Quyển 2 - Chương 27: Loạn thế vũ
"Bách Lý, ngươi đã trở về?" Liễu Nhứ đến trước người Bách Lý, ánh mắt dò xét, một năm không thấy, một chút cũng không thay đổi."Liễu Nhứ, nha hoàn Tiểu Liên bên người ngươi đâu rồi?" Bách Lý cũng không muốn nói nhiều với nàng ta, đã có cừu oán thì cần gì phải ẫn nhẫn.
"Nha đầu ấy hả, ngay từ lúc ngươi mất tích cũng biến mất luôn, thế nào, ngươi gặp qua sao?" Liễu Nhứ hơi ngẩng mặt suy nghĩ, trên mặt tràn ngập sự khó hiểu, một nữ tử thủ đoạn nham hiểm mà cũng có vẻ mặt như vậy.
"Gặp qua? Sợ rằng không thấy được nữa rồi, dù sao, hiện tại ta vẫn còn sống." Bách Lý biết rõ không có bất kì chứng cứ nào, sẽ không ai tin, bao gồm Tập Ám.
"Lời này của ngươi có ý gì?" Liễu Nhứ không khỏi cả kinh, dù gì Tiểu Liên cũng là nha hoàn mình tin tưởng nhất.
Bách Lý không nói gì nữa, nàng cũng không muốn cùng Liễu Nhứ sinh ra xung đột, thời gian sau này, vẫn còn nhiều.
Thấy Bách Lý không nói gì, Liễu Nhứ đột nhiên có loại cảm giác được thả lỏng, nếu Tiểu Liên thật sự đã chết, thì chính là chết không có đối chứng rồi.
"Tốt lắm" Tập Ám đi đến trước hai người, trên mặt đã khôi phục thần sắc ban đầu: "Lý Nam, chuẩn bị bắt đầu đi."
"Dạ." Lý Nam ra hiệu bảo nhạc sĩ dưới đài tấu nhạc, đàn sáo réo rắt, ưu nhã lướt qua trái tim của mỗi người.
"Gia." Liễu Nhứ tiến lên vài bước, hai tay quấn lên cánh tay của Tập Ám "Nhứ nhi bồi người....."
Bách Lý vô vị đứng ở một bên, hắn biết rõ là Liễu Nhứ khiến cho bọn họ chia lìa, coi như mình không có chứng cứ, chẳng lẽ hắn không thể tin mình sao? Thật sự không tin?
Một trận gió nhẹ thổi tới, Bách Lý không thoải mái nhắm nghiền mắt.
"Nói cái gì? Nói khi đó ngươi rời đi là bất đắc dĩ? Đáng tiếc, ta không quan tâm, ta chỉ quan tâm, nữ nhân của ta cho dù không được Tập Ám ta sủng ái, cũng phải sống bên cạnh ta cả đời."
"Bách Lý, không cần phải bày ra vẻ mặt như vậy, bổn vương có hứa hẹn gì với ngươi sao? Là ngươi tự mình đa tình thôi."
"Vương gia, ngài đã quên ngài hứa gì sao? Có người mới, ngài còn nhớ rõ người cũ sao? Còn nhớ rõ sao?"
Đúng, một lời hứa hẹn hắn cũng không cho mình, hắn, dù sao cũng không chỉ có một mình mình.
Chợt thấy trên mặt nóng lên, Bách Lý khẽ mở mắt ra, chỉ nhìn thấy đôi mắt khép chặt của Tập Ám gần trong gang tấc, thân mật hôn, liền đánh tan bất an ban đầu của Bách Lý, nam nhân này, có thể dễ dàng mê hoặc lòng người.
Nụ hôn ẩm nóng theo gò má đi đến bên tai, một thanh âm mị hoặc đốt cháy lên, nhưng Bách Lý nghe được lại rất tha thiết, mang theo nhiệt độ nóng như lửa "Há mồm ra."
Ánh mắt len lén nhìn về hai bên, chúng tướng sĩ trên đài cũng không hề kiêng dè, đứng đúng tiêu chuẩn của tư thế quân đội mà chờ đợi.
