Án Sát Tầm Hồ

Chương 21: Tiếng gọi của người chết

-

Buổi chiều, ánh nắng cam đỏ của mặt trời rọi qua những ô cửa sổ, vừa chôn xong người cha nay lại chôn thêm người em, tâm trạng Độ Sẹo giờ rối như tơ vò. Bà Huyền và bà ngoại ngồi quây quần bên chiếc giường gỗ, lúc nãy họ cũng đã ẵm Dương Ba lên nhà trước, để nó nằm vào trong góc, thằng bé vẫn ngủ ngon lành, không biết trời trăng là gì. Theo lời của Độ Sẹo thì kể từ giờ phút này mọi thành viên trong gia đình đều phải tập trung lại cho đến khi Cửu tìm ra chân tướng sự việc, gã nói tên hung thủ hành động không hề có sơ suất, xuất hiện và biến mất hết sức nhanh gọn, vẫn chưa xác định được hắn là người hay là một loài cầm thú nào đó. Lúc này, Độ Sẹo mới nhớ lại cuộc hội thoại với Vũ Linh lúc ở đám tang bèn đem ra hỏi bà Huyền: “Mẹ, mấy con chó mẹ nhốt ở sau nhà, mẹ đem về nuôi từ khi nào vậy, có phải như lời Vũ Linh kể không?”

Bà Huyền thở dài, ánh mắt có chút buồn giận: “Từ khi cha con và thằng Tuấn chết, mẹ hay cáu gắt nên nhờ bà con bắt dùm mấy con chó về nuôi, cho có bạn có bè thôi mà. Với lại nó cũng giúp mẹ có thú vui tiêu khiển.”

Độ Sẹo lắc lắc cái đầu: “Tiêu khiển gì ngộ vậy mẹ? Hôm qua Vũ Linh nói con mới biết mẹ bắt chó về nuôi sau khi cha chết. Mẹ còn con còn cháu, sau từ ngày đó lại… lại…”

Bà Huyền gắt gỏng, đổi luôn cách xưng hô: “Lại chơi với chó chứ gì. Mày không nói huỵch toẹt ra luôn đi. Mày nghi ngờ mẹ phải không? Con với chả cái, giờ làm quan lớn rồi, đâu có coi mẹ ra gì nữa.”

Lúc này thì Độ Sẹo mới hạ giọng: “Không phải đâu mẹ, con nào dám nghi ngờ mẹ chuyện gì. Chỉ là con có thắc mắc nên mới hỏi mẹ thôi.”

“Mày muốn mẹ tức ói máu chết đúng không? Như vậy mày mới hả dạ đúng không? Còn con em mày nữa.”

“Mẹ, Thư nó mất rồi, sao mẹ lại lôi nó vào…”

Bà Huyền hừ lên một tiếng, mặc cho Độ Sẹo ra sức khuyên nhủ vẫn khăng khăng đòi kể lại câu chuyện. Số là hôm đó nấu ăn nhưng nhà hết muối, bà Huyền mới sang xin Yến Thư một tí. Vừa bước ra khỏi cửa thì bà nghe những tiếng động kỳ lạ phát ra từ căn trái của nhà con gái mình, linh cảm có chuyện chẳng lành, bà Huyền mới rón rén nấp sau bức tường để xem xét tình hình. Tiếng động ngày một rõ hơn, bà Huyền nghĩ trong bụng đây chính là tiếng sặc nước của ai đó, lén lút đưa đầu nhìn về nơi phát ra tiếng động bà Huyền mới một phen kinh hãi khi Yến Thư đang nhận đầu Dương Ba vào trong cái lu, tay chân thằng bé khua loạn xạ, trông nó như sắp chết đến nơi. Lúc này bà Huyền mới nhảy ra, hô hào làng xóm lại cứu cháu ngoại mình, lúc bà nhào tới thì Yến Thư giật thót mình, khuôn mặt xanh xao như bị quỷ nhập, tròng mắt trợn lên, bọt mép sùi ra từng hồi.

