Chương 63
Sau khi tiễn Kỷ Sóc, Kỷ Lang quay lại phòng bệnh. Tô Niệm Đường vội vàng đỡ anh đến bên giường: "Anh Kỷ Lang, có phải em đã bỏ lỡ mất điều gì rất quan trọng không?"“Vì sao lại nói vậy?" Kỷ Lang xoa đầu cô: "Đừng nghĩ ngợi nhiều.”
"Nhưng tại sao em lại không nhớ được nguyên nhân anh lại đánh nhau với người ta?" Cô nhíu mày: "Chúng ta làm sao lại đi đến nơi đó chứ?"
"Em quên rồi ư, anh chở em ra ngoài hóng gió, xe chạy đến đó thì bị đám thanh niên kia gây sự.”
"Nhưng ... Anh đổi xe khi nào vậy?" Tô Niệm Đường nghi hoặc hỏi: "Mà lại là màu đỏ, màu sắc quá tươi.”
Kỷ Lang: "..." Anh ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: "Anh muốn ăn táo. Đường Đường, em gọt cho anh một quả táo được không? Lần trước em còn gọt cho Cố Minh Sinh mà.”
"Haizz!” Tô Niệm Đường cầm quả táo: "Nhưng lần trước là em gọt cho mình ăn, lại bị anh ném cho Cố Minh Sinh". Cô vừa gọt táo, vừa nói: “Lâu lắm rồi em không gặp Cố Minh Sinh, cũng không biết sức khỏe cậu ta ra sao rồi. Đợt tới có thời gian sẽ qua thăm cậu ta xem sao".
Kỷ Lang trầm mặc một chút rồi lên tiếng: "Hiện tại Cố Minh Sinh đã bắt đầu nằm viện điều trị hóa liệu ..." Ngày hôm ấy anh nhìn thấy dáng vẻ của cậu ta, thực sự là rất yếu. Vậy mà, cậu ta còn kiên trì tới gặp Đường Đường, trong lòng Kỷ Lang cảm thấy hơi khó chịu.
"Tại sao lại có thể như vậy?" Tô Niệm Đường nhíu mày: "Em muốn đi thăm cậu ấy!”
Kỷ Lang gật đầu: "Được, chờ vết thương anh khỏi, chúng ta cùng đi.”
Kỷ Lang tuy rằng nằm viện, nhưng cũng không hề nhàn rỗi. Anh yêu cầu mọi người đem hồ sơ vụ án đến, tranh thủ thời gian rảnh rỗi để nghiên cứu.
Tô Niệm Đường ngồi xem cùng kỷ Lang, cất giọng kinh ngạc: "Diệp Khả, cô ấy..."
"Ừm!" Kỷ Lang gật đầu.
"Sao cô ấy lại chết?" Tô Niệm Đường khϊếp sợ, trong lòng không khỏi suy nghĩ, chuyện lớn đến thế này mà anh tuyệt nhiên không hề kinh ngạc, chứng tỏ đã biết từ trước, thế nhưng vì sao bản thân cô lại không biết?
"Thư đe dọa cô ta lúc trước chính là do hung thủ viết. Cô ta đã sớm bị hung thủ theo dõi rồi..."
"Ồ ..."
Mấy thanh niên gây rối đã bị cảnh sát bắt, nhưng vì bọn họ đều là con nhà có gia thế, cảnh sát cũng không thể xử lý mạnh tay. Tuy nhiên, Kỷ Lang cũng rất vui, bởi vì cha mẹ của đám thanh niên này đều là những người biết lý lẽ, đều đưa con mình đến xin lỗi, cũng không biết xuất phát từ thật tâm hay là vì nguyên nhân khác.
Sau mấy ngày, vết thương trên đầu Kỷ Lang cũng được tháo băng, anh thở phào một hơi. Cũng may miệng vết thương có tóc che lại, bằng không để lại vết sẹo ngay trên mặt thì trông thật khó coi.
