Chương 11: Mỹ nhân khoa y
“Sếp! Đã tra ra tư liệu của nạn nhân trong vụ án tại nghĩa trang”, Triệu Trạch cầm một xấp tài liệu và mấy tấm hình đưa cho Kỷ Lang: “Đây là mấy tấm hình chụp tại hiện trường”. Sau đó anh ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nạn nhân tên Phạm Vân là …”“Khoan!”, Kỷ Lang nhìn tấm ảnh người chết, cắt ngang lời nói của Triệu Trạch: “Tôi muốn đoán thử thông tin cơ bản của nạn nhân.”
Triệu Trạch gật đầu: “Ok.”
Kỷ Lang cầm mấy tấm hình trong tay nhìn hết một lượt, đầu tiên có thể phát hiện trạng thái ban đầu của nạn nhân tại hiện trường. Kỷ Lang trầm ngâm trong một vài phút, sau đó cất lời: “Nạn nhân là người có gia cảnh giàu có, được nuôi dạy tốt, cha của cô ta quản lý rất nghiêm ngặt. Người chết hình như có bạn trai. Nhìn tuổi tác của cô ta, chắc hẳn là sinh viên đại học, ở trường học cũng khá nổi tiếng.”
Triệu Trạch thốt lên kinh ngạc: “Sếp, thông tin cơ bản đều đoán đúng. Nhưng tại sao anh có thể đoán được là nhà giàu, được giáo dục tốt, không lẽ nó được viết hết lên mặt cô ta?”
“Nhìn nghĩa trang này là biết, toàn là những người có tiền được chôn ở đây, phần bia mộ nào được điêu khắc tinh xảo. Cô ta đến đây, hẳn là đến cúng mẹ của mình, bên cạnh thi thể chính là phần mộ của mẹ cô ta”, Kỷ Lang chỉ tay vào một tấm hình trong phần mộ: “Thấy không, mẹ cô ta và cô ta dung mạo giống nhau như đúc!”
“Vậy tại sao anh có thể đoán được cô ta là người có gia giáo, đã có bạn trai?”
“Quần áo của cô ta, rất chuẩn mực, không phóng đãng, cũng không quê mùa. Hiện tại trời không lạnh lắm, nhưng kiểu cách cô ta ăn mặc khá bảo thủ, vì vậy tôi cho rằng cô được quản giáo rất nghiêm.
Về phần bạn trai, tôi xem cổ tay cô ta có mang một chiếc lắc tay. Nhìn sơ cũng biết, chiếc lắc này là loại tình nhân. Tuổi cô ta không lớn, lại đẹp như vậy, được giáo dục tốt, ở trường đương nhiên phải nổi tiếng thôi”, Kỷ Lang nói xong liền lấy mấy tấm hình nhìn lại lần nữa.
Thi thể nằm hoàn toàn ở phía trước phần mộ, hướng về hướng Đông Nam. Trên cổ tay tử thi có một vết cắt rất sâu, cách tay phải khỏang mười centimet về hướng tây có một vũng máu. Bên phía tay trái, là chiếc dao dùng trong phẫu thuật. Đôi giày nạn nhân dính đầy bùn đất, phần gót chân là dính nhiều nhất.
Nạn nhân ăn mặc ‘kín cổng cao tường’. Ngày hôm nay đến lễ bái mẹ mình, nên cô ta mặc đồ đen. Chiếc quần jean đen bó sát, khoác chiếc áo gió cũng màu đen. Áo gió khá nhăn, dính một chút tro bụi.
Trên một tấm hình khác, được chụp sau khi lật tử thi lên, trên nền đất nơi eo và phía tay phải có một vũng máu, trên bộ quần áo màu đen mơ hồ cũng có thể nhìn thấy vết máu.
“Nói một chút về tình hình của nạn nhân đi”, Kỷ Lang nói.
Triệu Trạch gật đầu: “Nạn nhân tên Phạm Vân, là nữ sinh khoa y khoa Đại Học Y. Gia cảnh cô ta không tồi, cha cô ta là bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện thành phố. Nạn nhân chết vì chảy máu quá nhiều, vết thương chí mạng chính là trên cổ tay kia. Thời gian tử vong từ tám giờ đến mười giờ tối hôm qua. Mặt khác, căn cứ vào kiểm tra sơ bộ của Đặng Phỉ, cô ấy phát hiện trong khoang miệng của tử thi có một lượng nhỏ thuốc gây mê.”
“Thật không tồi, không hổ là có quan hệ, ngay lập tức đã có tư liệu bên phía pháp y”, Kỷ Lang chọc ghẹo.
Triệu Trạch nở nụ cười: “Sếp! Anh không có chuyện gì nên tính cùng em ‘mở sòng’ phải không?”
“Ai nói tôi không có việc. Bây giờ cả hai vụ án, Sở Sự Vụ bận bù đầu đây!”
