Chương 9
Cành liễu héo rũ rủ bóng xuống mặt nước, nụ hoa sắc hồng phấn nộn cùng với sương phong nhẹ thổi, tản mát ra hương thơm nhàn nhạt. Giữa hoa viên mùa đông, duy chỉ có hoa đào ngạo nghễ đơn độc.Một thiếu nữ thân vận áo choàng lông hồ trắng muốt đứng giữa vườn đào, từng đợt tiếng bước chân từ phía sau truyền tới, nàng ung dung xoay người, không cần nhìn đã đoán được người đến là ai.
“Ngũ Vương gia…” Tiểu Tình hạ thấp mi mắt.
Lôi Hạo Tường nhìn quanh bốn phía, bên bờ sông tiêu điều chỉ có một mảnh liễu tàn, không hề thấy bóng dáng người nào khác. Hắn gật đầu nói: “Cám ơn quận chúa đã giữ lời hứa đến đây một mình.”
“Đối với việc Ngũ Vương Gia dặn, Tiểu Tình tất nhiên sẽ hết sức phối hợp.
Tiểu Tình quận chúa khó nén được tình cảm ái mộ trong lòng, cúi thấp đầu, không cho người đối diện thấy được ánh mắt của mình.
Lôi Hạo Tường lấy chiếc khăn tay có tú thêu đôi uyên ương ra, nói:
“Tâm ý của ngươi bản vương đã hiểu được, ta vô cùng cảm tạ.”
“Không có…… Chỉ trách ta lỗ mãng, mới làm hại Lâm đại nhân……” Tiểu Tình hổ thẹn nói.
“Quận chúa không có lỗi.” Lôi Hạo Tường nghiêm mặt: “Ngươi cùng Duệ Hi chính là rơi vào bẫy của Cung Thân Vương.”
Tiểu Tình thầm giật mình, ngẩng đầu khó hiểu, rồi lại nhanh chóng cúi xuống.
“Quận chúa, ngươi không tin sao?” Lôi Hạo Tường đối với phản ứng của nàng không mấy vừa lòng.
“Không…… Ta tin……” Tiểu Tình sớm mơ hồ cảm giác được âm mưu của ca ca, nàng nhiều lần định giải thích với hắn mình cùng Lâm Duệ Hi trong lúc đó là trong sạch, nhưng đều bị người kia quát bảo ngưng lại, hắn chỉ muốn nàng nhất tâm, một lòng một ý chờ lập gia đình.
Ca ca chẳng những không cho nàng nhắc lại sự việc kia, còn phái người giám thị nhất cử nhất động của nàng, hôm nay cũng là phí rất nhiều tâm tư mới có thể một mình đến gặp Lôi Hạo Tường. Như thế xem ra, nàng cùng Lâm Duệ Hi quả thật là bị ca ca thiết kế……
Ca ca vì sao phải làm như vậy? Hắn rốt cuộc đang tính toán điều gì…… Biểu tình trên mặt Tiểu Tình bất định, Lôi Hạo Tường quan sát thần sắc của nàng, đại khái cũng đoán ra nàng là đang suy nghĩ điều gì.
“Quận chúa, nếu ngươi thật sự có tâm, ta muốn thỉnh cầu ngươi làm một chuyện.”
“Vương gia xin cứ nói.”
“Ta hy vọng ngươi có thể thối hôn.” Lôi Hạo Tường dùng ngữ khí mền nhẹ nói, ánh mắt cũng chăm chú nhìn Tiểu Tình, không để cho nàng cự tuyệt
Tiểu Tình không có vẻ bất ngờ, chỉ là cúi đầu càng thấp. Một lúc lâu sau, nàng yếu ớt hỏi:
“Vương gia…… là vì Lâm đại nhân sao?”
“Không phải chính ngươi thêu đôi uyên ương này sao? Trông rất giống hai chúng ta, như thế nào còn hỏi vậy?” Lôi Hạo Tường cười khẽ.