Vì đã hứa với Đường Đường, chờ khi vết thương đỡ, anh sẽ cùng cô đến thăm Cố Minh Sinh. Cố Minh Sinh nằm trong phòng bệnh VIP, có y tá chuyên trách phục vụ. Lúc bọn họ qua thăm, Cố Minh Sinh đang truyền dịch, cả người cậu ta tái nhợt ngồi dựa vào thành giường, hai mắt hướng về phía màn hình ti vi, nhưng ánh mắt mê man.
"Cố Minh Sinh!” Tô Niệm Đường gọi: "Tôi đến thăm cậu.”
Cố Minh Sinh quay ngoắt sang, đôi mắt bỗng bừng sáng. Ánh mắt ngạc nhiên nhanh chóng được thay thế bằng sự dịu dàng: "Tô Niệm Đường, tôi không nghĩ cô sẽ đến.”
Tô Niệm Đường mím môi: "Sao tôi lại không đến chứ, một ngày là thầy, cả đời là mẹ.”
Cô vốn là muốn bầu không khí vui vẻ lên một chút, không ngờ đột nhiên có giọng nói xen vào: "Nha đầu, không nên nói năng như vậy chứ?!"
Ngữ khí mang theo quyền uy khiến thần kinh người khác bị áp lực. Tô Niệm Đường hơi xấu hổ, quay đầu lại, trông thấy một người phụ nữ cao quý đứng trước cửa, vẻ mặt nhìn Tô Niệm Đường đầy tức giận.
Kỷ Lang lên tiếng giảng hòa: "Thật ngại quá, cô ấy chỉ là nói đùa, mong phu nhân đừng chấp nhặt!”
Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng: "Đùa? Đùa một cách vô giáo dục thế ư? Minh Sinh, người này là bạn thế nào của con vậy?" Người phụ nữ này ắt hẳn là mẹ của Cố Minh Sinh.
Cố Minh Sinh lạnh mặt: "Con kết bạn với ai không cần mẹ quản. Mẹ cứ quản tốt công ty của mẹ, kiếm nhiều tiền là tốt rồi.”
"Con..." Bà ta tức giận không thốt nên lời, cuối cùng cao giọng: "Y tá đâu, tại sao người nào cũng có thể ra vào phòng bệnh như thế này chứ?"
Y tá vội vàng chạy vào, Kỷ Lang nhướng mày: "Cô Trương?"
Y tá chuyên trách chăm sóc Cố Minh Sinh lại chính là vị hôn thê của Phạm Vĩ: Trương Mộng Oánh.
Trương Mộng Oánh không để ý đến Kỷ Lang, mà quay sang mẹ Cố Minh Sinh liên tục xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, đây là do tôi thất trách". Sau đó, Trương Mộng Oánh quay đầu nhìn Kỷ Lang và Tô Niệm Đường, nói: "Mời hai vị ra ngoài cho!"
Cố Minh Sinh ngồi dậy, lạnh giọng: "Ai cho phép cô đuổi bạn của tôi ra ngoài?"
Trương Mộng Oánh sửng sốt, nhìn Cố Minh Sinh đầy lúng túng, bộ dáng vẫn điềm đạm, đáng yêu như thế.
Tô Niệm Đường biết vì câu nói đùa vô tâm của mình mà gặp phải phiền toái, cũng không muốn Cố Minh Sinh và mẹ của cậu ta mâu thuẫn, vội vàng nói: "Để lần khác tôi lại tới thăm cậu, giờ ở trường còn có tiết, tôi đến giờ lên lớp..."
"Cô chẳng phải đã xin nghỉ rồi sao?" Cố Minh Sinh nhíu mày nhìn Tô Niệm Đường.
"A???" Nghỉ việc? Vì sao cô không có một chút ấn tượng nào? Tô Niệm Đường nhìn về phía Kỷ Lang, ánh mắt mang theo sự nghi hoặc.
Sau lần thử áo cưới, cô quên đi rất nhiều chuyện, vì sao bản thân mình nhớ được bất cứ điều gì.
