-
Đêm. Lúc này tầm giờ Hợi. Một bóng đen đi băng băng về phía căn chòi trong rừng, hắn mở cửa, thắp lên một ngọn đèn cầy rồi tiến vào ngồi khuỵu gối trước cái bệ gỗ, liên tục lạy lấy lạy để. Đoạn, hắn móc những cục đất được vo tròn méo rồi gắn vào những cái lỗ được đυ.c ra trên đó, miệng liên tục chửi lên vang vọng cả một khu rừng. Ánh đèn vàng vọt chiếu lên vầng trán đã thấm đẫm mồ hôi của hắn, tròng mắt hắn xuất hiện những đường gân máu đỏ, hắn đang tuyệt vọng. Từ phía sau, một cơn gió lạnh ngắt thổi vào trong, hắn lập tức quay lại thì thấy một người thanh niên đã đứng chặn trước cửa, không ai khác chính là Dương Thiên Cửu. Cửu cười khịt rồi nói: “Kẻ đâm lén rồi cũng có ngày cũng phải bị bắt tận tay, gϊếŧ người dã man, không mau chịu tôi!”
Cửu nói xong thì nhanh chóng lấy kim lệnh, định giơ ra phía trước, nhưng cánh tay chưa kịp đưa được phân nửa đã thấy một đường kiếm bóng loáng xộc tới khiến Cửu phải nhảy ra sau mà né tránh, ánh mắt y thoáng chút bất ngờ với thân thủ chớp nhoáng, nói chính xác hơn là y còn không thấy bóng đen này rút kiếm! Cửu vừa đáp chân ra ngoài thì hàng trăm đường kiếm khác đã lấn tới, thế kiếm như cuồng phong, chiêu thức như vũ bão, âm thanh rít gió đầy chết chóc vang lên khiến hổ beo cũng phải kiếm chỗ mà nấp. Thế nhưng, Cửu cũng không phải là dạng vừa, thấy đánh trực diện sẽ rơi vào thế bị động, Cửu liền lợi dụng bóng tối mà đứng phắt lại, nhát kiếm của tên áo đen vừa chém tới nhưng do bị hạn chế tầm nhìn nên thế kiếm bị Cửu chặn lại hết sức dễ dàng, phần vì hắn cũng đã quá coi thường đối thủ của mình.
Tên áo đen lập tức rút kiếm về, nhưng Cửu nào để hắn lộng hành dễ dàng vậy được, y xoay kim lệnh rồi đánh vào trán hắn kêu “Cạch” một tiếng rõ đau. Đoạn, y vòng ra sau, một tay kéo mặt nạ hắn xuống. Điều tiếp theo chính là thứ Cửu không ngờ tới, khi cánh tay vừa kéo mặt nạ liền bị một lực cản lại, không phải, là níu lại, lực đó chính là bộ tóc dài đen tuyền, thướt tha. Tên áo đen là một nữ nhi. Cô gái này khi vừa bị lộ thân phận liền rút kiếm về tư thế phòng thủ rồi lên tiếng: “Án Sát Tiên Sinh quả là lợi hại, nhưng tôi khuyên tiên sinh đừng can dự vào chuyện này nữa, mọi thứ đã được lo liệu xong rồi.”
Cửu nghe đến đó thì cười lớn: “Lo liệu xong rồi? Có tội thì đền tội, còn không mau quỳ xuống!”
Lần này khoảng cách giữa Cửu và cô gái nọ khá xa, Cửu cũng đã dè chừng nên rút kim lệnh ra hết sức gọn gàng. Tiếng gió thổi đưa những cành lá xào xạc trong đêm, không gian như đặc quánh lại, những tưởng thời gian đã ngừng trôi, số phận cô gái cũng tận. Thế nhưng, không có gì xảy ra cả. Cô gái vẫn đứng thủ thế, đoạn tra kiếm vào bao, nở một nụ cười nhoẻn miệng. Cửu thấy hết sức khó hiểu liền nhìn vào kim bài, thử thêm vài lần nữa, cô gái vẫn đứng trơ trơ. Bỗng nhiên nghe tiếng cô ta nói: “Tiên sinh có cố cũng vô ích thôi, tôi vốn làm gì có tội.”
