Cửu nghe Ái Tri nói đến đó, bụng dạ nóng như lửa đốt, chỉ muốn tìm cứu em gái mình ngay lập tức! Không đợi “quan trên” nói tiếp, Cửu đã giục: “Chân Giới đó nằm ở đâu? Cô cho tôi biết, tôi muốn đến đó ngay!"
Ái Tri thả khói, ngả ra ghế, nói: “Địa điểm thì dĩ nhiên phải cho anh biết, nhưng đến đó thì anh không thể đi riêng được, ta sẽ cử Bố Chính Sứ đi chung với anh.”
Cửu xưa nay quen hành động một mình, đơn thương độc mã phá án, nay phải bất đắc dĩ có cộng sự, lại gặp ngay người đã nhiều lần tạt nước lạnh vào tự trọng của bản thân, khỏi nói cũng biết trong lòng tất nhiên khó chịu, liền nói: “Sao lại phải bày chuyện làm chi cho đa đoan, Cửu tôi phá án một mình, kinh qua biết bao vui trọng án, có thứ gì ghê gớm mà tôi chưa biết. Bố Chính Sứ bận trăm công nghìn việc, đâu dám làm hao tốn thời gian, chi bằng cứ để Cửu tôi giải quyết, đoan chắc trong ba ngày sẽ xong!”
Thực tình Cửu nói vậy cho xong chuyện mà thôi, đôi khi lòng tự trọng dâng cao mà biến thành tự ái khiến con người dễ gây ra lỗi lầm. Tuy nhiên điều làm Cửu bất ngờ nhất đó là Ái Tri dường như nhìn thấu được những gì y ta đang dự tính, cô cười lớn: “Đúng là người trẻ lúc nào cũng nhiệt huyết như vậy. Anh phá án thần sầu, tam giới đều biết, nhưng có những thứ không phải đều giống nhau ở tất cả mọi nơi. Chân Giới là một nơi có nhiều bất ngờ.”
Cửu vẫn khăng khăng hỏi địa điểm và đòi đi đến đó một mình, Ái Tri không cho, bảo hãy đi chung với Bố Chính. Cửu có nói như thế nào thì Ái Tri đều có thể bật lại, lấy đủ lý lẽ khiến Cửu khó nghĩ vô cùng, chỉ muốn bỏ phắt ra ngoài nếu không vì muốn cứu em gái của mình. Chuyện đã đến nước này, Cửu đành nhượng bộ: “Được thôi. Tôi sẽ phá vụ án này cùng với Bố Chính Sứ Dương Minh, nhưng trước khi làm vậy, thực tình tôi cũng muốn biết một chút về anh ta. Sao trong sổ cô lại miêu tả anh ta như vậy?”
Dương Minh tự đứng ra giới thiệu, gã ta là người cai quản sổ sách, hộ tịch. Âm hồn muốn vào Chân Giới đều chịu sự kiểm soát của Bố Chính, lục tỉnh phân về có Dương Minh, đường đi nước bước, nhân dạng, đặc tính vùng miền có thể nói được Dương Minh nắm trong lòng bàn tay. Trong quyển sổ của mình, Ái Tri đã có nói, lúc Dương Minh trong hình dạng Độ Sẹo đến tòa soạn, giới thiệu về trò chơi “cá sấu lên bờ, người ta xuống nước” thì đã cải trang, chỉ có những vết sẹo là thật. Dương Minh cũng nói thêm: “Dương huynh cứ quên hoài, gọi tôi là Độ Sẹo để tránh nhầm lẫn. Tôi dùng tên đó để tuyển người riết rồi cũng thành quen mà mến luôn.”
Cửu mặc dù rất khó chịu khi đi phá án chung với người khác, nhưng trong lòng y vừa nôn nóng cứ như lửa đốt, lại nhìn Độ Sẹo thì nhớ đến những chuyện bẽ mặt, từ trước tới giờ chưa từng thấy thê thảm như bây giờ. Tuy đi chung với Độ Sẹo lợi nhiều hơn hại, nhưng Cửu tự dặn lòng phải đề phòng còn người này, biết đâu sự việc không như bày ra trước mắt. Ái Tri đứng lên nói: “Vậy là mọi chuyện đã được sắp đặt, cứ y như thế mà tiến hành. Ta có việc, hai người cứ ra phía trước, ngựa xe đều đã được chuẩn bị.”