Độ Sẹo đanh mắt lại, gã hỏi: “Vậy lúc đó Tuấn huynh có nhà không?”

Bà Huyền mới ấp úng: “Ờ thì… Có sao không, nó nghe động thì chạy ra, thấy con trai mình bị trấn nước ai mà không xót. Mẹ cũng khuyên can dữ lắm mới làm lành được hai vợ chồng nhà nó. Chỉ tội thằng Ba, bị mẹ ruột trấn nước như vậy…”

“Mẹ, mẹ đừng nghĩ xấu con Thư như vậy nữa, nó đã khuất rồi con cũng xin đứng ra bảo đảm với mẹ là một tay tên Tuấn làm rồi đỗ hết lỗi lầm lên đầu nó. Như lần thằng Dương Ba bị gãy tay nữa…”

“A, a! Mày nói mẹ mày nói dóc nói láo chứ gì? Hay mày…”

“Thôi đi!” Là giọng của bà ngoại, nãy giờ bà ngồi trên giường gỗ, cố tình chọn vị trí để có thể che chở cho Dương Ba, thằng nhóc vẫn còn ngủ say sưa, nghe giọng bà ngoại quát thì trở mình quay vào vách nhà rồi tiếp tục ngáy khò. Lúc này, bà ngoại mới bảo đứa con và đứa cháu mình ngồi xuống, bà hết nhìn Dương Ba rồi nhìn Độ Sẹo, xong quay sang bà Huyền nói, chất giọng bình thản nhưng có đượm chút buồn: “Thằng Minh đi làm quan trên huyện, gửi tiền về nuôi gia đình, biết bao lâu rồi nó mới về nhà vì gặp phải chuyện chẳng lành, trước đó là thằng Hoa, giờ là con Thư. Người đã khuất không biết nói, vong linh họ còn linh thiêng cũng chẳng muốn thấy cảnh mẹ con cãi nhau, nghi ngờ lẫn nhau. Già này tuổi đã cao, sức cũng đã yếu, nhà chỉ còn con là lớn nhất, phải gánh vác, đảm đương trách nhiệm chăm sóc gia đình, để già chết cũng được nhắm mắt. Nhất là thằng Dương Ba, phải lo cho nó ăn học đàng hoàng, bước lêи đỉиɦ vinh quang như ông cậu nó. Gia đình mình chẳng lẽ vì mấy câu đồn thổi độc miệng của thiên hạ mà quay sang cắn lẫn nhau sao? Thiên hạ họ độc miệng thì kệ họ…”

Bà Huyền và Độ Sẹo chỉ biết cúi đầu nghe ngoại nói, không khí trong nhà lúc này hết sức nặng nề, đột nhiên Cửu đứng dậy, xin phép đi ra ngoài. Độ Sẹo liền chạy đến: “Dương huynh, hung thủ còn nhởn nhơ ngoài kia, sao huynh biết huynh không phải là một trong những mục tiêu? Thôi huynh ở nhà tại hạ mới an tâm…”

Cửu bảo: “Độ huynh, huynh lo cho gia đình mình trước đi. Cửu tôi chỉ cần dùng khẩu quyết đã biết bản thân chẳng liên quan. Hơn nữa, tôi cũng muốn đi tìm thêm một số manh mối.”

