Mê Hoặc Song Vương

Chương 41

Quyển 2 - Chương 22: Được cứu
Theo bản năng, Bách Lý hướng về phía tuyết rơi nhìn lên trên, liền thấy một người bị treo cao trên cột cờ, tóc che khuất khuôn mặt nữ tử, trên người phủ đầy tuyết, hai tay bị trói lên phía trên, quần áo trên người cũng nát vụn không thể tả, thân mình yếu ớt so với những bông hoa tuyết còn nhẹ hơn.

“Thủy Cơ” Bách Lý bước nhanh hơn chạy đến dưới cột cờ, đung đưa thân thể của nàng, Thủy Cơ nghe được tiếng động, lông mi bị đóng băng mỏng run rẩy, vẫn như cũ không nhúc nhích.

Bách Lý vội ôm nâng chân của nàng lên trên, đôi tay hết sức ép cảm thấy buông lỏng, cả thân thể vừa nghiêng tới trước một chút liền bị sợi dây kéo kéo trở lại. Lúc này Thủy Cơ mới mở mắt ra: “Ngươi buông ta ra……”

“Ta không buông.” Hai mắt Bách Lý đẫm lệ mơ hồ nhìn Thủy Cơ, bởi vì đôi tay bị treo lên, hai bên tay áo rớt xuống bả vai, hai tay cóng đến tím bầm “Kiên trì một lát nữa.”

Binh lính bên cạnh nhìn thấy một màn này, nhất thời có vẻ không biết làm sao, cho đến khi âm thanh của Liễu Vân Tường hùng hùng hổ hổ truyền đến mới lấy lại tinh thần.

“Mẹ nó, kêu các ngươi mang người đến ngay, người đâu?”

“Liễu, Liễu tướng quân, người đã mang đến.”

Theo ánh mắt hai binh lính Liễu Vân Tường liền thấy được Bách Lý ở dưới cột cờ.

“Ôi, tình cảm của hai người cũng không tệ nha.” Liễu Vân Tường cười cười đi về phía hai người, đứng lại phía sau Bách Lý.

“Liễu tướng quân, ngươi tha cho Thủy Cơ đi.” Bách Lý quay đầu nửa cầu khẩn, đôi tay vẫn như cũ ôm thật chặt.

“Lý phi, xem ngài nói kìa, ta đây không phải đã thả nàng rồi sao? Tối hôm qua quá nóng, ta đây là giúp cho nàng giải trừ nóng đấy chứ.” Liễu Vân Tường tiện đà ra vẻ bộ mặt bi thương nói tiếp: “Ngươi ngoan ngoãn vâng lời thì cũng không cần phải chịu khổ như vậy rồi.”

Thấy thật lâu Bách Lý cũng không nói, Liễu Vân Tường nổi nóng túm cánh tay của nàng kéo về phía sau: “Hiện tại, nên đến phiên ngươi rồi.”

“A……..” Mất đi lực nâng đỡ của Bách Lý, dây thừng chỗ cổ tay Thủy Cơ chợt căng lên, mười ngón tay đau đớn mở ra lại nắm chặt, máu đỏ tươi lại chảy trên những vệt máu đã khô cạn lúc trước, hình thành từng luồng chảy xuống cánh tay.

“Ngươi buông ta ra………” Bách Lý dung sức đẩy hắn ra, cố gắng trở lại cột cờ kéo lần nữa.

“Tốt, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, lão tử cũng không cần khách khí với ngươi nữa.” Liễu Vân Tường cầm lấy roi da trong tay binh lính bên cạnh, hung hăng quất xuống lưng nàng.

“Ưm….” Bách Lý đau đớn kêu rên thành tiếng, cảm thấy một trận bỏng rát từ lưng lan tràn ra toàn thân, thậm chí có thể cảm giác được máu đang chảy ra.

Thấy Bách Lý vẫn không chịu buông tay, Liễu Vân Tường thẹn quá hóa giận gọi binh sĩ ở một bên: “Đem nàng kéo vào doanh trướng cho ta.”

“Dạ” Hai người bước lên phía trước, dùng sức lôi kéo cánh tay của nàng.

“Buông ra.” Bách Lý trừng mắt nhìn hai người, không chịu buông lỏng chút nào.

Bị lực kéo ra ngày càng lớn, Bách Lý dứt khoát dựa đầu vào đùi của Thủy Cơ, bộ dáng có đánh chết cũng không buông, ba người cứ như vậy lôi kéo, ai cũng không chịu buông tay.