“Không có tội? Đừng có nói điều xằng bậy, năm người nhà họ Dương là một tay cô gϊếŧ.”
“Đúng vậy, nhưng mục đích phía sau là gì, tiên sinh có biết không?”
Cửu nghe vậy trong tâm không khỏi bực tức, định án không được vốn là thứ khiến y khó chịu nhất, y liền vạch trần mọi thứ, không quên thêm vào một chi tiết gọi là “động cơ phía sau”.
Kỳ án nhà họ Dương, rùng rợn và ma quái đều có đủ, đến thời điểm Cửu vào nhà Vũ Linh, phát hiện ra những bộ da, âu là cũng đã đến hồi kết cho ác mộng kinh hoàng này. Cửu lặng người giây lát trước cửa tủ, nhìn bộ da và xiêm y màu đen treo trên ấy, trong lòng đã có hồi tưởng lại một cách cụ thể những vụ gϊếŧ người ghê tởm nọ, suy cho cùng đều dẫn đến chung một suy nghĩ: Độ Sẹo phải chết.
Hãy hình dung lại vụ án này một chút. Độ Sẹo nếu vẫn còn nằm trong phạm vi được hỗ trợ bởi Ái Tri (ngay cả làng Quỷ Mẫu cũng có tai mắt của Tuần Vũ) thì Nghịch Hành Đội không ra tay được. Đó là lý do chúng phải ra tay hạ sát Dương Gia trước, Độ Sẹo vì lẽ đó mới phải cấp tốc về quê, sự cập rập của gã là có thể tiên liệu được, Nghịch Hành Đội ở thế chủ động lúc này. Vậy có thể suy ra, chuyện Đô Sát Viện cử người phục kích Cửu và Độ Sẹo, Ái Tri hoàn toàn không biết, có nghĩa là việc Đô Sát Viện “trở mặt” nằm ngoài dự liệu của Ái Tri.
Tại sao chúng chỉ chăm chăm gϊếŧ Độ Sẹo, khả năng rất cao nằm ở chuyện gã là người nắm nhiều tung tích của Nghịch Hành Đội. Chưa kể đến việc sổ bạ của Độ Sẹo lưu dấu rất nhiều vấn đề nhân khẩu hộ tịch, nếu Đô Sát Viện đến tận bây giờ mới lật bài, e rằng cũng phải tìm cách che giấu thân phận những người cùng phe trước. Cũng may là kế hoạch của bọn chúng có chút sơ hở bởi sự xuất hiện của Án Sát Tiên Sinh - Dương Thiên Cửu.
Lại nói lúc Nghịch Hành Đội ra tay hạ sát Độ Sẹo, trong biểu cảm của Độ Sẹo, Cửu thấy gã chưa hẳn chắc chắn về tung tích lai lịch của đám sát thủ này, vì trong trí nhớ của Độ Sẹo, Nghịch Hành Đội chỉ mang mặt nạ Hổ và Trâu tùy theo cấp độ thứ bậc, mặt nạ Chim lần đầu gã thấy. Lúc nghĩ lại, Cửu có chút nghi ngờ, vì không chắc lắm về lời nói của Độ Sẹo khi quả quyết đám sát thủ là Nghịch Hành Đội. Việc điều tra sai hướng dĩ nhiên dẫn đến bế tắc, Cửu cẩn thận suy luận là điều dễ hiểu.
