Giang Sơn Chiến Đồ

Chương 30

Quyển 1 - Chương 27: Nửa năm mưu đồ
Tiêu Hoàng hậu đến phủ Yến Vương, một là đến thăm tôn nhi Dương Đàm, tiếp theo là tới kiểm tra việc học tập của y. Tiêu Hoàng hậu có học thức uyên bác, hơn nữa viết chữ rất đẹp.

Lúc này Tiêu Hoàng hậu đang ngồi ở đại sảnh, kiểm tra việc học tập của Dương Đàm, bất kể là “đại học” hay là “Trung Dung”, Dương Đàm đều thuộc làu làu, khiến cho Tiêu Hoàng hậu hết sức hài lòng.

Bà cười nói:

- Tiếp theo là viết chữ, tới thư phòng của cháu đi!

- Tôn nhi đi trước dẫn đường!

Dương Đàm dẫn hoàng tổ mẫu đi về phía thư phòng, Trương Huyễn và các thị vệ khác đứng ở cửa, đều nhẹ nhàng thở ra. Vấn đề khác đều không lớn, chỉ là mắc tiểu thì khó rồi, không thể rời khỏi, lại phải liều mạng chịu đựng, Trương Huyễn bước nhanh đi đến nhà vệ sinh phía sau.

Trương Huyễn từ nhà vệ sinh đi ra, cũng không muốn trở về đại sảnh, hắn suy nghĩ đi tìm tiểu nha đầu kia, đòi lại dao găm của mình, hắn không nhanh không chậm đi về phía tây viện.

Tây viện có một hoa viên rất lớn, cây rừng xanh um, một dòng sông nhỏ như ngọc uốn lượn chảy qua, hai bên bờ sông có đủ loại hoa thơm cỏ lạ.

Nhưng Trương Huyễn tìm một vòng cũng không phát hiện tiểu nha đầu, lại chỉ gặp vài tên hoạn quan và cung nữ đang vội vàng hấp tấp chạy chung quanh tìm người, phỏng chừng tiểu nha đầu lại trốn thoát khỏi bọn họ rồi.

Trương Huyễn đi qua một hành lang dài, lại nghe trên đỉnh đầu có người cười nói:

- Ngươi đang tìm ta sao?

Trương Huyễn ngẩng đầu, chỉ thấy tiểu công chúa đang ngồi trên một cành cây, bắt lấy cành mây hai bên giống như nhảy dây, lá cây tươi tốt bốn phía che thân hình của nàng, khó trách mấy hoạn quan cung nữ đều không tìm được nàng.

Trương Huyễn cũng mỉm cười:

- Ở trên này có rất nhiều côn trùng nhỏ, ngươi không sợ chúng nó cắn ngươi sao?

- Ta không sợ sâu, bọ cạp và con rết ta cũng dám bắt, không giống những người khác, đυ.ng phải một con sâu róm cũng sợ đến chết khϊếp.

- Ta làm gì sợ tới mức gần chết. Ta nói, điều kiện vừa rồi ta đồng ý với ngươi, ngươi trả lại đồ cho ta đi!

- Bản công chúa đương nhiên nói lời giữ lời, nhưng ngươi trước tiên thực hiện lời hứa rồi hãy nói.

Trương Huyễn nhức đầu, bị tiểu nha đầu bắt được cái thóp, không biết nàng ta lại nghĩ ra thứ gì kì lạ tinh ranh tra tấn mình, hắn tức giận nói:

- Muốn ta làm gì, ngươi nói đi!

Dương Cát Nhi lập tức nhanh nhẹn như một con khỉ từ dây leo bò xuống, kéo tay của Trương Huyễn vui mừng cười nói:

- Ngươi đi theo ta!

Trương Huyễn bị bàn tay nhỏ bé trắng mịn mềm mại của nàng nắm chặt, hắn bỗng nhiên có một cảm giác, tiểu nha đầu này tựa như tiểu muội muội hàng xóm, làm gì có cái kênh kiệu của công chúa, trong lòng hắn cũng bắt đầu thích tiểu cô nương hay nghịch ngợm gây sự này.

- Đi nơi nào?

- Đi dạo phố với ta nha!

- Đi dạo phố?

Trương Huyễn bước chân dừng lại thật mạnh, trong lòng rất kinh ngạc, tiểu nha đầu này lại muốn đi ra ngoài, như vậy sao được!

