Vấn Tình

Chương 6

Chương 6
Biên tâp: Mộc Phi Tuyết

Beta: Ác Ma

Mấy ngày nay, vì chuyện của

Mạnh Vân Khanh, Thủ phụ đại nhân không ngừng tiến cung gặp vua, nhiều đến mức hoàng thượng phải cho người ngăn lại. Cả ngày buồn rầu than thở, con làm sai chuyện, thân làm cha làm mẹ sao có thể thấy chết mà không cứu? Không thể trực tiếp gặp mặt hoàng thượng, Thủ phụ đại nhân không thể làm gì khác hơn chọn giải pháp thứ hai, cầu đến An Bình vương, kỳ vọng Vương gia có thể nói tốt vài câu trước mặt thánh thượng, cầu tình thay cho hài tử hắn.

Thời điểm

Thủ phụ đại nhân tới thăm, An Bình vương đang nằm trên giường, nhắm mắt dưỡng thần. Ngoại trừ người trong vương phủ, ngay cả trong thành cũng không một ai biết Vương gia từ khi tiến cung trở lại liền mất tinh thần. Trong phủ sắp có hỉ sự, Vương gia không muốn nghe mấy lời đồn đại nên không gọi thái y đến xem, chỉ là sắc mặt thoạt nhìn hơi kém một chút, cái khác không sao.

Thủ phụ đại nhân vừa thấy An Bình vương đã kể khổ. Nhắc tới thằng con bất hiếu lỡ đắc tội thánh thượng, nước mắt nước mũi tèm lem. Trong nhà, nó là con trai thứ hai, thằng cả bỏ văn theo võ đã làm hắn tức giận gần chết, thằng thứ hai cũng không khiến hắn bớt lo. Đã không làm được cái trò chống gì thì thôi, lại còn rơi vào tình huống này, bảo sao hắn không phiền muộn cho được!

An Bình vương tự giác thấy hổ thẹn với lão Thủ phụ, đành hết sức trấn an, nội tình có nhiều lời không tiện nói ra, chỉ bảo chứng nói Mạnh Vân Khanh trước mắt an nguy không lo, hoàng thượng cũng không thật sự muốn trị tội hắn, giữ hắn lại mấy ngày để cảnh cáo một phen, dĩ nhiên sẽ thả hắn trở về.

Có An Bình vương bảo chứng, Thủ phụ đại nhân yên tâm rất nhiều, không nhịn được thử thăm dò hỏi nhi tử đã phạm phải sai lầm gì.

An Bình vương nói quanh co mấy chuyện ngoài lề, biểu hiện chính mình cũng không biết rõ.

Nhiều năm phục tùng nhà vua như vậy, sao người có thể không một lý do nói trở mặt liền trở mặt? Thủ phụ đại nhân có chút nghi vấn nhưng tạm thời không tiện làm rõ. Có thể từ An Bình vương biết thêm một ít tin tức tốt coi như không uổng chuyến này. Thấy sắc mặt Vương gia hơi khác, hắn cũng không tiện lại tiếp tục quấy rối, qua loa hỏi han mấy câu đi liền cáo từ.

Sau khi Thủ phụ đại nhân rời đi, An Bình vương vội lấy khăn gấm che miệng, ho khan một trận, thật lâu mới ngừng được, trên khăn tràn ngập màu máu đỏ tươi.

A! Y nhìn chằm chằm tay mình, phát ra tiếng cười trầm thấp bất minh, yên lặng đem chiếc khăn gấm đã dính máu thu vào trong lòng.

Trong cung lúc này, hoàng đế nghe nói An Bình vương hỉ sự gần tới, chợt tâm huyết dâng trào, quyết định gặp lại đồng môn ngày xưa. Thiên lao hôm nay được đón tiếp khách quý.

Mạnh Vân Khanh bị giam trong ngục nhưng không phải chịu khổ, một thân sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, vẫn là học sĩ đại nhân nho nhã như trước. Phòng giam hắn không giống phòng giam những phạm nhân khác, có thể nói không thiếu gì cả, mấy nhu cầu cần thiết hàng ngày đều không thiếu ngoại trừ tự do.

