----
Phủ Tuần Vũ sáng đèn, trông như có chuyện gì đó rất khẩn thiết. Cửu và Độ Sẹo vào gặp Ái Tri thì cô đang cắt cử người bên trong, chừng nửa canh giờ sau mới cho gọi hai người vào thư phòng. Căn phòng không sáng lắm, Ái Tri ngồi giữa, mặt có nét suy tư. Độ Sẹo trình bày lại vụ án vừa rồi, Ái Tri cũng không biểu lộ cảm xúc gì khác. Cô đứng dậy bảo rằng Độ Sẹo ra ngoài đợi, cô có chuyện cần nói riêng với Cửu. Độ Sẹo tuy vẻ mặt khó hiểu nhưng cũng đành nghe theo.
Độ Sẹo đi ra, cửa đóng đã lâu nhưng Cửu và Ái Tri chưa ai nói với ai câu gì, vẻ như là họ đang muốn chắc chắn rằng bên ngoài không có ai đang nghe lén. Cửu tiến đến ghế bên trái Ái Tri, ngồi xuống, người hơi chồm về phía cô, nói: “Mục đích vừa rồi cô cử tôi đi phá án là để bảo vệ em trai cô là chính đúng không?”
Ái Tri cười nhẹ, đáp: “Án Sát Tiên Sinh quả không làm tôi thất vọng, ấy vậy mà lúc trước tôi còn nghĩ sẽ che mắt được anh nữa đấy!”
Cửu chắp tay trước bụng, dáng ngồi thư thả thoải mái, y hỏi: “Rốt cuộc cô thuộc phe nào?”
Ái Tri quay sang nhìn thẳng vào Cửu, đáp: “Nếu tôi thuộc phe Tử Vỹ, dễ gì anh dám để em gái anh trong nhà ngục Chân Giới được. Chuyện này sao lại phải hỏi thên. Anh giúp tôi, tôi giúp lại anh, hai bên không nợ nhau gì cả.”
Cửu cười: “Có chứ, cô có thể bỏ lơ em tôi, nhưng tính mạng cô, em cô, và cả nhóm Cửu Tử Quan của cô sẽ ra sao nếu Quỷ Mẫu được phe của Thạch nuôi thành công?”
Thấy Ái Tri còn đang phân vân, Cửu đứng dậy, tiến đến đứng kề bên, phân tích cho cô nghe một kế hoạch, dĩ nhiên nó rất bí mật. Ái Tri vừa nghe, bất giác một tia sáng lóe qua mắt Ái Tri. Chuyện Cửu đã phát hiện ra qua vụ án Quỷ Mẫu này chính là Ái Tri và Chức là chị em. Hai mươi năm trước, Chức dọn đến làng, chẳng bao lâu sau thì người chị chết. Cửu suy đoán tầm thời gian đó, Ái Tri đã được đưa vào Chân Giới chứ chẳng phải đợi đến chuyện tham gia Độ Kiếp. Chuyện Độ Kiếp có khả năng, giữa phe nhóm của Ái Tri đang giăng một phép thử với nhân vật Độ Sẹo. Cửu lại cho rằng nhân vật Độ Sẹo này tuyệt đối không đơn giản, thậm chí có thể gã là một phe độc lập.
Nếu như người chị đã chết của Chức là Ái Tri, thì chuyện giành Quỷ Mẫu vừa rồi hợp lý hơn. Ái Tri cần Quỷ Mẫu gốc tựa như một loại vũ khí răn đe các phe còn lại. Đó là lý do Chức không thể tham gia Chân Giới, vì Chân Giới cấm Quỷ Mẫu, quan trên phát hiện là coi như xong. Khả năng không nhỏ là Ái Tri tham gia Độ Kiếp để xóa vết tích thân phận hai mươi năm trước khi vừa vào Chân Giới. Chuyện đến nước này thì không phải là trùng hợp ngẫu nhiên nữa. Cửu vừa vào Chân Giới thì Tuyết Minh gặp nạn, danh nghĩa thì nghe như đi cứu em, nhưng thực chất Ái Tri mượn tay Cửu tiêu diệt Thạch cùng nơi Thạch nuôi Quỷ Mẫu.
Cửu nói xong thì đưa mắt nhìn sang Ái Tri như tìm kiếm một biểu lộ của cảm xúc nào đó, nhưng tuyệt nhiên không có. Vị Tuần Vũ ngước mặt nhìn lên trần nhà với vẻ uy nghi, bệ vệ, tưởng chừng như mọi chuyện xảy ra từ trước đến giờ đều đi theo một tay sắp xếp của cô, Cửu cũng có chút dè chừng xen lẫn thán phục. Ái Tri nói: “Bây giờ tôi nói tôi thuộc phe Cửu Tử Quan, anh có tin không?”