Độ Sẹo thấy ngăn Cửu không được bèn dặn dò mấy câu, chỉ cho vài đường đi nước bước trong làng rồi mới cho Cửu đi. Thật ra, Cửu cũng chưa biết mình phải đi đâu, chợt nhớ lại câu chuyện của Vũ Linh thì nhắm thẳng hướng khu rừng mà bước. Giờ này mặt trời cũng đã sắp khuất bóng, nghĩ trong đầu rừng đêm chẳng phải là nơi an toàn, Cửu bước chân nhanh hơn. Lướt qua những tán cây đầu tiên thì y thấy một con đường mòn thẳng tắp không thấy điểm dừng, nghi ngờ đây cũng là cung đường bà Huyền đi Cửu liền men theo. Tiếng gió thổi lá cây xào xạc trên cao, bìa rừng có người hay qua lại nên muôn thú chẳng có là bao, lâu lâu chỉ nghe tiếng chim gì đó gọi nhau chí chóe.

Đi được khoảng mười lăm phút, đột nhiên Cửu nhìn thấy một thứ gì đó đen ngòm khuất sau những bụi cây. Tới gần thì mới biết nó là một cái chòi nhỏ được dựng lên từ những tán lá dừa, cột trụ là những thân cây bị chặt ra xung quanh, vết chặt hết sức điệu nghệ và dứt khoát, nghĩ bụng là có thể do tiều phu dựng lên, Cửu định quay lưng bước đi. Lúc này thì một thứ trong căn chòi thu hút sự chú ý của Cửu, giở tán lá cây ra, Cửu mới phát hiện một thân cây hình tròn bị đẽo đυ.c nham nhở, trông nó giống như một cái tổ mối khổng lồ vậy. Cửu khuỵu một chân, ngồi xuống xem xét nền của căn chòi thấy đất ở đây khô chứ không ẩm, trong góc phòng còn có hàng trăm viên đất bị vo thành những hình thù tròn méo đủ cả.

Cửu mân mê khối gỗ, tìm trong những ngóc ngách của nó thứ gì đó, ánh mắt Cửu đanh lại khi phát hiện ra một điểm đáng nghi: một trong những cái lỗ trên gốc cây này có dấu vết vật gì đó bị nhét vào, dường như kẻ làm chuyện này tốn khá nhiều công sức vì vị trí vành ngoài của cái lỗ vỏ cây bị sứt mẻ. Bỗng trong một sát na, Cửu cảm nhận được một luồng sát khí ập lên từ phía sau, bằng bản năng có được từ những buổi luyện võ lúc nhỏ, Cửu lách chân, né sang một bên, đúng lúc đó thì một đường kiếm bóng loáng xẹt ngang trước mắt Cửu, tưởng chừng như chỉ cần né tránh trễ một tí thôi thì đã ăn trọn đường kiếm hiểm đọc này. Tên đánh lén vẫn chưa dừng lại, nó xoay thân kiếm, chém ngang một đường, lần này thì Cửu hụp đầu xuống, dùng trớn tung một cước về phía sau, tên đánh lén bị đá bay ra ngoài.

Lúc Cửu chạy ra thì hắn đã kịp bỏ chạy, Cửu chỉ có thể thấy tấm áo choàng màu đen bay phất phơ phía xa xa trong cánh rừng, tên này có vẻ nhanh, Cửu nghĩ thầm rồi tức tốc đuổi theo. Càng đuổi vào sâu thì mật độ cây rừng càng dày đặt, tên đánh lén nhờ có kiếm nên rẽ rừng chạy đi rất dễ, riêng Cửu thì phải dùng tay mở đường. Đúng như Cửu dự đoán, thân thủ tên này không phải dạng xoàng, chứng tỏ võ công hết sức cao cường, nếu là Độ Sẹo thì lúc nãy đã ăn trọn nhát kiếm lăn ra chết mà không hiểu lý do rồi. Đuổi được một lúc, thấy trời đã sắp tối, sợ bị hắn dẫn dụ vào ổ mai phục nên Cửu dừng lại không đuổi nữa, ôm bụng tức mà quay trở ra ngoài.