Ánh mắt Tiểu Tình
nhìn về mặt hồ xa xa, Lôi Hạo Tường nhìn thấy đôi diễn thủy uyên ương, hắn cho rằng này đối uyên ương đều là giống đực, lúc ấy còn giật mình rất lâu.
Nàng nhìn chỗ thêu trên khăn tay, liền đã hiểu được quan hệ của Lôi Hạo Tường và Lâm Duệ Hi, thật sự chúc phúc cho bọn họ. Nàng khẽ nói: “Đông chí ngày đó…… Ngươi bỗng nhiên tới nhà
ta, ta còn thầm cao hứng một hồi lâu …… Nhưng sau này ta mới phát hiện, ngươi là vì Lâm đại nhân mà đến …… Ngươi ngươi còn nhìn y bằng ánh mắt……”
Nàng dừng lại, Lôi Hạo Tường hỏi: “Như thế nào?”
“Ánh mắt ngươi nhìn y…… cùng……giống với ánh mắt ta nhìn ngươi……” Tiểu Tình ngập ngừng nói xong, nàng khẽ siết vạt áo choàng trên người, nhỏ giọng: “Vương gia thỉnh yên tâm, ta nhất định sẽ hướng ca ca đề xuất thối hôn ……”
“Làm khó ngươi rồi, nếu ngươi không có biện pháp mở miệng, ta có thể nghĩ cách khác……” Lôi Hạo Tường vỗ nhẹ bả vai nàng, Tiểu Tình lắc đầu nói: “Không…… Đây đều là hoạ do ta gây ra, nên ta sẽ tự giải quyết, hết thảy đều trách ta nghe lời nha hoàn xúi bậy, tự hẹn Lâm đại nhân ra gặp……”
“Nha hoàn cũng là do ngươi ca ca phái đến?” Lôi Hạo Tường nhíu mi hỏi.
“Ân……” Ánh mắt của Tiểu Tình lại càng ảm đạm, Lôi Hạo Tường lo lắng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
“Không có việc gì. “ Tiểu Tình vội vã lắc đầu. “Ta đã ra ngoài lâu như vậy, cần phải trở về, bằng không ca ca sẽ nghi ngờ.”
“Được, ngươi trở về đi, trên đường cẩn thận.”
“Vâng, Vương gia tái kiến……” Tiểu Tình nhu thuận nói xong, lướt qua Lôi Hạo Tường, cúi đầu chậm rãi bước đi.
Lôi Hạo Tường ánh mắt thâm trầm chăm chú nhìn. Đến khi thân ảnh màu trắng dần dần li khai khỏi tầm mắt, hắn mới xoay người rời đi.
Xế chiều, trong Cung Vương phủ truyền ra tiếng khắc khẩu (cãi nhau) kịch liệt, không lâu sau, Tiểu Tình quận chúa khóc lóc từ phòng Cung Thân Vương chạy ra ngoài, một đường trở về phòng, tiếp theo liền nhốt mình trong đó.
Cung Thân Vương hạ lệnh, ai cũng không được giúp nàng, đến lão Vương phi cũng không ngoại lệ. Đến khi trời đã sáng ngày, nha hoàn bưng một chậu nước để sơ tẩy đi vào
“Quận chúa, quận chúa? Người có trong đó không?” Nha hoàn hô to được vài tiếng, không thấy đáp lại, nàng đành tự tiện đẩy cửa đi vào.
Trong phòng một mảnh tử tịch, nha hoàn vừa bước vào khuê phòng của Tiểu Tình, liền nhìn thấy một thân người treo trên xà nhà……
“Á á á–!!!” Nha hoàn thất thanh thét lên, chậu nước đang bưng trên tay bịch một tiếng rơi xuống đất.
Cành cây xám ngắt khẳng khiu khẽ lay động, trong Trạng Nguyên phủ, một nữ phó đang phơi quần áo lên cây gậy trúc, mấy người hầu cẩn thận quét sạch bụi đất trong sân.
