Chương 25: Có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch
Editor: HyChương Nhiễm Nhiễm vô ý nói: "Bởi vì..."
Không đúng, Lâm Ngưỡng thực sự là quá giảo hoạt rồi.
Lâm Ngưỡng: "Bởi vì sao?"
Chương Nhiễm Nhiễm im lặng một lúc, vẫn quyết định hơi thành thật, sớm muộn gì cũng bị Lâm Ngưỡng hỏi ra cho xem.
"Bởi vì em đặt mình vào cô ấy để suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy được có thể hiểu cô ấy." Chương Nhiễm Nhiễm hơi buồn bực nói, "Không hiểu nổi vì sao người mình thích lại ở cùng một chỗ với người có diễn xuất không bằng mình, bất kể là ai, đều sẽ tức giận thôi."
Kỳ thật nói trắng ra thì, chính là Chương Nhiễm Nhiễm thử đem thân phận của mình và Triệu Vân Băng đổi chỗ một chút, quả nhiên trong lòng lập tức bắt đầu bốc lên mùi ghen tuông.
Mặc dù cô không đến mức để NG* nhiều lần làm cho Triệu Vân Băng ngã xuống nước lạnh bốn lần liền, nhưng bất kể thế nào thì cũng không thể cười với Triệu Vân Băng.
*NG: no good, cảnh quay hỏng, cảnh quay không đạt.
Thật ra thì nếu nghĩ như vậy, Triệu Vân Băng thực sự rất đáng thương, đương nhiên, chính cô cũng đáng thương, bởi vì mặc dù đã nhận lẫy ghen ghét như vậy, nhưng căn bản cô không cùng Lâm Ngưỡng kết giao thật...
Tóm lại, nghĩ tới nghĩ lui, Chương Nhiễm Nhiễm tâm tình sinh ra không hiểu "Cùng là người lưu lạc chân trời xa xăm", cũng cảm thấy hành vi như vậy của Triệu Vân Băng là không thể chấp nhận được.
Một bên Lâm Ngưỡng chạy bộ, hơi thở rất đều đặn không bị gấp: "Yêu đương và diễn xuất thì có quan hệ gì?"
Ừm, điều này cũng đúng.
Chương Nhiễm Nhiễm tắt máy chạy bộ, đi xuống, từ từ nói: "Thế nhưng mà chúng ta không yêu đương thật sự, toàn bộ là vì em... Em giả bị đυ.ng phải anh. Cho nên, em càng không thể hiểu nổi -- nếu như khi đó, người khóc ở buổi hòa nhạc của anh không phải là em, mà là người khác, như vậy hiện tại cùng anh kí hợp đồng yêu đương không phải là em, là người khác. Chỉ là da mặt của em dày hơn người khác một chút, vừa đúng lúc mà thôi."
Lần này Chương Nhiễm Nhiễm cảm thấy mình phân tích vô cùng sâu sắc, nói ra cũng có chút chua xót, Lâm Ngưỡng cũng thuận tay tắt máy chạy bộ nhìn cô.
"Em từ nơi nào mà đoán được, bất kể là ai "giả bị đυ.ng", anh cũng sẽ một mực tiếp nhận?"
"Ồ?" Lời này lại để cho tim Chương Nhiễm Nhiễm không khỏi đập nhanh hơn, cô ngẩng đầu nhìn Lâm Ngưỡng, "Bởi vì... Bởi vì anh là người rất tốt."
Lâm Ngưỡng: "..."
Đếm không hết bao nhiêu tấm thẻ người tốt rồi.
Lâm Ngưỡng: "Nếu không phải lúc ấy em thành khẩn xin lỗi như vậy, anh đã chuẩn bị để cho Kha Việt thông báo với mọi người là anh và em vốn không hề quen biết rồi."
Chương Nhiễm Nhiễm tự nhận tài ăn nói của mình vô cùng kém cỏi cũng không thể ngờ được, hóa ra lời nói hoang mang rối loạn lúc ấy lại trở thành cọng rơm cứu mạng của chính mình.
