Bảng Phỉ Tiên Sinh Yêu Dấu Của Tôi

Chương 4: Tên cướp rất ngu ngốc

Ôm ôm một lúc, liền đến giờ cơm tối.

Bịt mặt đen đầy mặt hạnh phúc tràn trề hỏi: “Buổi tối cậu muốn ăn cái gì?”

Lâm Nhiễm cả ngày đều nghĩ đến quyển sách kia, cũng không có tâm tình ăn uống gì, nên đành bảo tùy tiện.

“… Được rồi.” bịt mặt đen rất nhụt chí mà đứng lên, bỏ Lâm Nhiễm lại, đi ra ngoài tìm thủ hạ bảo lấy đồ ăn.

Thoát khỏi ôm ấp của bịt mặt đen, Lâm Nhiễm lập tức hắt xì một cái thiệt bự. Bất quá muốn điều tra quyển sách, thì bây giờ là cơ hội tốt nhất.

Vì vậy Lâm Nhiễm cũng rất mất công tốn sức mà cọ tường miễn cưỡng đứng lên, sau đó dùng phương thức nhảy như cương thi để nhảy được đến chỗ quyển sách kia.

Quyển sách kia đã bị người ta dán giấy trắng vào trang bìa, hiển nhiên là không muốn để cho người khác nhìn thấy. Lâm Nhiễm ngồi xổm xuống, dùng hai cái tay bị trói đấy đẩy quyển sách. Nhìn thấy nội dung mà không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Phía trong viết:

“Nếu như làm theo những điều kiện dưới đây, bất luận là ai cũng sẽ sinh ra hội chứng Stockholm.

Một. Cần để con tin cảm thấy tính mạng của mình đang bị uy hϊếp.

Hai. Cho con tin thấy cảm kích mình ở một số vấn đề. Đây chính là điều kiện mấu chốt nhất. Ví dụ như khi con tin khát nước thì lập tức đưa nước uống.

Ba. Khiến con tin cảm động đến không có đường để trốn, hoàn toàn phụ thuộc vào mình. Cầm tù.

Bốn. Cho con tin hiểu được. Sở dĩ bạn làm ra hành vi phạm tội là do nỗi khổ tâm trong lòng, khiến người đối chất sản sinh đồng tình và

cảm xúc thương hại.

Làm theo những gợi ý ở trên, con tin chắc chắn sẽ sản sinh hội chứng Xtockholm, biểu hiện rõ ở hành động. Cầm tù sản sinh tâm lý ỷ lại, ở mọi phương diện đều cần giúp đỡ. Cầm tù, thay đổi con người. Cầm tù giúp sản sinh tình yêu.”

… Trời ơi!

Lâm Nhiễm cảm giác không khí đặc biệt không đủ dùng!

Tên này hằng ngày trói mình ở đây, chỉ để mình sinh ra hội chứng Stockholm?

Đây cũng quá mẹ nó điên khùng rồi! Nói hắn là bị ngu cũng quả thật đã là nói giảm nói tránh!

“Này!” Lúc Lâm Nhiễm còn đang xoắn xuýt, bịt mặt đen đột nhiên trở về. Thấy Lâm Nhiễm đang xem quyển sách kia, sắc mặt nhất thời biến đổi, xông lên đem quyển sách kia nhét ngay vào túi. Sau đó đặc biệt ngạo kiều mà chất vấn: “Cậu làm sao có thể tùy tiện xem nhật kí của tôi!”

… Giọng điệu giống như thiếu nữ mỏng manh này là sao đây!?

“Đầu óc anh có vấn đề sao?” Biết được người này tuyệt đối sẽ không thật sự thương tổn mình, ngữ khí nói chuyện của Lâm Nhiễm cũng trở nên cường ngạnh.”Mấy cái chứng bệnh kia chắc chắn tôi sẽ không có bị, hơn nữa kỹ năng diễn xuất của anh cực kì cực kì tệ.”

Bịt mặt đen mặt đẹp trai có điểm vặn vẹo, nửa ngày mới dẹt dẹt cái miệng, đặc biệt ủy khuất nói: “Cậu bắt nạt tôi! Từ khi còn nhỏ đã vậy!”

“Tôi cũng không nhận ra anh là ai!” Lâm Nhiễm lườm một cái.

“Lại tiếp tục bảo rằng không quen biết tôi!” bịt mặt đen một phát vọt tới, một tay nắm vai Lâm Nhiễm, một tay chỉ mặt mình gầm lên: “Mới mười hai năm không gặp mà đã không nhận ra! Không đúng! Nửa tháng trước đây đã gặp lại rồi! Em đúng là tiểu bạch nhãn lang! Trước đây, người mỗi ngày đều đi theo phía sau mông tôi gọi “Lễ ca ca”, hai tiếng “Lễ ca ca” là ai vậy?!”