Cửu lắc đầu.
Ái Tri nói tiếp: “Không tin nhưng anh vẫn cho rằng đó là chỗ bám víu duy nhất, nên trong đầu anh nghĩ cứ đặt giả thuyết như vậy. Án Sát quan trọng là chỗ đó, có hướng đi nhưng vẫn nghĩ ngờ hướng đi, hướng đi sai thì không bị bỡ ngỡ, hướng đi đúng lại tiện cả đôi đường. Nói vậy thì tôi vẫn chưa thoát khỏi “lưới” của anh?”
Cửu gật đầu.
Lúc này, Ái Tri mới buông một tiếng thở dài, cô làm vậy trong sự vô thức hoàn toàn, Cửu nghe xong cũng không dám để trong đầu. Sự im lặng kéo dài rất lâu, hai người ngồi đối diện nhìn nhau mà không hề động đậy, tưởng chừng như nếu không có những tiếng động xung quanh thì căn phòng này đã bị thời gian bỏ quên hoàn toàn, chẳng ai biết trong đầu đối phương đang suy tính những gì. Ái Tri chính là người phá vỡ sự im lặng đó: “Việc này có thể gác sang một bên, anh nói đúng, tôi đã có Quỷ Mẫu gốc, nhưng sẽ không làm chuyện thương thiên hại lý. Ít nhất là lúc này.”
Nói đến đó, cô lấy một tập giấy rồi ném lên bàn của Cửu, Cửu xem xong thì sắc mặt biến đổi trong phút chốc. Cửu nói dằn lại: “Cô nên biết, đến lúc nhá nhem một âm mưu gì đó thì sẽ có Cửu tôi đứng ra ngăn chặn đầu tiên. Còn vụ án này…” Cửu vừa nói vừa giơ tập giấy lên: “Tôi sẽ đi với anh ta đúng không? Chừng nào đi?”
“Ngay bây giờ. Xe đã đợi phía trước.”
.
.
.
.
Dương Văn Hoa hành nghề tiều phu trong làng Phúc Vân, một ngôi làng nhỏ với chưa tới năm mươi hộ dân, âu cũng nhờ vậy mà yên bình, dễ sống vô cùng. Hoa tiều phu có một người con làm quan lớn trong triều đình, nhưng ông vốn không yêu thích cuộc sống vương giả, đành cùng vợ là Trần Ngọc Huyền đưa ra nhã ý với con trai sẽ tìm một vùng đất nhỏ để sống cuộc sống thanh bình từ đây về sau, con ông có khuyên nhủ cách mấy ông cũng một mực từ chối cuộc sống gấm lụa nhưng đầy bon chen nơi triều chính.
Sáng sớm Hoa tiều phu lên rừng đốn củi, hái thuốc, đến trưa bày khạp ra bán, chiều tối về nhâm nhi vài vò rượu với những người hàng xóm xung quanh hoặc giành thời gian quây quần bên gia đình, cuộc sống cứ thế mà chậm rãi trôi. Ông có một người con gái, chồng chị này chết trận, để lại người con trai, cả hai đều sống chung mái nhà với vợ chồng ông Hoa; ông còn phụng dưỡng một mẹ già, bà này tuy tuổi đã cao nhưng vẫn còn minh mẫn vô cùng. Cuộc sống đềm là vậy, thế nhưng ông trời lại thích trêu người, sau một biến cố động trời, những ngày tháng sau đó đối với cả nhà ông Hoa là một chuỗi ác mộng.
Chuyện là, vào một hôm lên rừng đốn củi thì ông Hoa bị lạc, đến đêm vẫn chưa tìm thấy đường về, chuyện này đối với người tiều phu già là một sự sỉ nhục, ông đã dành hơn hai mươi năm đi qua từng tấc đất của khu rừng này, chẳng hiểu sao hôm nay những cột mốc mà ông lưu nhớ trong đầu lại trở nên mờ ảo vô cùng. Đang dùng rựa để mở đường đi, Hoa tiều phu nghe từ trên đầu mình vọng xuống những tiếng kim loại va vào nhau choang choang, ngước mắt nhìn lên thì chỉ thấy lá cây in lên nền trời nhá nhem một màu đen kịt. Ông Hoa thoáng nghĩ trong đầu, chẳng lẽ giờ này cũng có gã tiều phu nào đó đi lạc như mình, cất tiếng lên gọi thì chỉ thấy rừng xanh trả lời bằng tiếng vượn hú, âm u tịch mịch đến rợn người.
