Trạch Thiên Ký

Quyển 1 - Chương 61: Xin cho ta nói với ngươi một chữ

"Tiểu cô nương này là ai vậy?"

Sứ đoàn phía nam đi tới kinh đô, thân phận là khách, theo đạo lý mà nói không nên chủ động đặt câu hỏi, nhưng cô gái trên mặt che lụa mỏng cùng thầy trò Thanh Diệu Thập Tam ty quen biết, cùng Từ Thế Tích cũng có quen biết, thấy không khí trong điện trở nên quái dị, mới mở miệng hỏi một câu.

Trong điện đại đa số mọi người đều tham gia đêm đầu tiên của Thanh Đằng yến, có ai không nhận biết tiểu cô nương đem Thiên Hải Nha Nhi đánh thành phế nhân, nghe khách nhân đặt câu hỏi, có người nói: "Nàng là học sinh của Quốc Giáo học viện, chẳng biết tại sao tới chậm một chút."

Nghe được câu trả lời, cô gái đến từ Thánh Nữ phong nhẹ hô một tiếng, như có chút ít bất ngờ, mà ba tên thanh niên kiếm đặt trên đầu gối đồng thời ngẩng đầu, nhìn sang Lạc Lạc, ánh mắt chợt trở nên cực kỳ sắc bén, giống như bảo kiếm rời vỏ.

Tại phía nam xa xôi, mọi người cũng biết Quốc Giáo học viện đã sớm bỏ hoang, đoạn thời gian trước trên đường đi, bọn họ nghe nói chuyện xảy ra trong đêm đầu tiên của Thanh Đằng yến, mới biết được Quốc Giáo học viện năm nay có thêm hai vị tân sinh, tiểu cô nương này chính là một vị thiên tài trong đó?

Ba vị thanh niên đến từ Ly sơn, chính là ba người trong Thần Quốc Thất Luật trong truyền thuyết, trong suy nghĩ của bọn hắn, đánh bại Thiên Hải Nha Nhi tự nhiên không tính là gì, nhưng tiểu cô nương này tuổi còn trẻ đã cường đại như thế, quả thật đáng giá coi trọng.

Cẩu Hàn Thực cũng ngẩng đầu nhìn Lạc Lạc, nhưng hắn chẳng qua chỉ ôn hòa cười cười, lộ vẻ không quá mức để ý.

Lạc Lạc không để ý đến ánh mắt của ba tên thanh niên Ly sơn, Thần Quốc Thất Luật tự nhiên rất giỏi, tinh thần của nàng lúc này đều ở trên người Cẩu Hàn Thực, nàng cảm giác rất rõ ràng, người này thật không đơn giản, chính mình không phải đối thủ của hắn, nhưng tiên sinh thì sao? Có thể thắng được hắn hay không?

Không khí trong điện nhất thời an tĩnh, nàng đứng ở cửa điện càng có chút chói mắt.

Từ Thế Tích thần tình lạnh lùng nói: "Nếu tới chậm, đã là thất lễ, còn không mau mau ngồi xuống, để cho khách nhân chê cười hay sao!"

Nghe lời nói không chút khách khí này, Trần Lưu Vương hơi ngây ra, sau đó nở nụ cười, nghĩ thầm Từ Thế Tích đến bây giờ còn không đoán ra thân phận của tiểu cô nương này, xem ra Thánh Hậu nương nương tín nhiệm hắn cũng có hạn, so với Tiết Tỉnh Xuyên còn kém rất nhiều.

Trần Lưu Vương nhìn về phía Thiên Đạo viện viện trưởng Mao Thu Vũ, lúc này trong điện có thể biết thân phận chân thật của Lạc Lạc, chỉ có hai người bọn họ, chỉ thấy Mao Thu Vũ vẻ mặt túc mục, tựa như không biết điều gì. Hắn bỗng nhiên động tâm khẽ nhúc nhích, xoay người nhìn Mai Lý Sa chủ giáo, lại chỉ thấy giáo chủ đại nhân khẽ nhắm mắt, tựa như sắp ngủ.

"Các lão nhân gia cũng thật sự bảo trì bình thản..."

Trần Lưu Vương thở dài, hắn biết rõ giáo chủ đại nhân thâm tàng bất lộ, chỉ sợ sớm đã đoán được thân phận của Lạc Lạc.