Án Sát như Cửu xác định phương hướng rất tốt nên chuyện bị lạc là hoàn toàn không có, Cửu rẽ rừng đi ra dễ dàng như đang đi chơi trong buổi chợ đêm vậy. Lúc này rừng đã bắt đầu xuống sương, không khí trở nên lạnh buốt, trên cao đã nghe được tiếng khỉ chuyền cành, gọi bầy. Những cành cây in một màu đen kịt lên nền trời nhá nhem màu xám tro, Cửu nghĩ trong bụng lúc ông Hoa bị gϊếŧ chắc cũng vào thời điểm này, bất chợt Cửu thấy một bộ cung tên treo trên thân cây phía xa xa. Rẽ rừng tiến vào xem, trên mũi tên còn có dấu máu, bên dưới bốc lên mùi hôi thối, giở đám lá ra Cửu mới biết là xác của một con thỏ, trên cổ nó có dấu răng, dưới bụng có vết thương chí mạng của mũi tên, phần đùi và phân nửa phần thịt trên be sườn đã bị con gì đó ăn mất.

Cửu đang suy ngẫm bỗng từ phía đường mòn có âm thanh cười nói, Cửu liền nấp sau thân cây, phát hiện ra có ba tên thanh niên đang vừa đi vừa nói chuyện om trời, tên đi đầu không ai khác chính là Vũ Linh, miệng nó la lên oan oan: “Tao nói với tụi mày rồi, lần trước tao theo dấu bả tới đây, thấy bả biến mất đúng chỗ này luôn.” Nói xong, Vũ Linh chỉ về chỗ Cửu đang đứng nấp.

Hai thằng đi sau Vũ Linh, một cao, một hơi béo. Thằng cao bảo: “Nghe đồn sau khi chồng bả chết bả bị khùng, ngày nào cũng vô rừng kiếm thịt sống mà ăn. Mấy con chó là thú săn mồi của bả, bả mua của mấy ông thầy pháp.”

Thằng béo nói: “Tao nghe ba tao kể, bữa chị Thư bị gϊếŧ là bả sai mấy con chó cắn làm đôi, nghĩ tới thôi là thấy ghê rồi.”

Cửu nghĩ bụng mấy thằng thanh niên tọc mạch này không biết nghe đồn ở đâu mà bàn tán tùm lum, chuyện một thêu dệt thành năm, năm thêu dệt thành mười, mấy vụ gϊếŧ người dã man thế nào cũng gặp mấy chuyện này. Cửu định bụng sẽ ra can ngăn lũ thanh niên, kêu tụi nó đi về bỗng một trận âm phong lạnh ngắt thổi tới. Lũ thanh niên đang rẽ rừng tiến về phía Cửu vì đó mà cũng chùn bước chân lại, bỗng tròng mắt chúng như bị lực vô hình nào đó giật lên trợn ngược, tròng trắng thì đầy gân máu. Nhất loạt, cả ba tên thanh niên quay lưng đi thẳng ngược về phía con đường mòn, miệng liên tục lẩm bẩm: “Đã đến giờ rồi, đã đến giờ rồi.”

Lúc này, Cửu mới bước ra khỏi chỗ ẩn náu, trút một tiếng thở dài rồi tiếp tục xem xét cái xác con thỏ.

Tại nhà của dòng họ Dương, sau câu nói của bà ngoại thì tình hình Độ Sẹo và mẹ mình là bà Huyền cũng đã trở nên ổn hơn, Độ Sẹo có nói lời xin lỗi vì đã nghi ngờ bà Huyền nhưng tự ái trong bà quá cao, chỉ chấp nhận lời xin lỗi chứ không có động thái gì ngược lại. Tuy vậy chất giọng đay nghiến của bà cũng đã dịu đi phần nào. Lúc này thì bà ngoại đứng dậy, nói mình cần ra sau nhà để đi vệ sinh, Độ Sẹo nhất mực can ngăn bảo rằng bà làm vậy rất nguy hiểm. Bà nói: “Chẳng lẽ đi đái mày cũng không cho ngoại đi?”

