Quyển 3 - Chương 2: Dập tắt
Liễu Nhứ nhìn người quỳ trên mặt đất, mặc đồ nha hoàn, trong lòng buông lỏng, giận dữ mắng mỏ: "Muốn chết à, chạy tới đây dọa người.""Liễu phi tha mạng, cầu xin nương nương mang theo nô tỳ hầu hạ bên người, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực."
"Hừ, nha hoàn của ta không thiếu, thu ngươi làm cái gì?" Liễu Nhứ dời bước chuẩn bị rời đi.
"Liễu phi, ngài không muốn lấy được sự chuyên sủng của Vương gia sao? Trong lúc Lý phi làm nô tỳ, ăn, mặc, ở, đi đều ở cùng với ta, ta có thể giúp ngài được toại nguyện"
"A?" Liễu Nhứ cảm thấy hứng thú xoay người lại, liếc mắt nhìn nữ tử trên đất một cái.
Đột nhiên giơ lên một cước đá vào vai nàng, cô gái không kịp đề phòng ngã về phía sau, trên mặt hiện ra nghi hoặc nhưng đành đè nén lại. Cũng bất chấp thân thể đau đớn, tiếp tục duy trì tư thế cũ.
"Ha ha..........Tốt, ngươi liền theo ta đi." Liễu Nhứ thấy người quỳ dướt đất bất động, lông mày nhỏ nhắn nhíu lại: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, một chút năng lực cũng không có."
"Dạ, tạ ơn Liễu phi." Nữ tử đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên đùi.
"Đúng rồi, ngươi tên là gì?" Liễu Nhứ vừa đi vừa hỏi, thân người nữ tử theo thật sát, không dám buông lỏng nửa phần.
"Nô tỳ gọi là Tiểu Lục."
"Tiểu Lục, tên này không tốt, ngươi về sau liền kêu là Lục Nô đi, thích không?"
"Nô tỳ, tạ nương nương ban tên." Tiểu Lục khuất nhục đi theo phía sau, bỏ đi, đã làm tôi tớ của người ta, danh dự còn có gì đáng nói đây?
Liễu Nhứ cũng không có quay đầu lại, một nha hoàn, không cần phải có cảm thụ gì cả, theo lệnh mà làm là được rồi.
Bách Lý về tới doanh trướng, lười nhác ngồi ở trên giường, đây chính là mừng năm mới sao? Thay đổi nhanh chóng, tựa hồ như cũng không phải như mình hy vọng.
"Tiểu Lam, giúp ta chuẩn bị một chút, ta muốn tắm rửa." Từ khi bị nhốt vào địa lao đến bây giờ, còn có vết thương lúc trước, Bách Lý cảm thấy thật khó chịu đựng.
"Nhưng là, vết thương của ngài?" Tiểu Lam lo lắng đứng một bên, dù sao thời gian cũng chỉ mới vài ngày.
"Không có việc gì." Từ lần trước Tập Ám giúp nàng thoa loại thuốc mỡ kia, miệng vết thương cũng không đau nữa, có lẽ đã kết vảy rồi.
"Dạ." Tiểu Lam theo lời đi ra ngoài, chỉ chốc lát liền có mấy người nâng bồn tắm đến.
Vẫn không hề lưu lại một người nào, Bách Lý đem trâm cài trên tóc, trâm hoa tháo xuống. Đầu được buông lỏng, tóc đen như mực thuận thế rũ xuống.
Quần áo được cởi ra, Bách Lý đem hương liệu một bên đưa vào bồn tắm, rèm trướng liền bị xốc lên.
Trốn không kịp, chỉ đành phải đem hai tay che ở trước ngực, tựa vào bồn tắm sau lưng.
Đợi đến khi thấy rõ người đến là Tập Ám, Bách Lý mới đỏ mặt, mềm mại lên tiếng: "Làm sao ngươi trở về rồi?"
"Muốn trở về." Tập Ám đi đến trước người nàng, xuyên thấu qua hơi nước mờ mịt nhìn Bách Lý: "Xấu hổ cái gì?"
