Quyển 2 - Chương 25: Không ăn đậu hũ
Rất lâu sau đó, chỉ cảm thấy trên lưng truyền đến một trận trơn nhẵn mát lạnh, Bách Lý thoải mái thả lỏng, cỗ mát lạnh kia theo vết roi lan ra toàn thân, làm cho miệng vết thương vốn là ngứa ngáy trong nháy mắt lại được dẹp yên."Tiểu Lam, ngươi bôi cái gì thế?" Bách Lý thoải mái không chịu mở mắt ra, đầu ở trên gối thêu cọ cọ.
Người ở phía sau cũng không có trả lời, chỉ là tự nhiên lấy bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn lưng nàng, lòng bàn tay nhẵn nhụi, xem ra là một đôi tay được chăm sóc rất kĩ. Đầu ngón tay hơi lạnh một đường theo sống lưng lên tới trên eo, tiện đà chuyển về phía trước người, dọc theo bụng trơn bóng chậm rãi hướng đi lên.
Bách Lý mạnh mẽ mở to mắt, một chút buồn ngủ cũng không còn, vội vươn tay ra kéo chăn gấm bên cạnh phủ lên, không cần quay lại cũng biết là ai rồi.
Phía sau truyền đến âm thanh của Tập Ám hài hước khẽ cười, hắn bỏ thuốc trong tay xuống,
nửa người nhướng lên phía trước, chôn đầu thật sâu vào cổ Bách Lý: "Xấu hổ rồi à?"
Hơi thở ấm áp thổi bên lỗ tai nhạy cảm của Bách Lý, tràn đầy mê hoặc mà vô hại, thanh âm lần nữa lại vang lên: "Như thế nào, mặt lại sao lại đỏ như vậy?"
Lắc lắc đầu, khóe miệng Bách Lý khẽ nhúc nhích, nhịn cười nói: "Vương gia.........., ngươi thích ăn đậu hũ sao?"
"Không thích." Tập Ám vừa nghe đến đậu hũ thân thể liền cứng đờ, Bách Lý buồn cười nhìn biểu tình trên mặt hắn, một hồi lâu, hắn lại phun ra một câu: "Rất khó ăn."
"A? Nhưng ngươi vừa mới ăn đậu hũ của ta." Bách Lý hùng hồn chỉ chỉ bàn tay của hắn, khuôn mặt tỏ vẻ hung ác cáo trạng.
Tập Ám tiếp tục vùi đầu vào cổ nàng, loại cảm giác chân thực kia làm cho hắn cực kì an tâm, trái tim hoang vu đã lâu của hắn, người con gái này đã từ từ rót vào một tia ấm áp.
"Ta đây thích ăn còn không được?" Giọng nói buồn buồn của Tập Ám từ trên cổ nàng truyền ra, khóe miệng khẽ cong lên chính mình cũng không nhận thấy được ý cười.
Nam nhân, cư nhiên cũng có lúc giống như một đứa trẻ, tính tình thuần khiết, tiếng hít thở trầm ổn bên tai lúc sâu lúc cạn từng chút rơi vào màng nhĩ Bách Lý, ấm áp.
"Tốt lắm, bữa trưa chúng ta liền ăn đậu hũ đi." Bách Lý vươn tay đẩy đẩy cái đầu đang dựa ở cổ mình, Tập Ám cũng chỉ là lắc lư một chút theo lực của nàng, lại quay trở về như cũ.
"Không cần."
"Không được, một Vương gia cư nhiên lại kén chọn như vậy, là một đứa trẻ hay sao?" Bách Lý nhịn cười không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, nam nhân này, vào thời khắc này thanh âm cũng ít đi chút tàn bạo, tựa hồ còn mang theo một chút ủy khuất.
"Ai nói bổn vương kén chọn?" Tập Ám chợt đứng lên, hướng về phía ngoài trướng hô: "Tiểu Lam." Âm thanh cũng rất nhỏ nhẹ.
"Dạ, Vương gia." Tiểu Lam vén rèm trướng đi vào, đôi tay rủ xuống đứng một bên, chờ đợi Tập Ám phân phó.
Bách lý nhìn hai người, con ngươi vui vẻ hiện lên hình bán nguyệt: "Tiểu Lam, hiện tại khẳng định là Vương gia đang khen ngươi thính lực rất tốt a."
Bị nói trúng suy nghĩ, Tập Ám nghiêm mặt lại quay mặt sang một bên, thấy hai người cũng không có mở miệng, chỉ đành không được tự nhiên phân phó Tiểu Lam: "Gọi phòng bếp bữa trưa hôm nay thêm một món ăn, liền thêm...đậu hũ đi."
"Không, Tiểu Lam, Vương gia khó có khi muốn ăn, gọi đầu bếp làm thật nhiều món đa dạng, biết không?" Bách lý ngửa đầu lên chen thêm một câu.
