Chương 33: món quà tạm biệt
''Yêu lắm rồi cũng phải xa. Xa nhau không phải không yêu nhau, xa nhau cũng chằng phải không hợpGiữa ngàn lý do
Giữa muôn trùng câu hỏi
Anh vẫn đi... bước trên con đường không có em"
LeeHannie
********
*********
Huyên vuốt ve bộ lông như bông gòn của Đậu con
Còn bé Đậu thoải mái hưởng thụ cái yêu chiều sủng hạnh ấy của chú Huyên
Mẹ bận đi chụp hình với cả đi chuẩn bị thi tài năng âm nhạc. Nhà còn mỗi chú chăm con thôi
Con nhớ mẹ lắm nhưng chú dặn phải ngoan, con lớn rồi phải bảo vệ mẹ nhé... chú còn bảo, con cố gắng coi chừng mẹ cho chú một thời gian nữa chú quay lại sẽ thưởng cho con
Ahihi
Con đồng ý với chú Huyên rồi các mẹ ạ.
Thực ra chú Huyên bị bệnh đó. Chú sợ mẹ Như lo hay sao ý nên toàn nén uống thuốc thôi
Con thương chú lắm lắm luôn ý
****************
-Huyên,.... lên bảng làm bài 2
Cô giáo lên tiếng
Huyên dạ rất ngoan, bước lên bảng hết vấp bàn này lại sang bàn khác
Lúc về còn ngồi nhầm chỗ. Hình như hôm nay anh chàng đầu gỗ không tập trung vào công việc cho lắm
-Cậu không sao chứ?
Như hỏi
-Không sao! Tớ ổn mà.
-Lên lớp rồi, chú ý 1 chút sắp tới là kỳ thi đại học rồi.
-Uk.
Huyên gật gù, đôi mắt bạn trẻ buồn man mác.
Tuổi học trò như nắng , rực rỡ chói loà
Xa năm tháng ấy vấp phải những xô bồ cuộc đời. Rồi già đi... nhớ lại thời còn trẻ chắc sẽ bật cười vì một thời oanh tạc.
Huyên nắn nót viết một dòng chữ nho nhỏ ở góc bàn của mình. Thời gian của chàng chẳng còn nhiều... người chàng lo nhất là nàng... đương nhiên rồi... nàng tuy mạnh mẽ chín chắn nhưng tuổi nhỏ khôg tránh khỏi sai lầm
Lo không ai cho nàng tâm sự
Lo không ai chọc nàng cười
Lo không ai dỗ dành khi nàng giận
Lo khi ốm không ai quan tâm nàng
Lo nàng nhớ chàng mà chểnh mảng
....lo lắm, thương lắm... yêu lắm
******
Trước khi đi xa
Huyên đã gửi gắm Như cho một số người
Fanky đã rất ngạc nhiên
Nụ cười của chàng thanh năm ấy đã khảm sâu trong trí nhớ của anh...
Ngày hôm đó.
Miền Bắc có bão lớn
Trong cơn mưa như thủy điện xả lũ
Có 1 cậu trai trẻ ướt lướt thướt bước vào quán sudio... mưa lạnh khiến làn da cậu trắng nhợt. Nhưng nụ cười của cậu rất đẹp
Một nụ cười tinh khiết như sương mai
-Có chuyện gì thế?
Fanky hỏi trong nỗi ngạc nhiên
-Tôi sẽ nói ngắn ngọn thôi. Như còn nhỏ, rất nhiều điều chưa hiểu. Tôi hi vọng anh chăm sóc cậu ấy dù chuyện gì xảy ra
Fanky không hiểu nổi. Tại sao lại nói với anh câu này
-Tôi sắp đi rồi. Nhờ anh chăm sóc cậu ấy. Tôi tin anh. Hứa với tôi
Fanky nhíu mày...
-Cậu đi đâu?
-Khá xa... nhưng tôi sẽ trở về. Nhất định phải về
Fanky không hiểu nổi ý định của cậu nhóc . hôm này Huyên thật lạ
-....
Huyên rời đi trong cơn mưa trắng xóa. Không ai hiểu được nguyên do tại sao chàng trai trẻ ấy lại xuất hiện trong cơn mưa ngày ấy với khuôn mặt thất thần
Gió mưa xóa nhòa bóng hình cậu trai trẻ
Chỉ biết,ngày hôm sau.
Lớp B buồn như chó cắn
Không ai nói gì cả
Muôn vàn câu hỏi.
Chỉ một câu
'' bạn ấy chuyển trường!" Của thầy Hạo khiến chúng như vậy
Ban đầu còn gào tướng lên nhưng sau đó chúng đều im bặt
Chỗ bên cạnh vắng 1 người
Như nhìn ngoài cửa sổ
Mưa rơi lã chã
Người ấy ra đi không nói tiếng nào. Không câu chào, cũng chẳng có lời từ biệt
Trong lòng người ấy...mình ở chỗ nào vậy?
Dũng rụt rè đến gần
-Nó nhờ tui đưa cho Như cái này...
Xong chạy biến
Tâm trạng Như bất ổn nên cứ tránh xa xa một chút đỡ rước họa vào thân
....lời bài hát...
Là món quà tạm biệt
Như cười mà nước mắt rơi
Góc bàn ấy... có dòng chữ nho nhỏ
" bàn của Như, chỗ Huyên ngồi.
Chị đại, không rơi nước mắt"
Người đó... đã đi thật rồi!
Dưới cơn mưa mùa thu lạnh... người con gái xinh đẹp bước dưới mưa...cô đơn lạnh lẽo
Giữa chúng ta... vốn chưa có bắt đầu và kết thúc
Cớ sao cứ vấn vương
Vương Bá Huyên... tôi nên giận cậu hay không?