Hoa tiều phu nghĩ bụng chắc do mệt quá nên tưởng tượng ra, ông đành cho qua mà đi tiếp. Đang đi bỗng ông Hoa phát hiện ra mình đang đứng trong một vùng đất kỳ lạ, bao quanh ông là những thân cây đen ngòm, trên đó xuất hiện những đường lăn tăn như những con sóng, cho là mình nhìn nhầm, Hoa tiều phu dụi dụi cặp mắt, bỗng đâu từ phía sau gáy ông lạnh ngắt, lại cộm cộm như có ai đang mơn trớn ngón tay trên đó vậy. Ông Hoa hốt hoảng quay ra sau, thì ra chỉ là một nhánh cây. Ông thở dài, sợ thần hồn nát thần tính nên miệng bắt đầu lẩm nhẩm bài hát vọng cổ mà bước đi tiếp. Đột nhiên, một mùi hôi thối từ đâu xộc tới, ông Hoa hít vào một hơi thật sâu rồi nôn ọe ra đầy đất, mùi thối này bốc ra từ những cái rễ cây màu đen. Tò mò, Hoa tiều phu đưa mắt vào xem, lấy cái rựa dỡ lớp lá đang che đậy vật gì đó, khi dở lên thì một phen giật mình, là những hòn đất được vo lại tròn méo đủ cả. Khó hiểu càng khó hiểu, Hoa tiều phu biết chẳng phải điềm lành, bèn nghĩ bụng phải tìm đường ra càng nhanh càng tốt, dù gì rừng khuya cũng ẩn chứa vô số điều huyền bí.
Nghĩ vậy, Hoa tiều phu phủ lớp lá lại như cũ, khi vừa ngẩng mặt quay đi thì ông lại té bật ngửa ra sau, không biết tự lúc nào lù lù trước mặt ông đã treo một cái đầu heo bị cắt ra nham nhở, máu vẫn còn tuôn xuống từng đợt, kèm theo đó là hình dáng không đầu của con heo đang liên tục nhảy từ thân cây này qua thân cây khác, kêu lên những tiến như lúc nó bị chọc tiết. Ông Hoa lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh, ông tức tốc bỏ chạy, chưa được ba bước ông lại bị vấp té sõng soài trên mặt đất, đưa đôi chân ra đạp về phía chướng ngại đó, ông Hoa hốt hoảng phát hiện ra cái xác bị móc hết nội tạng của một con khỉ. Chưa kịp phản ứng gì thì lưỡi búa bóng loáng đã bổ xuống sát đầu ông.
Xác ông Hoa được tìm thấy sáng hôm sau, lục phủ ngũ tạng đã bị móc ra bằng hết, lúc người ta rẽ rừng đi vào thì thấy những con thú đói máu đang cấu xé nhau giành những phần thịt cho mình. L*иg ngực ông Hoa bị xẻ ra từ cổ họng xuống hết bụng, trong đó có gì đều bị moi ra sạch, chỉ chừa lại cái xương be sườn trắng hếu, nhát búa ghim vào đó cố định ông trên một thân cây. Đầu ông Hoa bị chém ra làm đôi, não lòi cả ra ngoài, khuôn mặt vẫn hiện lên vẻ thất thần, vòm miệng mở rộng như đang kêu la thảm thiết. Ngoài ra, xung quanh xác ông Hoa còn có rất nhiều xác động vật khác, thú rừng có, vật nuôi cũng có. Tay quan già trong làng kết luận đây là vụ thú dữ tấn công người đi rừng, lệnh cho mai táng, ông Hoa được chôn một ngày sau đó. Cả gia đình ai cũng thất thần, khóc rất nhiều, đám tang diễn ra hết sức ảm đạm.
.
.
.
Tiếng bước chân trên cỏ ngày một dồn dập, hai người thanh niên độ hai bảy hai tám tuổi đang bước chân về phía ngôi làng với những mái lá nâu đen nấp sau đường chân trời. Hai chàng trai này đều ăn vận hết sức lịch sự với áo sơ mi nút tàu, quần đen và giày tây. Người đi đầu thân người vừa vặn, hơi cao, khuôn mặt điển trai với sống mũi dài, ria mép cong xuống phía vòm miệng, dưới cằm có một chòm râu nhỏ, phía cánh mắt bên trái có một vết sẹo. Người đi sau thân người gọn gàng hơn, hốc mắt sâu vào trong với cặp chân mày dày cộm che phủ phía trên, y có mũi cao, vành môi cong lên như đang nở một nụ cười nhoẻn miệng. Người đi đầu chính là Dương Minh - hay còn gọi là Độ Sẹo, còn người đi sau không ai khác chính là Dương Thiên Cửu.