- Đổi điều kiện đi! Ngươi không thể đi ra ngoài.

- Vì sao ta không được đi ra ngoài?

Cái miệng nhỏ nhắn của Dương Cát Nhi bĩu lên:

- Nương đã đồng ý với ta, nửa năm đi dạo phố một lần, ta đã hơn nửa năm không đi ra ngoài.

Trương Huyễn có chút khó xử, chuyện này hắn cũng không dám quyết định, phải đi hỏi Dương Đàm, đợi y lại đi xin chỉ thị của Tiêu Hoàng hậu, nào có chuyện Công chúa tùy tiện đi ra ngoài dạo phố chứ.

Lúc này, mấy hoạn quan cung nữ rốt cục tìm đến, bọn họ liên tục thở dài cầu xin nói:

- Công chúa của ta, người đừng chạy loạn khắp nơi, ở đây có sông, nếu rơi xuống sông thì phải làm sao đây?

- Lo lắng cái gì, ta còn chưa rơi xuống sông lần nào à?

Dương Cát Nhi trừng mắt nhìn bọn họ, lại nói với Trương Huyễn:

- Ta phải đi chuẩn bị một chút, ngươi chờ ta ngoài cửa lớn, chúng ta lập tức đi.

- Công chúa, người lại muốn đi đâu vậy?

- Ta muốn đi dạo phố, các ngươi đừng có đi là tốt nhất!

Dương Cát Nhi bước nhanh đi về hậu trạch, Trương Huyễn cũng bước nhanh đi vào đại sảnh, vừa lúc gặp được Dương Đàm đi ra, Trương Huyễn tiến lên thấp giọng nói:

- Điện hạ, tiểu công chúa muốn đi dạo phố, có thể không?

- Không được!

Dương Đàm hoảng sợ, lắc đầu liên tục:

- Nàng ta nhỏ như vậy, sao có thể tùy tiện đi ra ngoài?

- Đàm nhi, có chuyện gì vậy?

Tiêu Hoàng hậu từ phía sau xuất hiện, Trương Huyễn vội vàng lui về phía sau vài bước, cúi đầu.

- Khởi bẩm hoàng tổ mẫu, thị vệ này nói, hoàng cô muốn đi dạo phố!

- Nó muốn đi thì để nó đi! Phụ hoàng của nó đã đồng ý rồi, nửa năm có thể đi ra ngoài một lần.

- Nhưng..... an toàn của hoàng cô!

Dương Đàm vội la lên.

Tiêu Hoàng hậu liếc mắt nhìn Trương Huyễn một cái, bà nhớ tới hình như vừa rồi Cát Nhi làm mặt xấu với tên thị vệ này, bà cười đi lên trước hỏi:

- Ngươi tên là gì?

- Ty chức Trương Huyễn!

- Ừ, Bổn cung cảm giác hình như Quảng Lăng Công chúa quen biết ngươi, chuyện là thế nào vậy?

Trương Huyễn cười khổ một tiếng, liền nói rõ ràng rành mạch việc Dương Cát Nhi trêu cợt hắn câu cá vào buổi sáng. Tiêu Hoàng hậu nghe thế nhịn không được bật cười:

- Thật sự là rất xin lỗi, nha đầu kia bị phụ hoàng nàng làm hư rồi, Bổn cung sẽ cho người trả lại đồ cho ngươi.

Trong lòng Trương Huyễn âm thầm kinh ngạc, hắn chưa bao giờ nghĩ tới Hoàng hậu Đại Tùy lại có thể biết bởi vì con của mình nghịch ngợm mà xin lỗi một tên thị vệ bình thường như mình, hoàn toàn đảo điên sự hiểu biết của hắn về đế hậu.

Trong lòng Trương Huyễn cảm động, vội vàng nói:

- Chỉ là chuyện nhỏ thôi, xin Hoàng hậu nương nương đừng để trong lòng.

Tiêu Hậu khẽ mỉm cười:

- Đa tạ ngươi khoan dung, Trương thị vệ, Cát Nhi có phải muốn ngươi cùng nó đi dạo phố đúng không?

Trương Huyễn gật đầu:

- Đúng vậy!

- Nó luôn ghét thị vệ đi theo, hiếm khi nó lại thích một người thị vệ, vậy phiền Trương thị vệ thay Bổn cung bảo vệ nó, Bổn cung sẽ thưởng lớn!