Lạc Lạc nhìn Từ Thế Tích một cái, nếu như đổi thành lúc khác, có người dám mắng mình như thế, nàng làm sao có thể bỏ qua, không nên xem nàng ở trước mặt Trần Trường Sinh ngoan ngoãn nghe lời, nếu thật sự tỏ vẻ bướng bỉnh, không thấy Bình Quốc công chúa đều phải sợ hay sao?

Nhưng tối nay tình hình đặc biệt, tay nàng ở trong tay áo nắm chặt túi gấm, nghĩ tới Trần Trường Sinh lúc trước dặn dò, hít sâu một hơi, đem toàn bộ lửa giận đè nén xuống, cũng không nói chuyện với Từ Thế Tích, trực tiếp đi về vị trí của Quốc Giáo học viện ở trong góc.

Mà lúc này, lễ nhạc nổi lên, mành che nhẹ phẩy, dưới vòng vây của hơn mười tên cung nữ thái giám, một cô gái cung trang hoa lệ chậm rãi đi vào trong điện.

Chính là Mạc Vũ cô nương.

Nàng ở Đại Chu triều tuy nắm quyền thế, nhưng dù sao không có thân phận bên ngoài, theo đạo lý mà nói, sẽ phải biểu hiện khiêm tốn một chút, nhưng lúc này đang ở hoàng cung tiền điện, mọi người đều biết nàng đại biểu cho Thánh Hậu nương nương, mọi người đang có mặt nơi này đều vội vã đứng lên.

Trong điện mấy trăm người đứng lên, mấy vị đại nhân vật sứ đoàn phía nam cũng không ngoại lệ, ở dưới ánh sáng của dạ minh châu, phảng phất như biển sóng.

Có hai người không đứng dậy.

Một người là giáo khu xử chủ giáo Mai Lý Sa, lão nhân gia nhắm mắt, khóe môi mang theo nụ cười như có như không, tựa như đã ngủ thϊếp đi.

Một người là Lạc Lạc ngồi trong góc, nàng lẳng lặng nhìn thẳng mặt Mạc Vũ, lộ vẻ có chút vô lễ.

Toàn bộ mọi người đứng dậy, chỉ có hai người không đứng, tự nhiên cực kỳ hấp dẫn ánh mắt, tất cả mọi người đều nhìn tới.

Từ Thế Tích sắc mặt càng thêm âm trầm, mặc dù hắn biết rất rõ ràng tiểu cô nương gọi là Lạc Lạc kia lai lịch bất phàm, nhưng tối nay sứ đoàn phía nam tới để cầu hôn, hắn phải bảo đảm tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm khống chế, cho nên lúc trước cố ý mắng nàng mấy câu, chính là muốn xem xem có biến số gì không.

Lúc này biến số đã tới.

Giáo chủ đại nhân có thân phận bất đồng, hắn không thể nào biểu đạt phẫn nộ của mình, như vậy tự nhiên chỉ có nhằm vào người còn lại.

Hắn lạnh lùng nhìn vị trí Quốc Giáo học viện trong góc.

Cũng giống như ý nghĩ của hắn, không người nào dám nhìn giáo chủ đại nhân ngồi ở phía trên, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trong góc, rơi vào trên người Lạc Lạc.

Lạc Lạc cũng không thèm để ý tới những ánh mắt này, nàng quan sát Mạc Vũ, ánh mắt bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc, ý cảnh cáo mười phần.

Tâm tình mọi người run sợ, không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

Từ Thế Tích đang chuẩn bị trầm giọng khiển trách mấy câu, trong điện bỗng nhiên vang lên một thanh âm thanh thúy.

"Không có chuyện gì."

Mạc Vũ mỉm cười nói, hai cánh tay nâng lên, váy dài cụp xuống, ý bảo chúng nhân ngồi xuống.

Những lời này tựa như nói với mọi người, nói với Từ Thế Tích, biểu hiện ý chí rộng rãi của nàng.

Chỉ có Lạc Lạc biết, những lời này của nàng là nói với mình.

Nàng hứa hẹn với Lạc Lạc, Trần Trường Sinh nhất định không có chuyện gì.

Lạc Lạc biết Mạc Vũ không nói láo, nhất là vào giờ khắc này, nàng đã biết Mạc Vũ đã làm gì, hơn nữa còn đưa ra cảnh cáo.

Tâm tình của nàng hơi buông lỏng, nhưng nàng không buông lỏng.

Nàng ngồi trong góc, lẳng lặng nhìn Mạc Vũ, tầm mắt không dời một khắc nào.

Tựa như một con hổ đang ẩn mình trong núi rừng, lẳng lặng quan sát con mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra, đem đối phương xé thành mảnh nhỏ.