Cửu đuổi theo Độ Sẹo từ này đến giờ cũng đã hơn nửa canh giờ, sau vụ án ở Nhà Nhện Hình Nộm, Cửu nhận ngay một vụ mới từ Ái Tri: lệnh phụ của Độ Sẹo đã chết. Độ Sẹo nghe xong không nói không rằng, Cửu chạy theo từ nãy đến giờ cũng chưa dám lên tiếng, cơ bản vì không biết nên mở lời như thế nào, Cửu hiểu cảm giác mất đi một người thân, đôi khi sự cảm thông cao nhất lại đến từ sự im lặng. Trước đó hai người đã có một cuộc nói chuyện ngắn gọn, gia đình Độ Sẹo nếu tính luôn gã thì có tổng cộng sáu người, việc Độ Sẹo trở thành Bố Chính Sứ của Chân Giới ít nhiều cũng đem đến cho gã một số tiền của, gã mua một mảnh đất với diện tích khá rộng rãi, xây lên ngôi nhà cho cha mẹ an hưởng tuổi già. Ngôi nhà này nằm trong một ngôi làng yên bình, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, hằng tuần đều có người của Chân Giới đến cung cấp nhu yếu phẩm hoặc những món đồ cần thiết, người dân trong làng gần năm mươi hộ cũng được hưởng lộc vạ lây.
Ngôi làng được một con sông dồi dào tôm cá cắt ngang thành hai mảnh, khung cảnh hết sức nên thơ với ruộng đồng vàng óng một dãy phía xa, con sông lấp lánh, ánh lên màu lân tinh của mặt trời vàng cam buổi chiều, nếu tâm trạng không rối bời có lẽ cả Cửu và Độ Sẹo đều có thể đứng lại phóng tầm về phía đó mà trầm trồ. Đang bước đi bỗng Độ Sẹo đứng khựng lại, gã nói với Cửu mà không quay người về sau, giọng hết sức trầm mặc: “Dương huynh, vụ án của lệnh muội đã giải quyết xong xui, huynh chẳng có lý do gì để đi theo tại hạ cả.”
Cửu bảo: “Tuần Vũ nghe được tin này đã cử Cửu tôi đi theo huynh thôi. À mà Độ huynh, tôi có chuyện này muốn nói trước với huynh…”
Độ Sẹo nghe đến đó thì quay phắt thân người lại, Cửu có thể thấy một Độ Sẹo hoàn toàn khác đang đứng trước mặt y, ánh mắt thẫn thờ, điềm tĩnh thường ngày đã đẫm một chút căm hờn, điệu bộ thể hiện sự quyết tâm rõ rệt, tưởng chừng như có lục tung ngôi làng xinh đẹp trước mắt lên để tìm ra hung thủ thì Độ Sẹo cũng sẽ làm vậy. Nghĩ đến đó, Cửu mới thở dài rồi bảo: “À không, tôi nhớ nhầm, chuyện liên quan đến vụ án trước thôi, tôi chắc đã nói với huynh rồi. Tình cảnh hơi rối nên quên.”
Độ Sẹo vẫn giữ thái độ kiên quyết: “Nếu vậy thì huynh nên quay về, tại hạ có thể tự lo liệu được, không cần huynh phải bận tâm.”
Cửu đáp, thể hiện sự quyết tâm còn cao hơn: “Không được, giống như Độ huynh có nói với Cửu tôi, vụ án liên quan đến người nhà không nên xử lý một mình, sẽ bị chi phối bởi tư thù cá nhân. Với lại, tôi có lý do, có muốn trở về cũng không thể trở về.”
“Lý do gì?”
“Không nói được.”