“Thiếu gia! Thiếu gia!” Cẩm Hoan thúc hét to như sấm, vội vã chạy vào tiểu viện tử nơi Lâm Duệ Hi ở, Lâm Duệ Hi đang ngồi ngắm hoa, nghi hoặc đứng lên.
“Làm sao vậy……?”
“Tiểu Tình quận chúa…… Tiểu Tình quận chúa nàng…… Đã treo cổ tự vẫn.”
Sắc mặt Lâm Duệ Hi đột nhiên trắng bệch, tựa như bị dội vào người cả một chậu nước lạnh, máu trong người chớp mắt đã ngưng kết thành băng.
Không lâu sau khi Lôi Hạo Tường nhận được tin Tiểu Tình tự vẫn, Lâm Duệ Hi đã tới tìm. Hắn ra lệnh cho người hầu lui ra, một mình gặp Lâm Duệ Hi trong sảnh lớn. Lâm Duệ Hi lửa giận bừng bừng chạy ào vào, thấy hắn cũng không thèm chào, câu đầu tiên liền hỏi: “Ngươi đã làm gì với Tiểu Tình quận chúa?!”
“Ta cái gì cũng không làm, chỉ là thỉnh cầu nàng thối hôn mà thôi.” Lôi Hạo Tường trả lời, chuẩn bị hảo hảo đối mặt mặt với cơn giận của y.
“Vậy nàng vì sao…… Vì sao lại treo cổ tự vẫn?!”
“Ta không rõ lắm, việc này ta cũng chỉ vừa mới nghe nói.”
Lâm Duệ Hi đối với thái độ bình tĩnh của hắn, giận dữ nạt: “Tiểu Tình quận chúa vì chúng ta mà tự vẫn! Ngươi chẳng lẽ một chút thương tâm cũng không có sao?”
“Ta rất bất ngờ, cũng rất thương tiếc nàng, nhưng đây là do chính nàng lựa chọn, không liên quan gì tới cũng ta.” Lôi Hạo Tường cố gắng không chọc giận y.
“Nếu ngươi không đi tìm nàng, nàng sẽ không lựa chọn như vậy!”
“Nếu ta không đi tìm nàng, ngươi và nàng liền từng bước từng bước đi vào cái bẫy của Cung Thân Vương, vĩnh viễn không thể quay đầu lại.” Khẩu khí Lôi Hạo Tường đột nhiên tăng lên.
“Dù rơi vào bẫy vẫn còn tốt hơn là phải chết!” Lâm Duệ Hi kịch liệt phản bác.
“Nàng lựa chọn dùng tự sát để phản kháng, ai cũng không thể ngăn cản. Ta nói lại lần nữa, ta đối với lựa chọn của Tiểu Tình rất tiếc thương, nhưng ta không hối hận việc đã đề xuất yêu cầu đó với nàng.”
“Ngươi…… Ta không ngờ ngươi lại lãnh huyết đến vậy!” Lâm Duệ Hi không thể ngờ rằng hắn lại bình thản như thế trước cái chết của Tiểu Tình quận chúa, một mạng người mà ở trong mắt của hắn chỉ như một “lựa chọn đáng tiếc” thôi sao?!
“Nếu ta ngay từ đầu đã biết nàng sẽ dùng cái chết để phản kháng, ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng hiện tại sự tình đã đã xảy ra, chúng ta có tức giận cũng vô dụng!” Lôi Hạo Tường dùng ngữ khí cường ngạnh để phản bác.
“Nếu ta ngay từ đầu đã biết ngươi nhẫn tâm như vậy, ta sẽ tình nguyện lấy Tiểu Tình quận chúa!” Lâm Duệ Hi hét lớn.