Kỷ Lang ôm Tô Niệm Đường, quay sang mẹ Cố Minh Sinh: "Thật ngại quá, đã quấy rầy rồi!” Sau đó ngay lập tức đưa Tô Niệm Đường ra ngoài cửa.
Trương Mộng Oánh cũng cùng theo ra ngoài với họ...
"Cô Trương, không ngờ chị lại là y tá chuyên trách của Cố Minh Sinh.” Kỷ Lang nhìn Trương Mộng Oánh trong bộ đồng phục y tá, gương mặt trang điểm nhẹ nên trông càng thêm xinh xắn.
"Tôi cũng không nghĩ tới hai người lại quen vị thiếu gia của nhà họ Cố.” Trương Mộng Oánh thấp giọng nói.
"Bệnh của cậu ta chuyển biến tốt chứ?"
"Cơ bản đã ổn định, nhưng lại đột nhiên phát biện. Bệnh của cậu ấy đã đến thời kỳ cuối, dự định là ghép tim, chỉ sợ quả tim phù hợp không nhiều lắm.”
“Tại sao có thể như vậy?” Tô Niệm Đường cắn môi, đau lòng, cúi thấp đầu.
"Ai biết được. Tôi nghe nói nhà họ Cố cũng muốn từ bỏ, bây giờ đang vội vàng tìm vợ cho cậu ta. Muốn cậu ta trước khi xảy ra chuyện, còn kịp lưu lại đứa con.” Trương Mộng Oánh chậm rãi lên tiếng: "Thật sự là không hiểu nổi suy nghĩ của những kẻ có tiền.”
Sao đến tình trạng này? Kỷ Lang lặng lẽ nhìn về phía Trương Mộng Oánh, cô ta cũng cúi đầu, anh không nhìn thấy biểu cảm của cô ta.
Sau khi từ biệt Trương Mộng Oánh, hai người chuẩn bị quay lại Sở sự vụ. Dọc đường đi, Tô Niệm Đường không nói bất cứ lời nào, Kỷ Lang thấp giọng an ủi: "Cậu ta sẽ không sao đâu, em đừng quá lo lắng.”
"Anh Kỷ Lang, anh không cần an ủi em..." Tâm trạng Tô Niệm Đường rất tệ: "Cậu ấy nói em đã nghỉ việc, rút cục chuyện này là thế nào?"
"Cái này... Em nói muốn đến Sở sự vụ, toàn tâm toàn ý giúp anh phá án, anh là cấp trên của em, nên đã đến trường báo cáo sự tình..."
"Là như vậy sao?"
Bọn họ trở về Sở sự vụ, phát hiện ở đây có vị khách không mời mà đến. Chính là tên cầm đầu đám thanh niên kia, trông thấy Đường Đường, liền vội đi theo.
Ba của hắn buộc hắn đến đây nói lời xin lỗi.
"Thành thật xin lỗi!” Hắn thật lòng không tình nguyện đi xin lỗi Kỷ Lang.
Kỷ Lang cao giọng: “Cậu thanh niên, rượu không phải thứ tốt, nhất là khi tửu lượng không tốt thì không nên uống nhiều, biết không?"
“Hừm..." Hắn quay đầu, có chút coi thường.
Ba hắn đập mạnh vào đầu: "Nói gì thế? Thái độ của con là như vậy ư?"
"Con biết rồi!" Hắn ôm đầu nói.
Ông ta nghe thấy thế mới dừng tay: "Nhà họ Chu chúng tôi và nhà họ Kỷ cũng có quan hệ, coi như cậu nể mặt tôi, cậu tạm tha cho tên nhóc đáng chết này đi.”
Cha Kỷ Lang mất sớm, một mình mẹ Kỷ chống đỡ toàn bộ xí nghiệp Kỷ thị, nuôi hai anh em họ nên người. Mãi cho đến khi hai anh em tốt nghiệp đại học, mới thực sự được thư thái. Kỷ Lang bây giờ mới rành rẽ, thì ra là vì Kỷ Sóc nên đám người này mới muối mặt đi nhận lỗi.
Kỷ Lang cũng không muốn để bậc cha chú phải khó xử, nên gật đầu: "Bác Chu đã quá lời rồi.”