Thấy vậy Cửu suy nghĩ theo một chiều hướng khác, nhờ vậy nhớ đến việc nếu chúng không ngờ Cửu có mặt ở đó thì sao. Chuyện chúng nhanh chân rút đi sau khi gϊếŧ Độ Sẹo khi thấy Cửu khiến Cửu có suy nghĩ, đám này ắt hẳn liên quan đến nội bộ cao cấp của Chân Giới, bị lột mặt nạ sẽ gây nguy hại. Nếu chúng là sát thủ kiểu ân oán giang hồ bình thường sẽ không ngại phải đánh nhau với một thanh niên trông bình thường như Cửu. Vậy thì, ráp nối chúng vào Nghịch Hành Đội đã được năm phần củng cố.
Coi như là nghi phạm đã rõ, tiếp theo là đến Dương Gia kỳ án. Cửu gom góp suy luận, vạch ra kế hoạch mà khả năng cao Nghịch Hành Đội đã dùng. Hãy nhớ lại cái chết của ông Hoa. Ông bị gϊếŧ đầu tiên, trước khi Cửu cùng Độ Sẹo bị sát thủ mai phục, ông ta cũng chính là đầu mối khiến ngôi làng của Dương Gia trở thành Chân Giới, đồng nghĩa với việc vòng lặp trong Chân Giới cũng bắt đầu manh nha.
Cửu từng nói khi khám nghiệm thi thể ông Hoa rằng những vết thương trên cơ thể chính xác là ngụy tạo mà ra, thậm chí có thể do kẻ ra tay vô tình để lại thương tích như sát thủ chuyên nghiệp. Điều này ứng với năng lực của Nghịch Hành Đội. Nhưng câu hỏi là tại sao chúng lại ngụy tạo vết thương? Khả năng cao là chúng đề phòng chuyện không hạ sát được Độ Sẹo, thì khi gã về làng điều tra cũng gặp khó khăn với những vết thương kiểu như vậy, chỉ là dự phòng chuyện trốn tội. Cửu có một suy nghĩ lóe lên, khả năng cao là ngay cả Nghịch Hành Đội làm việc này cũng hết sức gấp gáp, sự chuẩn bị không chu đáo, vậy nên nghe chẳng giống lời Độ Sẹo tán dương về chúng chút nào. Vậy thì, ai hoặc thứ gì, chuyện gì khiến Đô Sát Viện phải trở mình nhanh đến như vậy? Độ Sẹo chết thì chuyển về nhà ngục Chân Giới chờ đợi thụ phong, ai là kẻ ảnh hưởng nhất? Không ai khác ngoài Tuần Vũ.
Cửu linh cảm Ái Tri không liên quan, vậy người đó là ai nếu không phải là tân Tuần Vũ vừa trải qua Độ Kiếp gần đây, chuẩn bị về nhậm chức? Người này là ai? Nếu người đó thay Ái Tri, khiến Đô Sát Viện phải gϊếŧ Độ Sẹo phần lớn là vì thông tin nhân khẩu hộ tịch, vậy thân thế hắn tuyệt nhiên không phải bình thường. Chưa kể hắn thuộc về phe nào? Tuyết Minh liệu có an toàn? Chuyện tưởng chừng như là bi kịch của Độ Sẹo, trong phút chốc trở thành hiểm họa chung.
Lại nói về Nghịch Hành Đội gây án, chọn Vũ Linh để cướp da ngụy trang sẵn sàng hành động. Nghĩ đến đây Cửu có chút suy tư. Câu hỏi được đặt ra: tại sao lại là lột da của Vũ Linh? Điều này Cửu cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhân chuyện tìm đường đến nhà Vũ Linh, y cũng đã hỏi một số người dân thì được biết, Vũ Linh vốn cũng chẳng phải hạng người tốt đẹp gì. Hắn là kẻ chuyên tọc mạch, nhúng mũi vào chuyện người khác, mười vụ trộm cắp thì hắn có nhúng tay vào đến sáu, bảy vụ, thậm chí chuyện bao che gϊếŧ người hắn cũng từng. Nói vậy, thoạt nghe qua giống như Nghịch Hành Đội đang làm việc như Án Sát, thế thiên hành đạo, trừ hại cho dân, nhưng nghĩ kỹ lại thì không hẳn như vậy. Nghịch Hành Đội cải trang thành Vũ Linh, trong trường hợp có người điều tra ra, cứ đổ vấy tội lỗi cho Vũ Linh, sau đó dàn dựng vụ vượt ngục, Vũ Linh tự thiêu xác, thế là hết đối chứng.