Hoàng đế cao cao tại thượng tới thăm kẻ dưới quyền, Mạnh Vân Khanh dưới đáy lòng dù có không phục vẫn phải vội vã dập đầu trên đất mà bái kiến.

“Đứng dậy đi.” Hoàng đế ân chuẩn nói, sai người mở cửa tù ra, chân thành bước vào, ngồi lên chiếc ghế Mạnh Vân Khanh đã đặc biệt an bài.

Mạnh Vân Khanh đứng dậy, cúi đầu đứng trước mặt hoàng đế.

Hoàng đế liếc nhìn hắn, giọng như không đành lòng nói: “Vân Khanh tại trong thiên lao chịu khổ rồi.”

Mạnh Vân Khanh lắc lắc đầu nói: “Tội thần rất tốt.”

Không tốt mà được sao, hoàng đế nghĩ thầm, mấy tù nhân trong thiên lao này mà được hưởng thụ đãi ngộ như Mạnh Vân Khanh, ai không nguyện ngồi tù?

“Vậy thì tốt, trong lòng ngươi phải rõ, trẫm quan bắt ngươi vào đây không phải vì muốn buộc ngươi khuất phục.”

Mạnh Vân Khanh gật gật đầu.

Thấy hắn đã không còn vẻ kiêu ngạo xông vào cung như ngày hôm đó nữa, hoàng đế lộ ra thần sắc hài lòng, nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi nói cho trẫm biết, suy nghĩ kĩ chưa?”

“Nghĩ kĩ.” Mạnh Vân Khanh lại gật đầu một cái.

“Rất tốt.” Hoàng đế cong môi sâu hơn, nói: “Trẫm cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi có nguyện thú Minh nguyệt không?”

“Không.” Ngắn gọn, quyết liệt từ chối, Mạnh Vân Khanh thấp giọng nói: “Tội thần tuyệt không thể phụ lòng người đó, không thể vi phạm lời thề đi lấy người khác.”

“Làm càn!” Không nghĩ tới Mạnh Vân Khanh bị nhốt vào thiên lao vẫn còn to gan làm theo ý mình, thân là vua của một nước, sao có thể chịu đựng sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ này, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống.

Hoàng đế cùng An Bình vương tuy là anh em khác mẹ nhưng khuôn mặt hai người đều thừa kế ưu điểm của tiên hoàng, nhìn qua cũng có mấy phần tương tự, bất quá, thần thái khí thế tuyệt nhiên bất đồng. Nếu phải hình dung thì An Bình vương giống như mặt hồ không gợn sóng, mặc cho ngươi cố gắng như thế nào đều không thể lay động, mà hoàng đế thì ngược lại, hắn như đại dương mênh mông, trước cơn bão, hắn rất bình tĩnh, cái bình tĩnh ấy lại chứa lực lượng cường đại đủ để khiến trời đất rung chuyển.

Long nhan hoàng đế xuất hiện vẻ không vui, tất cả mọi người đều rõ ràng đã đến lúc phải biết có chừng mực, điểm này, Mạnh Vân Khanh phụng dưỡng hắn nhiều năm

sao có thể không biết? Ngoài mặt, hắn căng thẳng đối diện với vẻ mặt giận giữ của hoàng đế nhưng trong lòng lại hiện lên dung nhan của người trong lòng.

Chỉ cần nghĩ đến kỉ niệm ngọt ngào cùng người đó, hắn muốn bảo vệ bằng được mối tình này.

Ngay lập tức, Mạnh Vân Khanh quỳ xuống, cúi đầu trên đất, âm thanh không cao nhưng đầy kiên quyết.

“Xin hoàng thượng thứ tội, người trong lòng thần, đời này kiếp này không phải y, thần nhất định không cưới!”

Hoàng đế sau khi nghe xong, ngoài ý liệu cười lạnh, nói: “Chỉ sợ ngươi kia người trong lòng ngươi không nghĩ vậy.”