Cả hai người nhìn nhau, ánh mắt Cửu vẫn đanh lại, mặc dù trong lòng suy nghĩ rất nhiều nhưng cũng không để lộ ra bên ngoài, về mặt Độ Sẹo, thái độ của gã hoàn toàn bình thản, chắp tay ra sau, thong dong mà bước đi. Khi ra bên ngoài mới biết, thì ra xe ngựa chính là một chiếc xe tang, phía sau có hai cái quan tài bằng đá khá to, xe có tám ngựa kéo, con nào cũng màu đen tuyền, guốc màu đồng, mắt tím. Ông lão đánh xe vận áo tang trắng, người gầy nhom, đội chiếc nón lá rách bươm, chong một cây đèn bão mờ mờ phía trước. Cửu nhìn hai cái quan tài bằng đá lạnh lẽo cũng có chút do dự, Độ Sẹo bảo cứ vào đó nằm, lát sau sẽ đến nơi.
Cửu bước lên xe tang, bên trong quan tài đá khá rộng rãi, có một cái chiếu thêu rất đẹp, gối gấm và một cái mền, Cửu nhìn thì thấy chẳng khác gì đồ táng chung với quan lại quý tộc xưa cả. Vừa nằm xuống, Cửu liền thấy buồn ngủ, cố gượng mi mắt cho tỉnh táo nhưng vô ít. Lát sau, Cửu nghe tiếng ai đó gõ lên quan tài rầm rầm, là ông lão, ông ta đưa Cửu với Độ Sẹo xuống rồi đánh xe đi khuất sau màn sương. Trời lúc này tối mờ mờ, gà gáy đã lâu, có lẽ tầm giờ Dần, họ đang đứng trước một làng không nhỏ lắm, có nhiều nhà khang trang, đường thông thoáng rộng rãi.
Độ Sẹo quay sang nói với Cửu: “Đây là làng thuộc huyện. Chưa phải Chân Giới mà chúng ta cần đến.”
“Vậy là…”
“Đúng, chúng ta còn phải dâng kim bài mới được vào Chân Giới, nó nằm ở ngay giữa làng thôi.”
Cả hai tiến vào trong, dọc đường đi người dân bắt đầu thức giấc, chuẩn bị cho một ngày làm việc mới. Cửu hỏi: “Quỷ Mẫu, thật ra là thứ gì?”
Độ Sẹo giải thích: “Quỷ Mẫu là lựa người mẹ đang mang thai, mổ sống đứa con ra, lấy đứa con yểm lại để sai khiến linh hồn người mẹ. Cách này nói trắng thì ác còn hơn cầm thú, đến ngay cả Chân Giới còn cấm.”
Im lặng một hồi lâu, Cửu bắt đầu nôn nóng, cơ bản là vì người biết rõ nhất về những người còn sót lại trong gia đình Cửu đang đi cạnh y chứ đâu. Bước đi chưa được mười bước đã nghe Cửu hỏi tiếp: “Em gái và anh họ tôi, huynh có thể cho tôi biết chút ít về họ được không. Thực tình, đã lạc nhau bao lâu rồi, trong lòng không khỏi lo lắng.”
Độ Sẹo nhìn Cửu một hồi, quả thật gã không phải muốn giấu diếm gì y, đơn giản là vì tính cách gã là người ít nói, phàm những chuyện không liên quan đến mình thì sẽ không hé môi. Thế nhưng, khi nhìn vào tình cảnh của Cửu, gã lại thấy đáng thương phần nào, chuyện này cũng liên quan đến vụ án, gã bèn thở dài rồi kể. Năm đó, khi chạy loạn, Cửu thì lạc, hai người kia được một vị quan lớn của Chân Giới thuộc Cửu Tử Quan đem về nuôi, người anh họ Độ Kiếp vào một chức quan võ ở Bắc Hà, có biến loạn bị chết, linh hồn không biết lưu lạc ở đâu. Người em gái thì đang làm thϊếp của thổ địa làng này, ông ta vốn dĩ cũng là một người thường, do đút lót mà vào được Chân Giới để có thể sống lâu. Tháng trước em gái Cửu và hai cô vợ còn lại đồng loạt có thai, tuy nhiên vài ngày sau, không hiểu vì lý do gì mà đứa con của em gái Cửu đang mang lại bị sảy. Một đêm tỉnh dậy, cả nhà tổng cộng tám người đều bị chết, da bị lột, người bị treo lên, lúc quan binh ập đến có người còn chưa chết hẳn, rên ư ử, máu chảy lênh láng. Ở sảnh có tám bộ da được may vội thành tám cái võng, trên đó có tám cái đầu búp bê, gắn vào tám cái thân nhện hình nộm, da mặt búp bê được đắp da người. Giữa sảnh là cô em đang ôm một cái xác khô con nít, hát bài hát ru, tay kia cầm cây dao đầy máu và mấy cuộn chỉ.
