Chương 54: Khi phụ tiểu sư muội - Thiên hạ đệ nhất ti bỉ vô sỉ
"Đại tiểu thư." Tiếp theo là thanh âm quen thuộc, vừa nghe là biết của Thiểm Điện, hắn chính là chạy theo sau nữ tử nọ kêu to gọi nhỏ. Nữ tử kia dáng người nhỏ nhắn, ngũ quan tinh tế, da thịt trắng nõn thực khiến người muốn cắn một ngụm, nàng chính là đang ngạo thị ta. Thiểm Điện kêu nàng đại tiểu thư, như vậy nàng chính là tiểu muội Mục Ngữ Tâm?Thiểm Điện ca vừa thấy ta, lập tức quỳ xuống, ôm quyền: "Thuộc hạ tham kiến phu nhân."
Hắn vừa quỳ xuống, lập tức lại có một bóng dáng màu hỏa hồng nhảy tới, dáng vẻ mệt mỏi, vừa thấy ta vội bái: "Thuộc hạ Liệt Hỏa, tham kiến phu nhân."
Tiểu cô nương này, xuất môn đem theo hai hộ pháp, có thể thấy được Hàn rất mực coi trọng, trong lòng ta chợt cảm thấy chua.
Nhìn nàng xem, xinh đẹp tựa thủy tinh. Lại nhìn ta xem? Cho dù là mặc quần áo đẹp đẽ nhưng vẫn kém nàng một bậc. Họ Mục, nhất định là cùng Hàn thanh mai trúc mã, tình chàng ý thϊếp. Ta đâu? Ta là người ngoài, là kẻ thứ ba...
"Đứng lên." Ta thản nhiên nói, ánh mắt nhìn Mục Ngữ Tâm. Nghe hai hộ pháp gọi ta phu nhân, trong lòng cũng thoải mái chút.
Quả nhiên nàng đối với hai hộ pháp hô: "Vì sao kêu nàng ta phu nhân? Là Hàn ca lệnh?"
"Đại tiểu thư, nàng là nữ tử chí tình chí nghĩa, ta tự nguyện lấy lễ đối phu nhân với nàng." Thiểm Điện khẳng khái nói, câu trả lời này rất hay nha.
Ta cố ý cười nói: "Vị cô nương này, chẳng hay phương danh quý tính?"
"Ta là Mục Ngữ Tâm, là tiểu muội của Hàn ca, cũng là vị hôn thê." Nói thực tự nhiên.
Ta tựa tiếu phi tiếu, giả bộ giật mình hiểu ra nói: "Ngươi là Mục Ngữ Tâm? Đã nghe từ lâu. Ta đối với ngươi tình cảm so sánh như Hoàng Hà, không thể tả xiết, ngươi quả thực là ánh trăng chiếu sáng lòng ta. Hôm nay nhìn thấy, thực sự tam sinh hữu hạnh, tám đời tu duyên, âm đức mười đời." Ta thực sự đối với nàng không có hảo cảm, nghĩ đến nàng muốn tranh lão công với ta, ta liền không nhịn được muốn đả kích nàng. Dám tìm ta phiền toái, coi như gặp vận đen. Cho dù nàng thực sự là vị hôn thê, nhưng còn chưa kết hôn. Ta dù sao cũng là nữ nhân đanh đá thế kỉ 21, chẳng lẽ lại sợ một tiểu cô nương.
"Ngươi biết ta?" Mục Ngữ Tâm kì quái nhìn ta.
Ta lắc đầu: "Không biết, lời khách sáo thôi. Cái gì mộc ngư (cá gỗ - Mục Ngữ đồng âm với Mộc Ngư), đầu ngươi không phải thực sự làm từ gỗ đi? Nghe còn chưa hiểu. Tẩu tử thực thấy bi ai... thôi quên đi, ta sẽ tìm cho ngươi một trượng phu tốt, không cần nóng vội."
"Ngươi..." Mục Ngữ Tâm ánh mắt trừng lớn nhìn ta, tức giận nói không nên lời. Đừng như vậy, mới chỉ nói một câu thôi!
"Phượng Thanh Hà, nhớ Đại Hoàng không, ta nghĩ hắn rất là xứng với Mục cô nương đây!"
"Tỷ, Đại Hoàng là ai?" Phượng Thanh Hà kì quái hỏi.
"Chính là con chó ta nuôi từ bé đó." Ha ha... tất cả mọi người vừa nghe xong liền không nhịn được cười, ngay cả lão tăng, sư thái cũng không nhịn được cười nhẹ.
"Mộ Dung Ý Vân, ngươi tiện nhân, không biết liêm sỉ." Nàng giận chỉ vào mặt ta, từng tiếng mắng.
Ta cười ha ha: "Mộc Ngư a, liêm sỉ là vật gì, ăn được hay không?" Da mặt ta nổi danh dày như tường thành, muốn nói, cứ nói đi. Nàng tức giận đến dậm chân nói: "Nhìn bộ dáng của ngươi, vừa xấu vừa ngốc, Hàn ca sao lại thích nữ nhân như ngươi?"
"Ngươi xinh đẹp, diện tựa hoa đào, yêu kiều thùy mị." Ta khẽ dừng lại rồi tiếp: "So với kĩ nữ cũng có hơn vài phần nha." Muốn cãi với ta, trước tiên uống thuốc trợ tim rồi hãy nói, đừng trách bị tức chết giữa chừng.
Mục Ngữ Tâm xem ra cũng không phải tiểu hài tử dễ đùa, lập tức chỉ ta nói: "Xem ngươi gầy như que củi, quả thực cơm ăn cũng không no."
