Mê Hoặc Song Vương

Chương 77

Quyển 4 - Chương 7: Hổ phù
Bách Lý Hội ghìm chặt dây cương, lưới sắt phủ đầy xương gai, từng dãy từng dãy đem người ngăn cách ở phía trong.

Một bên, vừa là người ở giữa địa ngục, vừa như ở thiên đường an tĩnh.

Ở trong tràng huấn luyện rất yên tĩnh, có lẽ đều đi ra ngoài tập luyện cả rồi.

Bách Lý Hội nâng lỗ tai thính của mình lên, chợt nghe rõ ràng một trận tiếng bước chân lảo đảo, một nữ tử quần áo tả tơi từ trong lều trại chạy ra.

Phía sau, đi ra tiếp theo là một nam tử trẻ tuổi cũng nhếch nhác giống như vậy.

Hai người chạy cực kì cẩn thận, nhẹ nhàng, nữ tử chạy ở phía trước, còn nam tử ở phía sau vừa nhìn quanh, vừa di chuyển bước chân. Theo hướng của Bách Lý Hội, từng chút từng chút đến gần.

Là, hai người Hán

Điều may mắn chính là không hề bị Liêu binh phát hiện, đôi nam nữ nhìn có vẻ xấp xỉ tuổi nhau, đều bất quá là mười lăm mười sáu tuổi.

Càng đi đến gần, vẻ mặt hai người càng thêm mừng rỡ.

“ Đứng lại…….”. Từ phía sau lưng họ đột ngột truyền đến một âm thanh ngăn lại, hai người lập tức quay đầu lại, người nói câu đó chính là một gã Liêu binh.

“ Mau lên.” Nam tử đầu tiên là phản ứng kịp, nắm lấy tay nữ tử bỏ chạy về phía trước.

“ Mẹ nó, còn dám chạy trốn? “ Sau lưng họ, tên Liêu binh quơ vũ khí sắc bén trên tay, bắt đầu đuổi theo họ.

Hai người chạy đến trước mặt Bách Lý Hội, khi nhìn thấy nàng, cà hai đều sợ hết hồn.

“ Van cầu cô nương, cứu chúng ta đi ra ngoài đi ”, nữ tử đứng cách hàng rào một khoảng, nắm lấy tay của Bách Lý Hội van xin

“ Ta……”, không phải nàng không muốn cứu, mà là nàng cũng không biết nên cứu họ ra như thế nào.

“ Mau lên, không còn kịp nữa rồi, mau leo lên……” Chàng trai thúc giục nữ tử leo lên hàng rào, đôi tay hắn dùng sức nâng eo nàng lên.

“A……”, do chưa chuẩn bị kịp, cô gái bị hàng rào đâm ngược lại khiến cho chân bị thương, đau đớn tận tim phổi.

“ Mau lên, nếu không trốn thoát được, chúng ta chỉ có một con đường chết”, nam tử nhìn tên Liêu binh đã đuổi theo đến nơi, tuy chỉ có một người, nhưng hắn cũng không đối phó được.

“ Đúng vậy, bò lên nhanh một chút, chỉ cần nhịn một chút liền có thể trôi qua, nhìn kìa.”, Bách Lý Hội chỉ hướng thảo nguyên ở sau lưng, bước ra khỏi con đường trũng này, ngươi mới có thể sống tốt được.

Trong mắt nữ tử loé lên một tia dứt khoát, đôi tay đặt lên lên hàng rào sắt, bất chấp trên tay bị đâm máu tươi chảy đầm đìa, thân thể nàng lại được nam tử nâng lên.

Thật sự rất vất vả, hai chân vừa đạp lên trên đỉnh hàng rào, hai người lại nghe phía sau truyền đến tiếng ngã xuống đất nặng nề, vũ khí sắc bén trên tay tên Liêu binh đã đâm sâu vào lưng của chàng trai, xuyên qua từ đầu đến cuối.

“Ca…..”, nữ tử tuyệt vọng gào lên, cuối cùng chỉ nghe chàng trai nói một câu, “ Đi mau lên………..,trở về………..Đi đi, hảo hảo, chăm sóc nương thật tốt……”.

