Dã Thú Pháp Tắc

Chương 24

Quyển 1 - Chương 24
Đau.........

Cả người đều đau quá.........

Lúc này Lăng Thịnh Duệ cảm giác ngoài đau cũng chỉ có đau, giống như linh hồn mình bị xé làm đôi vậy, bên trong bốn phía chảy dọc, đem lại từng làn sóng đau đớn kịch liệt, thân người từ trên xuống dưới mỗi một bộ phận đều như vỡ nát ra, không ngừng kháng nghị với hắn.

Hắn… sắp không chịu được nữa rồi.

Dường như thấy được dáng vẻ thê thảm của Lăng Thịnh Duệ, Trình Trí Viễn buông chậm động tác, trở nên dịu dàng nhiều hơn.

“Xin lỗi, tôi nhất thời nhịn không được.”

Giọng nói trầm thấp vang bên tai, Lăng Thịnh Duệ nháy mắt từ trên bờ vực hôn mê tỉnh lại.

Nội tâm dâng trào lòng kinh sợ tột độ, thân thể hắn không khống chế được bắt đầu run lên.

Hắn vẫn còn nhớ mãi, vào đêm tối hôm ấy, người kia cũng như vậy mà đối xử với hắn, nhắm trên cổ hắn mà gặm cắn, giống như một con quỷ hút máu tham lam vậy…

Nhìn thấy biểu tình kinh hoảng của hắn, đáy mắt Trình Trí Viễn đột ngột xuất hiện một tia hàn băng.

“Người kia là ai?” Từ phản ứng của hắn, Trình Trí Viễn biết được, người xâm phạm hắn cũng từng làm loại chuyện như vậy với hắn.

Lăng Thịnh Duệ cắn chặt môi, không có trả lời.

“Nếu anh không chịu khai, vậy tôi sẽ trừng phạt anh đến khi mở miệng mới thôi.”

Thấy Lăng Thịnh Duệ vẫn không chịu trả lời, Trình Trí Viễn thiếu kiên nhẫn nói.

Cứ nghĩ đến người đàn ông đang nằm dưới thân từng bị người khác xâm phạm qua, hắn liền cảm thấy không tài nào nhẫn nhịn được, thậm chí sản sinh loại xung động muốn phá hủy hắn.

Ngay cả bản thân hắn cũng không rõ, một con người hoa tâm như mình tại sao chỉ trong chốc lát lại trở nên có tính chiếm hữu mạnh đến như vậy? Hơn nữa ham muốn độc chiếm này còn mạnh đến mức độ hắn chưa bao giờ tưởng tượng được.

Là một sát thủ, Trình Trí Viễn luôn luôn máu lạnh, sẽ không sản sinh du͙© vọиɠ với bất kì một ai, vậy mà bây giờ, ngay cả hắn cũng cảm thấy máu lạnh như hắn quả thật có hơi thất bại.

Ban đầu, hắn chỉ dự định chơi đùa với nam nhân thú vị này một chút thôi, nhưng hiện tại, hắn phát hiện trong lòng bản thân mình nảy sinh một loại tình cảm khó hiểu.

Loại cảm giác này quá mức đáng sợ, Trình Trí Viễn không muốn chìm đắm quá sâu.

Lăng Thịnh Duệ của hiện tại đã sớm thừa sống thiếu chết. vô lực nằm liệt trên giường, tùy ý để Trình Trí Viễn rong ruổi trên cơ thể hắn, thậm chí cả sức lực để cầu xin cũng không còn, cổ họng chỉ có thể phát ra vài tiếng nức nở rất nhỏ.

Giống như một con khuyển lớn bị chủ nhân mình khi dễ rất thê thảm.

Đáng thương, bất lực, nhưng lại càng khởi xướng du͙© vọиɠ muốn chà đạp hắn của người khác.

Ngay lúc này, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, đánh vỡ một cảnh xuân tình trong phòng.

Hai mắt đẫm sương của Lăng Thịnh Duệ mở to, thân thể bất giác co chặt lại.

Là ai?

Sẽ không phải là hai huynh đệ Phương gia kia chứ?

Nếu như cảnh tượng này bị bọn họ nhìn thấy… Lăng Thịnh Duệ lạnh cả sống lưng, không dám suy nghĩ tiếp nữa.

Như vậy thật quá kinh khủng…

Nhìn thấy vẻ mặt kinh khủng và dáng dấp sợ hãi của nam nhân dưới thân như chim sợ cành cong, Trình Trí Viễn một lần nữa nheo lại đôi mắt, khóe miệng câu lên một đường cong xinh đẹp, nguy hiểm mà tà ác.

Dường như, trò chơi này càng chơi lại càng thêm thú vị…