Một màn này vừa vặn rơi vào trong mắt của Tập Ám cùng Lý Nam ở phía xa xa. “Vương gia….”

Tập Ám không nói một câu, chỉ là nắm chặt cương ngựa chạy nhanh trên nền tuyết trắng xóa, mọi người nghe được thanh âm của ngựa đồng loạt quay đầu lại.

Bách Lý vừa thấy là Tập Ám, không xác định được nhắm chặt mắt, lại mở to, khi đó liền phát hiện hắn đã đến trước người mình, vui sướиɠ quay đầu lắc lắc: “Thủy Cơ, ngươi không sao, ngươi không sao rồi.”

Thủy Cơ giống như đáp lời chớp chớp mắt, sắc mặt tái nhợt dọa người.

Liễu Vân Tường căn bản không có nghĩ tới hôm nay Tập Ám lại trở về, chỉ có thể dựa theo lý do ban đầu tiến lên giải thích: “Vương gia, này, thuộc hạ đây là đang thẩm vấn hai người họ, không nghĩ tới Thủy Cơ cũng là cùng phạm tội.”

Tập Ám không nói một lời, ánh mắt như đao nhọn xẹt qua, xà tiên trong tay đột ngột nhanh chóng bay ra, quấn chặt cần cổ Liễu Vân Tường.

“Vương….tha mạng.” Trên cổ bị sít chặt tắt nghẽn làm cho Liễu Vân Tường sợ hãi bắt lấy một đầu xà tiên, một trận đau đớn kịch liệt trong l*иg ngực.

“Lời nói của bổn vương mà ngươi cũng không nghe rồi hả?” Một câu nói cực kì bình thường, trong miệng Tập Ám nói ra cũng là tà nịnh đến cực điểm, mơ hồ trong đó còn có thể nghe thấy một cỗ mùi máu tươi nhàn nhạt.

Hai tay Liễu Vân Tường càng dùng sức bám víu lấy xà tiên, hy vọng ở bên trong có thể hé ra một chút khe hở để hô hấp. Con mắt của Tập Ám lạnh lùng rét buốt liếc nhìn mọi nguời “Sưu” một tiếng thu hồi lại xà tiên, một lần nữa vung ra khi đó, nửa bên mặt Liễu Vân Tường đã là huyết nhục mơ hồ.

Mọi người đều kinh ngạc, Liễu Vân Tường thẳng tắp quỳ rạp xuống trước chiến mã màu đen, giọt máu trên mặt chạm xuống màu trắng của tuyết dày đặc, đau nhức tê dại cũng không dám kêu nửa tiếng.

Tập Ám tung người xuống ngựa, đến gần Bách lý. Người bị treo đã không duy trì được nữa, Tập Ám rút đao trong tay binh lính, giơ tay chem. xuống, thân mình gầy yếu của Thủy Cơ thẳng tắp té xuống, rơi vào vòng ôm ấm áp của hắn.

“Thủy Cơ…..” Tập Ám khẽ gọi lên tiếng, đem áo choàng trên người đắp lên người nàng.

Có thể là đã bị đông lạnh không còn hay biết gì, Thủy Cơ vẫn nằm im lặng, không có nửa điểm tri giác.

“Lý Nam, đưa Thủy Cơ đi, tìm đại phu xem nàng một chút.” Tập Ám phân phó Lý Nam ở một bên, ôm lấy thân thể của Thủy Cơ.

“Dạ, Vương gia.”

Hai gã binh lính lúc trước cũng sợ tới mức nằm rạp xuống đất, không dám nói nửa lời, trong yên tĩnh chỉ có âm thanh của máu Liễu Vân Tường nhỏ giọt xuống đất.

Bách Lý đem thân mình gắt gao tựa vào cột cờ, nhìn Tâp Ám từng bước một đến gần, lại có cảm giác trống rỗng mờ mịt như ảo ảnh. Lần này, không phải là ảo ảnh trong sa mạc nữa rồi.

Chặn ngang eo ôm nàng vào trong ngực, lại càng làm cho phía sau lưng nàng đau nhức hơn, Bách Lý kêu đau ra tiếng, hay tay gắt gao níu chặt lấy vạt áo trước của hắn.

Tập Ám cảm thấy cả kinh, chạm tới chỗ quần áo bị rách nát, vết máu dính bết lại.

Liễu Vân Tường lại càng sợ hãi đem đầu áp sát xuống đất, không dám ngẩng lên.