- Đa tạ Hoàng hậu nương nương, ty chức sẽ làm hết sức!

***

Trương Huyễn rất nhanh liền biết được nguyên nhân đích thực mà Tiêu Hoàng hậu đồng ý cho tiểu công chúa đi dạo phố, vốn không phải đi dạo phố trong tưởng tượng của hắn, Dương Cát Nhi và hai cung nữ ngồi trong xe ngựa rộng rãi, hai bên xe ngựa có thị vệ cưỡi ngựa đi theo, đề phòng nghiêm ngặt.

Thật ra có thể đi dạo cửa hàng, nhưng chỉ có thể vào cửa hàng hoàng gia đã được chỉ định trước, hơn nữa trước đó tất cả khách đều phải đi ra ngoài.

Trương Huyễn cưỡi ngựa đi ở phía bên phải của xe ngựa, nhìn trộm vào Dương Cát Nhi trong xe ngựa, chỉ thấy nàng thay một thân nam trang, đầu đội mũ sa, mặc áo bào nhỏ màu xanh, lộ vẻ rất thanh tú xinh đẹp, chỉ là nàng ta bỉu môi, vẻ mặt mất hứng, không có một chút hứng thú nào với cảnh ngoài phố.

Trương Huyễn tiếp xúc với nàng vẫn chưa tới nửa ngày, cũng đã hiểu biết nàng, tiểu nha đầu này thích náo nhiệt, nàng muốn tham dự vào cuộc vui mà không phải làm một quần chún. Như một chim l*иg cá chậu bị giam trong xe ngựa, nàng làm sao có thể vui vẻ được.

Xe ngựa đã tới đường Châu Bảo, dừng lại ở trước cửa hàng châu báu hoàng gia tên là Vạn Bảo Kim Lâu. Cửa hàng có bốn tầng, chiếm ba mẫu đất, tiệm châu báu này chủ yếu phục vụ cho hoàng thất và quan lại quyền quý, vì thế nhìn bên ngoài rất vắng vẻ, tiểu nhị cũng không nhiều.

Trước đó đã có thị vệ thông báo cho cửa hàng, chưởng quầy dẫn theo vài tên tiểu nhị đã nghênh đón ở cửa từ lâu. Xe ngựa vừa mới dừng hẳn, chưởng quầy liền tiến lên cười nói:

- Hoan nghênh Quảng Lăng Công chúa hạ cố đến cửa hàng thảo dân!

Dương Cát Nhi vô tình nói:

- Nơi này ta đã đến ba lần rồi, tùy ý một chút đi!

- Vâng! Mời công chúa, mời các vị tiến vào nghỉ ngơi.

Dương Cát Nhi bước xuống xe ngựa, phân phó:

- Người của phủ Yến Vương canh gác ở phía sau, không cho người tùy ý tiến vào cửa hàng.

- Làm sao như vậy được! Cửa sau đã đóng, ai cũng không vào được.

Dương Cát Nhi trừng mắt:

- Ta nói đi thì đi!

Chưởng quầy không dám lên tiếng nữa, lúc này Trương Huyễn mới phát hiện, hoá ra người của phủ Yến Vương cũng chỉ có hắn, còn lại đều là thị vệ trong cung, hoặc là hoạn quan cung nữ, xem ra kỳ thật nàng gọi mình đi thủ cửa sau.

Trong lòng Trương Huyễn cảm thấy kỳ quái, nhưng hắn vẫn lách đi cửa sau, Vạn Bảo Kim Lâu không có sân, đối diện cửa sau là một đường nhỏ, đối diện ngay cửa sau là một cửa hàng trang sức.

Cửa sau đã đóng, ngoài cửa bỏ thêm một cái khóa, như vậy cũng sẽ không có khách đẩy cửa đi vào. Trương Huyễn vốn tưởng rằng Dương Cát Nhi là muốn từ cửa sau trốn ra ngoài, nhưng cửa sau đã bị khóa trái, phỏng chừng kế hoạch nho nhỏ của nàng cũng sẽ không thực hiện được.

Trương Huyễn đứng trên bậc thang ở cửa phía sau, buồn chán chờ đợi tiểu nha đầu đi dạo phố kết thúc. Hôm nay không biết sao lại không may mắn như vậy, vận khí của hắn thật không tốt, lại bị một tiểu nha đầu bắt được thóp.

