Quyển 1 - Chương 10
Đúng lúc Phương Vân Dật định làm động tác tiếp theo, nam nhân vốn yên lặng say ngủ bắt đầu động đậy không yên.Mày hơi cau lại, nam nhân nhẹ nhàng lắc lắc đầu, dường như đang gặp phải một cơn ác mộng không yên ổn, cơ thể bị Phương Vân Dật đè chặt bắt đầu giãy dụa đôi chút
Thân thể Phương Vân Dật trong nháy mắt cứng ngắc.
Không biết vì sao, cậu vốn định bắt nạt thỏa thích nam nhân một chút, bây giờ lại sợ hãi đối phương phát hiện tình cảnh của y lúc này.
Cậu sợ phải nhìn thấy biểu cảm chán ghét trong mắt nam nhân.
“A...... Đừng đè ta......” Giọng nói nhỏ nhẹ tràn ra từ cổ họng nam nhân, mang theo giọng mũi rõ rệt, giống như làm nũng, đáng yêu không chịu nổi
Mê người như vậy.
Dường như là phối hợp với giọng điệu đáng yêu đó, nam nhân thậm chí còn nhẹ nhàng vặn vẽo cơ thể một chút, đầu gối co lên, muốn đẩy ra Phương Vân Dật đang đè trên người y.
Chỉ có điều thật vừa vặn, đùi y vừa khéo lướt qua nơi mẫn cảm dưới bụng Phương Vân Dật.
Mặc dù chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, nhưng cảm giác ma sát trong chớp mắt đó lại rõ ràng như thế, như một sợi lông vũ nhẹ nhàng gãi gãi, tuy rằng rất nhẹ, thế nhưng lại giống như bàn là, để lại trên tim Phương Vân Giật dấu ấn sâu sắc.
Bầu không khí trở nên nguy hiểm, du͙© vọиɠ mạnh mẽ trong lòng Phương Vân Dật như tên đã trên dây, cậu đã có chút chờ không nổi rồi.
Chẳng chút ý thức được tình cảnh nguy hiểm của bản thân lúc này, nam nhân vẫn còn đang không ngừng giãy dụa, từ miệng phát ra câu nói mơ hồ không rõ tựa nói mớ, thế nhưng trước sau vẫn không có tỉnh lại, như một con cừu khổng lồ đợi người làm thịt.
Mắt Phương Vân Dật hơi nheo lại, ngọn lửa trong người đã cháy đến cực hạn rồi.
Du͙© vọиɠ bùng cháy hừng hực khó có thể khống chế, Phương Vân Dật lập tức hóa thân thành dã thú hung mãnh.
Tại một khắc này, đầu óc đã trống rỗng, bất luận ý nghĩ ngôn ngữ gì đều có vẻ dư thừa, ngoại trừ du͙© vọиɠ, bất luận cái gì khác đều đã bị cậu ném ra sau đầu.
Cậu phải cắn xé nam nhân mê người này từng chút từng chút, sau đó lại từng chút từng chút nuốt vào bụng, không để thừa lại chút nào.
Cúi đầu, Phương Vân Dật mở miệng cắn điểm nổi lên trước ngực nam nhân, không quan tâm nam nhân có bị động tác thô bạo của cậu làm tỉnh hay không.
Trái lại, nội tâm cậu lại hết sức chờ mong biểu hiện của nam nhân lúc nữa sau khi tỉnh lại.
Vừa nghĩ đến Lăng Thịnh Duệ sau khi mở mắt có thể có bộ dáng lo sợ hoảng hốt, nội tâm Phương Vân Dật liền nhịn không được thấy đắc chí, không biết nam nhân luôn nhẫn nhục chịu đựng này lát nữa có thể khóc xin cậu tha cho mình không? Hay là sẽ lại thẳng thắn yên lặng chịu đựng cảm giác đau đớn để mình giày vò?
Nam nhân cam chịu mà nhát gan căn chặt môi dưới, bởi vì không chịu nổi đau đớn kịch liệt mà lặng lẽ rơi lệ...... Trong đầu đột nhiên hiện ra một hình ảnh như vậy, Phương Vân Dật khó mà kiềm chế kích động