Tập Ám vội vàng ôm Bách Lý mang đến trước doanh trướng của mình, phân phó nha hoàn bên cạnh đi tìm đại phu.

Vừa tiến vào bên trong trướng, Bách Lý chỉ cảm thấy toàn thân

một trận nóng sốt yếu ớt, những cánh hoa tuyết lúc nãy gục người mang theo cũng tan chảy ra.

Tập Ám đem nàng xoay người đặt lên giường, Bách Lý nằm một chỗ động cũng không dám động, cảm thấy chỉ cần hô hấp cũng có thể ảnh hưởng đến sự đau đớn ở chỗ đó.

Ngồi ở trước giường, đem tóc nàng vén qua một bên. Bách Lý chỉ cảm thấy một trận choáng váng, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Tập Ám đem áo ngoài của nàng theo hai vai tuột xuống, một vết roi nhìn thấy ghê người tràn ngập đôi mắt hắn, sưng tấy lên kinh khủng.

Vết máu khô cạn dính trên quần áo, Tập Ám dừng động tác trong tay, chỉ cảm thấy nửa trái tim bên trái đau đớn không dứt, lông mày cương quyết nhíu lại thật chặt.

“Vương gia, đại phu tới.” Lý Nam vén rèm che để đại phu đi vào.

“Các ngươi lui xuống đi.” Tập Ám vung tay lên ý bảo mọi người lui ra, bởi vì nghiêng thân, cũng không thể thấy rõ vẻ mặt trên mặt hắn.

“Dạ.”

Đại phu vội vàng tiến lên đi đến cạnh giường, một tay cầm cổ tay của Bách Lý, làm mạch nổi lên.

“Vương gia, Lý phi nàng cũng không đáng lo ngại, chỉ là trong cơ thể tích hàn quá sâu, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ không đáng ngại nữa.”

Tập Ám khẽ lui thân mình, trên mặt không có biểu tình gì: “Đem miệng vết thương của nàng thu xếp ổn thỏa đi.”

“Dạ.” Đại phu trẻ tuổi từ trong rương lấy ra một lọ thuốc, do dự ngồi ở mép giường, nhìn hai vai Bách Lý trần trụi lộ ra bên ngoài, âm thanh cũng mất đi âm sắc vốn có: “Vương, Vương gia….Này….”

“Đừng ngại, mau chóng xử lý đi.” Tập Ám lạnh lung đứng ở một bên, khoanh tay đứng nhìn.

“Dạ, Vương gia.”

Đại phu cầm lấy bông vải rửa sạch thấm một chút nước thuốc, nhẹ nhàng xoa miệng vết thương dính liền với áo. Một tay không ngừng vẩy vẩy, quạt để tạo ra cảm giác mát lạnh thoải mái, đợi đến khi áo phía sau ướt đẫm, mới chậm rãi cởi ra từng chút, cứ như vậy lặp đi lặp lại, lưng ngọc của Bách Lý liền lộ ra một vết roi dữ tợn, tay cầm thuốc của đại phu trong lúc lơ đãng nhẹ run lên, trong mắt đột nhiên hiện ra một tia thương xót, thậm chí còn có một chút không đành lòng.

Mà lúc này, trong mắt Tập Ám đột ngột hiện lên một tia sát khí nồng đậm, sâu tới đáy mắt.

“Vương gia, đã xử lý tốt.” Đại phu vội lui thân ra, từ trong rương lấy ra một lọ thuốc mỡ màu xanh nhạt: “Thuốc này dung để trừ sưng giảm đau, mỗi đêm bôi một lần là được.”

“Để đó đi.” Tập Ám trở lại trước giường hẹp, nhìn nửa gương mặt Bách Lý chôn sâu trong gối mềm mại: “Đi xuống đi.”

“Dạ.” Đại phu vội cầm hòm thuốc trên chiếc bàn dài, một khắc cũng không dám nán lại.

“Lý Nam.” Qua một hồi lâu, Tập Ám mới u lãnh lên tiếng: “Đem đại phu gϊếŧ đi.”

“Dạ.” Lý Nam bên ngoài trướng nghe vậy hướng quân trướng đi về phía trước, bất đắc dĩ nhưng cũng là kiên quyết.

Tập Ám thận trọng vươn tay, đầu ngón tay lướt qua thuốc trên vết roi, đáy lòng như bị ai đó hung hăng đâm xuống một cái.