"Đâu có." Ánh mắt trốn tránh không dám nhìn lên, hiện tại, dù sao mình cũng không một mảnh vải.
Tập Ám đem đôi tay của nàng kéo xuống, vòng ra hai bên, đặt trên eo mình: "Giúp ta cởi."
"Ách." Bách Lý theo ánh mắt nóng bỏng của hắn đi tới trước ngực mình, khuôn mặt càng đỏ hơn, chỉ đành phải nhanh chóng vòng qua eo chôn sâu vào lòng hắn, để che giấu thân thể mềm mại trần trụi của mình.
Tập Ám cười vỗ vỗ cái đầu nhỏ đang vặn vẹo của nàng: "Nước nguội rồi."
Thấy Bách Lý không nói, Tập Ám chỉ đành phải chặn ngang eo nàng ôm lên, bỏ vào bồn tắm to lớn. Tiếp theo, chính mình cũng nhảy vào trong.
Nước trong bồn tắm vì hai người đi vào mà làm bắn ra hơn phân nửa, Tập Ám đem tay nàng để lên vạt áo trước mình: "Ta cũng muốn tắm."
Bách Lý im lặng triệt để, nàng phát hiện nam nhân này càng ngày càng càng biết chơi xấu.
Đưa tay dời đến bên hông hắn, đầu ngón tay chuyển động, đai lưng liền rơi xuống. Màu trắng của cẩm bào đã bị nước thấm ướt, bộ dáng không chút nào mềm mại dán sát trên thân hình tuấn tú kiệt xuất của Tập Ám.
Bách Lý cởi tóc hắn xuống, gác lên mép bồn tắm, đôi tay theo độ cong trên vai đi ra, đem quần áo trên người hắn cởi xuống.
Tập Ám kéo thân thể của nàng qua, vì không thể đυ.ng tới vết thương trên lưng nàng, chỉ đành phải để nàng giang chân trên eo mình, nước ấm bỗng chốc lại nóng lên.
Đôi tay Bách Lý quấn ở tóc hắn, theo vằn nước nhấp nhô, ở giữa ngực nàng đánh ra một lớp sóng như hoa văn gần như hoàn mỹ.
Lửa lòng khó đèn nén, Tập Ám một tay xoa lên lưng trơn bóng của nàng, hướng về phía sau, Bách Lý theo lực của hắn, thân thể ấm áp kề nhau chặt chẽ, da thịt ma sát làm du͙© vọиɠ tăng lên mạnh mẽ.
"Vết thương trên lưng còn đau không?" Tập Ám nâng khuôn mặt chôn sâu vào giữa ngực nàng, du͙© vọиɠ lan tràn.
"Không đau." Bách Lý ngoan ngoãn đáp lại, chỉ vì bản thân không thoát được sự trêu ghẹo của người này, bị tình ý mê hoặc.
Tập Ám tà nịnh cúi đầu xuống, Bách Lý cảm giác được rõ rệt, du͙© vọиɠ của người dưới thân đã tràn đầy, cứng rắn để giữa bụng dưới nàng.
Mà lúc này Liễu Nhứ, đã trễ vẫn không thấy Tập Ám trở về, lòng nguội lạnh, đêm trừ tịch, hắn vốn là nên ở cùng với mình.
Dạ tiệc vẫn còn tiếp tục, dù sao đi nữa nàng cũng không có được Tập Ám, chỉ đành phải rầu rĩ phủ lên chăn gấm, một lát liền ngủ thϊếp đi.
Gió thổi mạnh làm tắt ánh nến còn sót lại, trong trướng đều là một mảnh u ám, gió vẫn thổi, giống như rèm trướng cũng lung lay, mà bên ngoài, trăng vẫn sáng tỏ, những ngôi sao im lặng làm bạn.
Liễu Nhứ ngủ cực kì không yên ổn, Tiểu Liên cùng Lý Như rõ ràng đã tìm đến nàng rồi. Lý Như tóc rối bù, trên người trước sau như một là áo choàng màu đỏ. Các nàng gắt gao đuổi theo phía sau Liễu Nhứ, Lý Như đang trách nàng, nàng thật vất vả mới được ra ngoài, nhưng bởi vì mình mà nàng phải chết ở xứ người.