Nghĩ về những vụ thảm sát vừa qua, tại sao xác ông Hoa, Yến Thư và Dương Ba bị gϊếŧ hết sức thê thảm, xác chết bị hành hạ dã man, trong khi bà Huyền và ngoại của Độ Sẹo chết vẫn toàn thây, cách thức hạ sát cũng không ghê rợn. Nói vậy có khả năng nào là do những người chết thảm đã gây ra tội lỗi nào hay không, vì khó có chuyện cách thức gϊếŧ người không đồng nhất với nhau trong những vụ thảm sát.
Suy luận đến đây, Cửu sực nhớ lại thái độ kỳ quặc mà “hồn ma” của Độ Sẹo đã nói về cái gọi là quả báo và chuyện Tuấn đi lính. Cửu chợt nghĩ: nếu việc Tuấn đi lính là do Độ Sẹo sắp đặt để Tuấn tránh mặt gia đình chứ không phải Độ Sẹo muốn gϊếŧ Tuấn thì sao? Hoặc giả như Tuấn tự nguyện đi lính, thì sao? Chuyện này nếu muốn suy luận thì chỉ có cách bắt đầu bằng mối quan hệ giữa Yến Thư, Dương Ba và ông Hoa. Cửu vội đi tìm ông quan già trong làng để hỏi chuyện… mọi thứ bắt đầu chắp nối lại, một cách đầy đau đớn.
Nói về cuộc gặp giữa Cửu và lão quan già. Lúc Cửu đến, lão đang ngồi trên ghế dựa ở hàng ba, tay mân mê điếu thuốc rê, ánh mắt lấm lét nhìn khắp nơi. Thấy Cửu vào, lão cũng không thay đổi thái độ, chỉ có chầm chậm đưa thuốc lên rồi châm lửa, cố tỏ ra bình tĩnh. Cửu đứng giữa sân, ngồi lên một khúc gỗ, hỏi nhưng không nhìn vào lão quan, dùng khẩu quyết Khiển: “Tại sao lúc trước ông không nói thẳng với tôi về chuyện đó?”
Lão quan vẫn láo liên: “Nói gì thưa quan ngài?”
“Giờ này mà ông còn định giấu tôi nữa à?” Cửu gầm lên, làm điệu bộ răng đe.
Lão quan già cuốn cuồng rít một hơi thuốc rồi đứng dậy, ra sân ngồi kế bên Cửu, vỗ vai y, nói: “Nói ra cũng đâu cứu được ai, không chừng mất mạng lão phu. Lão phu ở cái làng này năm mươi năm, chuyện tà dị thấy đủ rồi. Hôm nọ cậu cùng thằng Minh về, tôi nhìn nó thì hoảng hồn, chỉ là hồn ma. Thế là tôi nghĩ ân oán đã kéo đến rồi. Mấy thằng hung thủ hành tung bí ẩn hổm rày e là cũng rải tai mắt xung quanh, cho tiền tôi cũng không dám nói.”
Cửu hỏi tiếp: “Hung thủ đã đi rồi, vụ án kết thúc mấy ngày nay ông không thấy sao? Hay ông muốn tôi lôi ông về trình với quan trên?”