Mạnh Vân Khanh sợ hãi cả kinh, thầm nghĩ: Hoàng thượng nói rõ nhưu vậy, chẳng lẽ đã biết là ai?

Việc đã đến nước này, hoàng đế dứt khoát không vòng vo nữa, nói ngay vào điểm chính: “Trẫm không ngại nói thật cho ngươi biết, An Bình vương đã hướng trẫm thẳng thắn tất cả, cầu trẫm bỏ qua chuyện các ngươi xằng bậy với nhau suốt những năm qua.”

Nghe vậy, Mạnh Vân Khanh phút chốc đứng lên, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc rồi

lập tức

phủ kín nhu tình, như là nghĩ thông suốt cái gì, thành khẩn nói: “Tội thần xác thực cùng Vương gia hai bên tình nguyện…”

“Từ từ, nghe trẫm nói hết cũng không muộn.” Hoàng đế đánh gãy lời hắn, thần tình tựa tự tiếu phi tiếu, nói: “An Bình vương ít ngày ngày trước xác thực hướng trẫm cầu tình, bất quá y là vì bản thân y, không phải vì ngươi, ngươi cho rằng ngươi đem sự tình nháo thành như vậy, An Bình vương còn dám tiếp tục dây dưa sao? Y sợ ngươi quá si tình, sớm muộn cũng hại tới y! Đường đường là Vương gia một nước, nếu như để người trong thiên hạ biết được nhiều năm qua y cùng một cái nam tử quấn lấy nhau, ngươi nói xem y có mặt mũi nào để gặp người?”

Mạnh Vân Khanh không chút nghĩ ngợi liền đáp lại nói: “Vương gia không phải người như vậy!”

“Không phải?” Hoàng đế khẽ cười một tiếng, thương hại nhìn hắn, nói: “Trẫm nguyên bản không đành lòng nói cho ngươi biết, nếu ngươi vẫn không chịu hết hy vọng, vậy cũng đừng trách trẫm lòng dạ độc ác.”

Lúc bản thân hắn bị nhốt trong thiên lao cũng chưa lo lắng như này, Mạnh Vân Khanh không khỏi nhíu mày, nghi hoặc thấp thỏm nhìn hoàng đế trước mắt.

“An Bình vương

Thập tam đệ của trẫm, trong lúc Mạnh Vân Khanh ngưoi bị giam giữ, an nguy không rõ lại đột nhiên quyết định muốn nạp thϊếp.”

Phượng mâu xinh đẹp phút chốc mở to, thậm chí có chút dữ tợn, Mạnh Vân Khanh biết đến hoàng đế nhất định đang lừa hắn, nhưng vẫn không thể tránh khỏi nóng giận, ngay cả mấy lời nói dối như này hắn cũng không muốn nghe.

“Cái này không thể nào!”

“Chẳng lẽ trẫm lừa ngươi?”

Do hắn đột nhiên bị nhốt vào thiên lao, không có cách nào thăm dò tình huống bên ngoài, sợ liên luỵ đến Lưu Giản, khó tránh khỏi mất đi một chút bình tĩnh, nhưng trong đáy lòng, sự tín nhiệm của hắn đối Lưu Giản vẫn vững như kiềng ba chân, chốc lát, hắn liền lấy lại tự tin, bật cười, lắc lắc đầu nói: “Hoàng thượng không cần nói như vậy, Vân Khanh tin tưởng Vương gia.”

“Kia trẫm ngược lại muốn xem xem ngươi có thể lừa mình dối người tới khi nào.” Giọng điệu hoàng đế vẫn bình tĩnh, vẻ mặt chắc thắng, tràn ngập lãnh khốc trào phúng.

Vị quân vương trước mắt quả không hổ thánh danh, Mạnh Vân Khanh rõ ràng đối phương hao tổn tâm trí như vậy muốn tốt cho hắn, dù cho lòng mang ơn tri ngộ, hắn cũng không thể lấy hạnh phúc cả đời

bản thân cùng Lưu Giản đem đổi lấy tín nhiệm của đối phương. Hắn nguyện ý trong âm thầm vì hoàng đế giải quyết khó khăn, đề ra cách hay kể cả khi không được giữ chức quan này. Triều đình không phải thư đường, có quá nhiều chuyện

không thể làm theo ý mình. Một khi được hoàng thượng trọng dụng sẽ có không biết bao người để ý, sẽ tìm mọi cách bắt thóp ngươi, sơ ý một chút là tan xương nát thịt.