Đúng lúc này, đỉnh đầu hắn vang lên một tiếng “Răng rắc!”, hắn ngẩng đầu, lập tức hoảng sợ, chỉ thấy Dương Cát Nhi bất ngờ từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống, động tác vô cùng nhanh nhẹn, hai ba cái đã nhảy xuống mặt đất.

Trương Huyễn căng thẳng, một phát bắt được ống tay áo của nàng, lớn tiếng quát:

- Người không thể trốn, mau trở về!

Không ngờ Dương Cát Nhi sớm có chuẩn bị, vung tay, tay áo lập tức rớt xuống, cánh tay vô cùng trắng mịn, trong nháy mắt tránh thoát Trương Huyễn, chui vào cửa hàng châu báu đối diện như một cơn gió, nàng quay đầu lại cười hì hì nói:

- Ngươi đi hay không?

Nàng xoay người nhanh như chớp chạy vào cửa hàng châu báu, Trương Huyễn cầm lấy nửa ống tay áo, tức giận đến giậm chân, đuổi theo.

Vào cửa hàng châu báu đối diện, Trương Huyễn mới ý thức được “mưu tính sâu xa" của tiểu nha đầu này, không chỉ tính đường trốn thoát, mà còn chuẩn bị ống tay áo giả. Hơn nữa cũng hiểu rõ tình hình của cửa hàng đối diện, cửa hàng đối diện không ngờ là một cửa hàng xuyên thẳng, cửa trước cửa sau ngược chiều, đi vào từ cửa trước, đi ra ngoài từ cửa sau.

Trương Huyễn đuổi theo ra cửa sau, chỉ thấy áo xanh chợt lóe, nàng lại chạy vào một quán rượu khác, Dương Cát Nhi vô cùng nhanh nhẹn, đông lủi tây chạy, Trương Huyễn cũng không nhớ ra được đã chạy vào bao nhiêu cửa hàng, cuối cùng mới ở một ngõ cụt chặn nàng lại được.

Dương Cát Nhi mệt mỏi thở hồng hộc, nhưng vẻ mặt nàng lại vui mừng:

- Ai ôi! Thật không dễ dàng! Mưu tính cả nửa năm, cuối cùng thành công rồi.

Không cần Trương Huyễn bắt nàng, nàng chủ động khoác cánh tay Trương Huyễn, mặt mày hớn hở nói:

- Đi thôi! Cùng với bản Công chúa, không, cùng bản cô nương đi dạo phố.

Nàng ngẩng đầu, thấy vẻ mặt Trương Huyễn âm trầm nhìn nàng, nàng hoảng sợ, lập tức buông lỏng cánh tay của Trương Huyễn:

- Ngươi sẽ không bắt ta về chứ!

- Ngươi nghĩ sao?

Dương Cát Nhi ôm cánh tay của Trương Huyễn làm nũng nói:

- Thị vệ đại ca ca, huynh có biết ta đáng thương nhiều thế nào không, cả ngày bị giam trong hoàng cung, có thể cả đời ta cũng chỉ được đi ra ngoài chuyến này, huynh thương ta một chút đi!

Mặc dù biết nàng đang làm bộ, nhưng Trương Huyễn cũng rất đồng tình với nàng, muốn tự do, nhưng thân là công chúa đế vương, không thể có một chút tự do nào.

Cha mẹ đế vương của nàng cũng biết tâm tư của con gái, vì thế mới cố gắng thỏa mãn nàng hướng về thế giới bên ngoài, dùng một loại phương thức đặc thù để nàng đi dạo phố, chỉ là tiểu nha đầu này rất giảo hoạt, mới bảy tám tuổi mà có thể tính kế như vậy, sau khi lớn lên thì sẽ ra sao đây.

- Ta cũng muốn thương hại người, nhưng ta còn có trách nhiệm trên mình!

- Chức trách của ngươi là bảo vệ an toàn của ta, đúng hay không?

Lúc này, ở phía trước xuất hiện một quán nhỏ bán đồ chơi làm bằng đường, lão già cao giọng hô:

- Đồ chơi làm bằng đường đây! Người nhỏ năm văn tiền một cái, lớn mười văn tiền, muốn mua mau đến đây!

Dương Cát Nhi lập tức vui sướиɠ vạn phần, lôi kéo Trương Huyễn chạy tới:

- Ta muốn mua một cái.

Trương Huyễn cười khổ lắc đầu, chỉ sợ có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai.