Mê Hoặc Song Vương

Chương 38

Quyển 2 - Chương 19: Tiểu Lam thử độc
Thời điểm Thủy Cơ tới đã là gần tới giữa trưa, sau khi cấp cho cai ngục một thỏi bạc, nàng mới có thể tiến vào địa lao.

Trong lao điều kiện tồi tệ, kèm với từng cỗ tanh hôi khiến người ta buồn nôn, điều này Thủy Cơ thật không nghĩ tới. Để hộp đựng thức ăn xuống bên cạnh, Thủy Cơ chậm rãi đến gần hai người, mở miệng cười nhạt:"Không thể tưởng tượng được, ngươi cư nhiên lại là Lý phi."

"Đã không có Lý phi rồi, ta cũng chỉ là một tù nhân mà thôi, còn ngươi, có khỏe không?" Đôi tay Bách Lý đặt lên song sắt, thân thể cũng hơi tiến lại gần.

"Không tồi, ta nghĩ là hắn đã buông tha cho ta rồi" Thủy Cơ cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng như mây bay.

"Ngươi vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn" Nhìn họ ngươi một câu ta một câu, Tiểu Lam rất là buồn bực nhìn hai người.

Thủy Cơ cầm lấy hộp đựng thức ăn, giữa song sắt nhét vào tay Tiểu Lam: "Ta biết trong này điều kiện không tốt, đây là ta đặc biệt kêu đầu bếp chuẩn bị, ta không thể nán lại lâu, phải trở về, lần sau ta lại tới."

"Thủy Cơ, cảm ơn ngươi." Bách Lý hé lời gọi nàng lại, ánh mắt thản nhiên kiên định.

Thủy Cơ khẽ nâng váy lụa mỏng, bước nhanh đi ra địa lao.

Bách Lý nhìn hộp đựng thức ăn trong tay Tiểu Lam, chậm rãi trở về cạnh giường.

"Bách Lý, ngươi với Thủy Cơ làm sao lại biết nhau?" Tiểu Lam bưng hộp thức ăn cũng vội vàng đi theo.

"Còn nhớ lần trước, Liễu Vân Tường bị thương không? Thật ra là hắn đối với Thủy Cơ có ý đồ, ta đập hắn bị thương" Giọng điệu Bách Lý bình thản, nhưng Tiểu Lam nghe được lại đổ một tầng mồ hôi lạnh.

"Liễu tướng quân đó là người nào a, ngươi cũng dám đập, hắn là kẻ tiểu nhân bỉ ổi có thù tất báo a"

"Đập thì cũng đập rồi, hắn cũng không có chết"

"Bách Lý...."Bộ dáng Tiểu Lam bực bội, dựa vào nàng ngồi xuống "Ngươi thật sự là một nữ tử kì lạ, chuyện gì cũng dám làm"

"Có điều, Liễu tướng quân là người xấu xa, thủ hạ của hắn ai cũng sợ hắn, cũng chỉ có ngươi dám động thủ trên đầu thái tuế nha" Tiểu Lam kiêu ngạo vỗ vỗ ngực "Hơn nữa, người này là tỷ muội tốt nhất của ta đấy"

Bách Lý cười nhẹ điểm nhẹ lên mũi nàng: "Ngươi a, ăn cơm đi"

"A" Tiểu Lam vội vàng cầm lấy hộp đựng thức ăn, một mùi thơm xông vào mũi "Thơm quá a, vừa nhìn thấy món ăn này, ta khẳng định là nữ đầu bếp mập mạp làm"

Phân ra hai chén cơm, Tiểu Lam cầm lấy đũa trước "Bách Lý, nhường ta ăn trước nha, để xem hương vị có được hay không" Sau khi đem từng món ăn trong mâm đều nếm thử, mới giơ giơ chiếc đũa "Ăn ngon, không hổ là tay nghề của nữ đầu bếp mập mạp, mau ăn đi"

Bách Lý nhìn Tiểu Lam, nhất thời trăm miệng cũng không nói được gì, nàng biết đây là thử độc cho nàng, máy móc gắp lên một ngụm đồ ăn bỏ vào trong miệng, làm thế nào cũng không thể nhai nổi.