Hắn cũng không phải rất sợ chết, chẳng qua trong lòng còn có chuyện đáng lo hơn cả sống chết.

Một lúc lâu, Mạnh Vân Khanh bất đắc dĩ nói: “Hoàng thượng cần gì phải ép Vân Khanh? Trong thiên hạ, chí sĩ có học chỗ nào cũng có, một

Mạnh Vân Khanh thực sự không đáng hoàng thượng phí sức như thế.”

Hoàng đế nhướn mày, hỏi ngược lại: “Nếu như ngay cả một Mạnh Vân Khanh, trẫm cũng không thu phục được, còn nói gì tới thu phục người trong thiên hạ?”

Mạnh Vân Khanh nói ra từng lời trong lòng: “Vân Khanh xưa nay đều là người của hoàng thượng, đến khi chết vẫn trung thành với hoàng thượng.”

“Nếu tuyệt đối trung thành với trẫm, vậy thì nghe theo trẫm tứ hôn, không nên có bất kỳ dị nghị gì…” Hoàng đế dừng một chút, nói bổ sung: “Giống như đại ca ngươi.”

Nghe thấy hoàng đế nhắc tới hôn sự của huynh trưởng, Mạnh Vân Khanh thật sâu nhìn hoàng đế một cái, sau đó bất đắc dĩ thở dài nói: “Vân Khanh sẽ không bước theo gót chân của huynh trưởng.”

Hoàng đế nghe vậy, sắc mặt biến đổi liên tục, như có điều suy nghĩ khẩn nhìn chăm chú Mạnh Vân Khanh, lại thấy hắn không sợ mà nghênh đón ánh mắt mình.

“Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết

().Vân Khanh đời này chỉ nguyện nắm tay Vương gia cùng nhau sống tới già, cầu hoàng thượng tác thành!”

()

: Dù chết sống hay chia xa, xin cùng người thề nguyện, nắm tay cả đời, bên nhau

Qua một đêm dài dằng đẵng, khi trời sáng hoàng đế bỗng nhiên truyền đạt khẩu dụ phóng thích Mạnh Vân Khanh.

Học sĩ đại nhân ở trong thiên lao đã lâu, rốt cục được ra khỏi ***g giam ẩm ướt kia. Dưới ánh dương bắt đầu lên cao, cả người ấm áp dào dạt xuất cung môn.

Khôi phục tự do xong, chuyện đầu tiên đương nhiên là đi gặp người hắn tâm tâm niệm niệm, mặc kệ hoàng thượng có thay đổi tâm ý hay không, hắn có thể lông tóc vô thương từ trong thiên lao đi ra đã là vạn hạnh. Chắc chắn mấy ngày nay người kia trong vương phủ kia cũng không thoải mái hơn mình là mấy, vẫn mau chóng tới hảo hảo động viên thì hơn, miễn cho y lo lắng đến hỏng thân thể ngàn vàng.

Nghĩ đến đây, học sĩ đại nhân hận không thể lập tức bay đến bên người đối phương.

Xa xa nhìn thấy An Bình vương phủ, Mạnh Vân Khanh đột nhiên dừng lại cước bộ, môn khẩu đỏ tươi chói mù mắt hắn.

Hoàng thượng nói những câu nói đó, hắn một chữ đều không có tin, ai tới nói cho hắn biết, hỉ sự này là làm cho ai? Đối tượng Lưu Giản có thể kết hôn rõ ràng chỉ có hắn, cũng chỉ có thể là hắn, nhưng lúc Lưu Giản làm hỉ sự, hắn lại không có mặt?

Cái này không thể nào, tuyệt đối không thể!