… Mười hai năm thực sự là rất ngắn đúng không!

Lâm Nhiễm không nói lườm một cái: “Mười hai năm trước tôi mới năm tuổi! Không nhớ rõ là chuyện rất bình thường. Anh, tên ngốc này. Trong não nếp nhăn đều hình tam giác sao?” Mắt thấy bịt mặt đen tức giận đến mặt mũi trắng bệch, nhứng hắn vừa nhắc tới “Lễ ca ca”, ba chữ đó khiến Lâm Nhiễm cuối cùng cũng coi như nhớ ra người này là ai, vì vậy tiếp tục trêu đùa nói: “Tôi biết anh là ai, Kiều Lễ đúng không? Anh trai tôi đã từng kể với tôi, nói anh khi còn bé chơi rất thân với nhau, thanh mai trúc mã. Đặc biệt đáng yêu, hơn nữa đầu còn hơi ngốc. Một chút chuyện nhỏ không hài lòng sẽ khóc như một cái bánh bao, sau đó ba anh không có biện pháp, đành đem anh vứt ra nước ngoài tự sinh tự diệt để học hỏi kinh nghiệm… Vậy anh bắt cóc tôi làm gì? Hai ngày nay anh quên uống thuốc?”

Lâm Nhiễm vốn miệng đặc biệt rất tiện. Trước đây còn chưa biết rõ nội tình ra sao, sợ hắn thực sự là có cừu oán với mình, không dám kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn. Bất quá bây giờ biết là bạn cũ thì không sợ nữa, tuy rằng không biết mình chọc đến hắn lúc nào. Chửi cho sướиɠ miệng trước đã rồi tính sau.

Tính cách của Kiều Lễ thật sự là rất dễ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bị Lâm Nhiễm trách móc một trận thì tay đều giận đến run rẩy, tức giận quát: “Em câm miệng cho tôi!”

“Còn nữa.” Lâm Nhiễm tiếp tục không nhanh không chậm nhục nhã điều giáo thêm: “Chuyện anh thích thầm tôi là như thế nào? Nhưng việc dùng cái phương pháp này thể thiện quả thực quá ngu, người bình thường ai làm được chuyện như vậy…”

“Em!” Kiều Lễ mắt lộ ra hung quang, đột nhiên cúi đầu hôn môi Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm tuy rằng đặc biệt muốn phản kháng, nhưng mà cậu đang bị trói giống như bánh chưng cho nên chẳng có nổi một nửa sức chiến đấu. Không thể làm gì khác hơn là mặc cho Kiều Lễ muốn làm gì thì làm, cậu thật sự đặc biệt chán ghét đồng tính luyến ái. Lần trước ở gay bar bị một anh chàng đẹp trai chạm vào tay thì xíu nữa đã hất bàn đánh người. Nhưng mà tâm lý bây giờ lại không có quá nhiều phản cảm, bị hôn chỉ hơi sốc một chút. Sau đó hoàn toàn xoắn xuýt mà nghĩ, thì ra hôn nữ hay nam là đều giống nhau. Không đúng, môi Kiều Lễ hình như còn mềm mại hơn rất nhiều, xúc cảm như cánh hoa hồng.

… Gác lại chuyện đó một chút, hình như có vật kỳ quái gì đó.

Cảm giác thấy một đồ vật không hài hoà nào đó đặt lên bụng mình, Lâm Nhiễm rốt cuộc tạc mao rồi!

“Anh… Anh cút đi!” Lâm Nhiễm vừa dùng sức vừa nghiêng đầu, thoát khỏi tay Kiều Lễ, mặt đỏ tới mang tai mà nhìn chằm chằm vào khóa kéo quần tên kia.”Anh đột nhiên hôn tôi làm gì?”

“Để cho em câm miệng.” Kiều Lễ hôn đến mức rất sảng khoái, tâm tình tốt hơn nhiều, cười híp mắt.”Em từ nhỏ miệng đã tiện, làm vậy để em khỏi nói lung tung chọc giận tôi.”

Lâm Nhiễm không biết nói cái gì cho đúng, tâm lý rối như tơ vò, có chút không dám nhìn vào mắt Kiều Lễ.

Lúc này, điện thoại di động Kiều Lễ vang lên.

“Alo?”

“Tiểu Lễ, ông chơi đùa đủ chưa?” Hiện tại hai người đứng rất gần nhau, cho nên Lâm Nhiễm có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói chuyện điện thoại thiếu kiên nhẫn của anh trai của mình ở đầu bên kia.