Sáng hôm sau, giữa trời trưa oi bức, quan binh nghe tiếng hét dưới lao liền chạy xuống xem xét thì thấy em gái Cửu đang kêu gào hết sức thảm thiết, hai bàn tay cào vào tường, máu tuông đầy, bảo rằng phải thả cô ta ngay tức khắc. Quan binh liền chạy đi kêu quan huyện người Pháp, rồi cùng nhau áp giải cô ta lên hầu. Vừa thấy tay quan này, cô ta liền gập đầu vái lạy, hỏi tại sao lại giam giữ người như vậy, tay quan nghe xong liền đập bàn, thuật lại sự tình trong sự ngỡ ngàng của cô gái. Vị phó quan là người Nam, nghe xong câu chuyện thấy có phần không đúng liền bẩm: “Thưa quan lớn, cô gái này chân yếu tay mềm, lại vừa bị sảy thai nên thể trạng hết sức thảm thiết, làm sao có thể gϊếŧ liền một mạch tám mạng người?” Quan huyện người Pháp bỏ ngoài tai hết những lời biện hộ, khăng khăng bắt tội em gái Cửu, sai người tống giam và canh giữ cẩn mật, ngày mốt sẽ đem ra xử bắn thị chúng.
Cửu nghe xong thì bàng hoàng, không ngờ số phận của em gái mình lại éo le như vậy, từ nhỏ đã bị lạc gia đình, sau này còn phải làm thê làm thϊếp người ta, thế mà vẫn chưa được an phận, phải chịu nhiều tủi nhục. Nghĩ đến đây, quyết tâm trong Cửu dâng cao, nhất định xử lý minh bạch vụ án này, minh oan cho em gái mình. Cửu sực nhớ lại một chuyện, bèn quay sang hỏi Độ Sẹo: “Chân Giới của ngôi nhà này, từ đâu mà có?”
Độ Sẹo chắp hai tay ra sau, điệu bộ như hồi tưởng lại, kể ra một câu chuyện bi đát vô cùng. Gần hai trăm năm trước, trước cả khởi nghĩa Tây Sơn, vùng này nằm dưới sự quản lý chồng chéo của các chính quyền Đàng Trong, Chân Lạp, đôi khi có cả quân Xiêm qua cướp phá. Năm đó có vụ nổi loạn, cầm đầu bởi một tên xuất thân từ tướng cướp. Chính quyền Chúa Nguyễn cử quân đánh dẹp, loạn tan chẳng bao lâu sau, già trẻ lớn bé trong nhà tên ấy, hơn bốn chục mạng bị đem ra xử tử. Trước ngày bị bắt chừng ba, bốn tháng, hắn có cưới một người thϊếp xinh đẹp, vốn là người Miến Điện lưu lạc về đây. Cô gái trẻ khi bị bắt thì đã có mang được hơn năm tuần. Lúc bị giam trong đại lao, suốt ngày những người lính gác đều nghe âm thanh kêu khóc não nề của cô gái vọng lại từ phòng giam, nội dung chỉ là cho cô ta thêm thời gian sống, đợi khi sinh nở xong sẽ thụ án.
