Quyển 2 - Chương 17: Không có hứa hẹn
Đưa nàng đi thẳng đến trước doanh trướng của Tập Ám, Bách Lý mới bị buông ra: "Đi vào."Nàng theo lời đi vào trong trướng, đêm đã tối mịt, trong trướng hơi nước mờ mịt, lửa cháy chập chờn, soi vào khuôn mặt tái nhợt của Bách Lý lặng lẽ nhảy múa, rèm cửa sợi bông, bị gió nhẹ nhàng nâng lên, khẽ cọ vào khuôn mặt vô sự của nàng.
Hai nha hoàn bước lên phía trước đem xiềng xích trên tay chân Bách Lý tháo ra, liền lui sang bên cạnh: "Xin cởϊ qυầи áo, tắm gội."
Bách Lý nhìn thấy hơi nước dày đặc bao phủ bồn tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên: "Ta không tắm."
"Xin đừng làm chúng tôi khó xử" Hai nha hoàn này nhìn qua cư nhiên thân thể lại cường tráng như vậy, lại còn vẻ mặt nghiêm túc.
"Ta nói ta không tắm"
"Vậy xin đừng trách chúng ta." Hai người chăm chú nhìn nhau, ăn ý gật đầu một cái, theo sát tiến lên vài bước, một người nâng eo nàng sang một bên.
Bách Lý chỉ cảm thấy thân thể mình bị nhấc nhẹ lên, liền bị ném vào giữa bồn tắm.
"Khụ....khụ....Các ngươi...." Bách Lý vùng vẫy từ trong nước thò đầu ra, không ngừng ho khan đứng lên.
"Đây là quần áo để thay, Vương gia phân phó chúng ta giúp ngươi tắm rửa." Vẫn là mặt không có biểu tình gì, giọng điệu cứng nhắc.
"Không cần, ta tự tắm rửa, các ngươi đi ra ngoài đi."
Hai người do dự há miệng, có thể là trông thấy Bách Lý toàn thân dơ bẩn, mới bĩu môi nói: "Được rồi, chúng ta đi ra ngoài trước."
Nhìn các nàng ra khỏi doanh trướng, Bách Lý mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi thả lỏng người ra cạnh mép bồn tắm.
Đây là chỗ ở của Tập Ám, nàng đã tới một lần, thấy xung quanh khôi phục lại sự im lặng, Bách Lý mới chậm rãi cởϊ qυầи áo bị thấm ướt, cởi bỏ dây áσ ɭóŧ. Thuận tay đem tóc đen phía sau nhập vào trong nước, thấm hút hơn mấy cánh hoa kiều diễm ướŧ áŧ.
Tựa đầu gác lên cạnh bồn tắm, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, nàng không biết Tập Ám kêu người mang nàng tới là vì nguyên nhân gì. Nếu thật như cai ngục nói là thẩm vấn, đại khái là cũng không cần mất công như vậy.
Cầm lấy khăn lông bên cạnh đem nước đọng trên người lau khô, Bách Lý tìm tới quần áo mà nha hoàn đã chuẩn bị định mặc vào, nhưng là vừa mở ra, Bách Lý liền kinh ngạc trừng lớn mắt.
Đây là lụa mỏng không thể mỏng hơn được nữa, mặc vào người căn bản là cũng không che chắn được cái gì, lại còn giống như dụ hoặc người khác. Hai chân trần trụi mềm mại trên thảm lông bắt đầu đi qua đi lại. Loại quần áo này, trước kia ở vương phủ nàng cũng chưa từng mặc qua, nhưng mà nhìn một vòng, căn bản cũng không tìm thấy bộ quần áo nào.
Cuối cùng Bách Lý bất đắc dĩ đành mặc lên người, bước nhanh đi đến giường, hai tay siết chặt tựa vào cột giường.
Trong doanh trướng đốt một loại hương thơm không biết tên, tràn đầy trời đất, ám muội đến cực điểm. Một bên lò lửa xì xì bốc lên hơi nóng, thoải mái nhắm mắt lại, thân hình bé nhỏ mệt mỏi vô cùng tức khắc chui vào trong mộng.
Rất nhỏ, một chuỗi tiếng bước chân giẫm trên mặt thảm phát ra tiếng vang rất nhỏ, mới vừa hé mắt Bách Lý cảnh giác vòng tay ôm lấy người trừng người đi tới.
Tập Ám chậm rãi đến gần Bách Lý, đến gần người nàng ngồi chồm hổm xuống, đưa ngón trỏ ra nhẹ giơ lên trên khuôn mặt nàng, thẳng tắp nhìn về phía chỗ sâu nhất trong đôi mắt nàng.
"Tập Ám...." Bách Lý khẽ gọi ra tiếng, trong mắt mang theo mơ màng giống như tỉnh mà không phải tỉnh, môi đỏ mọng khẽ mở. Sa mỏng dưới thân người khẽ động, hai tròng mắt như nước thật sâu nhìn lại lắn.