Độ Sẹo buông tiếng thở dài, quả thật là như vậy, đành tránh sang cho bà đi, không hề biết rằng mình đã tiếp tay cho hung thủ. Những sự kiện xảy ra sau đó là một chuỗi những cơn ác mộng đối với Độ Sẹo, và sự mềm yếu của gã chính là nguyên nhân. Bà ngoại vừa đi chưa được bao lâu thì phía sau nhà vang lên tiếng cây gỗ va chạm vào nhau, rồi sau đó là tiếng la oai oải của bà lão, Độ Sẹo tức tốc chạy đến kiểm tra thì đã thấy bà đang bị treo lủng lẳng trên thanh xà, lúc này bà vẫn còn sống, hai chân cựa quậy, đạp vào khoảng không phía dưới. Đứng phía trên thanh xà là một bóng người màu đen, khi thấy Độ Sẹo vừa tiến vào hắn liền cắt sợi dây, lúc này mới thấy cổ bà bị buộc vào cái thòng lọng, đầu còn lại thắc vào thanh xà, khi cắt ra thì cơ thể bị trọng lực kéo rơi xuống đất. Rốp. Tiếng xương cổ gãy vang lên giòn khấu.

Bà lão chết không kịp kêu cứu, cái đầu bị bẻ ngoặc sang một bên, lưỡi thè ra, mặt trợn ngược, cảnh tượng hết sức kinh hoàng. Độ Sẹo lúc này không để ý cái bóng đen mà chỉ lo kéo ghế để đưa bà ngoại mình xuống, cái bóng lướt đi lúc nào gã cũng không biết. Độ Sẹo vừa đưa bà xuống đã ôm bà khóc lóc hết sức thảm thiết, từ nhỏ đến lớn là một mình bà nuôi nấng, chăm sóc cho gã, bao nhiêu tình thương bà đều dành hết cho gã, gã thành công như ngày hôm nay cũng nhờ công lao một tay bà mà ra. Nói chính xác thì trong gia đình này, Độ Sẹo thương bà ngoại mình nhất, giờ chứng kiến cảnh bà mình bị gϊếŧ như vậy không khiến thần trí gã bị rối loạn, ánh mắt hiện rõ vẻ điên tiết.

Lúc này, Độ Sẹo đã không còn giữ được bình tĩnh được nữa, gào lên những tiếng như đang cầu cứu, bỗng từ phía trước nhà gã nghe tiếng mẹ mình la toáng lên. Khi đó, Độ Sẹo mới nhận ra một sai lầm hết sức nghiêm trọng: cái bóng đen lúc nãy lướt ra phía trước nhà. Tiếp sau đó, một âm thanh thịch thịch vang lên liên hồi, như có ai đó dùng vật dụng đập vào cái giường gỗ. Điên máu, gã chụp ngay con dao trên bếp rồi chạy ra sống mái với tên gϊếŧ người. Nhưng đã quá trễ, là thằng Dương Ba, nó đã biến thành năm mảnh, những nhát chém dứt khoát, ngọt lịm cắt vào cổ, ngực, bụng, và đầu gối nó, nó chết mà không biết mình chết. Phía bên kia gian nhà là một bóng đen mặc áo khoác, mặt trùm kín mít, hắn đang quàng cánh tay lực lưỡng qua cổ bà Huyền trong khi bà liên tục hét lên kêu cứu.