Quan cai ngục nhiều lần trình bẩm lên Chưởng Quan xem xét hoãn ngày hành quyết cho cô gái, tuy nhiên lão Chưởng Quan chẳng hề mảy may động lòng, thậm chí còn dời ngày hành quyết lên sớm ba ngày. Lúc ra pháp trường, cô gái chẳng còn khóc lóc như thường ngày nữa, tóc tai cũng được cô vén lên gọn gàng, cô cắn rách da ngón tay, lấy máu thoa lên môi như son, dùng bùn trét quanh mắt đen như quạ, có những người dân đứng xem hai bên đường quả quyết bảo rằng cô gái sắp thi triển loại vu thuật cổ xưa tàn độc nào đó của dân Miến, hoặc để lại lời nguyền trả thù lão Chưởng Quan. Giờ ngọ ba khắc, pháp trường ven sông đã được chuẩn bị sẵn, sau lệnh của Chưởng Quan, nhất loạt hơn bốn chục cái đầu rơi ra, lăn vòng trên mặt đất, theo sau là những âm thanh lạnh lùng từ mấy chục cái xác đổ sập xuống, nghe "bịch bịch" hết sức ghê tai. Riêng cái xác không đầu của cô gái trẻ thì vẫn trong tư thế quỳ, đầu đã lìa khỏi cổ nhưng hai tay cô ta vẫn xoa lên bụng như đang nâng niu hình hài sắp thành vậy. Nhiều người xem tận mắt thề sống chết rằng đã thấy môi cô ta mấp máy, tựa hồ như đang hát một điệu hát ru của cố hương, hình ảnh hết sức ma quái.
Xác tử tù được chôn qua quýt ngay cạnh bờ sông, chẳng bài vị hương án, chẳng nhang đèn vàng mã, cảnh tượng về đêm càng lạnh lẽo thê lương đến rợn người. Từ ngày hôm đó, đêm đến chẳng ai dám đi qua cái mé sông ấy nữa, vì tuy chưa ai bị hù dọa nhát ma gì, nhưng cái cảnh rất nhiều những nắm đất lạnh lẽo bị chó hoang đào lên, thịt xương dưới mộ bị gặm nham nhở, ai còn bụng dạ nào khác mà không nghĩ đến những thứ cô hồn dã quỷ! Tuy nhiên độ hơn một tháng sau, tự dưng lão Chưởng Quan cho người ra quật mả khu đó lên hết, xác ai còn nguyên vẹn đều bị lột da, đem treo làm hình nhân, đứng dọc theo bãi sông, làm cho cứ đến độ buổi chiều tà, ghe thuyền nào đi ngang cũng ráng chạy thật nhanh.
Lý giải cho hành động vô nhân tính đó, nhiều người bảo rằng có nguồn tin từ người nhà lão Chưởng Quan, kể là mấy hôm nay có hồn ma của cô gái trẻ nọ, tay bế theo một cục máu, đứng trước giường đòi mạng. Khỏi phải nói lão Chưởng Quan điên tiết cả lên, thân làm tướng chinh chiến sa trường mấy mươi năm, lão thấy đầu người rơi còn nhiều hơn thấy mặt con cháu, những chuyện ma hù quỷ dọa kiểu này thật khiến lão mất tự trọng, để người ta biết thì còn ra thể thống gì nữa, thế là lão tiến hành quật mả lột da, để xem ai lỳ hơn ai.
Những cái hình nhân da người ở bãi sông, tuy là vô cùng kinh dị, nhưng vẫn có rất nhiều người hiếu kỳ đến xem. Khi về, họ đem chuyện đó ra kể, như là một chiến tích của sự gan dạ. Trong mấy chục tấm da đó, có một tấm da trông còn rất mới, vùng bụng có một vết rạch, thực ra là giống như bị xé ra thì đúng hơn. Bên trong tấm da ấy có rất nhiều nhện, loại nhện nhà có bụng tròn, to như hạt đậu, nhưng những con sống trong bộ da thì lớn hơn, cỡ quả trứng chim. Thế là dân làng lại có thứ để đồn lên ầm ĩ, về một vong hồn cô gái trẻ quay về báo oán, tình tiết được thêm mắm dặm muối đến độ người ta quên đi hẳn câu chuyện gốc.