Độ Sẹo nghe đến đó thì cũng đã có suy nghĩ của riêng mình ở trong đầu, vụ án Nhà Nhện Hình Nộm, Cửu biến mất để tự giải quyết, nghĩa là trong suốt quá trình hai người hợp tác, Cửu giấu gã những chi tiết quan trọng. Cửu là Án Sát, những khẩu quyết y áp dụng để giải án cơ bản là đã thuần thục, khi đưa ra một kết luận, y kể cho Độ Sẹo nghe bảy tám phần, vậy thì đã gọi là có nhã ý hợp tác, nhưng như vậy lại vô tình tạo ra tâm lý nghi ngờ lẫn nhau. Độ Sẹo biết Cửu cũng có những ngờ vực đối với gã, nay lại nằng nặc đòi theo, gã nghĩ có đuổi cách
nào Cửu cũng sẽ không về nên đành gật đầu cho Cửu đi theo.
Chẳng mấy chốc thì cả hai đã tới cổng làng, ụ rơm xa xa có đám lửa nhen nhóm cháy, như ai đó đang đốt đồng, nhưng lạ cái nhìn quanh cũng chẳng thấy một bóng người, ngôi làng như bị bỏ hoang, khói từ dưới đất bốc lên mùi mịt, cảnh vật điêu tàn ảm đạm vô cùng. Cửu cũng đã đoán được phần nào nguyên nhân, định quay qua nói với Độ Sẹo nhưng đã thấy gã đốt ba cây nhang, cấm lần lượt hai cây lên hai cột trụ của cổng làng, cây còn lại chấp trước trán, khấn vái gì đó rồi ném về phía ngôi làng, từ dưới đất nhô lên một cái trụ đá với những vòng lõm vào trong. Độ Sẹo tiến đến đặt kim lệnh của mình vào rồi giơ tay về phía Cửu, ý muốn nói: “Xin mời!” Cửu đanh mắt lại, suy nghĩ gì đó rồi cũng đúng ý Độ Sẹo mà làm.
Vừa xong thì một làn khói màu đen quét sang vùng đất này, từ bên trong làng, Cửu lại nghe tiếng người ta nói chuyện, bàn tán hết sức xôn xao về vấn đề gì đó. Vừa thấy hai người là Cửu và Độ Sẹo tiến vào thì tiếng nói chuyện này im bặt, thay vào đó là những cái chỉ trỏ, những lời thì thầm rỉ vào tay nhau, khuôn mặt xuất hiện vẻ thất thần nhưng lại kính nể một phép. Cửu đi sau Độ Sẹo khoảng nửa bước, lên giọng: “Chẳng lẽ ngôi làng của lệnh phụ…”
“Không, nó không nằm trong Chân Giới. Tôi là người đã nhờ Tuần Vũ đưa nó vào, tạm thời giăng lên một tấm màn bảo vệ, tình tiết vụ án đã được tường thuật, huynh nghe xong cũng không nghĩ rằng hung thủ sẽ dừng lại ở con số một chứ?”
Cửu thở ra một hơi nhẹ, Độ Sẹo nghĩ Cửu đang cố kìm lại một nụ cười vì trong lòng Cửu biết Độ Sẹo làm gì cũng có suy tính. Nhưng hơi thở này lại mang một nghĩa hoàn toàn khác mà Cửu không muốn Độ Sẹo tìm hiểu ra, nếu không vụ án sẽ không được giải quyết một cách trơn tru. Cửu hỏi giờ đi đâu, Độ Sẹo bảo lên phủ tên quan già hỏi tội. Ở đây cơ bản chỉ có những vụ trộm cắp vặt bình thường nên binh lính cũng chỉ vỏn vẹn hai tên khố xanh, vừa thấy Độ Sẹo và Cửu xông xông đi vào, mặc dù có ngăn cản nhưng vô ích, tên quan già vừa thấy người xâm nhập liền tức tốc chạy ra chửi mắng, cơ bản vì không biết Cửu và Độ Sẹo là loại người như thế nào. Độ Sẹo thấy vậy, trong ánh mắt gã đã toát lên một chút sát khí, Cửu nghĩ trong bụng tình hình không ổn liền khoác tay, nói: “Quan ngài nguôi giận, vụ án nghiêm trọng, thiết nghĩ hai bên nên bình tĩnh lại. Cửu tôi chỉ có một câu hỏi, nguyên do gì mà lại cho chôn người tức tốc như vậy, chẳng lẽ ông cũng là đồng phạm?”
Lão quan đáp: “Láo toét, chúng mày là ai mà vào đây dạy ta xử án? Ta đến hiện trường điều tra, thấy bụng bị cào ra, thú dữ vây quanh ăn xác, không bị tấn công thì chẳng lẽ ngưu đầu mã diện của âm tào lên trừng phạt? Nói vậy chẳng phải lúc sống làm chuyện ác hay sao?”