Một sinh mệnh còn sống, không chịu nổi một kích như vậy.

“ Mau xuống đây” Bách Lý Hội lo lắng nhìn nữ tử, nếu không xuống nhanh thì sẽ không kịp.

Tên Liêu binh đem vũ khí sắc bén từ trong cơ thể nam tử rút ra, từng bước một đến gần hàng rào.

“ Nhanh xuống đây, mau lên…….”, Bách Lý Hội giang hai cánh tay, muốn bắt được thân thể nữ tử nhảy xuống.

Có thể là bị hù doạ đến lờ mờ đầu óc, nữ tử chỉ ở yên một chỗ, không ngừng khóc nức nở.

Mắt thấy tên Liêu binh ngắm vũ khí sắc bén vào nữ tử, Bách Lý Hội

liền quay đầu lại, liếc mắt thấy cung tên trên lưng ngựa.

Xoay người lại leo lên ngựa, nàng nhanh tay lấy cung, đáp tên, từ trên cao nhắm ngay tên Liêu binh.

Tên đã trên dây, không thể không bắn.

Đỉnh lông vũ nhẹ nhàng cọ qua tay của nàng, sưu 1 tiếng, liền thẳng tắp đâm vào tim của tên Liêu binh.

Theo âm thanh ngã xuống đất của tên Liêu binh, nữ tử mới phản ứng được, thân thể cô run rẩy lướt qua hàng rào.

“ Đứng lại……”, một đám người đuổi theo ở phía sau, Bách Lý Hội tiếp được nàng, sững sờ nhìn quân Liêu đang áp tới gần.

“ Vương đến…”, đám người tự động tản ra, một thân màu đen trên chiến mã, Gia Luật Thức toàn thân mặc Hồ phục khéo léo, khí phách toàn vẹn, khiến cho người ta không dám đến gần.

Trên vai là một con Thương Ưng hung tráng khỏe khoắn, hai tròng mắt màu hổ phách âm u lạnh lẽo giống như nháy mắt có thể khiến người ta bỏ mạng.

“ Cứu ta…..”, vừa nhìn thấy Gia Luật Thức, toàn thân nữ tử không cầm được run lên, “ Hắn, hắn gϊếŧ người không chớp mắt…….”.

“ Hội nhi” Nam tử cưỡi ở trên lưng ngựa, tiến lên vài bước.

“ Bắt lấy họ…..”, một chiến mã xông lên, là Hắc Kiểm tướng quân nói.

“ Đi”, Bách Lý Hội dắt tay nữ tử, để cho nàng ngồi trước mình, “ Giá…”

“ Hội nhi…….”, Nam tử phía sau “bốp” một tiếng vung lên roi da trong tay, chiến mã màu đen, hai chân vươn ra, nhảy lên trên không, vượt qua hàng rao cao bằng mấy người.

“ Hắn đuổi theo, làm sao bây giờ?” Nữ tử ngồi ở trước không nhịn được nhìn về phía sau, lo sợ bị bắt trở về.

“ Chủ tử”, Tinh Không và Tinh Lam đã vượt lên phía trước, lướt qua nhau, vội ghìm chặt cương ngựa đuổi theo.

Tiếng vó ngựa ầm ầm cùng bụi đất nhỏ bé tung bay, đảo mắt hắn liền đuổi kịp con ngựa phía trước, đưa ra một tay ghìm chặt cương ngựa của nữ tử.

“ Hu…..”, hai con ngựa đồng thời ngừng lại, Gia Luật Thức buông dây cương ra, dừng lại ở trước mặt hai người.

Gương mặt của Bách Lý Hội do hành động bỏ trốn lúc nãy mà đỏ ửng lên, hai mắt nàng rũ xuống thật thấp, giống như trẻ con làm sai việc gì đó.

“ Hội nhi, ngươi chạy cái gì? “ đôi mắt Gia Luật Thức lạnh lùng liếc nhìn người ở đằng trước, trên mặt dơ bẩn không thể tả, đã sớm không phân biệt rõ dung mạo.

“ Ta” Bách Lý Hội ngẩng đầu lên, “ Bọn họ gϊếŧ người lung tung, thực quá tàn nhẫn”.