"Dạ." Tiểu Lam thức thời lui ra ngoài, trong lòng buồn bực, Vương gia hình như chưa từng ăn đậu hũ a.
Bách Lý thật sự có loại cảm giác được thắng trận, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, chỉ cảm thấy chỗ cổ nóng lên, ý thức liền quay trở về.
"Mệt mỏi quá, ta muốn nghỉ ngơi."
"Không thể, bữa trưa còn chưa tới, Vương gia, mau đứng lên." Bách Lý giật giật bả vai hắn, "Ngươi nặng quá."
Người phía sau không nói gì, rất có xu thế chơi xấu.
Nhiều năm về sau, khi hai người hồi tưởng lại một màn khi đó, thì chỉ là, không biết là ngọt ngào, hay là liều thuốc chết người.
"Lý phi, Vương gia, bữa trưa tới." Tiểu Lam đi theo phía sau hai nha hoàn, đem các loại điểm tâm tinh xảo bày trên bàn gỗ hồng trắc, còn có, một đĩa lại một đĩa các loại đậu hũ, chua cay, trụng dầu, chiên, luộc, kho tàu, trộn hành lá.....
Bách Lý không khỏi bội phục đầu bếp ở nơi đây, một món ăn có thể chế biến ra nhiều dạng như vậy, đẩy vai Tập Ám: "Thật là nhiều món ăn a, ta đói bụng."
"Chờ một chút, không có món ăn lạnh." Tập Ám thầm nghĩ chốc lát, lại phát ra một câu nói như vậy.
"Món ăn lạnh? Bây giờ là mùa đông, Vương gia.........."Bách Lý hí mắt nhìn tới, khóe miệng cười rộng ra, chỉ cười không nói, nhưng trong mắt rõ ràng là viết chữ đang xem kịch vui.
Tập Ám cúi cùng cũng ngẩng đầu lên, lấy một bộ áo bào ngủ bông vải mềm mại bao thân thể Bách Lý, ôm eo nàng đến trước bàn.
Mặt khác, hai nha hoàn kia đã đi ra ngoài, chỉ để lại một người là Tiểu Lam hầu hạ.
Tập Ám ôm nàng ngồi trên chân mình, đầu, một lần nữa lại chôn vào trước ngực nàng,
Tiểu Lam thấy thức ăn hôm nay là do Tập Ám cố ý phân phó thêm, liền thân thiết đem mấy đĩa chứa các loại đậu hũ bày trước mặt hắn, thấy hắn thật lâu không nói, chỉ đành phải hơi nghi ngờ nhìn Bách Lý.
"Tiểu Lam, ngươi đi xuống trước đi, nơi này có ta là được rồi." Bách Lý nói một tay nhẹ nhàng vẫy vẫy, nhìn một bàn thức ăn ngon, đột nhiên cảm thấy muốn ăn nhiều hơn.
"Dạ." Tiểu Lam cầm khay một bên, bước nhanh ra khỏi doanh trướng.
Cầm lên chiếc đũa bằng bạc trên bàn, Bách Lý gảy nhẹ nâng một khối đậu hũ bỏ vào trong miệng: "Ừm, mùi vị không tệ."
Tay trên eo nàng càng ôm chặt hơn.
"Vương gia, ngài không dùng bữa, ta cũng sẽ không ăn." Bách Lý thả chiếc đũa trong tay xuống, nhẹ nhàng đong đưa chân ngọc trần trụi.
Đầu chôn trước ngực Bách Lý rốt cuộc cũng ngẩng lên: "Ăn ngon thật sao?"
"Ừ" Bách Lý lại chọn một miếng bỏ vào trong miệng, "Trơn mà không nhờn, ngài cũng nên nếm thử đi."
Tập Ám nhìn chằm chằm cái đĩa đậu hũ trước mặt, khóe miệng lơ đãng giật giật, "Vậy ngươi đút ta."
Hoàn toàn bị đánh bại, Bách Lý chọn một miếng đậu hũ tươi mới bỏ vào miệng hắn "Há mồm."
Tập Ám khẽ nhíu lông mày đem nó nuốt vào trong miệng, trên mặt vẫn như cũ không lộ vẻ gì, Bách Lý nhìn không ra bất kì dao động cảm xúc gì của hắn, chỉ có thể nhìn chằm chằm đôi môi của hắn.
Người đàn ông này, ngay cả ăn thức ăn mình không thích nhất thì tướng ăn cũng đẹp mắt như vậy, trời sanh chính là một tai họa. Bách Lý thầm nghĩ, sợ là bất kì nữ nhân nào thấy hắn, liền sẽ không thể cự tuyệt được thôi.