Khẽ đi xuống dưới hai gò má, bàn tay ở cổ nhẹ nhàng vuốt ve, Bách Lý cảm thấy nhột hơi thối lui: " Tập Ám, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Bàn tay rời khỏi chỗ cổ tinh tế, chuyển đến sau đầu nàng, nhẹ nhàng ấn một cái, Bách Lý khẽ nghiêng về phía trước, hai trán đối chọi nhau, hơi thở của nhau quấn quít một chỗ, ấm áp sinh tình: "Nói gì? Nói khi đó ngươi rời đi là bất đắc dĩ? Đáng tiếc, ta không quan tâm, ta quan tâm chỉ là, nữ nhân của ta coi như Tập Ám ta không cưng chiều, cũng muốn cả đời sống bên cạnh ta."
Bách Lý đau xót trừng lớn hai mắt, hai tay khẩn trương níu lấy quần áo trước ngực, tròng mắt trong suốt trong đôi mắt nhìn về nam nhân mình quen thuộc nhất, hốc mắt chứa đầy lạnh lẽo, nhưng chỉ là ngưng kết ở khóe mắt, thật lâu không rơi.
"Bách Lý, không cần giả vờ làm ra loại vẻ mặt này, bổn vương đối với ngươi có hứa hẹn gì sao? Ngươi tự mình đa tình mà thôi" Hơi dùng sức kéo tóc nàng, tách ra cự ly giữa hai người cười châm biếm nhìn nàng, tà nịnh mang theo mị hoặc.
"Nếu đã như vậy, ngươi hôm nay còn gặp ta làm gì?" Bách Lý hờ hững theo dõi hắn, ban đầu cũng vì chờ đợi mấy câu nói của hắn mà chìm đến đáy lòng.
"Ngươi là nữ nhân của ta, ngươi nói ta gặp ngươi làm cái gì?" Tập Ám không giận mà cười, thân hình đến trước mặt nàng.
Bách Lý bài xích đem hai tay để ở trước ngực hắn: "Ngươi vẫn là cứ nhốt ta lại đi"
Tập Ám đột nhiên lôi nàng lên giường, nghiêng người che phủ thân thể đơn bạc của nàng.
"Ngươi buông ta ra...."
Cúi người hôn lên môi nàng, mang theo trừng phạt, mang theo ham muốn không ngừng tăng lên, lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng. Đầu lưỡi chạm nhau, Bách Lý không ngừng ở trước ngực hắn đấm nhẹ, đầu hướng về hai bên lắc lư.
Giãy giụa không ngừng khiến cho lưỡi càng vào sâu hơn, một tay khẽ dùng sức liền xé ra quần áo nàng, ngón tay càng không ngừng quanh quẩn chỗ dấu răng trước ngực nàng. Nụ hôn cực nóng theo lưỡi dời đi xuống cằm, cổ, ở tại xương quai xanh của nàng cắn nhẹ. Lại cúi người đến dấu răng trước ngực nàng không ngừng liếʍ láp, trên da thịt mềm mại của nàng lưu lại những vết hôn đỏ thẫm.
Ngẩng đầu nhìn Bách Lý ở dưới thân, Tập Ám đứng dậy cởϊ qυầи áo, ôm nàng ở dưới thân.
Bách Lý bắt buộc mình không nên làm ra phản ứng gì, toàn bộ thừa nhận hoan ái của hắn.
Tập Ám tựa hồ như càng vui hơn khi nhìn thấy sự đè nén của Bách Lý, cho nên cũng không vội tiến vào, từ từ đốt lên nhiệt tình của hai người. Người phía dưới không ngừng run rẩy, hoàn toàn sa vào tìиɧ ɖu͙©.
Tập Ám khẽ nâng thân người một cái dùng lực tiến vào thân thể của nàng, Bách Lý không thoải mái hừ nhẹ, theo bản năng cắn chặt môi. Từ từ, cảm giác khó chịu theo đó cũng biến mất, được thay thế bằng kɧoáı ©ảʍ khiến Bách Lý cắn môi càng chặt.
Tập Ám tà mị thoáng câu lên một nụ cười, ngón tay xoa nhẹ lên môi của hắn: "Muốn kêu liền kêu ra đi, ta rất nhớ âm thanh đó"
Bên hông dùng lực mạnh, khiến cho Bách Lý không khỏi rêи ɾỉ ra miệng, Tập Ám tăng nhanh tốc độ di chuyển, Bách Lý nhịn không được đôi tay đặt lên vai hắn, càng cấp bách nghênh đón hắn. Tập Ám vừa lòng đem hai chân của nàng vòng qua eo mình, rèm che đêm tối bên ngoài, màn che lụa mỏng đặt sâu ở phía trong, hai người ôm chặt nhau dần dần trở lại yên tĩnh.