Mạc Vũ cảm nhận được đạo mục quang từ trong góc, khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút ngoài ý muốn —— nàng cũng giống như Bình Quốc công chúa, đều cho rằng đến Quốc Giáo học viện học tập, chẳng qua vì nàng ở Bách Thảo Viên quá nhàm chán, cùng người bình thường vui đùa một chút mà thôi.

Cho dù nàng cùng với Trần Trường Sinh có chút tình nghĩa, cũng không thể thành coi trọng đến trình độ như vậy.

Mạc Vũ cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của nàng, trong điện còn rất nhiều cao thủ, tự nhiên cũng để ý tới.

Nhất là đám người xung quanh Quốc Giáo học viện, đột nhiên cảm giác thấy có chút hàn lãnh.

...

...

Trần Trường Sinh cho rằng mình đã chết, nhưng hắn không chết.

Hắc sắc cự long dừng ở trên không trung trước mặt hắn, không có tiếp tục tiến tới.

Hai người cách nhau hơn mười trượng, bởi vì hắc sắc cự long vô cùng khổng lồ, cự ly này rất gần, thậm chí hắn có thể thấy rõ ràng trên răng của nó tích đầy phong tuyết. Hắc long chậm chạp hô hấp, vô tận hàn phong gào thét bay ra, vô số viên tuyết cùng sương phiến, ở trong gió quay cuồng bay múa.

Trần Trường Sinh cảm giác mình đang đứng bên ngoài Tuyết Lão thành ở phương bắc xa xôi.

Để cho hắc long chậm rãi dừng lại, không phải nhờ dũng khí của hắn, cũng không phải nhờ những lời hắn nói trước khi chết, mà là nhờ thanh đoản kiếm trong tay.

Thanh đoản kiếm kia nhìn qua rất bình thường.

Nhìn đoản kiếm trong tay của hắn, sâu trong ánh mắt của hắc long, phảng phất có vô số viên tinh thần lóe sáng, sau đó dần dần dập tắt.

Mỗi viên tinh thần chính là một loại tâm tình.

Ngơ ngẩn.

Không hiểu.

Khϊếp sợ.

Bất an.

Oán độc.

Biệt ly.

Gặp lại.

Thân thiết.

Cảnh giác.

Tức giận.

Hùng vĩ.

Lạnh nhạt.

Không thể nào lạnh nhạt.

Muốn quên đi.

Khó có thể quên đi.

Thất vọng.

Tuyệt vọng.

Hi vọng.

Còn là hi vọng.

...

...

Trong đôi mắt lạnh lùng tàn khốc của hắc long xuất hiện vô số loại cảm xúc phức tạp.

Là một nhân loại, rất khó lý giải, tại sao ánh mắt có thể bao dung nhiều cảm xúc như thế.

Trần Trường Sinh cũng không hiểu nổi, hắn cả người đầy phong tuyết, nắm chặt đoản kiếm, nhìn hắc long, trầm mặc im lặng.

Hắc long lẳng lặng nhìn hắn, nhìn rất lâu.

Hắc long bỗng nhiên... Phát ra một tiếng gầm nhẹ!

Hàn phong gào thét, băng tuyết tích đầy trên vách tường xa xôi của không gian dưới đất tuôn rơi, sương tuyết bên ngoài biển bạc chấp chới vô định.

Tiếng gầm nhẹ này là một chữ, bởi vì vậy nó có ý tứ cụ thể.

Tiếng gầm nhẹ này, càng giống như một thanh âm thuần túy, bởi vì nó chính là thanh âm, hơn nữa còn là đơn âm tiết.

Một thanh âm cực kỳ ngắn ngủi, nhưng lại cực kỳ phức tạp.

Tựa như một cơn lốc, nhìn như cuồng bạo đơn điệu, nhưng bên trong có vô số loạn lưu, có vô số phương hướng.

Đây chính là long ngữ.

Chính là long ngữ đã biến mất mấy ngàn năm, thậm chí vạn năm trong thế giới loài người.

Cho đến hôm nay, gần như đã không có ai nghe được long ngữ, còn người có thể nói long ngữ... càng không biết tìm ở nơi nào.

Long là sinh mệnh cao cấp nhất trên thế giới này, có thân thể và linh hồn hoàn mỹ nhất, chỉ có cấu tạo sinh vật vô cùng chắc chắn cùng vô cùng phức tạp và thần hồn ý thức vô cùng cường đại kết hợp như nó, mới có thể dùng phương pháp khó có thể tưởng tượng này tiến hành trao đổi.

