm mười lăm phút nữa là ba món thức ăn khác lần lượt lên bàn, đừng nhìn đồ ăn có vẻ ít nhưng phân lượng rất nhiều, cá hấp chưng ba phần, một nửa chính là sáu miếng, hơn nữa còn có một đĩa to tôm cay và canh cua đậu phụ, rất khó có thể tưởng tượng được nếu mình không tới, Diệp Thư Văn có thể tự mình ăn xong hay không.
Diệp Thư Văn xới cơm cho Văn Hạo, sau đó ngồi ở ghế trước mặt ăn cơm trước, lúc này mới nói: “Ăn trước đi, có chuyện gì ăn sau rồi nói.”
“Vâng.” – Văn Hạo gật đầu, gắp một miếng cá hấp trước, lửa đun vừa phải, không hề có mùi tanh, thịt đầu cá mềm như quả đông, vừa vào miệng thì tan ra. Văn Hạo cảm thấy tay nghề này hoàn toàn sánh ngang với bếp trưởng Ngự Hiên, bỏ xa mấy loại thực phẩm đồng dạng vạn con phố. Sau đó Văn Hạo thử canh cua đậu phụ, đậu phụ mềm mịn, canh cua thơm ngon, rất hợp để ăn với cơm.
Rất nhanh sau đó Diệp Thư Văn đã chất một đống vỏ tôm thành núi nhỏ trước mặt mình, thấy Văn Hạo ăn hai món thanh đạm thì thẳng thắn lột vỏ tôm đặt vào trong bát Văn Hạo: “Không cay đâu, thử xem, ăn rất ngon.”
Văn Hạo nói cám ơn, ăn hết tôm trong bát, quả thật không hề cay, hơi tê tê nhưng vẫn trong phạm vi bản thân chịu được, hơn nữa canh luộc tôm hơi cay lại rất thơm, ăn một miếng lại muốn ăn thêm miếng thứ hai.
“Thế nào?” Diệp Thư Văn nhìn Văn Hạo, trong mắt mang ý cười.
Văn Hạo gật đầu: “Ăn ngon.”
Nụ cười trên môi Diệp Thư Văn càng sâu hơn: “Ăn ngon thì ăn nhiều hơn vào.” Tương ớt đỏ trên ngón tay hắn chảy dọc xuống, hắn vui vẻ dùng đầu lưỡi liếʍ qua rồi lại mυ'ŧ, cái này quá mất hình tượng rồi.
“Vâng.”
Thức ăn cay rất dễ khiến người ta nghiện, càng ăn cay thì càng sảng khoái, cuối cùng Văn Hạo cũng ăn hết một đĩa tôm.
Diệp Thư Văn thấy vậy thì ý cười trong mắt chưa tan, chỉ là khi tầm mắt dừng trên hai vết xước trên mặt Văn Hạo nhưng vẫn không mở miệng hỏi. Diệp Thư Văn đứng dậy rửa tay, cầm một tập văn kiện từ trên ghế sô pha đặt trước mặt Văn Hạo.
Văn Hạo đầu ngón tay dính mỡ: “?”
“Ăn xong thì xem đi.”
“Em ăn xong ngay đây.” – Văn Hạo có chút lưu luyến.
“Ăn hết đấy, đừng lãng phí.” – Diệp Thư Văn nhét tập văn kiện trở về bàn, lại cầm đũa ăn tiếp.
Văn Hạo chú ý Diệp Thư Văn đều ăn chút món phụ, biết đối phương sợ mình ăn không ngon nên cố bồi tiếp thêm, vì vậy dứt khoát thả lỏng người.
“Đó là gì?” Văn Hạo hỏi.
“Một số bản kế hoạch, mấy ngày này làm ra, mấy cậu sẽ tự lĩnh hội.”
Văn Hạo hơi kinh ngạc, rút giấy ăn lau tay cầm văn kiện lên mở ra xem, bên trong đầy chữ cũng không thiếu mấy con số, thứ bắt mắt nhất chính là phần mở đầu ghi: “giáo án của Văn Hạo”.
Cẩn thận xem bên dưới, bên trong viết: “Kiến thức cơ bản vững chắc, tố chất cơ thể tốt. Trầm ổn, kiên trì, có tính bao dung và khả năng chịu đựng tốt, thích hợp với các hạng mục khoảng cách dài.” Còn viết: “Thiếu hụt tinh thần quán quân, không đủ lòng cầu tiến, ý thức bản thân quá mạnh, dùng tâm thái bồi dưỡng làm chủ.” Cuối cùng là: “Mục tiêu huy chương từ giải vô địch thế giới trở lên, trọng điểm bồi dưỡng.”