“ Tàn nhẫn? Ngươi thực không bỏ qua việc này được sao? Bọn họ là nô ɭệ, dĩ nhiên khi trốn không thoát sẽ có số mạng như vậy, cùng ta trở về?”.

“ Không”, Bách Lý Hội liều chết bảo vệ nữ tử ở trước nàng, “Khi đao của các người, đâm vào thân thể người Hán bọn ta, ta thực sự không thể coi như không thấy, sinh mạng, ở đâu cũng đều ngang hàng nhau, tại sao ở chỗ này lại có thể

hèn mọn như vậy?”

Gia Luật Thức hơi giận nhìn chằm chằm nữ tử ỏ phía trước, biểu cảm trên mặt, bí mật mang theo vài tia mất mác.

Thì ra là không có hoàn mỹ như mình nghĩ, chặn giữa hai người, vẫn còn nhiều lắm.

Cứ tưởng rằng, tất cả có thể làm lại từ đầu, ai ngờ, nàng vẫn là không làm được.

Thân thể Gia Luật Thức khẽ tránh ra, sau đó cùng với Bách Lý Hội đi song song nhau, “ Ngươi phải đi sao?”

Nữ tử nghiêng người sang, ngó hắn một cái, “Ta, ta muốn rời đi”.

Thay vì tiếp tục ở lại, không thể cho hắn một tình yêu trọn vẹn, vả lại luôn bởi vì thân phận của mình mà lúc nào cũng liên luỵ đến người khác, còn không bằng, tìm một nơi yên tĩnh, chỉ có bản thân mình.

Gia Luật Thức không nói một câu, chỉ nặng nề gật đầu một cái, trong đôi mắt lộ ra vẻ đau thương, Bách Lý Hội như thế nào lại không chú ý?

Nàng nhẹ nhàng vung dây cương trong tay, Bạch Mã giật mình, đi tới phía trước mấy bước.

Lại một lần, lướt qua nhau.

Cổ tay bị chế trụ lại, Gia Luật Thức từ trong lòng lấy ra một vật, bỏ vào tay Bách Lý Hội, bên ngoài được bao lấy một tầng lông cừu tinh xảo đẹp đẽ, “Mang theo nó, sau trở lại Nam Triều, không chỉ có thể bảo vệ tính mạng của nàng, mà còn có thể giúp nàng qua được con đường nhấp nhô phía trước”.

Bách Lý Hội cầm nó ở trên tay, chỉ cảm thấy nặng trĩu, đè ép trong tim.

Vừa muốn mở ra, Gia Luật Thức liền chặn lại, nói “ Chờ ta đi rồi, ngươi xem cũng không muộn”.

Không biết, lần này buông tay, có còn cơ hội hay không.

Quấn ở trên cổ tay nàng, nới lỏng vài cái, mới thu hồi.

Gia Luật Thức quay mặt nhìn nàng, khi giao nhau, Bách Lý Hội cảm thấy bên tai nóng lên, bóng dáng hắn, đã không hề để tâm nữa.

Cho đến khi trên thảo nguyên khôi phục vẻ yên tĩnh, nàng mới nhìn chăm chú vào túi gấm trong tay mình, kéo dây trên miệng túi ra, lộ ra đầu tiên là một tua cờ tinh xảo.

Đợi lấy ra toàn bộ, Bách Lý Hội cũng kiềm chế không nổi nữa, khiến cho lệ trong mắt, tùy ý mà rơi.

Vật trong tay, ánh vàng rực rỡ, nặng trịch.

Gia Luật Thức, ngươi biết Nam Triểu đổi chủ, nhất định sẽ rối ren, ngươi biết một khi ta trở về, chỉ có thể dựa vào cái này, mới có chỗ dựa vào.

Ngươi bảo ta, làm sao chịu nổi.

Bách Lý Hội nhìn lên bầu trời, bầu trời, xanh xanh biếc, chiếu rọi lên người không thể mở mắt được.