Cửu thấy Độ Sẹo không còn giữ được bình tĩnh khi nghe những lời chế giễu kia liền móc kim lệnh ra, lão quan thấy vậy liền thay đổi thái độ, quỳ rạp xuống mà thưa: “Án Sát Tiên Sinh, tôi có mắt mà như mù, không biết hôm nay ngài ghé ngang tệ xá.”
Chuyện đưa Án Sát lệnh phải hết sức kỹ càng, Cửu thấy tình hình không ổn nên mới bất đắc dĩ phải làm. Thấy lão quan già tội nghiệp chắc cả đời chưa xử một vụ án gϊếŧ người nào nên mới làm bậy, Cửu chỉ buông tiếng trách mắng nhẹ: “Có một nhát búa ghim vào be sườn, cố định xác người trên thân cây, con vật nào mà lại làm được chuyện đó Cửu tôi xin đi bằng tay từ đây đến hết đời. Quan ngài làm việc tắc trách, chuyện này về sẽ trình báo sau. Người bây giờ chôn ở đâu?”
Độ Sẹo nghe đến đó thì biết Cửu định quật xác cha mình lên để điều tra, không tránh nổi tâm trạng bị rối loạn, gã bước đi loạng choạng, suýt té ngã về sau, Cửu phải chạy đến đỡ: “Độ huynh, vào được đến đây rồi, huynh cứ để Cửu tôi lo phần khám nghiệm. Còn huynh về nhà với gia đình trước, xong việc Cửu tôi sẽ tìm đến.”
Độ Sẹo đến lúc này chỉ biết gật đầu bảo mọi chuyện ở đây giao hết cho Cửu, xong việc cứ đi đến cuối làng, gã sẽ cho người đứng đợi phía trước nhà. Cửu hiểu nguyên do của sự suy sụp này nên nói sẽ dùng hết khả năng của mình để tìm ra chân tướng sự việc, xong y quay sang nói với lão quan già cử hết người đi theo y, chuẩn bị đồ cúng, nhang đèn đủ cả, tiến hành quật xác trong đêm hôm nay. Lão quan già cung kính làm theo, lúc này thấy Độ Sẹo bước đi thất thần về phía cửa, tay vò vò lên trán như đang suy nghĩ gì đó khó khăn vô cùng.
Mười giờ đêm, khu nghĩa địa bị mây đen che hết ánh trăng, mồ mả ở đây đa số được xây lên bằng đất, ngôi mộ của ông Dương Văn Hoa cũng không ngoại lệ. Cửu nhìn bài vị, nhang ở đây đã bị ướt gần hết, giấy tiền vàng bạc bị đất bám vào làm bốc lên một mùi ẩm mốc thê lương. Cửu đốt nhang, vái lạy xin lỗi rồi lệnh cho người bắt đầu quật xác Hoa tiều phu lên. Đúng như Cửu suy đoán, đất ở nghĩa địa này bị nước ở dòng sông xâm phạm trở nên nhão nhoẹt, vừa cắm xẻng xuống đã nghe tiếng phẹt phẹt của nước kèm mùi tử thi bốc lên hôi thối kinh khủng. Mấy tên lính chung tay làm, kéo áo lên che mũi nhưng không có tác dụng, vài tên phải bỏ ra ói rồi mới trở vào làm tiếp được. Cái hòm vừa kéo lên đã thấy nước ở rỉ vào, trong huyệt lại có vài con vật hình thù kỳ dị bơi qua bơi lại.
Cửu lấy một cây xẻng rồi cạy nắp quan, từ khí phả ra kèm theo một trận âm phong từ đâu kéo tới khiến đám người xung quanh hét lên đầy kinh hãi, chỉ có Cửu vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Vải liệm được giở ra, bên dưới áo quan đã bị đứt nút gần hết, chắc lúc liệm người nhà đã phải tốn khá nhiều công sức để gập cái l*иg ngực mở rộng toang toác này lại, khi vừa mở ra thì thấy xác Hoa tiều phu đã sưng lên, máu bắt đầu chảy ra từ cửa miệng, mũi và hai bên lỗ tai, những đường gân máu màu đỏ và đen tụ ở phần thân phía dưới. Bên trong phần bụng hoàn toàn trống rỗng, dòi bọ đang thi nhau ăn lấy ăn để những mẫu thịt bám trên be sườn, có con đã to bằng phân nửa ngón tay út.