“Không đủ!” Kiều Lễ nghiêm túc nói.”Em trai ông vẫn chưa mắc triệu chứng Stockholm.”

“Tôi không quan tâm, đã cho ông mượn người một ngày, ông cũng nên nguôi giận rồi chứ? Cho ông ba mươi phút nữa mang nó thả về trước cửa nhà.” Lâm Mạc ngữ khí đặc biệt đặc biệt uy nghiêm, đặc biệt đặc biệt không cho từ chối.

“Được rồi, cho ông một xíu mặt mũi.” Kiều Lễ ngạo kiều mà hừ lạnh một tiếng, rồi bỏ xuống.

“Anh của tôi…” Lâm Nhiễm ngây dại, nỗ lực đem những tế bào não đã tử vong cứu sống lại.

… Tất cả đều là một nhóm?

“Bởi vì em làm chuyện có lỗi với tôi, cho nên anh của em mang em cho tôi mượn giúp tôi nguôi giận.” Kiều Lễ tự hào nói.

Lâm Nhiễm triệt để hết chỗ để nói.

Nói đến việc có lỗi với Kiều Lễ, nhưng thật ra là có một chuyện. Lúc đó Lâm Nhiễm mới có năm tuổi, bất quá việc này thật sự không tính là có lỗi, chỉ có thể trách Kiều Lễ chính mình ảo tưởng.

Bởi vì mẹ Lâm Nhiễm cực kỳ muốn sinh con gái, nhưng mà lại sinh ra hai đứa con trai, cho nên oán niệm đặc biệt đặc biệt sâu đậm. Thêm vào đó Lâm Nhiễm khi còn bé vừa thanh tú vừa đáng yêu, hoàn toàn có thể làm giả được, cho nên mẹ của cậu liền để Lâm Nhiễm mặc trang phục nữ.

Mà Kiều Lễ mười ba tuổi lần đầu tiên sang nhà bạn gay tốt của mình là Lâm Mạc chơi, vừa vặn nhìn thấy Lâm Nhiễm mặc váy công chúa, ở sau vườn đầy hoa, mà còn ngồi trên xích đu hoa đằng chơi. Tuy rằng chỉ có năm tuổi, nhưng khuôn mặt nhỏ như được đúc ra từ ngọc đặc biệt đặc biệt đẹp đẽ!

Kiều Lễ biết Lâm gia có hai người con, tuy rằng chưa từng hỏi Lâm Mạc có em trai hay em gái. Bất quá thấy cảnh này, ai cũng sẽ không lắm miệng hỏi một câu “Đó là em trai hay em gái ông vậy?”, đây không phải là muốn ăn đòn à? Vì vậy tiểu Kiều Lễ, trong tâm nhất thời nhộn nhạo, một mặt da^ʍ. Cười đi tới giúp Lâm Nhiễm đẩy cái đu quay.

Thanh mai trúc mã cái gì gì đó không cần quá tốt đẹp đâu!

Anh hàng xóm cao lớn đẹp trai, cùng em gái loli xinh đẹp thanh tú không cần quá tốt đẹp đi chứ!

Em gái xinh đẹp giống như Dreamworks cái gì gì là thích nhất đó!

Anh em ép gả cái gì gì, mình mới không có rất chờ mong đâu!

Lâm Nhiễm thấy Kiều Lễ chủ động chạy lại giúp mình chơi, cũng đặc biệt cao hứng. Tiểu hài tử không nghĩ nhiều như ai kia, liền ngay lập tức bán manh, vì vậy duỗi ra tay nhỏ để cho Kiều Lễ ôm lấy mình.

Kiều Lễ lệ rơi đầy mặt mà ôm lấy tiểu Lâm Nhiễm ngồi chơi ở xích đu đầy dây hoa đằng, tâm lý không ngừng mà gầm thét lên.

Thân thể của con gái thật là mềm gào gào ngao ngao! Thật giống đυ.ng vào sẽ vỡ nát ngay lập tức đó gào gào ngao ngao! Siêu mảnh mai gào gào ngao! Thật hạnh phúc gào gào ngao ngao!

Lâm Mạc xa xa thấy cảnh này, cũng không quá coi là chuyện to tát, bèn tùy tiện giới thiệu một chút: “Tên nó là Lâm Nhiễm.”

Bất quá chuyện mẹ mình thích cho em trai mặc đồ con gái, thì không tiện mở miệng nói cho lắm…

Chữ Hán thì nam và nữ đều đọc giống nhau, chuyện này thực sự là hại chết người!

Kiều Lễ trong lòng lúc đó lại buồn bực: làm sao tên tiểu loli lại nam tính như thế chứ? Là do bố mẹ quá thích sinh con trai đúng không?