Gia Luật Thức, ngươi đem ta đến đỉnh quyền lợi, lại đem chính mình lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục ( tức là muôn đời muôn kiếp không quay trở lại được)

Trên lệnh bài lấp lánh kim sắc sang rỡ, có biểu tượng Khiến Đan,

rõ rang có khắc, này, là đại biểu quyền lợi, Hổ Phù.

Hiện tại cố kị lớn nhất của Nam Triều, đơn giản chính là người Liêu đánh bất ngờ, mà hôm nay Gia Luật Thức lại đem cái này cho mình.

Bách Lý Hội cẩn thận cất nó vào trong người, đôi tay kéo cương ngựa, thân mình quay lại.

“Chúng ta, không phải đi về phía trước sao?” Nữ tử sợ hãi mở miệng, đôi tay níu chặt vạt áo trước.

“Yên tâm, ta nhất định đưa ngươi về Nam Triều,” Bách Lý Hội nhìn nữ tử một cái, sau đó đuổi theo phương hướng của Gia Luật Thức.

Nếu như, có một người như vậy, tất cả chỉ vì ngươi. Như vậy, ngươi còn không bỏ được cái gì?

Xa xa, liền thấy ngựa của Gia Luật Thức dừng ở một bên, chỉ là trên lưng ngựa, không có một bong người.

Bách Lý Hội xuống ngựa ở cách đó không xa, thì ra hắn đang nằm ở trên đồng cỏ, hai mắt nhắm nghiền, bên cạnh là Tinh Không và Tinh Lam.

Tinh Lam phát hiện ra Bách Lý Hội, vừa muốn gọi ra miệng, Bách Lý Hội liền hướng hai người vẫy vẫy tay.

Hai người thức thời tiến lên, đi về chỗ khác.

Bách Lý Hội nhẹ nhàng đến gần, nhắm mắt theo đuôi, ở trước người hắn đứng lại.

“Các ngươi đi xuống trước đi”, Gia Luật Thức vẫn nhắm mắt như cũ, giọng nói tràn đầy mệt mỏi, cứ tưởng là hai nha hoàn kia.

Bách Lý Hội im lặng, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, thấy hắn thật lâu vẫn không mở mắt, nàng dứt khoát ngồi xuống đất, một tay chống cằm tỉ mỉ ngắm nghía.

Đường nét của hắn rất sâu, bộ dáng cực kì đẹp mắt, Bách Lý Hội lấy ra Hổ Phù, nhẹ nhàng nhét vào vạt áo trước của hắn.

Một tay cảnh giác chụp lên tay nàng, rơi vào trong mắt Bách Lý Hội, là hai ánh mắt cực kì thâm thúy.

Gia Luật Thức giống như không tin được, một tay chống nửa người trên, một tay kia vẫn nắm chặt tay của nàng không buông.

Bách Lý Hội gật đầu cười, một tay kia không bị cầm giữ, đặt lên vai hắn, liền đem thân mình thấp bé nhích lại gần.

“Gia Luật Thức, sau này ta sẽ sống ở thảo nguyên, sẽ không đi nữa, cũng không đi tràng giáo huấn nữa.” chi bằng không thấy nữa.

Một tay hắn đặt ở sau đầu nàng, dùng sức ép lên người mình, trên tay buông lỏng ra, nằm thẳng xuống.

Hai người ôm nhau, mang theo bao nhiêu quý trọng, tựa vào một chỗ.

“Gia Luật Thức”, an tĩnh một hồi, Bách Lý Hội lại nâng đầu lên, lấy khuỷu tay chống cả thân thể lên.

“Thế nào”, hắn hơi mở mắt, một tay ngắm nghía tóc rơi tán loạn trước ngực nàng.

“Nữ nô ɭệ đó, ngươi có thể thả nàng hay không?”, Bách Lý Hội nhìn về nơi xa, nữ tử đang sợ hãi núp một bên, mở mắt kinh hoàng nhìn hai người.

“Có thể”.

“Thật không?” Bách Lý Hội vui vẻ muốn đứng lên, nhưng vùng eo nàng lại bị kéo trở về.

“Ta có lợi gì?”, khuôn mặt tuấn lãng của hắn mang theo vài phần đùa giỡn, mấy phần nghiêm túc.