“Duệ Hi! Ta muốn ngươi hiểu rõ! Không phải là ta khiến Tiểu Tình quận chúa tự sát!” Đối với sự giận giữ của y, Lôi Hạo Tường cũng bắt đầu mất đi sự nhẫn nại.
Lâm Duệ Hi bỗng dưng ngây người nhìn Lôi Hạo Tường, sau đó nước mắt liền tuôn rơi.
“Ngươi nói đối với…… mặc kệ chuyện của ngươi……” y nói ra những lời không đầu không cuối, Lôi Hạo Tường lòng thầm thấy không ổn, đang định mở miệng, Lâm Duệ Hi lại tiếp tục: “Là ta không tốt…… Là ta đã hại nàng!”
“Duệ Hi!”
Lâm Duệ Hi đột nhiên xoay người, chạy ra ngoài cửa. Lôi Hạo Tường vội vàng đuổi theo, không cẩn thận đυ.ng phải mẫu thân đang đi vào.
“Làm sao vậy?” Dong phi đoan trang tao nhã nghi hoặc nhìn hắn, rồi nhìn bóng Lâm Duệ Hi đang chạy xa dần.
“Thực xin lỗi, chốc nữa con sẽ giải thích với người……” Lôi Hạo Tường nhanh chóng hành lễ với mẫu thân, rồi thẳng hướng Lâm Duệ Hi rời đi mà chạy. Đến khi hắn đuổi tới ngoài cửa lớn, Lâm Duệ Hi đã vô ảnh vô tung (không hình không bóng). Lôi Hạo Tường hỏi thị vệ y chạy đi đâu, thị vệ đều nói không rõ. Lôi Hạo Tường nhớ tới mẫu thân còn chờ hắn trong sảnh lớn, đàng phải quay trở về.
Lâm Duệ Hi chạy một đoạn dài chẳng phân biệt được phương hướng, đến khi đã mệt thì chậm rãi đi bộ. Y cũng không rõ tâm trạng hiện tại của mình là như thế nào, có bi thương, có phẫn nộ, cũng có hối hận.
Y ghét sự lạnh lùng của Lôi Hạo Tường, nhưng càng nhiều lại là uất ức thống hận bản thân mình! Lâm Duệ Hi biết sự việc này không thể trách Lôi Hạo Tường, y đang trút giận lên đối phương, bởi y giống như một con rùa rụt cổ, cái gì cũng không làm, đem hết thảy mọi việc cho Lôi Hạo Tường xử lý, thế nên sự tình mới phát triển đến bước này, chính y cũng không có khả năng tìm ra một đường sống.
Tâm tư Lâm Duệ Hi càng thêm hỗn loạn, bản thân chẳng những yếu đuối vô năng, lại còn vô cùng ích kỉ! Nếu y không tư tâm tác túy (mượn rượu nói lời thật tâm), nói rằng muốn cùng một chỗ với Lôi Hạo Tường,
nói rằng không muốn lấy Tiểu Tình, Tiểu Tình cũng sẽ không phải hy sinh tính mạng!
Hiện tại y đã đạt được mục đích, không cần lấy Tiểu Tình…… Kẻ bỉ ổi vô sỉ nhất kỳ thực chính là y!
Lâm Duệ Hi hoảng hoảng hốt hốt nghĩ, không biết chính mình đã đi bao lâu, cũng không biết đang đi đến nơi nào, đến khi y tỉnh táo lại thì đã đứng ở trước cửa Cung Vương phủ.
Những trận âm thanh ầm ĩ từ trong Cung Vương phủ truyền ra, Lâm Duệ Hi chân mọc rễ trên mặt đất, ngốc trệ nhìn bài biển trên đại môn Cung Vương phủ.
Vài tên nô phó đẩy cửa bước ra nhìn thấy y, lập tức kêu lên sợ hãi: “Lâm đại nhân đến!”
