Chương 2
Cô và anh lên lầu nghĩ ngơi để lấy lại sức lực bao ngày đã mất! Cô thì khi tắm xog đã vào bàn làm vc mà lo dự án sắp đến của mk! -Em làm gì nữa vậy? -Anh nhăn nhó đến khó coi vì đã 3 tháng anh xa cô k thể gần gũi vợ mk!
-Em lo cho dự án sắp tới! Dự án của 1 đại gia xây 1 biệt thự lớn! -Đôi mắt dán chặt vào màn hình vi tính! Miệng bặp bẹ trả lời.
-Nhưng 3 tháng nay anh k thể gần gũi em! Em vô tâm v hà? -Anh bước lại gần cô và ns.
-Hơn 3 tháng trc em chiều anh hết r! Giờ tới phiên anh chiều em chớ!! -Cô nhìn anh mỉm cười! Cô thật sự rất lo cho dự án này! Đành v chớ biết sao?
-Nhưng!............. Haizzzzzzzzzzzzz! Thôi đc r. Anh k phiền em! -Anh một mạch leo lên giường và nằm trăn trở
*RẦM* Một tiếng động k nhẹ cx k mạnh vang lên! Anh giật mình ngồi bật dậy đã thấy cô nằm ôm bụng. Máu rỉ ra ở 2 kẽ chân trắng ngần. Anh hoang mang lo sợ, ẵm cô đến bệnh viện, cô sắc mặt tái đi, hai dòng nước mắt tuôn rơi! Đến bệnh viện, vào phòng cấp cứu! Anh lo lắng không yên! "Không lẻ cô ấy có thai?" Anh vừa vui vừa lo! Khi đèn phòng phụt tắt, anh lao đến bên bác sĩ hỏi lấy hỏi để:
- Bác sĩ vợ tôi sao rồi bác sĩ?
- Anh là đàn ông, kh nên đánh vợ, nhất là khi cô ấy đang có thai! - Ông bác sĩ nói như vậy làm anh không hiểu gì cả!
- Vợ tôi có thai được bao nhiêu tháng v ạ?
- Ba tháng 21 ngày! Cô ấy bị động thai! Vết thương trên cánh tay và ở bụng vẫn còn mới! Cô ấy bị đánh ở bụng, cô ấy đã đưa tay ra đỡ!
- Vậy bác sĩ cô ấy có đến đây khám k ạ?
- K! Cô ấy tỉnh lại nhưng hình như cô ấy k biết mình có thai! - Nói rồi ông ấy rời đi! Anh xông vào phòng hồi sức, trong lòng vừa nghi ngờ vừa khó tin!
- Mỹ Nhi em đang có thai em biết không? - Anh lại gần ân cần hỏi cô.
- Em kh biết! Em làm việc bận tối mắt tối mũi, làm xong bản vẽ lại bị chê xấu và phải làm lại, 3 tháng trôi qua thật k dễ dàng! - Cô nằm đó vs khuôn mặt trắng bệch! Mấp máy đôi môi và ns! - Cho đến hôm nay nằm đây và ngẫm nghĩ lại lúc nãy đau bụng và còn có máu! Em mới nhớ hơn 3 tháng em không có và cảm thấy bụng nhột nhột như có gì cựa quậy mỗi khi đói! - Nghe cô nói mà anh thấy xót xa! Phải chi ba tháng đó anh không nhận chuyến công tác thì anh sẽ chăm sóc được cho cô!
- Vậy ai đánh em? Anh muốn biết ai đánh em và từ lúc nào?
- K ai đánh! Em bị té thôi! - Ánh mắt né tránh của cô làm anh tin vào sự nghi ngờ của mk!
- Mẹ anh đánh em phải kh? Em nói đi! Xin em đừng giấu anh nữa! - Anh siết chặt đôi tay lạnh ngắt của cô và cương quyết! Cô thấy mk k thể giấu thêm được nữa thì gật đầu! - Từ lúc nào? Em kể hết cho anh nghe! Kể hết đi!
- Rạng sáng nay! Em về trể vì bản vẽ bị lấy cắp nhưng mẹ bảo em trăng hoa bên ngoài và dùng chổi đánh em, mẹ đánh vào bụng và em theo phản xạ đỡ đòn thôi! - Nước mắt của cô bắt đầu chảy dài, anh nhói lên từng đợt " Mẹ tại sao mẹ có thể đánh cô ấy chứ? Với lý do vô lý ấy sao? "
- Có phải mẹ đã đánh trúng bụng em k?
- Nhưng chỉ có 1 cái, lúc đầu em không kịp đỡ thôi.