Liễu Nhứ liều mạng chạy, đi tới một vách núi đen, xoay người, phía sau chỉ có Lý Như từng bước một tới gần nàng, Tiểu Liên không thấy nữa.
"Là ngươi hại ta........" Lý Như vươn đôi tay tới gần nàng, chợt thấy cổ nóng lên, Tiểu Liên nhưng lại bay lên từ vách núi đen kia, hai tay cũng siết chặt cổ nàng.
"Đều là ngươi, ngươi khiến ta sống không bằng chết, ngươi gϊếŧ ta, ngươi gϊếŧ ta......." Âm thanh khóc lóc thảm thiết cực điểm của nữ tử vang vọng giữa dốc núi, một tiếng vọng về vô tận như muốn xé rách màng nhĩ nàng, trống rỗng.......
"Không......." Liễu Nhứ ôm chăn ngồi dậy, binh lính tuần tra bên ngoài chỉ lưu lại trên màn trướng một cái bóng mơ hồ, chỉ chợt lóe lên.
Vội cầm lấy áo ở một bên, giày cũng không kịp mang, liền xông ra ngoài.
Bên trong trướng, âm thanh lò lửa xì xì bốc cháy, hai người kề sát như một tòa núi lửa, du͙© vọиɠ dâng cao, như muốn bạo phá.
Nụ hôn, vừa sâu vừa ẩm ướt, chỉ cần một khắc, liền triền miên không dứt.
Tập Ám khẽ nâng thân thể của nàng, chôn thật sâu vào thân thể nàng.
Hai tay Bách Lý quấn chặt trên lưng cường tráng của hắn, trong miệng đè nén không ngừng, yêu kiều rêи ɾỉ: "A......."
Hai người quấn quít sít sao, bọt nước từng đợt từng đợt bắn tung tóe ra khỏi bồn tắm.
"Vương gia........." Nhưng vào lúc này, một âm thanh cực kì không hài hòa đột ngột vang lên, màn trướng phản chiếu hình dáng của một nữ tử vì chạy mà có vẻ hoảng hốt không thôi.
"Liễu phi......" Hai nha hoàn phục vụ bên ngoài trướng khó xử ngăn lại.
"Tránh ra, ta muốn gặp Vương gia....." Lúc này Liễu Nhứ hoàn toàn không để ý bất kì lễ tiết gì, cực kì chật vật.
Bách Lý nhìn về phía bên ngoài trướng, hơi bất an cúi thấp người, ngộ nhỡ nàng xông vào, bộ dáng này, làm sao gặp người.
Tập Ám không kiên nhẫn ngẩng đầu lên, sắc mặt khẽ biến thành giận: "Nhứ nhi, trở về đi......."
"Không, vương gia, một mình Nhứ nhi rất sợ, phía sau có rất nhiều rất nhiều quỷ đuổi theo ta......." Liễu Nhứ muốn tiến vào trong trướng, liền bị bọn nha hoàn ngăn lại.
"Liễu phi, xin ngài đừng làm khó chúng ta......"
"Không, Vương gia, người đã từng đáp ứng Nhứ nhi, đêm trừ tịch chỉ ở cùng ta, Nhứ nhi hiện tại rất sợ, Vương gia........" Liễu Nhứ quỳ rạp xuống ngoài trướng, tiếng khóc hỗn độn đã sớm dập tắt du͙© vọиɠ của hai người.
Tập Ám không nói, lưng dán lên cạnh bồn tắm, mệt mỏi nhắm nghiền mắt. Tóc bị thấm ướt phát tán trên ngực tinh tráng của hắn, không hề lộ vẻ hỗn độn.
Một hồi lâu sau, Tập Ám mới nặng nề mở mắt ra, thân hình cao lớn từ trong bồn tắm đứng lên, bọt nước đánh vào khuôn mặt không chút biểu tình của Bách Lý.
Cầm lấy quần áo sạch bên cạnh mặc vào, Bách Lý cũng không hề lau khô nước đọng trên mặt, đôi mắt chua chát có chút không mở ra được: "Ngươi phải đi sao?"