Lão quan già nghe đến đó thì hốt hoảng, âu cũng do tuổi cao sức yếu nên sợ điều Cửu vừa nói hết mấy phép, bèn kể cho y nghe một chuyện động trời. Vốn dĩ trước khi sinh Dương Ba chẳng bao lâu, Tuấn lâm vào trọng bệnh. Lúc ấy thầy thuốc được mời đến, sau khi bắt mạch chẩn đoán, lão thầy thuốc bảo rằng Tuấn bị vô sinh, thế nhưng không bao lâu thì nghe tin Yến Thư có mang. Tuấn vừa thẹn vừa giận, nhưng thời gian đầu cũng cố gắng chịu đựng, tuy nhiên về sau không chịu nổi sự ngỗ nghịch của Dương Ba, Tuấn càng nhìn càng thấy sao Ba giống ông Hoa đến lạ. Hơn thế nữa, đào sâu sự việc Tuấn mới suy sụp khi phát hiện ra những chuyện này đều là bà Huyền sắp xếp, âm thầm để chồng mình làm chuyện đồϊ ҍạϊ với con gái, sợ dòng họ không có con cháu nối dỗi vì Độ Sẹo từ đầu đã nói với mẹ là gã không hề nghĩ đến chuyện vợ con. Cửu có suy luận này dựa vào một chi tiết nhỏ nhưng dễ bỏ qua, thằng Ba mang họ Dương chứ không phải họ khác.
Cái đêm mà Yến Thư bồng con đi cấp cứu rồi cầu cứu Độ Sẹo, cô đã kể hết cho gã nghe mọi sự tình, rằng cha mẹ vô nhân tính như thế nào, rằng chồng mình suy sụp ra sao, gia đình thì giấu nhẹm bà ngoại hết mọi chuyện, nhưng tất nhiên “gừng càng già càng cay”, dễ gì bà không phát hiện ra điều gì đó? Độ Sẹo nghe xong liền đề xuất một đường lui cho Tuấn, tuy nhiên anh ta vẫn không chịu đựng nổi sự tủi nhục, sau đó thì tự tử chứ không phải chết trận. Đô Sát Viện nghe ngóng được thông tin nên cửu Nghịch Hành Đội đi triệt tiêu vết nhơ của Chân Giới, sau khi ông Hoa bị gϊếŧ, bà Huyền biết mình phải tìm đường để bảo vệ bản thân liền đi bắt hai con chó dữ, hằng ngày vào rừng luyện tập cung tên. Hai con chó đêm đám tang không phải sủa xác của Yến Thư mà là sủa tên sát thủ đang nấp trên trần nhà trong suốt thời gian xảy ra vụ án.
Cô gái cười lên ha hả, giọng cười điệu đà pha lẫn chút hoang dại, cô nghiêm mặt lại rồi nói: “Đúng là Án Sát Tiên Sinh có khác, suy luận sắc sảo hơn người, tôi đây bắt đầu khâm phục rồi đấy. Tất cả những điều tiên sinh nói đều đúng, nhưng có một chi tiết mấu chốt mà tiên sinh quên. Chẳng phải kim bài không có tác dụng sao?”
Cửu không biểu lộ chút cảm xúc, lạnh lùng nói: “Chi tiết gì?”
Cô gái bước đi chầm chậm về phía một gốc cây gần đó, Cửu cũng di chuyển hình vòng cung theo hướng ngược lại, tránh đứng gần lại rước họa vào thân. Cô ta ngồi lên gốc cây rồi bảo: “Tiên sinh không nghĩ một tổ chức như Nghịch Hành Đội lại nhúng tay vào một chuyện cỏn con như vậy chứ?”
“Vụ tai tiếng của nhà họ Dương mà lan truyền ra ngoài chẳng phải sẽ liên lụy đến các người sao?”
“Haha. Tiên sinh nghĩ nhiều quá rồi, chẳng ảnh hưởng gì cả, nếu muốn nói Chân Giới không quan tâm thì cũng không phải là nói ngoa. Vấn đề này còn lớn hơn nữa kìa, không phải chỉ là Dương gia mà toàn thể họ Dương đều phải bị tiêu diệt. Đó là mệnh lệnh của Hình Bộ!”