Trong đó có rất nhiều dữ liệu, chiều cao, cân nặng, cùng với thành tích ghi chép gần đây, dữ liệu ghi chép tỉ mỉ, một hạng rồi một hạng, người xem hoa cả mắt cũng trào dâng cảm xúc trong lòng.
“Huấn luyện viên…” Văn Hạo ngẩng đầu, nhất thời không biết nên nói gì.
Văn Hạo tiến lên từ đội bơi trường, trong đó gặp qua sáu huấn luyện viên, ngoài trừ Thẩm giáo luyện thì Diệp Thư Văn chính là huấn luyện viên quan tâm cậu nhất. Đặc biệt là khi Văn Hạo còn chưa làm ra quyết định, hắn vẫn cẩn thận viết dữ liệu, không nói một lời mà coi trọng tín nhiệm mình.
Nói thật, nếu hôm nay không xảy ra chuyện kia thì cậu không dám khẳng định bản thân sẽ đáp ứng mong đợi Diệp Thư Văn hay không. Nhưng lúc này đây, Văn Hạo nhìn thấy ẩn sau mỗi chữ trong giáo án đều là sự quan tâm.
Lựa chọn của bản thân, là chính xác.
Nhìn thứ này, Văn Hạo không cố ý nói mình qua đây là đúng ý Diệp Thư Văn.
Diệp Thư Văn cũng săn sóc không hỏi lại. Người đến, xuất hiện ở đây, tất cả đáp án đều có.
Văn Hạo lại cúi đầu, bắt đầu đọc mỗi câu từng chữ, tổng cộng có mười trang giấy còn bao gồm kế hoạch huấn luyện chưa tới một tháng, tờ giấy như được khảm thêm sự quan tâm, nhìn vào trong mắt, ấn vào trong lòng.
Đọc xong dòng cuối cùng, Văn Hạo ngẩng đầu cực lực đè nén cảm động trong đáy mắt, nói: “Không thành vấn đề, nhiệm vụ nặng đến mấy em cũng sẽ tiếp tục kiên trì.”
Diệp Thư Văn gật đầu, cười nói: “Khoảng cách dài rất mệt, thành tích tốt là dựa vào kiên trì mà ra, chỉ cần thích ứng được khoảng cách dài mới có thể bơi ra thành tích tốt.”
”Vất vả cho em rồi.”
Văn Hạo lắc đầu, cười nhe răng: “Thầy đừng nói vậy, em cũng muốn thử xem cực hạn của mình đến đâu.”
Diệp Thư Văn nhận giáo án, khép lại: “Trừ cái này ra, còn phải phối hợp với ẩm thực vận động viên hợp lý cũng rất quan trọng, chiều cao của em cần phải tương xứng với cân nặng, cân nặng thích hợp thì cần phải có bao nhiêu sức mạnh, những thứ sức mạnh này sẽ tiêu tốn bao nhiêu năng lượng trong huấn luyện của em, cuối cùng là cần phải bổ sung bao nhiêu calo. Tôi đang tính toán cụ thể, qua mấy ngày thì trở lại xem.”
Văn Hạo gật đầu, cảm thấy rất phức tạp nhưng điều này được chú ý, nghe qua có vẻ rất chuyên nghiệp làm cậu cảm thấy hưng phấn khó hiểu, hồ nghi hỏi: “Vậy em làm thế nào để biết được bản thân cần ăn bao nhiêu, ăn cái gì mới là thích hợp?”
Diệp Thư Văn nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Đây không phải vấn đề, thật ra dinh dưỡng trong căn tin rất toàn diện nhưng tiếc là thời điểm mọi người lấy đồ ăn đều dựa theo khẩu vị của mình, ví dụ như em rất thích ăn thịt, cái này cũng là tật xấu chung của nam đội viên, cứ thế mãi thì… mà khoan, em không bị táo bón chứ?”
“…”
Diệp Thư Văn nở nụ cười: “Nói chung, sau này tôi đi chung với em đến căn tin, tôi cho em cái gì thì em ăn cái nấy, thỉnh thoảng tôi sẽ tự mình nấu cơm, được không?”
Văn Hạo lúng túng, chẳng qua thấy như vậy không ổn lắm: “Chỉ mình em thôi sao? Hay là cả đội? Hay là em và Du Nhạc?”
“Chỉ mình em, một mình em cũng khiến tôi đủ mệt rồi, hơi đâu mà quan tâm nhiều người khác.”