Tên thiếu niên hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt láo liên nhìn xung quanh, đột nhiên thấy trên bàn phía bên kia có mấy tấm ảnh, trong đó có một người nhìn quen quen. Cậu ta lặng lẽ nhìn kỹ lại, kinh ngạc cất lời: "Cô gái này đã chết rồi ư?"
Kỷ Lang nhìn thẳng vào hắn, trông thấy ánh mắt cậu tay đầy kinh ngạc nhìn những bức ảnh trên bàn: "Cậu nhận ra bọn họ sao?"
Hắn chỉ vào ảnh Diệp Khả: "Chính là cô gái này, ngày đó tôi..." Hắn khựng lại, lấm lét nhìn ba mình.
Ba hắn lại đập mạnh cánh tay: "Thằng nhóc, con lại gây họa ở chỗ nào hả?" Ông ta tiến lên, nhéo lỗ tai hắn, cũng đưa mắt nhìn, nhíu mày: "Đây không phải con gái nuôi của nhà họ Tô sao?"
"Ai u, ba mau buông tay đi, đau muốn chết..."
"Ông cũng biết cô ta ư?"
Người đàn ông gật đầu: "Thời gian trước cô gái này hay đi dự tiệc cùng Tô Hải, hình như là con gái nuôi của Tô Hải mà.” Khoảng thời gian đó, Diệp Khả chắc là tiếp xúc với nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu.
"Ấy, ngày hôm đó chính mắt tôi nhìn thấy cô ta... Chậc chậc chậc..." Ngữ khí hắn có phần khinh bỉ, lời còn chưa dứt đã vội im bặt sợ nói sai.
Kỷ Lang biết hắn nhất định đã từng gặp Diệp Khả: "Cậu thấy cô ta thế nào?"
Hắn liếc nhìn cha mình, lắc đầu không chịu nói.
"Con biết cái gì thì mau nói, giúp thám tử Kỷ mau chóng phá án cũng tốt.” Ông ta lại đập vào cánh tay.
"Không kể cho ba nghe được.” Hắn mở miệng nói một câu đầy kỳ quái.
Kỷ Lang ho nhẹ một tiếng: "Nếu không thì vào trong phòng họp nói chuyện với tôi đi.”
Kỷ Lang đưa cậu ta vào phòng họp, hỏi: "Giờ đã có thể nói chưa?"
Cậu ta nhìn ra ngoài một chút, thấp giọng nói: "Chính là mấy ngày hôm trước, tôi nhìn thấy cô gái này trong một quán bar. Hôm đó cô ta uống say nên tôi có chút ấn tượng".
"Là ngày nào?"
"Hình như là... ngày 4 tháng mười. Tôi bị ba mắng nên đi quán bar uống rượu. Vốn định đùa giỡn cô ta... Khụ khụ... Sau đó lại có một người đàn ông thay cô ta đến giải vây, nên tôi tiếp xúc không nhiều."
"Cậu bỏ đi?" Kỷ Lang nhìn cậu ta từ trên xuống dưới: "Thật sự không chút nào dây dưa?"
"Lúc đó tôi vội ra ngoài, quên mang theo tiền, người đàn ông kia đưa tiền cho tôi, tốt quá nên tôi đi ngay..."
Kỷ Lang: "Người đàn ông kia dáng vẻ thế nào? Cậu còn nhớ rõ không?"
"Cái này tôi không nhớ rõ, ở quán bar ánh sáng mờ ảo, nhìn mỹ nữ thì còn được, ai lại đi nhìn kỹ một người đàn ông, chưa kể hắn còn đội mũ, tôi cũng không quan tâm. Thế nhưng hai người đó hình như quen nhau.”
I.A phân tích không sai, sau khi Diệp Khả chạy khỏi căn nhà gỗ, liền gặp được hung thủ. Mà người đàn ông thần bí đó chỉ sợ chính là hung thủ, nhưng tên nhóc này không thấy rõ hình dáng, đây là lại một manh mối rất quan trọng.