Ấy vậy mà đúng là có báo oán thật, một vụ trọng án vô cùng khủng khϊếp. Ngày phát hiện ra, dân làng nhẩm lại, thì vừa tròn bốn mươi chín ngày kể từ ngày hành quyết. Chuyện khi ấy, dân làng đến chục năm sau vẫn nhớ như in. Đêm đó, con gái lão Chưởng Quan trở dạ, bà mụ được kiệu đến gần như lập tức. Khi ấy trời vừa chập tối, trong phòng chỉ có ánh nến lập lòe khi mờ khi tỏ vừa soi đủ cái giường của người sản phụ. Khi phần thân của đứa bé xuất hiện, bà mụ chỉ biết kêu ré lên, sợ hãi pha lẫn hoảng loạn làm bà ta té bật ra sau, lồm cồm ngồi dậy chạy thẳng ra khỏi nhà lão Chưởng Quan. Thì ra đứa bé sơ sinh kia là quỷ nhi, đầu người, thân nhện, sinh ra không khóc mà nhoẻn miệng cười khúc khích. Chốc lát sau, dân làng theo lời kể của bà mụ, kéo ùn ùn đến xem thứ ma quỷ trong nhà lão Chưởng Quan, tuy nhiên thứ họ thấy là xác người bị lột da nằm la liệt, phần bụng đầy nhện con mới nở, những tấm da bị lột ra, đem máng lên sào, cắt thành cái võng. Mọi người bỗng bị một phen kinh hãi khi thấy giữa sảnh nhà, rõ ràng mới có một bóng người cụt đầu, tay đang bế đứa con nít, thế mà khi đến gần lại chẳng thấy đâu.
Vụ việc đó chấn động cả tam giới, dân làng người thì hoảng sợ bỏ xứ, những người cả gan hơn thì ra bãi sông, làm lễ cải táng cho những oan hồn xấu số chết thảm, lúc họ đến thì thấy những tấm da đã nằm dưới đất từ khi nào, lũ nhện biến đi đâu cả, không sót lại một con. Vụ việc ở dương gian sớm đi vào bế tắc, tuy nhiên Chân Giới khi đó thì lại quan tâm vô cùng. Lý do là vì có người cho rằng, hồn ma cô gái trẻ kia đã bị kẻ xấu đem luyện Quỷ Mẫu,đó cũng là thứ duy nhất họ kết luận được, chẳng bao lâu sau, sự quan tâm cũng dần lắng xuống, đến khi nó bị chìm mất lúc nào không hay, cũng may là về sau chẳng còn thấy Quỷ Mẫu xuất hiện thêm lần nào nữa.
Cũng cần phải nói thêm, khi ấy nhà Nguyễn chưa lên ngôi, chức Án Sát chưa được lập ra, lực lượng chuyên trách không có thì chẳng trách Quỷ Mẫu không được đưa ra ánh sáng. Đến thời Minh Mạng thì lại quá lâu, chức Án Sát có rồi nhưng chẳng ai muốn lật lại chuyện xưa làm chi nữa. Ngôi nhà của lão Chưởng Quan, nghe đâu qua thay đổi thời thế, ngày nay là nhà của người em rể mà Cửu không hay biết. Người này thân phận thực sự là thổ địa của làng, nhưng dương gian trông hắn chỉ là người trông coi miểu thổ địa mà thôi.
Độ Sẹo đi nhanh hơn, bảo rằng sắp đến ngôi nhà quái quỷ ấy rồi. Không hiểu sao lúc này tim Cửu cứ như loạn lên, da thịt lạnh buốt, một luồng băng phong từ đâu vuốt nhẹ lên sống lưng càng làm Cửu thấy ngộp bởi thứ oán khí từ đâu đổ về. Căn miếu nhỏ đã hiện lên phía trước, người dương gian nhìn thấy nó đang bị phong tỏa bởi những dải băng có chữ quốc ngữ, tuy nhiên trong mắt hai người họ, nó chỉ là một ngôi miếu xây theo kiểu dân gian, cửa mở toang hoác, một thứ màu ma quái hắt lên cửa gỗ màu xanh lơ chẳng biết từ đâu đến, cứ như bước qua cánh cổng này sẽ gặp Thập Điện Diêm La vậy. Độ Sẹo bước đến bên cột bên trái cửa, lấy kim bài giơ ra, ướm vào cửa, quay sang giải thích cho Cửu: “Tuy cửa mở, nhưng nơi này được Chân Giới phong toả, không có kim lệnh của những bên liên quan thì chẳng ai vào được cả, giống như nếu huynh tiếp cận ngôi nhà này bằng dương thế, lính gác sẽ gô cổ anh lại.”