Lâm Duệ Hi đứng lặng, còn chưa kịp phản ứng, đã bị một đám người ba chân bốn cẳng lôi kéo vào trong. Cung Thân Vương vừa nghe nói y đến, lập tức bỏ lại mọi công việc đi ra gặp.
“Cung Thân Vương……” Đối mặt với hắn, Lâm Duệ Hi có cảm giác mâu thuẫn nói không nên lời, tuy đối phương có tâm ý lợi dụng y, nhưng cũng vì thế mà mất đi muội muội.
“Lâm đại nhân! Ta hỏi ngươi, Tiểu Tình ngày hôm qua có phải là ra ngoài gặp ngươi?” Cung Thân Vương hỏa bạo hỏi ra một câu kinh người, Lâm Duệ Hi trong lòng hốt hoảng, luống cuống trả lời: “Không…… Không có a……”
Người Tiểu Tình gặp không phải y, nhưng cùng y có quan hệ…… Y không dám nói ra sự thật này.
Cung Thân Vương hiển nhiên không tin lời y, hắn kích động quát: “Không có? Bằng không nó vì cái gì bỗng nhiên đề xuất nó muốn thối hôn?!”
“Ta không biết……” Thanh âm Lâm Duệ Hi vì sợ hãi cùng hối hận mà kịch liệt run rẩy.
“Nghe hạ nhân nói, sáng hôm qua nó dấu mọi người đi ra ngoài, kết quả lúc trở về liền tính tình đại biến! Chạy tới nói với ta nó không muốn gả cho ngươi, nó muốn thối hôn! Ta không đáp ứng, nó liền làm ra loại sự việc ngốc nghếc này! Tiểu Tình luôn luôn nhu thuận nghe lời, nếu không có người xúi giục nó, nó như thế nào lại bỗng nhiên như vậy?!”
Cung Thân Vương như pháo sắp nổ, từng bước tiến bức, Lâm Duệ Hi không ngừng kinh hoàng lắc đầu: “Ta thực không biết……”
Cung Thân Vương sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Có phải là ngũ Vương gia làm?”
Huyết sắc trên mặt
Lâm Duệ Hi nhất thời ngưng chảy, giật mình trừng trừng hai mắt –phản ứng này của y chính là đáp án rõ nhất! Cung Thân Vương lửa giận tận trời gầm rú:
“Bổn vương đã biết nhất định là do hắn giở trò quỷ!!!”
“Cung Thân Vương! Việc này cùng ngũ Vương gia không quan hệ! Ngài không cần oan uổng hắn!” Lâm Duệ Hi sợ Lôi Hạo Tường sẽ bị hắn trả thù,vội vàng lên tiếng biện bạch.
“Ngươi không cần che giấu cho hắn! Ta vô cùng hiểu rõ trò quỷ của hắn!” Cung Thân Vương lớn tiếng kể tội: “Hắn là kẻ mặt người dạ sói! Trứơc mặt một kiểu sau lưng một kiểu! Hắn ngoài mặt tỏ ra muốn là kết giao, thực chất lại rất ghen tị với ta! Hắn nhất định là không vừa mắt với việc ngươi và ta kết thân, cho nên ở giữa phá đám!”
“Cung Thân Vương! Cho dù ngươi gì bất mãn với ngũ Vương gia thì cũng không nên đổ oan cho hắn! Như vậy thật sự không phải là hành động của chính nhân quân tử!” Lâm Duệ Hi không thể chịu được người trong lòng mình bị khinh miệt như thế.