Tập Ám xoay người về phía Bách Lý, l*иg ngực tinh tráng màu đồng đầy mồ hôi, tóc đen dính trên da thịt trần trụi của hai người.
Bách Lý mệt mỏi cực điểm mơ màng nhắm mắt, ở trong địa lao vốn là không được nghỉ ngơi tốt, hơn nữa lần này lại bị giày vò, làm cho sức lực càng kiệt quệ.
Không biết trải qua bao lâu, Bách Lý chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp nhích lại gần, tay không an phận lần nữa xoa nhẹ thân thể nàng "Vương gia, đừng như vậy...."
"Thế nào, mới một lần mà đã đủ rồi sao? Ngươi là thϊếp của bổn vương, tất nhiên là phải đáp ứng đòi hỏi ham muốn của ta, thời gian này, ngươi nên đem những việc thiếu nợ ta bù đắp cho tốt đi" Nhìn thân Tập Ám một lần nữa tiến lên, Bách Lý chỉ cảm thấy đáy lòng trống rỗng. Giống như một con rối bị định đoạt, cho dù là ở thời điểm cao trào cũng hoàn toàn không thấy trong con ngươi của Tập Ám có bất kì tình cảm gì.
Hỗn hỗn độn độn ở bên trong, cũng không biết qua bao nhiêu lần, Bách Lý thử giật giật thân thể, lại phát hiện hai chân bủn rủn, một hồi co rút từ lòng bàn chân kéo dài lên tới sống lưng.
Nàng ôm lấy mảnh lụa lộng lẫy phía trên giường ngồi dậy, bên tai lại truyền tới thanh âm cực kì biếng nhác của Tập Ám: "Người đâu"
"Dạ." Rèm cửa bị vén lên, hai nha hoàn lúc nãy nối đuôi nhau vào, trên tay một người xếp một bộ quần áo sạch sẽ.
"Đem quần áo cho nàng, sau đó, đưa nàng trở về địa lao" Giọng nói lạnh lẽo, chỉ là Bách Lý cũng không có cảm giác gì, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn một cái, nàng cũng không so đo đến tột cùng Tập Ám coi nàng là cái gì.
Thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, vén lên một góc màn lụa, không có sự ngượng ngùng lúc trước, tất cả đã vô vị. Bách Lý không nói một câu đi xuống giường.
Tóc đen tán loạn ở trên lưng trơn bóng của nàng, từng bước một gian nan đi tới, hai nha hoàn vội vàng tiến lên một bước.
"Tránh ra"
Bách Lý nhặt áo quần trên chiếc bàn dài, áo ngoài đã sớm bị áσ ɭóŧ thấm ướt, mặc lên người lạnh thấu xương, giống như kí sinh trùng gắt gao hấp thụ lấy.
Trong ánh nến, góc lụa mỏng lay nhẹ, người bên ngoài màn lụa lẳng lặng mặc từng món quần áo, bên trong màn lụa, một người lẳng lặng nhìn nàng mặc vào từng món.
Đợi mặc tất cả xong, Bách Lý mới sâu kín xoay người, hai mắt chống lại chỗ sâu nhất của hai trong mắt thâm thúy kia: "Vương gia, ngài vẫn duy trì trước sau như một cao cao tại thượng, vẫn là không tín nhiệm bất kì kẻ nào, ta Bách Lý từ nay sẽ không giải thích với ngươi bất cứ chuyện gì nữa, hi vọng, chúng ta sẽ không hối hận."
Vén rèm cửa, toàn thân không khỏi run cả người, vật liệu mặc dính trên người dần dần được hong trong gió.
Bên ngoài rèm cửa hai binh lính đứng gác hai bên, trên tay còn cầm khóa sắt lúc cởi xuống. Bách Lý gian nan đưa đôi tay ra, nhìn gông xiềng nặng nề kia một lần nữa buộc vào mình, trực tiếp hướng địa lao đi tới.
Quay đầu lại nhìn bên trong rèm một cái, khóe mắt mỉm cười, chỉ là vô cùng châm chọc.
Cho đến khi tiếng va chạm chói tai của khóa sắt biến mất, bên trong trướng mới truyền ra tiếng nam tử như sói đang rống giận: "Biến, cút ra ngoài........"
Hai nha hoàn bước nhanh chạy ra khỏi doanh trướng, nơi xa, mặt trăng kéo thân hình yếu đuối của Bách Lý cô đơn chiếc bóng.
Bên trong trướng, Tập Ám, mắt như sao hỏa, ánh mắt sáng chói, con ngươi đen bóng lóe lên vô cùng tức giận, lại biến mất hầu như không còn, khóe miệng lộ ra một tia cười như có như không, tà mị đến cực điểm.