Cửu giật mình khi nghe một thông báo trắng trợn như vậy, trong bất chợt, vụ ám sát gia đình Độ Sẹo trôi qua trước mắt Cửu làm y nhớ đến ngày xưa, chẳng phải cả gia đình của y cũng bị người ta truy sát sao. Truy tìm manh mối thì dẫn tới cái tên “Tử Vỹ Hồ” nhưng tất cả mọi chuyện lại móc nối với một sự kiện kinh thiên động địa như thế này khiến hai phe đối lập trong Chân Giới cứ thay phiên nhau hoán đổi vị trí trong đầu Cửu, không biết bên nào mới là thiện, bên nào mới là ác, hay cả hai bên đều chẳng tốt lành gì. Sợ im lặng lâu quá sẽ khiến cô gái này sinh nghi, Cửu liền lên tiếng: “Chuyện của các người Cửu tôi vốn chẳng để tâm, tiện thể, nếu cô muốn tiết lộ huyền cơ thì tôi cũng có một chuyện muốn chia sẻ với cô đây! Kim bài không có tác dụng nhưng ít nhất vì vậy mà cô cũng bị trừng phạt!”
“Chuyện gì chứ?”
“Thôi nào, cô nương. Cửu tôi biết hết, biết hết rồi. Một sơ hở lớn như vậy cô nghĩ tôi có thể dễ dàng cho qua sao?”
Tròng mắt cô gái nọ khẽ cử động qua lại, biểu hiện của sự bối rối, Cửu thấy vậy liền tấn công ngay lập tức: “Lúc nãy cô nói với tôi là “mọi chuyện đã giải quyết xong”, vậy tôi hỏi cô, giải quyết xong rồi cô còn nấn ná ở đây làm gì?” Cô gái chỉ biết im lặng, định mở miệng lên tiếng nhưng Cửu cũng chẳng để cô có cơ hội biện hộ mà phán thẳng: “Thanh gỗ có chạm khắc hình kim bài trong căn chòi, hàng trăm mẫu đất được vo tròn méo khác nhau, khắc những hình thù kì dị, cô đang tìm đường ra ngoài. Vốn dĩ cô sau khi ra tay gϊếŧ hại năm người trong nhà họ Dương thì cũng bị chính Chân Giới do họ tạo ra làm cho mắc kẹt lại, hằng ngày đều phải xuống tay với họ, cứ như thế lập đi lập lại, ngày này qua ngày khác, mãi mãi không thoát ra được. Cô cũng chẳng phải tên gϊếŧ người vì máu lạnh, từ đầu tới cuối đều muốn gây khó dễ cho Cửu tôi, hằng ngày đều phải gϊếŧ người như vậy, e rằng có muốn hoá điên rồi tự kết liễu đời mình cũng không được!”
Cửu nói dứt lời thì cô gái lập tức rướn người về trước, như muốn nhảy bổ vào rồi xé xác Cửu ra, Cửu thấy vậy thì cười mỉm, biết rằng mình đã nói chính xác. Bỗng nhiên, ánh mắt của cô gái trợn ngược, cô phóng đi về phía cánh rừng bằng thân thủ kinh người, thoáng cái chỉ thấy cái bóng của cái áo choàng bay phất phơ. Cửu thấy vậy liền đuổi theo, thân thủ của Cửu tuy không nhanh bằng nhưng ít nhất cũng không để mất dấu. Đến một cánh rừng khá dày đặc, bất chợt xung quanh vang lên tiếng động vật gào thét, Cửu nhắm một nhánh cây rồi trèo lên vị trí cao để quan sát, cô gái đang ôm một thân thể của con heo không đầu rồi liên tục phóng từ nhánh cây này qua nhánh cây khác, bên dưới không ai khác chính là Hoa tiều phu. Trong những giây phút tiếp theo, Cửu được mục kích quá trình gϊếŧ người ác độc của Nghịch Hành Đội. Bất giác, Cửu thở dài rồi quay đi, còn nghe tiếng cô gái gọi vọng theo: “Án Sát Tiên Sinh, có thương tình thì cứu tiểu nữ ra khỏi nơi này với…”
Cô gái tưởng rằng xuống nước thì Cửu sẽ bị rung động. Nhưng, trái ngược lại hoàn toàn, Cửu chỉ nhẹ nhàng rẽ rừng rồi bước ra ngoài.