Lúc này mây đen bỗng kéo đi, ánh trăng mờ ảo soi xuống phía dưới. Cửu lật xác của ông Hoa qua lại để quan sát, thấy ngoài những chi tiết đã được thông báo thì còn có hàng chục nhát chém, vết thương hở miệng, những thớ thịt sắp thành hai lớp, là vết chém từ búa. Cửu xem đến chi tiết này thì liếc mắt lên nhìn tay quan già, lão ta thấy vậy liền phân bua rằng đây chắc là vết móng vuốt của loài cầm thú nào đó, nhất mực vẫn chưa chịu nhận phần lỗi của mình. Cửu thở dài, gạt mấy câu nói của lão qua một bên để tập trung suy nghĩ. Cửu xem xét kỹ hơn, cho người rọi đuốc đi phía sau trong lúc mình điều tra. Thoạt đầu nhìn vào, những vết chém này hết sức cẩu thả, tên hung thủ bạ đâu chém đó, chém đến khi nào hả dạ thì thôi. Nhưng từ lúc bước vào làng, Cửu đã ngẫm trong đầu vụ này sẽ không hề đơn giản, nghĩ đến đó Cửu mới bắt đầu xâm soi thận trọng.
Quả nhiên, những vết chém này có dấu hiệu sắp đặt, những vết thương chồng chéo lên nhau trông hết sức vô trật tự nhưng những điểm ví dụ như gân gót chân phải, gân cườm tay trái đều bị cắt phăng đi rất ngọt, tên hung thủ như muốn triệt tiêu đi khả năng di chuyển của ông Hoa để dễ bề hành động. Cửu bắt đầu xem đến nhát chém trên đầu, điểm tiếp giáp giữa nhát búa và hộp sọ là ngay chính giữa, nhưng khi bổ xuống đến trán thì có dấu hiệu thuyên giảm của lực tay làm cho vết cắt có phần nghiêng sang phải, một đường rạch dài kéo xuống đến cằm gây ra trong lúc hung thủ cố sức rút búa về. Cửu thở hắt ra một hơi, chân mày nhíu lại, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, trong đầu Cửu giờ xuất hiện hai giả thuyết: là kẻ chuyên nghiệp ngụy trang thành tay mơ hay tay mơ vô tình trở thành kẻ chuyên nghiệp? Nghĩ mãi thấy chẳng còn chứng cứ để bỗ trợ nên Cửu lệnh cho quân lính cúng kiếng rồi chôn ông Hoa trở lại như cũ.
Công việc xong xuôi cũng đã hơn mười hai giờ đêm, đoạn đường đến cuối làng nơi nhà của Độ Sẹo chỉ vang lên tiếng chó sủa ma và tiếng bước chân của Cửu, Cửu mãi lo suy nghĩ nên đi huốt lúc nào không hay. Từ phía sau bỗng vang lên tiếng gọi: “Cửu đại ca, Cửu đại ca đợi với!”
Cửu giật mình, quay đầu lại thì thấy một thằng bé độ khoảng mười hai mười ba tuổi đang hớt hãi chạy theo mình, nó dừng lại thở hồng hộc, cố nói nhưng không thành lời. Cửu nhìn khuôn mặt khôi ngô, lém lỉnh, lại tỏa ra một chút thần thái gì đó mới lên tiếng: “Con là cháu chú Minh?”
Thằng bé đáp, chen giữa tiếng nói là tiếng thở: “Dạ… Chú Minh dặn con… Thấy người nào mặc áo trắng… Đi trên đường cỡ giờ này thì gọi vào… Là người đang giúp nhà mình điều tra vụ ông ngoại…”
Cửu theo chân thằng bé về, Cửu hỏi nó tên gì, nó nói Dương Ba, năm nay mười hai tuổi, lúc liệm ông ngoại nó khóc hết nước mắt, phần vì thương, phần vì quá kinh hãi với tình cảnh của ông mình. Vừa về đến nhà đã thấy một khuôn viên hết sức rộng rãi hiện ra trước mắt, hai cái đèn l*иg treo phía trên, trước cửa có hai câu đối nhưng vì lướt nhanh qua nên Cửu không kịp đọc. Bên trong là một khoảng sân rộng, ánh sáng từ những ô cửa sổ rót ra bên ngoài một màu vàng ảm đạm, kèm theo đó là tiếng khóc thút thít của một người phụ nữ.