“Bổn vương sao lại đổ oan cho hắn? Hắn đã làm cái gì ta còn không rõ ràng sao? Ta và hắn từ nhỏ đã quen biết. Trước đây, dù là văn hay võ hắn đều không phải là đối thủ của ta! Hắn thường tỏ vẻ nhận thua, nhưng trong lòng thì luôn tìm cách vượt mặt ta!” Cung Thân Vương hận cũ thù mới cùng lúc tuôn trào. “Hắn tự nhận mị lực phi phàm, luôn dây dưa không rõ với mấy danh kĩ, rồi lại không dám lấy các nàng! Lan nhi (Thủy Lăng Lan) chính là một ví dụ! Hắn và Lan nhi quen biết nhau trước, nhưng sau Lan nhi lại chọn ta, hắn liền hận ta! Còn có trận đấu lần đó, hắn cho tới bây giờ đều không có tái đấu với ta trên mã cầu trường. Lần đó hắn đã chuẩn bị kĩ lưỡng rồi mới tham gia trận đấu! Hơn nữa còn tìm bằng được nhược điểm của ta rồi mới xuống tay, cố ý làm ta bị thương! Hắn vốn tưởng rằng hắn là bằng hữu thân thiết nhất của ngươi, hiện tại thấy đám hỏi của hai nhà chúng ta, hắn đương nhiên rất tức giận! Rõ ràng hắn lợi dụng tình cảm của Tiểu Tình với hắn để làm nó thối hôn! Ngươi đến bây giờ còn bảo vệ cho loại gia hoả ti tiện bỉ ổi đó sao?”
Lâm Duệ Hi không ngờ trước đây giữa bọn họ còn có nhiều ân oán như vậy. Tuy y đã biết Lôi Hạo Tường luôn thâm trầm khó dò, nhưng y không thể tin rằng đối phương lại là loại người hai mặt như Cung Thân Vương đã nói!
Lâm Duệ Hi không ngờ giữa bọn họ trước đây còn có nhiều ân oán như vậy. Tuy y đã biết Lôi Hạo Tường luôn thâm trầm khó dò, nhưng y không thể tin rằng đối phương là loại người hai mặt như Cung Thân Vương nói!
Nhưng, lời Cung Thân Vương lại có vẻ chính xác……..Lòng tin của Lâm Duệ Hi với Lôi Hạo Tường bắt đầu dao động. Chẳng lẽ người kia phá hỏng hôn sự của y và Tiểu Tình quận chúa chỉ là vì trả thù Cung Thân Vương sao? Nhưng nhớ tới những việc mà Lôi Hạo Tường đã làm cho y…… Khôi phục lại niềm tin của mình, Lâm Duệ Hi khẩu bất trạch ngôn (lời nói không kiêng dè) phản bác: “Thân Vương! Ngài lúc trước không phải từng muốn đem Tiểu Tình quận chúa gả cho ngũ Vương gia sao? Ngài căn bản là là định lợi dụng hắn! Như thế nào hiện tại lại đổ lỗi cho hắn?!”
“Đó là……” Cung Thân Vương bị y nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận, quát: “Đó là bởi vì Tiểu Tình thích hắn! Ta mới cho hắn một cơ hội! Ai ngờ hắn lại không biết tốt xấu như thế!”
“Thân Vương vì sao phải đạp thấp người khác để nâng cao chính mình [1] như vậy?! Ngài rốt cuộc là vì quận chúa hay là vì bản thân, trong lòng ngài tất hiểu rõ!” Lâm Duệ Hi lớn tiếng buộc tội.
Cung Thân Vương hiện giờ đã vô cùng nổi giận, hắn giận dữ quát lớn:
“Hỗn xược! Ngươi nghĩ thân phận của ngươi là gì? Dám cả gan nói với bổn vương loại lời như vậy!?”
“Thân vương, nếu ngài thực sự ngay thẳng thì sẽ chẳng tỏ ra sợ hãi thế, những lời của ta cũng không thể khiến ngài tức giận”
“Ngươi……” Cung Thân Vương ngậm miệng không nói được gì, hắn dừng một chút, lại khó chịu đáp: “Ngươi nghĩ Lôi Hạo Tường quang minh chính đại sao? Hắn làm những việc so với ta còn bỉ ổi hơn nhiều lắm! Chỉ có tiểu mao đầu (đứa trẻ nhỏ) mới vào đời không lâu như người mới có thể bị hắn sai khiến vậy.”