“Cái gì?”, nàng giả bộ, mặt cũng không hẹn mà đỏ lên.

Gia Luật Thức đột nhiên tiến lên trước, môi cùng môi nàng gần như kề nhau.

Bách Lý Hội rũ hai mắt xuống, tiếng hắn thở hổn hển, mang theo độ nóng như muốn thiêu đốt người khác, xung quanh, bùng cháy lên.

Nhắm mắt lại, nhẹ nâng cằm lên, nụ hôn của nàng, nhẹ nhàng rơi trên môi hắn.

Khi muốn thu hồi, dĩ nhiên là không thể.

Một tay cố định ở sau đầu, ở giữa răng lưu lại hương thơm mát, nụ hôn của Gia Luật Thức, tràn đầy. Cạy hàm răng, mang theo vị ngọt mềm mại tinh tế, đầu lưỡi đồng thời quấn lấy.

Bách Lý Hội đưa tay lên phía sau lưng hắn, tiếp nhận sự nồng nhiệt của hắn.

Không khí đã qua lâu, nụ hôn ướŧ áŧ lại một đường dời xuống dưới, quanh quẩn mãi ở cần cổ tỉ mỉ của nàng, mở ra đoá hoa màu hồng nhạt.

Đôi tay nhỏ hơi dùng sức, Bách Lý Hội bị đè ở phía dưới, nằm ngửa ra giữa thảm màu xanh biếc.

Lửa nóng cứ theo đó mà đi xuống theo xương quai xanh, chui vào vạt áo trước của nàng.

“Gia Luật Thức”, giọng nàng mang theo vài phần thở gấp, Bách Lý Hội đưa tay chống đỡ trước ngực hắn, không để cho hắn tiếp tục.

“Thế nào?”, hắn khó chịu ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn ngập du͙© vọиɠ.

Nàng đứng thẳng người dậy, cà người chui vào trong ngực hắn, xấu hổ chỉ chỉ sau lưng.

Gia Luật Thức xoay người lại liền hiểu ý nàng, cười cười gọi hai người đứng trước mặt mình.

“Vương……”, Tinh Không và Tinh Lam ngoan ngoãn đi lên phía trước, ở một bên đợi lệnh.

“Đưa nữ tử kia đưa tới biên giới, cho nàng một ít lộ phi, còn nữa, sau khi trở lại không cần đến đây nữa, trực tiếp về phủ”.

“Dạ”, hai người lĩnh mệnh, cưỡi ngựa mang theo nữ tử đi về phía nam.

Bách Lý Hội lúc này mới ngẩng đầu lên, Gia Luật Thức nhanh kéo tay của cô ra, cúi xuống một lần nữa.

“Gia Luật Thức”, Bách Lý Hội không an phận đẩy hắn ra một cái, “ Nơi này có người đến…..”

“Yên tâm, sẽ không có ai khác đến”, hắn không hề cho nàng cơ hội nói nữa, nhẹ nhàng liếʍ láp xương quai xanh nhạy cảm của nàng.

“Ư…..”, nàng lơ đãng rêи ɾỉ, Bách Lý Hội vội che miệng, nhìn về bên cạnh.

Gia Luật Thức cũng không ngẩng đầu lên nhưng khoé miệng lại nở nụ cười.

Một tay đặt ở hông của nàng, chỉ cảm thấy buông lỏng, lưng quần liền dễ cởi ra, vạt áo trước mở rộng ra hai bên, lộ ra cái yếm màu trắng tinh của cô gái.

Bách Lý Hội ngước mắt, thấy Gia Luật vẫn còn đang nhìn trước ngực mình chằm chằm, vội vàng lấy hai tay che mắt hai mắt của hắn, “ Không nên nhìn……”.

“Được, ta không nhìn”, hắn cúi đầu, trong lúc vui vẻ mang theo vài tia không đàng hoàng.

Nụ hôn cực nóng lần thứ hai xuống, một tay khéo léo phủ lên thân hình đẫy đà của nàng, một tay đi tới phía sau bắt đầu cởi dây sau của nàng.

“Khụ khụ….”, nàng bất ngờ ho lên, nửa người trên khẽ cong lên.