- EM CÓ BK NÓ LÀ NGUYÊN NHÂN GÂY ĐỘNG THAI K? Mẹ ơi là mẹ!
||||| Hai hôm sau||||
- Anh à em muốn về nhà! –Cô gắng sức ngồi dậy và nói thều thào bên tai anh, anh nhăn nhó để tờ báo xuống rồi cất giọng:
- Anh không đồng ý! Em thừa biết em về lúc này mẹ sẽ nói những lời khó nghe với em kia mà? Em ở đây thêm mấy ngày nữa đi! – Anh đỡ cô ngồi xuống nhưng cô kháng cự!
- Tránh được cả đời không anh? Nếu tránh được những lời nói khó nghe của mẹ cả đời thì em sẽ ở lại đây! Còn k được cả đời thì anh đưa em về vẫn là tốt nhất! –Em không muốn vì em mà anh và mẹ bất hòa! Làm ơn đi! –Cô với giọng nói năn nỉ, lời nói thốt ra quá chí lí nên anh đã bị thuyết phục! Anh xin bác sĩ cho cô xuất viện! Đưa thân thể yếu ớt của cô lên từng bậc cầu thang bước vào phòng khách đã thấy bà với vẻ mặt khó chịu cất tiếng:
- Chị đi thì đi luôn đi! Về làm cái gì? Còn anh nữa đi đâu giờ mới về? Đưa ã về nhà này làm gì? Đi k nói, K xin, giờ anh tìm ã về làm gì?
- Mẹ cô ấy bị mẹ đánh động thai nên nằm bệnh viện 2 ngày 3 đêm! Mẹ không biết đừng có nói những lời khó nghe như vậy được không? –Nghe anh nói như vậy bà bước đến dí vào đầu anh và nói:
- Con ơi là con! Cô ta có thai khi con đi công tác! Người ta ăn ốc bắt mày bỏ vỏ mày còn không tỉnh? Con ơi là con! Thử hỏi ba tháng mày đi công tác nó ở nhà làm gì mày có biết không?
- Mẹ con đã xét nghiệm AND và đó là con của con! Cô ấy có thai được 3 tháng 21 ngày! Con đi công tác chưa đầy 3 tháng mẹ ạ!! Con hy vọng! Mẹ sẽ tôn trọng cô ấy vì cô ấy luôn tôn trọng mẹ! Tôn trọng người khác chính là tôn trọng mình đó ạ! – Anh dìu cô lên phòng mặc cho bà đang tức giận mắng mỏ, đặt cô xuống và ân cần nói:
- Anh xin lỗi!
- Không phải lỗi của anh! Mà anh xét nghiệm AND thật sao? –Cô nhướng mày hỏi anh thật hư, cô không tin anh làm như vậy vì cô luôn tin anh và anh cũng vậy! Cô không có lỗi với anh nên không sợ lời nặng nhẹ của bà!
- Không! Anh tin em! Vì thái độ và tình cảm của em làm anh tin em! –Anh đặt lên trán cô 1 nụ hôn nhẹ xem như là lời chúc ngủ ngon vào một buổi trưa gió hiu mát!
- Anh! Anh thích con trai hay con gái? Anh có đặt vấn đề trai gái.......
- Anh không đặt nặng vấn đề nam nữ! Anh chỉ đặt nặng vấn đề em sinh cho anh bao nhiêu đứa con? Anh thích không quan trọng, quan trọng là em thích là anh vui rồi! –Anh ôm cô vào lòng! Cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, đối với cô bấy nhiêu thôi, bấy nhiêu thôi là đủ rồi! Dù thế nào cô cũng gắng sống vì anh và con! Đứa nhỏ này sẽ phải hạnh phúc! Chỉ cần con của cô và anh là cô sẽ luôn thương yêu!
- Con của chúng ta sẽ phải hạnh phúc! –Cô thều thào với anh! Cô biết dù thế nào đi nữa cô nhất định cũng phải sống, phải đem lòng yêu thương để cảm hóa bà! Đoạn đường mà cô đi chắc chắn sẽ rất dài và rất mệt mỏi!
**Tại sao con gái chúng ta cứ phải nghe đi nghe lại bài ca muôn thuở vậy nhỉ? Tại sao những bà mẹ chồng không hiểu cho con cái? họ phải đi làm, phải lo kế sinh nhai cho cả nhà? Tự hỏi cô con dâu mình có mệnh hệ gì thì con trai mình nó sẽ đau buồn? Rồi cháu mình sẽ ra sao khi tất cả các bạn cùng trang lứa đều có gia đình hạnh phúc mà mình phải suốt ngày nghe bà khó dễ với mẹ! Nó cũng là con người cũng biết suy nghĩ! Nó biết buồn biết đau biết khóc và cười! Tại sao cứ làm khổ người!? Rồi ở đời cũng có hai chữ quả báo chứ đâu phải không có? Thật không hiểu tại sao phải làm khổ người khổ mình!?**