Tập Ám tiếp tục mặc quần áo trên người, nhìn nàng một cái: "Một chút ta lại qua."
Nước lạnh rồi, Bách Lý rụt thân thể trần trụi vào trong nước, thoáng khôi phục một chút ấm áp, hai mắt vô hồn nhìn Tập Ám.
"Nước lạnh rồi, gọi bọn nha hoàn đi." Tập Ám mặc đồ xong liền đi ra ngoài trướng, Liễu Nhứ không hề kêu gào nữa, chỉ là co rúc ở một bên không ngừng nức nở, có lẽ là do quá sợ hãi.
Trong trướng, Bách Lý rõ ràng nhìn thấy Tập Ám ôm lấy Liễu Nhứ, trở về doanh trướng của nàng ta.
Xoay người lại, vô lực tựa vào cạnh bồn, nữ tử lẳng lặng tắm, không bỏ sót một chút da thịt nào, kiên nhẫn, an tĩnh, tắm.
Cũng không gọi nha hoàn thêm nước, bởi vì nàng cảm thấy nước này tuyệt không hề lạnh, không tính là cái gì cả.
Cho đến khi nhiệt độ đã nguội lạnh, nàng vẫn còn co rúc ở nơi đó, một hồi nữa, Tập Ám sẽ trở lại.
Bong bóng cá ở phía chân trời dần dần hiện ra, người nằm trong bồn tắm đã ngủ thϊếp đi. Có thể là cảm giác được sự lạnh lẽo, hai tay vòng lại thật chặt, thân thể khẽ run lẩy bẩy.
Khi Tập Ám trở về, bên trong trướng không có bóng dáng của Bách Lý, cho đến khi tới gần bồn tắm, mới phát hiện, toàn thân nàng co rúc thành một cục, chỉ để lại một cái đầu nhỏ, gục ở trên mặt nước.
"Lý nhi....." Tập Ám khẽ gọi ra tiếng, thấy nàng không có phản ứng gì, bàn tay to liền chụp tới, ôm nàng ra khỏi bồn tắm.
Nước, đã lạnh ngắt từ sớm. Thời gian ngâm nước quá dài, tay chân Bách Lý đã dần dần lộ ra vẻ sưng lên, miệng vết thương thật vất vả mới khép lại nay lại sưng tấy lên không chịu nổi.
Tập Ám lau khô thân thể nàng, lấy thuốc mỡ, tỉ mỉ bôi lên.
Kỳ thực Bách Lý đã tỉnh rồi, cảm nhận được đầu ngón tay hơi mát lạnh của hắn, trong lòng cũng là một hồi chua xót, nam tử cầm lấy chăn Thiên Tàm bên cạnh đắp cho nàng.
Phía sau truyền đến thanh âm cởϊ áσ, Bách Lý chỉ cảm thấy lưng nóng lên, liền rơi vào một bộ ngực dày rộng. Tập Ám cẩn thận đem đầu nàng nhẹ nâng lên, để cho nàng gối lên khuỷu tay mình.
Tay, mang tính chiếm hữu xoa nhẹ bụng nàng, kéo về phía sau, dán càng sát hơn.
Bách Lý thủy chung vẫn nhắm nghiền mắt, một cỗ lạnh lẽo ở khóe mắt, không biết là nước mắt, hay là nước trên tóc vẫn chưa khô.
Nếu như có kiếp sau, nàng nhất định sẽ gả cho một người bình thường, cả đời, chỉ chuyên sủng một mình nàng, cũng đủ rồi.
Thật lâu sau khi xảy ra chiến sự, rốt cuộc cũng bình ổn. Ngày hôm sau, doanh trại liền nhận được mệnh lệnh hồi triều.
Không có chiến tranh, là một chuyện không còn gì tốt hơn.
Đại quân vẫn ở lại giữ biên cương, Tập Ám chỉ dẫn theo gia quyến, cưỡi Ngân Giáp còn có Lý Nam đồng hành, liền lên đường hồi triều.