Xế chiều, Cục cảnh sát nhận được báo án của cha Phạm Vân, Kỷ Lang nhanh chóng chia người trong Sở Sự Vụ thành hai đội, một đội tiếp tục theo vụ án của Lý Linh Linh, nhóm còn lại chuyên tâm vào vụ của Phạm Vân. Kỷ Lang chạy qua chạy lại giữa hai bên, tuy nhiên anh chủ yếu vẫn theo vụ án của Phạm Vân, tổ này của anh chỉ chọn thêm Mục Y, những người khác theo vụ án của Lý Linh Linh.
“Sếp! Vụ án này chúng ta bắt đầu từ đâu đây?”, Mục Y cầm tư liệu xem, cảm giác vụ án này rất vướng víu, bối cảnh nạn nhân quá sạch sẽ, không thể nào điều tra ra.
Kỷ Lang: “Chúng ta đến Cục cảnh sát xem qua phần khẩu cung!”.
Cha của nạn nhân báo án qua điện thoại. Ông khai ngày hôm qua hơn tám giờ rưỡi tối nhận được tin con gái muốn tự sát. Ông cũng không để trong lòng, mãi đến hôm qua khi thấy con mình cả đêm không về, sáng hôm nay đến trường cũng không tìm thấy người, lúc này mới nghĩ đến phải chạy đi báo cảnh sát.
“Vâng!”
Khi hai người bọn họ đến Cục, trùng hợp gặp cha của nạn nhân cũng đang ở đây. Ông ta mặc bộ quần áo thường, sắc mặt khá tiều tụy. Điều này là hiển nhiên bởi vì lo lắng cho con gái, cả đêm không ngủ.
Hứa Thiên Lập hai tay đút túi quần, gương mặt tỏ vẻ khó chịu, dùng dằng đi ngang qua Kỷ Lang, tiến đến cha của nạn nhân nói chuyện.
“Xin chào! Tôi là Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Hứa Thiên Lập”, Hứa Thiên Lập đưa tay tự giới thiệu.
“Tôi là Phạm Vĩ”, Phạm Vĩ đưa tay ra, nắm chặt tay của Hứa Thiên Lập, Kỷ Lang nhìn trên phía tay trái ông ta có đeo một chiếc đồng hồ đeo tay.
“Tối hôm qua tôi phụ trách trực tại bệnh viện. Khoảng 8 giờ 40 phút, tôi nhận được tin nhắn của Vân Vân. Nó nói sống không còn lưu luyến, muốn ra đi cùng mẹ nó. Khi đó, trùng hợp tôi lại có một ca giải phẫu nên cũng không để tâm. Ai ngờ, Vân Vân cả đêm không về, nếu như biết chuyện này xảy ra, tôi đã …” Phạm Vĩ vừa nói, viền mắt đã ửng đỏ, ông ta lấy tay lau nước mắt, tiếp tục kể: “Mẹ Vân Vân mất sớm, Vân Vân là do một tay tôi nuôi lớn.”
“Ông Phạm, xin đừng quá đau lòng”, Kỷ Lang dựa vào tường, mở miệng an ủi: “Con gái ông không phải tự sát, chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm ra hung thủ.”
“Không phải tự sát sao?”, Phạm Vĩ kích động, lập tức đứng bật dậy, hai tay chống trên bàn: “Vân Vân bình thường rất biết điều, lẽ nào lại đắc tội với ai sao?”
“Thám tử Kỷ, Cục cảnh sát đang lấy khẩu cung. Để anh ở đây dự thính cũng đã không hợp quy định. Vì vậy, mong anh đừng lên tiếng”, Hứa Thiên Lập nghiêm túc nói.
Mục Y tức giận: “Sếp chúng tôi là do Cục Trưởng đặc biệt cho phép, hoàn toàn có thể đặt bất cứ câu hỏi gì có liên quan.”
Kỷ Lang mỉm cười: “Được, anh cứ tiếp tục hỏi, tôi sẽ không nói nữa”. Kỷ Lang không thèm để ý đến Hứa Thiên Lập đang đối lập với mình.
“Con gái ông gần đây có biểu hiện nào lạ không?”
“Gần đây mấy ca mổ trong bệnh viện khá nhiều, vì vậy tôi cũng không phát hiện Vân Vân có điều gì bất thường, nó vẫn rất ngoan. Có điều, nói đến vấn đề này, nhắc tôi nhớ hình như quãng thời gian trước đây sắc mặt Vân Vân không tốt lắm, lúc nào cũng hốt hoảng. Tôi hỏi thì nó nói gần đây nhà trường có tổ chức cuộc thi, nên nó sợ thi trượt.”
“Cô ấy thường hay liên lạc với ai nhất?”
“Vân Vân không có bạn bè, bạn thân nhất của nó chỉ là một cô gái, tên Trần … gì đó.”
“Cô ấy không có bạn trai sao?”
“Không! Tuyệt đối không có, không được phép của tôi, Vân Vân tuyệt đối sẽ không có bạn trai.” Phạm Vĩ khẳng định.
Kỷ Lang và Mục Y nhìn nhau.
“Được! Tạm thời không còn vấn đề gì. Nếu ông nghĩ ra manh mối gì, bất cứ lúc nào cũng có thể đến báo với chúng tôi. Hi vọng ông phối hợp với cảnh sát, sớm có thể phá được án.”