"Bách Lý, khẩu vị không tốt sao?" Tiểu Lam vội gắp lên một miếng cá trong mâm bỏ vào chén Bách Lý

"Tiểu Lam, ngươi không cần lo cho ta, ta tự mình ăn được."

Bách Lý chậm rãi đem miếng cá nuốt vào trong miệng, như nghẹn lại ở cổ họng.

Hiện nay địa lao này so với trước tốt hơn một chút, Lý Nam nói không sai, ở trong ngục có bạc mới có thể sống.

Lý Nam thường vào địa lao thăm, thỉnh thoảng mang chút quần áo, thức ăn, mà mỗi lần trước khi ăn, Tiểu Lam cũng sẽ thử qua trước, xác định không có gì khác thường mới để cho Bách Lý ăn.

Lý Nam cầm hồng mai trong tay cùng với một bình nước để vào tay Tiểu Lam: "Lần trước ngươi nói Lý phi yêu thích hoa mai, vừa đúng lúc bên ngoài có vài cành nở rộ ta hiền hái đến một chút.

Tiểu Lam tiến lên nhẹ nhặt lên một cánh hoa mỹ lệ, một mùi thơm thoang thoảng tỏa ra "Thật sự rất đẹp, đẹp mà mà không bẩn"

Bách Lý nhìn màu sắc của nhánh hoa kia, không khỏi nghĩ đến nữ tử bị người ta xưng là Yêu Hoa, giờ phút này chính là người đó mặc lụa mỏng trắng như tuyết ở giữa rừng hoa mai uyển chuyển nhảy múa. "Nương" Bách Lý chậm rãi khẽ kêu thành tiếng ở trong lòng.

Lý Nam cùng Tiểu Lam nhìn nhau một cái, đều không nhẫn tâm quấy rầy, một lúc lâu sau, Bách Lý mới thu hồi đau thương nhàn nhạt trong mắt, đi về phía Lý Nam.

"Lý tướng quân, ngươi có thể giúp ta một việc không?"

"Xin cứ nói"

"Giúp ta lấy hai cây ngân châm" Bách Lý thật sự không đành lòng ngày ngày nhìn Tiểu Lam vì nàng thử độc "Những cai ngục này đều là người thấy tiền liền sáng mắt, có thể một ngày nào đó sẽ làm hại chúng ta"

"Lý phi nói đúng lắm, ngài yên tâm, ngày mai ta liền đưa tới" Lý Nam lo lắng nhìn hai người. Đúng vậy a, tại sao hắn lại không nghĩ tới chứ?

"Làm phiền rồi, đúng rồi Lý tướng quân, hôm nay là ngày bao nhiêu rồi hả?" Mỗi ngày đều bị nhốt ở địa lao này. Chỉ biết mùa đông giá rét, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.

"Còn mười ngày nữa là đến đêm ba mươi rồi"

"A, nhanh như vậy" Bách Lý lẳng lặng về lại giường, đáy lòng cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Lý Nam đi rồi, Tiểu Lam bẻ một cành hoa mai cắm vào giữa tóc Bách Lý: "Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì, nhìn đi, nương ngươi không phải là luôn ở bên cạnh ngươi sao"

Bách Lý nhìn bình hoa hồng mai nở rộ chuyển sang Tiểu Lam: "Ta nhất định sẽ đưa ngươi ra ngoài, nhất định"

Tiểu Lam mỉm cười vén sợi tóc rũ xuống đưa ra sau ót: "Ta vẫn luôn tin tưởng ngươi"

Bách Lý đã bình tĩnh lại, nàng cũng không biết sau này sẽ còn xảy ra chuyện gì, nàng chỉ biết lúc còn rất nhỏ, những người kia thường nói, nữ nhi của hoa yêu, là phải trải qua ngàn năm đau khổ.