Chẳng để Độ Sẹo phải nghĩ ngợi gì nhiều, tên gϊếŧ người máu lạnh đã xộc lưỡi dao bén ngót xuyên từ gáy bà Huyền ra trước cổ, dây khí quản và thanh quản bị cắt đứt, bà chỉ còn khạc khạc được hai ba tiếng rồi cũng tắt thở, ánh mắt trợn ngược đầy vẻ kinh hãi. Độ Sẹo lúc này nước mắt dàn dụa, xông lên sống chết với tên gϊếŧ người, không ngờ võ công hắn quá cao, hắn chỉ đơn giản né tránh rồi phóng ra cửa sổ. Ba mạng người trong vòng chưa tới nửa tiếng đồng hồ, cả nhà của Độ Sẹo giờ đã bị gϊếŧ sạch. Độ Sẹo khóc còn không thành tiếng, vừa ôm xác bà ngoại mình bên trong, ra ngoài thì đã thấy cháu mình bị cắt ra từng khúc, mẹ mình bị đâm chết, chẳng biết phải chạy tới ôm người nào nữa. Trên bàn thờ, hai bức di ảnh của ông Hoa và Yến Thư bị máu từ cổ họng bà Huyền bắn lên, phủ một màu đỏ thẫm thê lương, ánh mắt vô hồn nhìn xuống cảnh tượng phía dưới.

Chợt, Độ Sẹo nghe tiếng chân cộp cộp vang lên phía sau, là Cửu. Vừa thấy y, Độ Sẹo đã nổi trận lôi đình, đứng phắt dậy chỉ thẳng mặt Cửu mà trách mắng, tâm lý đổ lỗi thường gặp. Độ Sẹo hét lên: “Huynh… Huynh giỏi lắm, nãy giờ huynh biến đi đâu mất tâm? Hả? Hả? Hả? Chẳng phải huynh luôn khoe khoang rằng mình võ công cái thế sao? Cả gia đình tôi đã… đã…”

Cửu nhìn Độ Sẹo, y lắc lắc cái đầu rồi quay lưng bước ra trước, đóng cảnh cửa lại. Hành động này chỉ làm Độ Sẹo thêm điên máu: “Đáng lẽ… đáng lẽ lúc nãy tôi không nên để ngoại tôi đi ra sao. Gia đình tôi tôi còn không bảo vệ được sao lại trông chờ vào thằng bất tài như huynh được!”

Đến giờ mới nghe Cửu nói, chất giọng hết sức điềm tĩnh: “Cũng chẳng thay đổi được gì đâu.”

“Chẳng thay đổi được gì?” Độ Sẹo gào lên, “Huynh làm Án Sát cái kiểu gì vậy? Thấy có án mạng mà có thể nói được như thế? Huynh giao lại kim bài rồi về quê chăn trâu còn có ý nghĩa hơn kìa!”

Cửu thở dài, đi đến bên chiếc giường gỗ, ngồi lên vũng máu đang chảy ra không ngừng của Dương Ba rồi nói: “Độ huynh còn nhớ trước khi chúng ta vào đây tôi có định nói với huynh gì đó nhưng lại thôi không? Có biết vì sao tâm trạng huynh mấy ngày qua không ổn định, còn Cửu tôi thì hết sức dửng dưng không?”

Độ Sộ như nhận ra được gì đó, gã nói, răng nghiến dần theo từng câu hỏi: “Chẳng lẽ từ đầu đến cuối đều là mưu đồ của Tuần Vũ? Còn huynh là tên sát nhân? Đúng rồi, nhưng lúc người chết thì không thấy huynh đâu. Tại sao huynh lại gϊếŧ hại năm mạng người như vậy? Hả?”

Cửu lắc đầu: “Đúng là huynh bị ảnh hưởng rất nặng rồi. Tôi có thứ này, huynh xem xong chúng ta sẽ nói chuyện tiếp. Chuyện này cũng phải trách Cửu tôi đã quá yếu mềm với huynh thôi.”