Phạm Vĩ gật đầu, đứng dậy: “Khổ cực cho các cậu. Nếu như Vân Vân đúng là bị gϊếŧ chết, mong mọi người nhất định phải tìm ra tên hung thủ.”
Hứa Thiên Lập đẩy ghế, tiễn Phạm Vĩ ra ngoài. Kỷ Lang ngừng một chút, sau đó tự nhiên nói: “Hay cô ấy lén lút có bạn trai, mà không nói cho ông biết?”
“Không, tuyệt đối không thể.” Gương mặt Phạm Vĩ biến sắc, phảng phất ý muốn chối bay biến khả năng này: “Vân Vân tuyệt đối sẽ không bao giờ cãi lời tôi.”
“Dĩ nhiên, tôi cũng nói đây chỉ là khả năng thôi. Dù sao, bất kỳ manh mối gì cũng giúp đỡ cho việc tra án”, Kỷ Lang thấy tâm trạng ông ta không tốt, liền không nói thêm câu nào nữa.
Rời Cục cảnh sát, Kỷ Lang vừa lái xe vừa hỏi: “Đối với Phạm Vĩ, cô có ý kiến gì?”
Mục Y lắc đầu: “Không hiểu tại sao em có cảm giác có gì đó không đúng, thế nhưng cụ thể lại không thể giải thích được đó là gì. Vẻ mặt bi thương của ông ta em cảm giác không giống với người cha bị mất đi con mình, mà là … Em không diễn tả được, ông ta đau lòng là đúng, nhưng hình như … lại không phải vậy… Aizza thật sự không diễn tả được.”
Kỷ Lang gật đầu: “Chúng ta đến trường học của Phạm Vân tìm người bạn thân của cô ta hỏi xem có phải cô ta có bạn trai bí mật không.”
Phạm Vân là nữ sinh khoa y Đại Học Y, khi bọn họ lái xe đến trường, trùng khớp là thời gian tan học, trên sân trường đông nghịt sinh viên. Kỷ Lang cùng Mục Y đi trên sân trường, Kỷ Lang nở nụ cười: “Đã lâu rồi không đến trường học.”
“Em thì mới từ nơi này ra, nên chưa có cái gọi là hoài niệm”, Mục Y cũng nở nụ cười, hỏi: “Sếp! Sếp cũng tốt nghiệp Đại học Y sao?”
Kỷ Lang lắc đầu: “Đại học B!”
“Sếp tại sao không trở thành cảnh sát mà lại trở thành thám tử?” Mục Y tò mò hỏi.
“Cảnh sát thì có hạn chế, thám tử thì được tự do.” Trong nhà có hai anh em, Kỷ Sóc nhường cho anh theo đuổi giấc mơ, còn nó thì chuyên tâm kiếm tiền nuôi gia đình.
“Anh Kỷ Lang, sao anh lại ở đây?”, phía sau truyền đến tiếng kêu lớn.
Kỷ Lang xoay người, kinh ngạc: “Anh quên mất, Đường Đường cũng ở đây.” Nhìn Tô Niệm Đường đi đến bên cạnh anh, anh lại lấy tay vò vò đầu của cô: “Anh tới tra án, bây giờ đang tan học?”, động tác mềm mại, tràn đầy cảm xúc. Anh phát hiện mình càng ngày càng thích làm hành động này.
Tô Niệm Đường gật đầu, ánh mắt âm u liếc nhìn Kỷ Lang và Mục Y: “Vừa mới tan học, một lúc nữa là có thể về nhà”, Cô kỳ lạ hỏi: “Sao bọn anh lại đến đây, vụ án có liên quan đến trường này sao?”
Kỷ Lang gật đầu, ngừng một chút rồi nói: “Phạm Vân, khoa y, em biết không?”
Tô Niệm Đường suy nghĩ cẩn thận rồi trả lời: “Nữ sinh đó à, em có chút ấn tượng, mấy ngày trước còn đến hỏi em một số vấn đề liên quan đến việc học thuật.” Cô còn nhớ nữ sinh ấy rất đẹp, lúc cô ta đặt câu hỏi còn có chút ngại ngùng.
Vừa đi, Kỷ Lang vừa hỏi: “Cô bé ấy hỏi gì?”
“Cô hỏi nếu người đàn ông có điều gì khó nói muốn giấu, sẽ có biểu hiện thế nào, em nghĩ cô gái này khả năng là cãi nhau với bạn trai.”
Kỷ Lang gật đầu: “Xem ra Phạm Vân thật sự là có bạn trai rồi.”
Tô Niệm Đường nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kỷ Lang: “Phạm Vân làm sao?”
Kỷ Lang thở dài: “Phạm Vân đã chết tối hôm qua, anh muốn đến lớp cô bé tìm hiểu sơ qua tình hình.”
“À …”, Tô Niệm Đường giật mình, không nghĩ đến cô gái mấy ngày trước còn gặp, hiện tại đã chết rồi. Cô cắn cắn môi: “Để em đưa bọn anh đến khoa y.”
Kỷ Lang gật đầu: “Được!”