Lâm Duệ Hi càng thêm tức giận, người này không chỉ muốn hại Lôi Hạo Tường, mà còn muốn cho y một cước? Lâm Duệ Hi tài ăn nói cũng không kém cạnh, hiện tại lại đang vô cùng tức giận, miệng càng không chịu buông tha.
“Hạ quan vốn chính là một tiểu mao đầu chưa thấy qua thế diện, thật hiếm khi có Cung Thân Vương kiến thức rộng rãi, xin hãy chỉ dạy để tại hạ được mở rộng tầm mắt.”
Cung Thân Vương bị y một phen châm chọc liền đại phát lôi đình, hắn cũng không khách khí, lung tung mắng:
“Ngươi bớt đắc ý đi! Lôi Hạo Tường ở sau lưng ngươi đã nhạo báng ngươi rất nhiều! Hắn nói ngươi khờ dại không hiểu chuyện! Nói ngươi không nhìn được nhân tình thế thái! Ngươi còn chẳng hay biết gì! Luôn sùng bái, trung thành với hắn.”
Lôi Hạo Tường nói là những lời trìu mến với Lâm Duệ Hi, lại bị Cung Thân Vương biến tấu thành nhạo báng. Lâm Duệ Hi lại chẳng biết thật tình, nghe hắn nói vậy trên mặt liền một trận hồng một trận bạch.
Cung Thân Vương thấy y mắc mưu, càng thêm đắc ý: “Nói cho ngươi một chuyện, cái chết của Trần Chi Hiếu, cũng là ngũ Vương gia thân yêu của ngươi một tay thực hiện!”
Hắn bỗng nhiên nhắc tới người này, Lâm Duệ Hi nhất thời còn không có phản ứng, chỉ im lặng lắng nghe: “Lần đầu tiên thi tập bị hủy, đích thực là Trần Chi Hiếu gây nên, nhưng lần phóng hỏa thứ hai, tất cả hoàn hoàn toàn đều là do ngũ Vương gia của ngươi đặt bẫy! Ngươi nghĩ thi tập vì cái gì lại xuất hiện trong nhà Trần Chi Hiếu đúng lúc như thế? Ngũ Vương gia đã sớm mua chuộc được thân tín của Trần Chi Hiếu, bọn chúng liên kết với hộ thành thị vệ để diễn một vở kịch! Trần Chi Hiếu vốn cũng không trong sạch, bị hắn giở trò như vậy, dấu vết liền lộ ra ngay! Sau đó binh bại như núi đổ[2], ngũ Vương gia của ngươi mới có thể thắng!”
Lâm Duệ Hi nghe được trợn mắt há hốc mồm, án kiện thi tập trước đây cư nhiên còn có bí mật này?! Khó trách sự tình phát triển lại trùng hợp như thế! Khó trách Trần Chi Hiếu đến cuối cùng cũng không có thừa nhận tội phóng hỏa! Khó trách Lôi Hạo Tường thường lộ ra cười lạnh mà y không thể hiểu nổi!
“Sao? Giờ đã rõ ngũ Vương gia của ngươi là người thế nào chưa?” Cung Thân Vương cười nhạt.
Lâm Duệ Hi cả người phát lạnh, một câu cũng nói không được, y không thể chịu được đả kích này. Cung Thân Vương trong mắt lóe ra hào quang, hắn rất nhanh lại bày ra một bộ mặt thân thiện, nói: “Lâm đại nhân, mới vừa rồi bổn vương rất xúc động, nói một chút lời thất lễ, hy vọng ngươi đừng để bụng.”
Ánh mắt Lâm Duệ Hi mờ mịt như trước, không nói được một lời.