Văn Hạo nghe hai chữ “Quan tâm” này, trong lòng ấm áp, cảm giác được người phân biệt đối xử, duy nhất, cảm giác quan tâm, đã lâu chưa cảm thụ qua.
Bên này Văn Hạo vui vẻ thảo luận với Diệp Thư Văn việc huấn luyện tương lai, bên kia Cung Trình lại lâm vào một mảnh trầm mặc như tuyệt vọng.
Sau khi cứu người ra, tâm tình Cung Trình vẫn luôn không tốt, hình ảnh Văn Hạo bị dán giấy ướt như đã chết không ngừng hiện lên trong đầu hắn, bước cũng hiện, ăn cũng hiện, nói chuyện cũng hiện, yên tĩnh thì càng hiện.
Mỗi một lần nhớ lại đều khiến lòng hắn tê dại, cũng may từ ban đầu dần dần thích ứng được đau nhói, bây giờ đã biến thành cảm giác tê ngứa như kiến cắn mà thôi. Nhưng làm cho Cung Trình không quen đó là một loại cảm giác bi thương, tuyệt vọng vẫn luôn không ngừng bao phủ hắn từ đó đến giờ.
Vô lực, mệt mỏi, tiêu cực, ngột ngạt trong l*иg ngực, thậm chí không thể thở nổi.
Từ khi về đến nhà, Cung Trình đã duy trì tư thế này rất lâu.
Giống như tự ngược, không ngừng muốn giải thoát lại không ngừng nhớ lại.
Thời điểm Tôn Phi rời đi rất không vui, Thi Dương cũng không cao hứng, đã xảy ra chuyện như vậy, làm bạn trai vậy mà lại để Thi Dương đưa Tôn Phi về nhà. Cung Trình biết rõ nhưng không thể làm gì khác.
Hắn cúi đầu, nhìn tay mình, cũng may thời gian trôi qua, bàn tay run rẩy đã khôi phục bình thường. Bi thương trong lòng cũng biến mất rồi phải không?
Văn Hạo trong lòng hắn khắc xuống dấu vết còn sâu hơn cả tưởng tượng, trước ngày hôm nay Cung Trình không hề ý thức được Văn Hạo đại biểu cho cái gì.
Là tình yêu tuổi thiếu niên của hắn?
Hay là tình yêu tuổi trẻ của hắn?
Hay… là tình yêu duy nhất trong đời của hắn?
Duy nhất, quá mức nặng nề.
Cung Trình không có gì bất mãn với cuộc sống bây giờ, hoặc là nên nói, từ khi Vương Tử Hồng mang theo Văn Hạo lại xuất hiện trước mặt hắn thì ký ức ngủ sâu kia lại trỗi dậy, hắn chưa bao giờ cảm thấy được quan hệ của mình và Văn Hạo còn cái gì.
Quá khứ chính là quá khứ, đã dứt bỏ thì không nên lưu luyến không quên.
Cuộc đời của hắn không nền dừng tại một người, hắn có tiền, có quyền, có vẻ bề ngoài, thậm chí còn có vầng sáng cao nhất trên vũ đài đấu kiếm thế giới. Hắn cần phải nhìn về phía trước, tùy ý lựa chọn loại hình mình thích, một cuộc sống tự do tự tại.
Đây mới là cuộc sống của Cung Trình.
Chí ít… không phải là bị một hình ảnh làm sợ đến mức không nhúc nhích nổi.
Điện thoại vang lên, Cung Trình phục hồi lại tinh thần, theo bản năng nắm cổ áo, rất nhanh sau đó thì buông ra, nhận điện thoại, là Khổng Hạo Nhiên gọi tới.
Khổng Hạo Nhiên nói: “Tôi có chút chuyện muốn bàn luận với cậu, đi ra gặp mặt đi.”
Cung Trình không muốn để bạn bè nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình lúc này, cố gắng đè nén giọng nói: “Tôi hơi buồn ngủ, mai nói sau đi.”
“Còn nhớ sự tích nàng tiên cá Vương Tử Hồng nói chứ? Hôm nay tôi hỏi Văn Hạo, ý trong lời của anh ấy quá rõ ràng, năm đó có phần hiểu lầm gì đó, cậu có cần biết rõ hay không?”
Cung Trình ngồi thẳng người, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khổng Hạo Nhiên nói: “Tôi đang ở trước cửa nhà cậu.”
“Được.” Cung Trình đứng lên, mang trên hơi thở sát phạt.