Mạnh Vân Khanh không biết sắc mặt mình cỡ nào tái nhợt khó coi, bộ dáng hung hăng kinh động toàn bộ vương phủ, bọn thị vệ thấy thế đều không dám tùy ý cho hắn qua, cũng không có can đảm động thủ, trong vương phủ ai không biết Vương gia cùng vị Mạnh đại nhân này giao tình sâu sắc. Mạnh Vân Khanh dưới cơn thịnh nộ nghiễm nhiên mất vẻ ôn hòa vốn có, đối với mấy thị vệ ngăn cản hắn liền một mực động thủ, hai tròng mắt đỏ ngầu, bên trong tràn ngập tàn nhẫn.

Bọn thị vệ đều bị bộ dáng của học sĩ đại nhân doạ cho khϊếp sợ, huống hồ bọn họ đánh không lại Mạnh Vân Khanh, bởi vậy đồng loạt đều bị đánh bay về phía sau, chung quy vẫn đưa Mạnh Vân Khanh tới trước phòng Vương gia, hắn không chút do dự đá một cái bay phiến cửa dán hai chữ hỉ kia ra ngoài.

Thị vệ không dám bỏ qua phép tắc mà vào theo, đành ở trong sân mặt đối mặt, trơ mắt nhìn theo Mạnh Vân Khanh độc thân xông vào tân phòng của Vương gia.

Nếu như nói An Bình vương phủ môn khẩu đỏ tươi đâm mù hai mắt Mạnh Vân Khanh, vậy giờ khắc này, cảnh hai thân ảnh trên giường giao triển mới chân chính đâm vào tim hắn.

An Bình vương bả vai khoác cẩm bào, ngồi dựa vào ở giường đầu, thần thái mệt mỏi do bị người đánh thức, con ngươi đen láy lướt qua khách không mời mà đến, không sinh khí cũng không giận, y rất bình thản nói: “Bản vương tưởng đang không biết tên nào chán sống mới sáng sớm đã tới quấy rối giấc ngủ của bản vương, nguyên lai là Mạnh đại nhân, xem ra hoàng huynh đã đặc xá ngươi, chúc mừng.”

Mạnh Vân Khanh cười một tiếng, khuôn mặt tuấn tú phủ kín một lớp băng sương, nói: “Hẳn là hạ quan nên chúc mừng Vương gia đi, mấy ngày hạ quan bị nhốt vào thiên lao, không ngờ đã bỏ lỡ hảo sự của

Vương gia.”

Vừa nói vừa đưa mắt hướng tới nữ tử xiêm y khinh bạc trên giường, ánh mắt so với quỷ còn đáng sợ hơn, doạ tiểu thϊếp mới nạp của An Bình vương chết khϊếp, khiến nàng phải núp sau lưng Lưu Giản.

An Bình vương không còn vẻ lạnh lùng, y thương hương tiếc ngọc, bảo hộ ở nữ tử trước người, nói: “Mạnh đại nhân, bản vương có thể không truy cứu ngươi lén xông vào An Bình vương phủ, ngươi có thể tạm thời tránh đi không?”

Tiếng nói vừa dứt, Mạnh Vân Khanh thân ảnh như quỷ đi đến giường trước, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai động tác đem nữ tử trốn sau lưng An Bình vương kéo xuống đất, hét lớn một tiếng: “Cút!”

Mắt phượng trố to sắp nứt, giữa trán đều là dữ tợn tàn bạo, không chỉ doạ nữ tử trên đất, mà cả hai vai An Bình vương cũng không khỏi khẽ run lên.

Một tay nắm lấy tay người khiến hắn tổn thương, cũng là người hắn yêu sâu sắc, người khiến hắn đau đến vô pháp tưởng tượng, cũng chỉ còn cách này mới khiến hắn triệt để chết tâm …

An Bình vương rất nhanh bừng tỉnh, nhận ra được ánh mắt cầu cứu của tiểu thϊếp, hướng Mạnh Vân Khanh trách mắng: “Nơi này là An Bình vương phủ của bản vươn, ai cho phép ngươi làm càn!”