Cung Thân Vương tiếp tục ghé vào lỗ tai y thầm thầm thì thì: “Hắn vì tư lợi bản thân, làm hại Tiểu Tình mất đi tính mạng, bổn vương tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định, Lâm đại nhân, hiện tại ngươi đã hiểu rõ hắn, cầu ngươi nhất định phải vạch trần sự thật. Ta muốn bẩm báo Thánh Thượng sự việc này, ta phải lột bỏ bộ mặt giả dối nguỵ quân tử kia, để tất cả mọi người thấy được bộ mặt thật của hắn!”
Lời hắn nói Lâm Duệ Hi một câu cũng nghe không vào, những hình ảnh khi ở bên Lôi Hạo Tường cứ xoay tròn trong đầu y. Này nụ cười ôn nhu, này giọng nói ấm áp…… Chẳng lẽ đều là giả sao?!
Cung Thân Vương thấy y chẳng nói lời nào, bắt đầu không kiên nhẫn kéo kéo cánh tay y. “Lâm đại nhân, ngươi rốt cuộc có nguyện ý cùng bổn vương hợp tác không? Chẳng lẽ đến nước này mà ngươi vẫn còn muỗn bảo vệ ngũ Vương Gia?”
Lâm Duệ Hi vẫn im lặng cúi đầu, khẩu khí Cung Thân Vương bắt đầu tăng thêm: “Tiểu Tình vô tội đã mất mạng, chẳng lẽ ngươi một chút cũng không muốn đòi lại công đạo sao cho nó……”
Lâm Duệ Hi không đợi hắn nói xong, đột nhiên gạt tay hắn ra, chạy nhanh ra ngoài.
“Lâm đại nhân! Lâm đại nhân!” Cung Thân vương hô to vài tiếng, thấy y không hề dừng lại, hắn hừ lạnh: “Hừ! Đồ không biết thời thế[3]….”
Hắn vừa nói xong thì lão Vương phi nước mắt giàn giụa được thị nữ dìu tới, bà gào khóc gọi tên con: “Tình nhi đều là bị ngươi bức tử! Vì cái gì ngươi phải bức nó như vậy! Ô ô ô…… Vì cái gì phải làm vậy với muội muội của ngươi?!!”
Trong mắt Cung Thân Vương bắn ra hàn quang, hắn né tránh ánh nhìn từ đôi mắt già nua của mẫu thân,
lạnh lùng nói: “Mẫu thân, người nói chuyện nên chú ý, Tình nhi là bị ngũ Vương gia và Trạng Nguyên gia Lâm đại nhân bức tử……”
Lão Vương phi run run lau nước mắt, Cung Thân Vương cười lạnh một tiếng.”Mẫu thân, người yên tâm, ta sẽ không buông tha hai tên hung thủ đã bức tử Tình nhi kia.”
Hắn nói xong, lại chăm chú nhìn mẫu thân của mình.
Tuyết trắng rơi xuống từ bầu trời xám xịt. Cước bộ của những người đi đường đều nhanh hơn, cố tìm kiếm một nơi có thể chú bão tuyết. Lâm Duệ Hi mờ mịt bước đi, trong mắt y không có lấy một tia sinh khí, hai chân bước từng bước nặng nề vô định, giống như một cô hồn không chủ, lang thang vất vưởng nơi ngã tư đường.
Y muốn đi đâu? Y muốn gặp ai? Không, Y đâu cũng không muốn đi, ai cũng không muốn gặp……
Tuyết càng lúc càng lớn, còn có vài giọt mưa lạnh như băng hỗn loạn trút xuống, con đường trước mặt bị phủ đầy tuyết, tìm không được lấy một bóng người.
Tóc cùng thân thể Lâm Duệ Hi phủ một tầng nước lạnh, cả thân thể gần như đã đông cứng, nhưng y vẫn ngoan cố bước đi.
Từng trận gió thổi qua lạnh đến thấu xương, cuốn tung lớp y phục mỏng manh.
Lâm Duệ Hi toàn thân chết lặng, trước mắt một mảnh hỗn hắc, rốt cục trụ không nổi ngã xuống đất.