Không, đâu chỉ là một cọng rơm cứu mạng...
Tâm trạng Chương Nhiễm Nhiễm phức tạp: "Thật ra thì, lúc ấy em làm như vậy, xác thực rất vô liêm sỉ. Bất kể thế nào, vẫn phải cảm ơn anh không có vạch trần em!"
Lâm Ngưỡng nói: "Tất cả giả thiết đều không có ý nghĩa."
Chương Nhiễm Nhiễm khó hiểu nhìn anh.
"Em không cần phải đặt giả thiết, nếu như không phải em mà là một người khác, sẽ xảy ra chuyện gì. Bởi vì chuyện đã xảy ra, chính là em, không có người khác."
Những lời này của Lâm Ngưỡng nói rất tùy ý, bởi vì đối với anh mà nói, đây chính là sự thật, có thể nói một câu nhẹ bỗng như vậy..., lại làm cho trong lòng Chương Nhiễm Nhiễm giống như bị phóng một quả bom nguyên tử vào.
Mỗi lần cô thấy anh, đều nói với bản thân là phải xây dựng pháo đài, phải đắp tường thành, bởi vì người này không có khả năng trở thành người chính thức của mình, chỉ là anh bị mình kéo tới thôi, tùy tiện dạo một vòng rồi sẽ rời đi.
Có lẽ tường rào vững chắc nữa cũng vô ích, trên đời này làm gì có loại tường nào chống cự được bom nguyên tử.
Chương Nhiễm Nhiễm hơi muốn cảnh cáo Lâm Ngưỡng rồi, anh chỉ thuận miệng nói một lời thôi cũng có thể làm cho cô cả một đêm không tài nào ngủ nổi..., đây quả thực là hơi quá đáng rồi.
Chương Nhiễm Nhiễm im lặng một lúc, bỗng nhiên nói: "Anh dạy diễn xuất cho em đi!"
Lâm Ngưỡng:....?
Anh ngẩn người, gật đầu: "Được."
Anh quay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Cảnh kia của em còn có vấn đề?"
Thật ra ngay cả bản thân Chương Nhiễm Nhiễm cùng không hiểu được cảnh đó có vấn đề chỗ nào, chỉ là cô cảm thấy, nói về công việc so với nói về những thứ khác sẽ tốt hơn, nếu không cùng nói chuyện với Lâm Ngưỡng, thực sự quá dễ để cho cô có những ý nghĩ kì quái.
Chương Nhiễm Nhiễm thuận miệng nói một hồi, Lâm Ngưỡng "Ừ" một tiếng, có lẽ cũng đang nhớ lại tình tiết, một lúc sau mới nói: "Cái cảnh này...Nhiễm Nhiễm?"
Hai người cùng bước vào thang máy, Chương Nhiễm Nhiễm còn đang ngẩn người.
Lâm Ngưỡng búng vào trán cô một cái: "Người bạn học này, một thầy một trò giảng bài mà em cũng ngẩn người được?"
Chương Nhiễm Nhiễm lấy lại tinh thần, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói: "Cái đó, Lâm, thầy Lâm, tất cả trán của học sinh của anh, anh đều búng sao?"
Có lẽ không ngờ tới cô sẽ hỏi vấn đề này, Lâm Ngưỡng nói: "Chỉ gõ người có chút ngốc thôi."
Chương Nhiễm Nhiễm: "Cái kia... Về sau, có thể chỉ búng người ngốc nhất có được không?"
Chương Nhiễm Nhiễm cảm thấy, quả nhiên đầu óc mình bị đông cứng đến hỏng mới nói như vậy.
Cô đang làm gì vậy, cùng Tân Dĩ Nguyên tranh giành người yêu sao?!
Lâm Ngưỡng nhìn cô, cuối cùng không nhịn được cười nói: "Được."
Chương Nhiễm Nhiễm cảm thấy mặt mình đỏ đến muốn nổ tung rồi >0