Nói xong Cửu lấy xấp giấy mà Ái Tri đã đưa cho mình lúc ở phủ Tuần Vũ rồi ném xuống đất, trong đầu Độ Sẹo chợt lóe lên suy nghĩ sao không đưa trực tiếp cho gã luôn, nhưng chỉ là một suy nghĩ thoáng qua. Cửu bảo Độ Sẹo hãy đọc cho thật kỹ. Độ Sẹo ban đầu còn bán tín bán nghi nhưng sau đó cũng nhặt tập giấy trước mặt mình lên rồi bắt đầu đọc, khi gã nhìn vào trang đầu tiên thì đôi mắt đã trợn ngược, nhìn lên Cửu. Cửu gật đầu ý bảo gã hãy đọc tiếp đi, Độ Sẹo giở hết trang này đến trang khác, miệng gã há hộc, vầng trán xuất hiện đầy những nếp nhăn, khóe mắt cứ giật liên hồi, giống như gã đang không tin vào những gì mình đang được đọc vậy. Nội dung của tập giấy chính là vụ án gϊếŧ năm mạng người của nhà họ Dương, các miêu tả hết sức chi tiết, thời gian, địa điểm chết, tình cảnh của hiện trường, trình tự gây án, đến cả những điểm nhỏ nhất cũng được lột tả đầy đủ. Các sự kiện xảy ra trong mấy ngày qua đều được ghi lại trong tập giấy này.

Độ Sẹo hết sinh kinh ngạc, pha lẫn trong đó là một chút thẫn thờ. L*иg ngực gã phập phồng theo từng nhịp thở, đôi tay vô thức buông tập giấy xuống làm nó rơi vương vãi trên sàn nhà. Miệng gã đang cố hít lấy một chút tàn dư không khí nào đó, gã nuốt nước miếng liên hồi để cổ họng thắm ướt rồi mới lên tiếng, giọng nói thều thào, bất thần: “Dương huynh… Chuyện này… chuyện này rốt cuộc là sao?”

Cửu lạnh lùng đáp: “Huynh nói với tôi rằng chính huynh là người đưa ngôi làng vào Chân Giới, nhưng sự thật không phải vậy, nhà huynh mới là điểm trung tâm của Chân Giới này. Vụ án mà Tuần Vũ giao cho tôi thật sự đã xảy ra rồi, cả nhà huynh đã bị gϊếŧ từ trước vô tình tạo ra Chân Giới, nơi này bị ảnh hưởng của những dòng thời gian, dòng thời gian này bị đảo lộn, họ như còn sống nhưng thật ra đã chết. Những vụ án mạng, như Cửu tôi có nói từ đầu đã không thể ngăn cản được, chúng chỉ là những đoạn phim bị oán hồn vất vưởng chiếu lại thôi, chủ yếu là tự sự căm thù và oan ức của Yến Thư mà ra.”

“Vậy… vậy những chuyện kinh dị, ba tôi và Tuấn huynh trở về, Yến Thư chạy theo đám ma của mình đều là từ dòng thời gian bị đảo lộn này…?”

“Đúng vậy.”

“Tôi không tin, suy luận của huynh không có cơ sở, nếu là Chân Giới bị đảo lộn thời gian như huynh nói thì không tài nào chạm vào người trong đó được. Từ hôm trở về, tôi vẫn sinh hoạt bình thường đó thôi!”

Cửu nhắm mắt, như đang sắp phải nói ra điều gì đó rất khó: “Huynh nói đúng. Tôi có hai điều muốn nói với huynh thôi. Thứ nhất, chỉ có huynh mới tiếp xúc với mấy người đó, còn Cửu tôi chỉ nói chuyện, vật duy nhất tôi chạm vào là xác được đào lên của chú Hoa, thứ đó vốn là có thật. Còn chuyện thứ hai…”

Nói đến đó Cửu mới vung nắm tay lên hết cỡ rồi nhắm thẳng khuôn mặt Độ Sẹo mà đấm. Độ Sẹo cũng đã hiểu ra nên chỉ ngồi thất thần mà đón chờ. Cú đấm không trúng. Không, cú đấm xuyên qua thân thể của Độ Sẹo. Lúc này, Cửu mới nói: “Chuyện thứ hai, huynh cũng đã chết rồi Độ Sẹo à!”