Cửu theo chân Dương Ba tiến vào gian nhà chính, thấy Độ Sẹo đang ngồi cạnh một bà lão tóc muối tiêu trên cái giường gỗ nâu, khuôn mặt bà nhìn ra khoảng sân trước nhà, khóe mắt ươn ướt. Dương Ba kêu lên một tiếng “Bà cóc!” rồi chạy lại sà vào lòng bà, bà ta như sực tỉnh lại, ôm chặt đứa cháu mình rồi vuốt ve lưng nó. Ở giữa gian nhà có đặt một cái bàn thờ khá to, trên đó là di ảnh của ông bà tổ tiên, đặt ở hàng thấp nhất là di ảnh của ông Dương Văn Hoa nhang đèn nghi ngút, bên dưới cúng hương ấm (cúng người chết bằng hương vị của thức ăn). Bên trái gian nhà có một người phụ nữ xinh đẹp, đang ngồi đưa võng, thấy Cửu bước vào liền quay mặt gạt đi nước mắt, đứng lên bẩm: “Án Sát Tiên Sinh ghé chơi, hôm nay tệ xá có tang, chưa chuẩn bị cơm nước, mong tiên sinh bỏ qua…”
Cửu chưa kịp nói không sao đâu thì đã nghe giọng một người phụ nữ khác vang lên từ cánh cửa bên trái khuất sau bàn thờ: “Ấy ấy, như vậy thì không phải phép chút nào. Yến Thư, mẹ đã nói bao nhiêu lần với con rồi, tình cảnh như thế nào thì nhà mình vẫn phải giữ tôn ti trật tự. Ra sau bắt ấm lên, pha nước nóng cho tiên sinh tắm. Nhanh!”
Từ phía sau nhà bước lên một người phụ nữ độ ngũ tuần, khuôn mặt hốc hác, mệt mỏi nhưng vẫn tỏ vẻ vui mừng khi thấy Cửu. Cửu nhìn sang Độ Sẹo thấy gã gật đầu rồi nhìn về phía người phụ nữ, ý bảo có gì cũng phải nghe theo bà ta, bà ta chính là vợ của Dương Văn Hoa, mẹ của Độ Sẹo, tên Trần Ngọc Huyền. Bà Huyền đang bưng trên tay một mâm cơm với hai món chay, lúc bà đặt mâm xuống bàn cũng tiện tay bới ra hai chén cơm, bà bảo với Cửu và Độ Sẹo phải ăn uống để lấy lại sức rồi muốn làm gì thì làm, giọng nói hết sức chủ cả, giống ra lệnh hơn là nói năng bình thường. Độ Sẹo thấy Cửu đang đứng chưng hửng, khó xử hết mức bèn bước lên bàn ngồi, gã cầm đôi đũa rồi chỉ về hướng đối diện, Cửu thấy vậy cũng ngồi xuống theo.
Cửu và chưa được hai đũa cơm đã thấy bà Huyền đem lên một chai rượu kèm ba cái ly, bà rót cho mỗi người một ít rượu, ực một hơi hết sạch. Cửu nghĩ bà ta đang bị chấn động tâm lý khá nghiêm trọng vì nhìn phản ứng Độ Sẹo là biết gã mới thấy mẹ mình uống rượu lần đầu. Bà Huyền uống xong thì nói: “Tiên sinh xem đi, nhà có hai người đàn ông, con trai tôi thì làm quan trên tỉnh, ông nhà tôi khác nào trụ cột trong già đình. Giờ ổng chết rồi… thì tôi… thì tôi....”
Quả nhiên đúng như Cửu đoán, bà Huyền chưa gì đã không kiềm được cảm xúc, khóe mắt bà lại xuất hiện những giọt nước mắt mặc dù vốn dĩ nó đã đỏ hoe. Độ Sẹo thở dài rồi bảo: “Mẹ. Mẹ yên tâm, con sẽ không để cha chết oan đâu. Với lại…”
Còn chưa dứt câu thì đã nghe từ phía sau nhà vang lên một tiếng hét thấu cả trời xanh. Giọng hét lanh lảnh, kéo dài chưa được hai giây thì tắt ngắm. Cửu nhìn Độ Sẹo, cả hai trợn mắt, biết có chuyện chẳng lành xảy ra liền tức tốc chạy về nhà sau. Từ trong bếp, cái ấm nước mới đun, than còn chưa ửng hết sắc hồng, phía trên trần nhà là phân nửa thân người của Yến Thư, em gái Độ Sẹo, cửa miệng cô mở toang đầy kinh hãi, ruột cô lòi ra ngoài, treo lủng lẳng, máu chảy ra từng giọt. Phân nửa cơ thể còn lại của Yến Thư nằm vất vưởng dưới đất, hai con chó đang bâu vào cắn xé.