Ngày hôm sau, quả nhiên Lý Nam đem hai cây ngân châm đến. Bách Lý nhận trong tay mới lộ ra nụ cười, cũng đem một cây đặt vào trong tay Tiểu Lam: "Về sau, chúng ta có thể yên tâm ăn đầy bụng rồi"

Tiểu Lam cầm ngân châm trong tay khoa tay múa chân: "Thật sự có thể chứ?"

"Đúng, hơn nữa trong nháy mắt liền có thể biết được" Lý Nam tiếp lời, cũng đem một bọc bạc bỏ vào tay Tiểu Lam "Ta cùng Vương gia phải đi ra ngoài làm việc, năm ngày sau mới có thể trở lại, trong năm ngày này các ngươi hãy tự mình cẩn trọng. Giữ lại chút bạc này coi như phòng thân. Chỉ là, Vương gia đã ra lệnh, sẽ không để cho Liễu Vân Tường đến gần địa lao nửa bước, các ngươi yên tâm đi"

Bách Lý đem ngân châm trong tay cắm vào tóc, chỉ chừa một chút sáng trong: "Hắn còn có thể gϊếŧ ta phải không" nhưng lập tức lại nghĩ tới cái gì đó, vội mở miệng hỏi "Thủy Cơ đâu rồi, Thủy Cơ thế nào, hắn sẽ không bỏ qua cho nàng"

"Vương gia đã cảnh báo hắn, ta tin tưởng hắn sẽ không dám tái phạm"

"Không, hắn không phải loại người dễ từ bỏ ý đồi, ngươi giúp ta khuyên nhủ Vương gia, đem Thủy Cơ cùng mang đi đi" Bách Lý không nghĩ ra biện pháp nào khác, nàng chỉ biết, Thủy Cơ chỉ có đi theo bên người Tập Ám mới là an toàn nhất.

"Lần này làm chuyện rất quan trọng, ngoại trừ ta ra, Vương gia không thể mang theo người nào khác nữa, Lý phi, ngài yên tâm đi, dù sao, trước kia Thủy Cơ cũng là người của Vương gia, Liễu Vân Tường dù có tùy ý làm bậy thế nào, cũng không dám làm gì nàng."

Nhưng, tim Bách Lý giờ phút này đang nhảy lên kịch liệt, nàng biết chắc có chuyện gì sắp xảy ra.

Sau khi Lý Nam đi, Bách Lý ở tại đây đếm thời gian qua ngày, năm ngày, hẳn là rất nhanh.

Sáng sớm, Thủy Cơ lại tới, Bách Lý lúc này mới an lòng gọi ra tiếng: "Thủy Cơ, ngươi không sao chứ?"

"Không có việc gì" Thủy Cơ nhìn một vòng xung quanh phía sau khẽ nói "Hôm nay Vương gia bọn họ đi rồi, ta sợ Liễu tướng quân tới tìm ta gây phiền toái, nên mới sáng sớm liền đến đây rồi"

Thủy Cơ chỉ chỉ phòng giam bên cạnh các nàng: "Ta đã mua chuộc được cai ngục rồi, năm ngày kế tiếp ta liền ngủ ở đây. Liễu tướng quân hẳn là không dám tiến vào địa lao."

Tiểu Lam nghe nói vội cười lên: "Ngươi thật thông minh a, bất quá nơi này rất khổ nha"

Thủy Cơ tự nhiên đi vào phòng giam sát vách, cách song sắt cười nói: "Sợ cái gì, còn có các ngươi a"

Ba người khẽ cười, không nghĩ tới, ba người như vậy cư nhiên lại có thể trở thành bằng hữu.

Một ngày, tựa hồ trôi qua rất nhanh, trong địa lao, chỉ có ánh nên mỏng manh kia sáng rồi tắt, tắt rồi sáng, từng dãy song sắt tối tăm âm u lạnh lẽo, xen lẫn vài tiếng gió mạnh mẽ.

Trong một nhà giam, ba nữ tử, ở bên trong vui vẻ trò chuyện.