"Ai da, Thiểm Điện, đại tiểu thư của các ngươi có phải lớn lên ở chuồng lợn hay không? Sao lại béo như vậy?"
Ta lập tức đổi dáng điệu: "Tiểu sư muội, ta không phải đả kích ngươi, bởi vì ta nói ngươi béo là tán thưởng, chính là định nói ngươi là lợn, nhưng không đành lòng, chỉ nói béo thôi, là béo khỏe béo đẹp a."
Mục Ngữ Tâm sắc mặt đỏ bừng: "Ta cùng Hàn ca là thanh mai trúc mã, ngươi là kẻ chen vào, không biết liêm sỉ."
Ta làm bộ ủy khuất: "Ngươi về nhà hỏi, là hắn quyến rũ ta hay là ta quyến rũ hắn. Ngươi xem xem ta dung mạo tựa hoa mẫu đơn, cao quý hào phóng, khí chất đoan trang tú lệ, phiêu dật xuất trần, tiêu sái hào sảng, lạnh lùng thanh nhã, thông minh lanh lợi, tài hoa hiếm có, văn thao võ lược. Ta là ánh trăng chiếu sáng duy nhất của thế gian, là vô địch thiên hạ. Người thấy người yêu, hoa thấy hoa nở, xe thấy xe tránh, chim chóc thấy cũng xà xuống dưới chân. Mục Ngữ Tâm thấy liền tức chết. Aiz, thực tội quá, liền vì ta vĩ đại như vậy, Hàn ca của ngươi si mê ta thì ta biết làm thế nào? Nếu ngươi muốn Hàn ca yêu ngươi, ta nghĩ ngươi nên tự sát đi, đến thỉnh Diêm Vương cho đầu thai an bài một kiếp số tốt như ta."
Ta nói, ánh mắt nhấp nháy, cười như không cười nhìn nàng. Lúc này, tất cả mọi người không có cười, chính là đầu đầy mồ hôi lạnh. Cho dù bọn hắn có mù có điếc cũng có thể biết ta đang khoa trương chính mình, hơn nữa là cực kì khoa trương thái quá.
"Ngươi hảo ý tứ?" Mục Ngữ Tâm buồn bực nhìn ta.
Ta lắc đầu: "Kì thực ta nói như vậy cũng thấy thẹn thùng... lấy bản thân khí chất thiên tiên, chính là ngôn ngữ không thể hình dung, vừa rồi nói vài lời dung tục quả thực là vũ nhục ta mà." Nói về tự sướиɠ, ta là thiên hạ đệ nhất nhân, tuyệt không có ai dám tranh phong nha.
Mục Ngữ Tâm thở dài: "Quả nhiên lợi hại."
Ta khuôn mặt tươi cười nói: "Bình thường, Mục Ngữ Tâm tiểu sư muội còn muốn nói gì không?"
"Ta không phải tiểu sư muội của ngươi." Nàng phẫn nộ nhìn ta.
"Ai nha, ta là thê tử của ca ca ngươi, sao lại không thể gọi ngươi là tiểu sư muội?"
"Ta cùng hắn đính hôn từ nhỏ, ngươi không tính! Ngươi làm thϊếp!" Cái gì, bắt ta làm thϊếp, đầu óc nàng có vấn đề đi?
Ta cười khúc khích nói: "Mục Ngữ Tâm tiểu sư muội, năm nay chẳng hay bao nhiêu mà muốn làm lớn?"
"Ta năm nay mười chín." Ta thực tế đã hai mươi ba tuổi, bất quá thân phận Mộ Dung Ý Vân ở đây là mười bảy tuổi. Ai kêu lão già Mộ Dung kia sinh muộn chứ.
"Nga... chẳng trách nha?"
"Cái gì?"
Ta khinh bỉ nhìn thoáng qua: "Chẳng trách nhìn giống lão bà (bà già)."
Vừa nghe tới đây, Tiểu Bạch ôm bụng mà cười, còn những người khác chỉ là tiếp tục hít đầy bụng khí lạnh, thầm nghĩ tốt nhất đừng đắc tội với con người này!
"Mộ Dung Ý Vân..." Mục Ngữ Tâm cuồng hống: "Ngươi dám nói ta già, ta... chúng ta đánh một hồi, nếu ngươi thua thì từ nay về sau đừng gặp Hàn ca."
"Ha ha, ta lấy tính cách thiên hạ đệ nhất vô sỉ, thiên hạ vô song kiếm pháp, ngươi đáng là đối thủ sao? Ngươi còn chưa kịp ra chiêu đã bị bại trận đó." Ta thiên hạ đệ nhất vô sỉ là thực, còn thiên hạ đệ nhất kiếm pháp là giả, ta không ngu đi đấu với nàng ta.
"Mộ Dung Ý Vân, ngươi thực sự là quái vật."
Ta ảm đạm cười nói: "Quá khen, Thiểm Điện, Phượng Thanh Hà, mời nàng ra ngoài, chút nữa ta cùng tiểu sư muội nói chuyện."
"Đại tiểu thư, thỉnh." Thiểm Điện nhanh chóng mời nàng đi, nàng chỉ lắc đầu rồi quay người đi thẳng. Nhìn thấy hai người đi xa, ta ngồi về vị chủ tọa, một tay đỡ ghế nói: "Vừa rồi xử lí gia vụ, các vị đừng chê cười."
"Mộ Dung đường chủ quả nhiên là kì nữ." Mỗ đại ca vuốt mồ hôi trên trán nói, thầm thay Mục Ngữ Tâm cảm thấy kinh khủng.
"Quá khen." Ta đạm cười, lại duy trì phong độ nhất phái tôn sư.
"Nghiệt nữ." Mộ Dung lão nhân sắc khí đại nộ, vỗ bàn mà nói.