Độ Sẹo dẫn trước, ra dấu mời Cửu bước vào trong. Cửu đứng trầm ngâm, đưa mắt quan sát kết cấu cổng, nền đất, những gốc cây xung quanh, cảm giác như đến con kiến cũng bị Án Sát Tiên Sinh này đưa vào điều tra. Bỗng nhiên Cửu hỏi: “Trước khi tôi về Chân Giới, những án trong này do ai xử?”
Độ Sẹo đáp: “Vùng của ai, người nấy quản, chuyện lớn đến tai Minh Đế thì giao về cho Tuần Vũ, Tuần Vũ lựa chọn người xử án.”
Cửu lại hỏi tiếp: “Có oan sai không?”
Độ Sẹo nhún vai, nói: “Không tránh khỏi."
Cửu dường như đang chắp nối những dữ liệu, bất giác tay đưa lên sờ vào bốn sợi tóc màu tía trên đỉnh đầu, cười nhẹ một cái đầy thích thú, lúc này mới cùng Độ Sẹo vào trong xem xét khu nhà.
Có vẻ như mọi sự đều đúng với những gì Cửu đã dự liệu cho nên chỉ xem từng chỗ một cách qua quýt, quả khác với cách nhìn tổng quan phần trước cổng khi nãy. Lúc quay trở ra, Độ Sẹo hỏi Cửu thấy vụ án này thế nào, Cửu chắp tay ra sau, thong thả bước, nói: “Đây là lần đầu tôi biết đến một vụ án của Chân Giới, dĩ nhiên có nhiều điều chưa tường tận, tuy nhiên phỏng đoán thì không phải không có, chỉ cần hiểu được tại sao có những thủ thuật như thế là được. Cách thức gϊếŧ người của vụ này có thể phức tạp, vì nó như mớ bòng bong, nhưng tôi tin em tôi vô tội.”
Cửu nói đến đó thì lại đăm chiêu, tựa như đang đưa ra những cân nhắc, lát sau hỏi: “Chẳng hay anh có thể dẫn tôi đi thăm em gái mình được không?”, Độ Sẹo gật đầu, chuyện hai người đến nhà giam của tỉnh ra sao, đi vào như thế nào, muốn nói dài cũng được nói ngắn cũng xong.
Vừa vào phòng giam, Cửu thấy em gái mình nằm co ro dưới nền đất lạnh thì không khỏi thương xót, ruột gan đau như xé, vội chạy đến ôm cô vào lòng. Cô em gái cũng đã tỉnh, nhận ra người anh thất lạc, cả hai ôm nhau mừng mừng tủi tủi, hỏi vài câu về bao năm xa cách, Cửu thấy em mình có phần trấn tĩnh lại thì đem kim lệnh trưng ra cho em mình xem, thề trên danh dự Dương Gia sẽ minh oan cho cô, bảo cô kể lại sự tình đêm ấy. Cô em gái sụt sùi lau nước mắt, nhớ lại mà khóc đến mấy lần do uất ức.
Cô ta tên Dương Tuyết Minh, ba tháng trước về làm vợ lẽ cho Trần Công Thạch. Thạch là người không có tài cán gì, tuy có hay đút lót Chân Giới để bưng bít một vài chuyện nhưng nhìn chung cũng là người không hại ai bao giờ. Y có ba người vợ tổng cộng, chưa có con. Dạo gần đây, ông anh họ y mới cưới một người thϊếp, cô ta sinh con xong rồi chết, để lại đứa nhỏ, anh họ gửi qua nhờ vợ của Thạch cho bú dùm. Bỗng một hôm, người nhà nghe tiếng động và tiếng cười ngoài sân, đi ra thì thấy thằng bé mới mấy tháng tuổi đang bò lồm cồm quanh sân, có khi đứng thẳng dậy chạy như người lớn. Người nhà hốt hoảng đem vào trong, dùng nhang đốt lên, đập nhẹ lêи đỉиɦ đầu thì nó lăn ra xỉu, tỉnh dậy thì khóc ré lên. Cho là bị vong ám nhưng không biết nên xử trí làm sao. Đêm hôm sau, thầy thuốc của chân giới đã đến xem bệnh, họ không tài nào biết được đây là bệnh gì. Tối đêm đó, nó lại chạy nhảy ngoài sân, trong tay cầm một con búp bê đầu nhện dính đầy máu. Miệng nó tự dưng ở đâu mọc ra hai cái răng nanh còn đang ngậm chặt một con chuột chết.