.
.
.
.
Ngày hôm sau, Cửu nghe theo lời của Độ Sẹo, đến Vĩnh Châu tìm ông lão chẻ củi kỳ lạ. Thấy một quán nước ven đường, Cửu liền tấp vào nghe ngóng. Quả nhiên, hỏi người đầu tiên thì đã nghe anh ta chỉ chỗ hết sức tỉ mỉ, những người ngồi xung quanh còn bồi thêm vào, giống như ở nơi này ai cũng biết tới ông lão nọ. Cửu đi theo chỉ dẫn, băng qua những cánh đồng, cánh rừng nhỏ, tìm đến một con đường mòn nấp giữa những tảng đá to, men theo con đường đó được một lúc thì một căn nhà lá hiện lên giữa núi rừng xanh thẳm. Phía trước khoảng sân có hàng chục chồng gỗ được chất lên hết sức kỹ lưỡng, nhìn vào bắt mắt vô cùng, cạnh bên đó là một ông lão ở trần, thân hình cao ráo, bụng ông ta đầy những múi cơ, ông ta đang vun những nhát búa như trời giáng vào cái đe, những mảnh gỗ được cắt hoàn hảo rớt ra liên hồi. Phía sau ông là một cái lò trông như cái phễu úp ngược đang nghi ngút khói. Cửu tiến về phía ông lão rồi giơ kim bài ra, ông ta chống tay lên cái cán búa, nhìn Cửu hết sức tư lự.
.
.
.
.
Phủ Tuần Vũ. Giờ Tý. Đèn đuốc đã tắt cả, chỉ còn hai cái đèn l*иg trắng có chữ “Thạch”, là họ của Ái Tri, còn soi sáng được cửa phủ. Chân Giới vốn đã là thứ thuộc về âm phần, hoang vu lạnh lẽo có thừa, lúc này càng trở nên âm u ma quái. Từ cánh rừng vang lên tiếng trống đám ma kèm tiếng gõ mõ, vàng mã bay trong gió như hoa rụng. Một nhóm người mặc đồ tang, cầm cờ hiệu trắng đề chữ “Hiệu”, hai người đi trước bê một lư hương lớn nghi ngút khói, hai bên là hai hàng lính mặc đồ trắng cầm giáo gỗ, chính giữa là một cỗ xe ngựa kéo một quan tài gỗ lớn sơn son thếp vàng, trang hoàng lộng lẫy họa tiết kỳ lân. Sau xe này thì có một quan tài nhỏ hơn, làm bằng gỗ đen bóng, họa tiết hình chim công đạp mây khá kỳ lạ. Đoàn người đưa tang đi như lướt trong khu rừng âm u tịch mịch. Khói nhang quyện vào sương đêm thành thứ màu sặc mùi chết chóc.
Đoàn đưa tang vào đến Chân Giới, trống lúc này đánh to hơn, Phủ Tuần Vũ sáng đèn, tiếng bước chân gấp gáp, mọi thứ đều được chuẩn bị chu đáo. Chốc sau, Ái Tri mặc lễ phục từ trong sảnh đường bước ra, hai hàng lính nghiêm trang đứng hai bên, cờ xí rợp trời, cô đích thân ra đứng trước cửa Phủ, hai tay chắp lại, cúi đầu cung kính khi đoàn đưa tang kia đến gần.
Hai người bê lư hương tiến về trước, Ái Tri lấy ra hai cây nhang, cắm xuống đất chỗ mình đứng rồi quỳ xuống, nói: “Lục tỉnh Tuần Vũ, Thạch Thị Ái Tri, cung kính nghênh đón Hiệu Tự Khanh Đại Lý Tự.”