Ánh mắt Bách Lý quay trở về, đôi mắt nhắm chặt của Tập Ám chợt mở to ra, sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm nàng, lông mi của hắn chớp động cái có cái không rung rung trên mặt Bách Lý, từ từ, nụ cười nở ra.
Hắn không có ôm lấy nàng, cũng không có như lúc trước ôm lấy nàng như vậy, chỉ là đưa một tay ra, khóe mắt tươi cười nhìn Bách Lý: "Đưa tay cho ta."
Bách Lý theo lời đặt tay vào lòng bàn tay Tập Ám, mười ngón tay đan xen, lại không biết, sau cái nắm tay lại là vĩnh viễn buông tay.
Có hay không như vậy, nắm giữ trọn đời?
Liễu Nhứ nhìn hai người, trong lòng không khỏi khó nhịn, Bách Lý, ngươi trở về làm cái gì?
Tập Ám dẫn nàng tới trước ghế ngồi da hồ ly, hai người song song ngồi xuống, chúng tướng sĩ trên đài cũng rối rít ngồi xuống, bọn nha hoàn lục tục dâng rượu và thức ăn lên.
"Nhứ nhi, ngươi cứ ngồi ở vị trí ca ca ngươi đi." Tập Ám chỉ cho Liễu Nhứ chỗ ngồi bên dãy phải, ánh mắt liền rời đi.
Liễu Nhứ không cam lòng nhưng là bất đắc dĩ đi về một bên, lễ hội hàng năm, bên người Vương gia chỉ có mình, nhưng bây giờ, cả một chỗ ngồi cũng không giữ được.
Bách Lý cũng không nghĩ đến Liễu Nhứ hôm nay sẽ tới, cũng không biết Thủy Cơ xuất hiện là đúng hay sai, chỉ là nếu muốn ngăn cản cũng không kịp rồi.
Một đám người uyển chuyển nâng một người ngồi trên một bông hoa sen trắng to lớn, cùng với tiếng nhạc quanh quẩn, ở giữa tòa sen tỏa ra một trận khói trắng mịt mờ, như mộng như ảo, thoáng hiện một sắc đỏ nhẹ nhàng đứng lên.
Thủy Cơ mặc vũ y màu đỏ, chỗ cổ áo cao cao dựng thẳng lên, làm nổi bật cả khuôn mặt càng thêm khéo kéo quyến rũ, những đường cong bó sát càng làm nổi bật lên dáng người uyển chuyển dưới lớp áo. Lượn quanh mái tóc cắm đầy hồng mai nở rộ, theo điệu múa, kinh diễm tuyệt luân.
Thật sự là không thừa nửa phần, không thiếu nửa phần.
Bách Lý ngồi thẳng người, xem kỹ càng, Tập Ám ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt nàng, thân mình hơi nghiêng về phía nàng: "Rất đẹp mắt sao?"
"Đương nhiên rồi." Bách Lý cười chỉ chỉ phía trên, một cái khung sắt hình tròn, một nửa phía trên treo một cái chụp đèn hình tròn, ở giữa có một sợi dây thừng kéo dài xuống tới lộ đài.
"Đây là cái gì?" Tập Ám nhìn về phía trên không khó hiểu nói.
Bách Lý cười mà không đáp, Thủy Cơ đã đi ra khỏi tòa hoa sen, các vũ nương bên cạnh mặc quần áo màu hồng phấn xoay tròn xung quanh sắc áo đỏ tươi kia, nhún chân một cái, Thủy Cơ liền nhẹ nhàng rơi xuống, nhờ lực của vũ nương nhảy lên không trung.
Bách Lý thấy đã đến lúc, liền hướng về Tiểu Lam dưới đài khẽ gật đầu, Tiểu Lam nhận được chỉ thị, kéo nhẹ sợi dây trong tay, chụp đèn treo trên không trung không tiếng động mở ra.
Đây chính là theo như lời Bách Lý đã nói, vì Thủy Cơ mà tăng thêm màu sắc trên vũ đài.