Chí giản lại chí phồn, chí cao.

"Đây chính là long ngữ trong truyền thuyết hay sao?"

Trần Trường Sinh rung động suy nghĩ.

Nếu như không bị phong tuyết giữ chân, chắc chắn lúc này hắn cũng sẽ cứng ngắc toàn thân.

Bởi vì hắn thực sự rất rung động.

Hắn rung động, hoàn toàn không giống bất luận người nào trên thế giới này nghe được long ngâm, hoặc là nói, hắn rung động muốn nhiều hơn một tầng hàm nghĩa.

Hắn đã từng nghe loại thanh âm này.

Ở miếu cũ trong Tây Ninh trấn, hắn và sư huynh đọc ba ngàn cuốn đạo tàng, một quyển cuối cùng có một ngàn sáu trăm lẻ một chữ, tương truyền trong đó ẩn chứa chân nghĩa cuối cùng của thiên đạo, bọn họ không nhận ra văn tự trên cuốn sách này, cho nên đi hỏi sư phụ, sư phụ nói hắn cũng không nhận ra, nhưng hắn... có thể đọc.

Cho nên hắn và sư huynh bắt đầu học những chữ này.

Không biết ý nghĩa, nhưng biết âm tiết.

Hắn vẫn không biết văn tự cổ quái này là gì.

Cho đến nhiều năm sau ở bên dưới hoàng cung Đại Chu, ở trước mặt một con huyền sương cự long, hắn mới biết được.

Đó là long ngữ.

Thì ra một quyển cuối cùng trong đại đạo ba ngàn cuốn, dùng long ngữ để viết .

An tĩnh.

An tĩnh một thời gian dài.

Hắc long lẳng lặng quan sát Trần Trường Sinh, tựa như đang chờ đợi điều gì.

Trần Trường Sinh không biết nó đang chờ đợi điều gì, cho nên hắn trầm mặc.

Trong đôi mắt của hắc long một lần nữa có vô số tinh thần thắp sáng, sau đó dập tắt.

Nó trầm mặc chốc lát, sau đó khẽ kêu một tiếng.

Tiếng kêu này thật nhỏ, không có gió rét nổi lên, nhưng có tịch diệt ý.

Trần Trường Sinh lông mi rơi xuống.

Đạo kế của hắn bị thổi tan, tóc đen phiêu tán phía sau, sau đó rơi xuống.

Quần áo của hắn bị phá tan, sau đó rơi xuống.

Long ngâm trầm thấp, tức giận cuối cùng biến thành thất vọng, sau đó trở thành tuyệt vọng.

Trần Trường Sinh biết mình sắp chết ——chữ này không hề đáng cười, mà rất đáng buồn.

Hắc long lúc trước tựa như có chút hi vọng ở hắn, cho nên để cho hắn sống lâu thêm giây lát.

Nhưng hiện tại đã không còn hi vọng.

Trần Trường Sinh bỗng nhiên cảm thấy bi thương, không phải bởi vì không còn hi vọng, cũng không phải bởi vì mình.

Chẳng biết tại sao, nghe hắc long khẽ kêu, hắn cảm thấy bi thương khó nói thành lời.

Hắn tựa như nhìn thấy vô số năm tháng, vô cùng cô tịch.

Dưới lòng đất tối tăm, lừa gạt và giấu diếm, giữ gìn và tuyệt vọng.

Chuyện này hắn cũng đã trải qua.

Ám ảnh tử vong tựa như màn đêm đen nhánh, hành hạ hắn đau khổ nhiều năm, mỗi thời mỗi khắc đều không ngừng lại.

Hắn không có người nào để nói, không có chỗ nào để kể, cô đơn chờ đợi kết quả cuối cùng.

Hắn bỗng nhiên muốn an ủi hắc long một chút.

Hắn không biết nên nói điều gì, chẳng qua cảm thấy lúc này phải nói điều gì.

Cho nên, hắn hướng về phía hắc long nói ra một chữ.

Hắn không biết ý tứ của chữ này.

Đó là khi còn bé, chữ đầu tiên mà hắn học được trong quyển cuối cùng của đại đạo ba ngàn cuốn.

Đó là một chữ đơn âm tiết, phát âm cực kỳ quái dị.

Ngắn ngủi nhưng lại như ẩn chứa vô cùng tin tức.

Nghe thấy chữ này, trong hai mắt hắc long bỗng nhiên bắn ra vô số ánh sáng cuồng bạo!

Toàn bộ thế giới trở nên an tĩnh.​