Cũng trong đêm đó, Tuyết Minh đang ngủ thì giật mình tỉnh dậy, thấy một cái bóng người cụt đầu, vận áo tang trắng, ngồi kế bên vai, dùng tay vuốt nhẹ lên tóc mình. Tuyết Minh thét lên, mấy canh giờ sau vẫn chưa hoàn hồn lại, đèn đuốc thắp lên thì không thấy bóng người cụt đầu ấy nữa. Lại nói về thằng cháu họ của Thạch, đêm sau thì không còn chạy ra sân, nhưng lại mất tích lúc canh ba. Cả nhà đổ xô đi tìm, phần của Tuyết Minh vì vừa sảy thai nên thể trạng yếu đuối, không đi tìm cùng mọi người được mà vẫn nằm trên giường. Lúc cô đang thiu thỉu ngủ thì nghe một tiếng “bịch” lạnh ngắt như có quả bóng rớt xuống nền, cô từ từ mở mắt ra thì thấy trong góc phòng, cái xác cụt đầu đang ôm thằng cháu họ, cái đầu lăn lóc kế bên thì hát ru bằng ngôn ngữ gì nghe rất lạ, âm điệu khi trầm khi bổng, nghe giống nhạc của người miền núi, đột nhiên cái đầu quay ngoắt sang nhìn trừng trừng vào mình, bên tai có tiếng thì thầm rõ mồn một: “Một… hai…”
Tuyết Minh muốn hét lên lắm nhưng miệng cứng đờ, lưỡi như hóa đá, cũng may tay cô vung ngang làm trúng cái bình sứ rơi xoảng một tiếng, người nhà nghe động thì chạy vào mới thấy cô đang run rẩy, mặt tái xanh, ú ớ, phải bóp dầu rất lâu mới hoàn hồn được. Đến đêm hôm sau, Tuyết Minh không dám ngủ, vì sợ lại gặp phải cái xác cụt đầu, tuy nhiên Thạch đến an ủi, bảo rằng sẽ cho người hầu ở lại, thế là cô yên tâm nghỉ ngơi. Trong giấc mơ, Tuyết Minh thấy nhà chồng bị gϊếŧ hại dã man, lúc mở mắt ra thì mình đã ở trong nhà giam.
Cửu nghe đến đó thì không cầm nổi nước mắt, khóc cho số phận của em mình, Cửu hỏi: “Còn bao lâu nữa?”
Độ Sẹo ghé tai nói nhỏ: “Hai ngày…”
Cửu quay sang Tuyết Minh, nói: “Em cứ đợi anh, anh thề sẽ đưa em ra, sớm thôi!” Nói rồi thì từ biệt, đi thẳng. Lúc ra khỏi trại giam, Cửu hỏi Độ Sẹo xem có từng điều tra về những người ở làng này, liệu có ai liên quan tới ngôi nhà quỷ nhện hình nộm đó không?
Độ Sẹo lắc đầu, bảo là chưa thử điều tra.
Cửu cầm kim lệnh, ngắm nghía gì đó rồi đanh mặt lại, nói: “Quỷ Mẫu vẫn chưa chết, Quỷ Mẫu đang nuôi người chứ có lẽ chẳng ai nuôi Quỷ Mẫu đâu, ngôi nhà của em rể tôi, vốn chẳng phải là ngôi nhà của lão Chưởng Quan trong câu chuyện mà nó chính là được xây trên bãi đất năm xưa làm pháp trường! Chuyện này không đơn giản là liên quan đến một hai kẻ nữa, anh phải giúp tôi tìm một số người, nếu không, Quỷ Mẫu sẽ còn lột da nạn nhân tiếp!”
p/s: Đính chính là Cửu có em gái chứ không phải chị, xin lỗi về sơ sót trong chap trước và rất cảm ơn những bạn đã nhắc nhở 2 thằng, hehe ^^