Lúc này, hai tên lính hầu thuộc đoàn người đưa tang mới tiến lên cỗ xe phía sau, mở nắp quan ra. Một người nam khuôn mặt thanh tú, hàm én mày ngài, đôi mắt sáng, tóc dài buộc phía sau. Người này mặc một bộ áo trắng giống Ái Tri, bổ tử trước ngực có hình chim Công, chân đi hài đen, tay cầm quạt, dáng người thư sinh nho nhã, phong thái xuất thần. Cỗ quan tài lớn kia cũng đã được mở nắp quan, bên trong có một người nam cao lớn, đầu đội nón nhọn màu đen, đeo mặt nạ trắng, áo tấc đen, trước ngực thêu bổ tử có hình “Thiên Nghê Tháp Vân”, tay cầm gậy ngọc, móng tay dài cũng có màu đen. Tuy không nhìn rõ được mặt mũi viên Tự Khanh Đại Lý Tự này, nhưng qua thần thái toát lên từ cử chỉ điệu bộ, dáng đi, người này tuyệt nhiên không phải loại phàm phu, âu cũng thuộc hàng bản lĩnh thông thiên, đạp sông xẻ núi. Vị Tự Khanh này vừa bước xuống thì nam nhân áo trắng phía sau đã cung kính bước lên cúi chào.
Cả hai tiến về phía Ái Tri, vị Tự Khanh bảo Ái Tri đứng dậy, giọng nói là nam, trầm, rắn rỏi. Ái Tri chắp tay, nói: “Hiệu đại nhân đi đường thế nào? Xin mời ngài vào tệ phủ dùng trà.”
Hiệu Tự Khanh gật đầu, quay ra sau chỉ vào nam nhân áo trắng, nói với Ái Tri: “Bổn quan được sự ủy thác của Chân Giới, nay đến để đưa công văn cho ngươi ra Bắc Hà làm Tuần Vũ, người này sẽ thay ngươi làm Lục Tỉnh Tuần Vũ. Hắn tên Châu, nhưng tên thật là Dương Minh, tình cờ làm sao, ngày ta còn sống, ta và nội hắn là chỗ thâm giao.”
Ái Tri và nam nhân kia cúi chào nhau, khi ngẩng lên, hai ánh mắt gặp nhau, nhiều ẩn ý, họ cũng không nói gì khác. Ái Tri mời Hiệu Tự Khanh vào phủ, tiếp nhận công văn từ quan trên, bàn giao sổ sách cho Châu Tuần Vũ. Sau khi mọi việc xong xuôi cũng đã canh tư, Ái Tri mời Hiệu Tự Khanh ở lại nghỉ ngơi, lúc quay đi, lướt ngang Châu Tuần Vũ, cô nói như thì thầm: “Lục Tỉnh như miếng mỡ ngon, ai cũng muốn ăn, nhưng cẩn thận kẻo mắc ngẹn, Dương Minh huynh nhỉ”, kèm theo đó là ánh mắt như ban nãy. Châu Tuần Vũ im lặng, đi theo phía sau.
.
.
.
.
Phòng giam ẩm mốc, khói trong không khí nhuộm một màu đỏ thẫm đầy chết chóc, dưới đất, những con rết chân đỏ bò rục vào trong các kẽ đá khi nghe tiếng bước chân lết sền xệt. Xung quanh vang lên tiếng người la hét, âm thanh lúc trầm, lúc bổng, lúc nặng, lúc nhẹ. Trên một chiếc giường đá trong buồng giam ở cuối hành lang, Độ Sẹo đang ngồi gục mặt, như gã vừa tìm hiểu được một chuyện gì đó hết sức ghê rợn. Chợt có một bóng người lướt ngang trước cánh cửa rồi ném vào một cuộn giấy, nó lăn lông lốc trên nền đất rồi được Độ Sẹo nhặt lên không lâu sau đó, gã ném ánh nhìn sắc như cú vọ về phía hành lang rồi mở mảnh giấy ra đọc, trên đó ghi: “Chân Giới Thập Bát Kỳ Án”.
-
HẾT THIÊN 1.