Thấy Bách Lý thủy chung nhìn chằm chằm môi mình, Tập Ám hơi nhướng về phía trước hôn nàng, lưu luyến nói: "Nhìn cái gì?"
"Ăn ngon không?" Hỏi một đằng đáp một nẻo, mặt Bách Lý đỏ ửng lên, học bộ dạng của hắn chôn đầu vào cổ hắn.
Tập Ám cũng không cho nàng cơ hội này, thấy nàng học của mình, cũng không lôi nàng ra, nhưng là vươn một tay quấn lên eo Bách Lý, tay kia thì chụp lên bộ ngực nàng.
Bách Lý vội vàng lùi thân thể, nàng nhận thua, da mặt mình thật sự không dày bằng hắn.
"Ngươi không phải là đói bụng sao? Mau dùng bữa đi." Tập Ám lấy muỗng nhỏ bên cạnh múc một chút đưa vào miệng Bách Lý: "Ngươi thích ăn."
"Ngươi không nếm thử một chút sao?"
"Không cần." Tập Ám tỉ mỉ đút cho Bách Lý, không để cho nàng có cơ hội mở miệng: "Đậu hũ vẫn là đậu hũ."
"Khụ....khụ....." Bách Lý không kiềm được ho ra ngoài, tay nhỏ bé nhẹ nhàng đập đập ngực, thấy Tập Ám khó có khi nào nở nụ cười, không nhịn được vung lên một quyền đánh vào ngực hắn.
Tập Ám giữ chặt bàn tay đang muốn rút về của nàng, theo vạt áo mở rộng nhét vào.
Ở phía dưới truyền đến một trận nóng ran, cơ ngực ở dưới bàn tay càng lúc càng căng thẳng, nhịp tim cực nóng như muốn nổ tung. Bách Lý đột nhiên đỏ mặt, tay nhỏ bé bất an giãy giụa.
"Đừng nhúc nhích." Tập Ám đè xuống bàn tay bắt đầu nóng lên của nàng, trên trán cũng chảy ra một tầng mồ hôi sắc dục, tiếng hít thở bình ổn ban đầu từ từ dồn dập lên, bên trong người càng lúc càng nóng.
Chỗ vạt áo trước do hai người lôi kéo, đã hoàn toàn nới lỏng ra, lộ ra quang cảnh đẹp đẽ trước ngực, cùng với bụng dưới cường tráng như ẩn như hiện.
"Một lát....." Âm thanh của Tập Ám đã hoàn toàn khàn đi, tìиɧ ɖu͙© không kiềm nén được thông qua âm thanh vô cùng khiêu gợi truyền ra: "Ngươi thật sẽ không hầu hạ người ta...." Một tay bao chặt lấy tay mềm mại của nàng, chậm rãi di chuyển xuống bụng dưới bằng phẳng của mình.
"Ta......." Bách Lý kinh hãi dừng tay lại, hai mắt luống cuống nhìn Tập Ám.
"Không phải sợ, ta sẽ từ từ dạy ngươi." Thanh âm ở bên tai truyền ra, Tập Ám nhẹ nhàng ôm lấy nàng, để cho nàng giang chân sang hai bên ở bên hông mình, Bách Lý cảm thấy rõ ràng du͙© vọиɠ ở dưới bụng của hắn.
Tập Ám tựa đầu vào vai nàng, lại sợ thương thế của nàng không dám nhúc nhích nửa phần, biểu tình tất nhiên là đau đớn khó nhịn.
Bách Lý vươn một tay tháo đai lưng hắn, một tay kia theo bụng dưới bằng phẳng một đường đi xuống.
Loại sự tình này, tựa hồ là thiên tính bẩm sinh, không cần học đã tự biết.
Sau khi bình phục, tay ôm chặt Bách Lý từ từ nới lỏng, Tập Ám cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của một người, hài lòng nói một câu: "Là một đệ tử giỏi, không trách được người ta nói, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành dựa vào cá nhân."
Bách Lý nghe vậy vội ôm chặt hắn, bộ dáng giống như có chết cũng không buông tay.
Đã đủ thẹn thùng rồi, nhìn nàng như vậy không nói gì nở nụ cười, kế tiếp nói một câu: "Gọi Tiểu Lam bê chậu nước tới, muốn rửa tay không?"
Thật sự là đủ rồi, "Đừng...." Bách Lý kháng nghị phát ra một tiếng kêu rên, thế nào cũng không chịu.
"Người tới, bổn vương muốn tắm rửa." Tập Ám ôm Bách Lý đến trên giường, bắt đầu cởϊ qυầи áo vốn đã xốc xếch.
Bách Lý quay vào trong giường, không để ý tới hắn, để Tập Ám tùy ý tắm rửa, bất ngờ nụ cười trên mặt càng sâu hơn, dấu răng trên ngực sẽ không bao giờ đau đớn nữa.