Chương 12
Mặc kệ tương lai ra sao. Tôi cũng bắt cô trả giá Thâm tâm tôi luôn nghĩ vậy. Tôi sẽ làm chuyện khiến cho cô ta đau đớn nhất
Vừa về bộ phận quảng cáo tôi đã được hỏi thăm rất nhiệt tình
-Phu nhân có mắng em không?
-Em ổn chứ?
Các anh chị hỏi dồn dập
-Không sao ạ. Cô Như rất tốt. Không có chuyện gì cả
Tôi cười tươi
Ánh mắt Chi nhìn xa xăm bên cửa sổ. Khoảng trời chiều ngả màu úa tàn
Khung cảnh thật mị hoặc. Cả con người en ấy như một thiên xứ lạc đường trốn nhân gian
Ánh mắt buồn suy tư
Hàng mi cong vυ't hút hồn
Khuôn mặt hoàn hảo đến từng mini mét
-Đừng nhìn nữa. Mau lại đây chụp hình đi rồi còn về nhà. Hôm nay nhiều chuyện lắm rồi
Thư giục
Tôi gật đầu
Nhìn lại khoảng trời mênh mông ngoài cửa kính.
Sợ ngày mai tôi chính là không còn là tôi nữa
*****#####******
Lang thang trên những con phố ở miền bắc, lạnh phết rồi
Mùi hoa sữa ngập đường. Tôi không ngửi quen... 1 bông hoa sữa có vẻ thơm đấy nhưng cả đường hoa sữa thì không còn như vậy nữa...
Hà Nội ồn ào thật đấy, ồn ào đến mức khiến con người ta cảm thấy mệt mỏi, khó chịu, ngay cả ngày gần nghỉ cuối tuần cũng không cảm thấy vui chỉ muốn nó trôi đi thật nhanh để thoát khỏi sự cô đơn đến tột cùng, lúc này mới thấu hiểu rằng chỉ ở cạnh gia đình mới cảm thấy thoải mái, chỉ cần nhìn thấy mặt, nghe thấy tiếng thôi là vui rồi.
Tôi giờ đây đã chỉ còn một mình thôi
-Cậu còn lang thang ở đây sao?
-Hiếu. Sao cậu ở đây?
-Nhà tôi gần đây.
Hiếu cười
Cái con người này thật như một dòng suối nóng sưởi ấm lòng nguội lạnh của kẻ đang ngập thù như tôi
Cậu ta hiền lành lương thiện, ít nói nhưng đầy sự quan tâm
Một con người lương thiện
-ukm.
-Hôm nay mệt mỏi rồi. Đầu gối còn đau không?
-Không sao. Trầy xước một chút thôi.
-Nhớ khử trùng đấy. Nhỏ nhưng cậu là con gái mà để lại sẹo thì không được đâu
Hiếu hiền lành đẩy gọng kính lên cao 1 chút
Lần này là lần đầu tiên Hiếu đi cùng Phương Anh đoạn đường dài như vậy. Chắc cô ấy cũng đã quên mất rồi...cậu nhóc 4 mắt ngày xưa cũng không có gì nổi bật
Đại mà không nhắc anh cũng không phát hiện ra Phương Anh chính là cô bé Lucy ngày xưa
Lớn lên rồi. Thay đổi thật nhiều
-Ăn chút gì không? Tôi mời.
Tôi cười.
-Hả?
-Ăn gì không? Nghe nói ở hà nội rất nổi tiếng mấy món ăn vặt nhỉ
-Nhiều lắm, ốc xào me, ốc luộc xả, thịt xiên, thịt cuộn nấm,bánh khoai, bánh gối, hoa quả dầm, bánh cá nướng,bánh tráng trộn, kem tràng tiền, kem quế...trà sữa. Nhiều lắm cậu thích ăn gì?
Hiếu hào hứng kể
Đối với mấy thứ này Hiếu rất am hiểu nha. Ai bảo mẹ của anh rất thích mặc dù ông bố già bác sĩ đã nghiêm cấm. Cấm thì cấm. Ở nhà nhất vợ nhì con, ông già chỉ nói mồm thôi
-Biết nhiều ha. Lành lạnh thế này đi ăn thịt xiên đi
Tôi rủ rê
Hồi mới tới đây Henry cũng đưa tôi đi ăn thịt xiên nướng 5 ngàn 1 que. Thằng bé nói ẩm thực đường phố thực sự rất tuyệt vời
Chúng tôi đã đi ăn thật vui vẻ, cốc nước sấu chua chua càng tăng nên hương vị tuyệt vời của món thịt xiên này
-Ngon không?
-Ukm
Hiếu gật gù
-Henry rất thích ăn cái này
Hiếu nhìn cô bạn cùng lớp. Nụ cười buồn vương trên bờ môi quyến rũ.
Người em trai này đối với Phương Anh thật quan trọng hơn cả bản thân
-Tôi sẽ chờ nó về rồi dẫn nó tới đây. Hẳn nó sẽ rất vui
Nhớ về cậu ồn ào của gia đình tôi thực tự hào biết bao. Henry là nụ cười của gia đình cậu nhóc thích sáng tạo, chụp ảnh chuyên nghiệp và có gu thời trang độc đáo đặc biệt cậu nhóc còn có biệt tài nấu ăn ngon.
-Cậu buồn chuyện của Henry lắm phải không?
-Ukm. Nó là cậu nhóc đáng yêu. Và tôi yêu quý nó .
-....
-Ukm ...muộn rồi. Hẹn cậu hôm khác gặp. Tôi phải về rồi
Tự nhiên tôi muốn một mình thôi. Không phải ai cũng có thể hiểu được cảm giác của tôi lúc này
Ba mẹ đi rồi
Cậu trai ấy cũng đi rồi. Ngôi nhà với vườn hoa hồng thơm ngát chỉ còn lại mình tôi.
Con đường. Bỗng dưng dài lê thê
Kitttttt......
Chiếc ô tô sang trọng phanh lại trước mặt tôi
Và tôi biết ai sẽ bước ra từ nó
Cũng phải thôi. Sau bao nhiêu thứ đã xảy ra trong hôm nay làm gì có chuyện người ta bỏ qua dễ dàng cho mình được
Tình luôn là chữ rối rắm nhất thế gian. Người ta vì tình điên dại
Người ta vì tình mà hại người khác
Việc trả thù cho người tình là chuyện bình thường thôi
Đúng như dự đoán người bước ra là phó tổng đẹp trai lão phẳng
-Phó tổng
-Cô biết là tôi sẽ đến đây sao?
-Vâng thưa phó tổng. IQ của tôi cũng không đến lỗi tệ lắm
-Được lắm. Từ bé đến lớn cô vẫn không thay đổi gì cả. Luôn thích đổ lỗi cho người khác
-Đừng trách tôi. Có trách thì trách bộ não của anh thật tệ.
-Cô
Lãnh siết chặt tay
-Anh muốn đánh tôi à? Đánh tôi thay cho cái con người đã suýt lấy mạng em trai tôi? Lăng nhục mẹ tôi sao? Cũng đúng các người là 1 cặp kia mà.
Tôi cười. Nụ cười chua chát vô cùng