Mạnh Vân Khanh chuyển hướng y câu lên khóe môi, nở nụ cười khiến người ta không rét mà run, giọng nói lành lạnh, uy nghiêm đáng sợ,: “Vương gia, nếu như ngươi không cho nàng đi, hạ quan chỉ sợ sẽ lỡ tay phạm thượng.”

Đường hoàng uy hϊếp, An Bình vương thân là vương gia có quyền lúc này lại để cho học sĩ đại nhân bất kính, có thể nói

y không việc gì phải chịu hắn uy hϊếp, thế nhưng y biết đến Mạnh Vân Khanh đang nổi nóng, rất có khả năng sẽ động tay động chân, mà y tuyệt không thể để cho Mạnh Vân Khanh tái phạm sai lầm, bằng không cứu không nổi hắn.

Trầm ngâm chốc lát, An Bình vương đối tiểu thϊếp trên đất nói: “Ngươi đi ra ngoài trước.”

Tiểu thϊếp kia như được đại xá chạy ra tân phòng, lảo đảo rời đi, nước mắt trên khuôn mặt thanh tú rơi xuống.

Bầu không khí trong phòng khiến người ta hít thở không thông.

Hồi lâu, Mạnh Vân Khanh lên tiếng đánh vỡ im lặng: “Chuyện gì xảy ra?”

Lưu Giản nhẹ nhàng chỉnh lại y bào, chậm rãi ngồi thẳng dậy, không để ý đáp: “Như ngươi nhìn thấy, bản vương hôm qua mới nạp một tiểu thϊếp.”

“Ta không tin…” Một tay Mạnh Vân Khanh bỗng nhiên nắm lấy bả vai của y, ngoài ý muốn sờ thấy bờ gai gầy gò, phẫn nộ biến mất, ngước mắt nhìn vị vương gia có nửa tháng không gặp mà gầy đi trông thấy, tay còn lại xoa nắn ngũ quan càng góc cạnh, một cổ đau xót thay thế cảm xúc phẫn uất, “Sao sắc mặt lại kém như vậy?”

Thân thể

Lưu Giản hơi cứng, phút chốc giãy giãy thoát khỏi vòng tay ấm áp kia.

Mạnh Vân Khanh không ứng phó kịp, càng không ngờ đến y sẽ

đối xử với mình như thế, nhất thời không tự chủ được rút lui hai bước, mắt phượng kinh ngạc mà nhìn y…

“Mạnh đại nhân thỉnh tự trọng.” Lưu Giản trong lòng đau đớn, không dấu vết tóm chặt dưới thân đệm giường, tích góp khí lực đem những lời khẩu thị tâm phi lạnh lùng phun ra: “Chuyện ngươi hại ta còn chưa đủ sao!”

“… Ngươi nói cái gì?” Mạnh Vân Khanh âm thanh nhẹ vô cùng, phảng phất như cái vấn đề này như một giấc mộng giữa ban ngày.

Lưu Giản quay đầu, cật lực làm ra thần sắc oán hận, nói: “Cùng ngươi làm bừa vốn đã chẳng tốt đẹp gì, đằng này ngươi lại còn ồn ào lên cho mọi người cùng biết, ngươi ném mặt mũi mình đi thì kệ ngươi, bản vương không theo đuợc.”

Từng chữ từng câu như lạnh băng như mũi đao đâm vào lòng Mạnh Vân Khanh, đau vô cùng, bất

quá hắn vẫn giữ trụ một tia thanh minh, khàn giọng nói: “Lưu Giản, ngươi chớ có gạt ta, đây tuyệt đối không phải những

ngươi thật lòng muốn nói, ngươi đối với ta làm sao, ta tất nhiên rõ ràng, nếu như ngươi để ý lưu ngôn phỉ ngữ, mấy năm này sao vẫn mặc ta muốn làm gì thì làm? Nhất định là hoàng thượng kêu ngươi nói như thế có đúng hay không? Đúng rồi, nhất định là…”

Lời nói đến phía sau, thanh âm đã giống như đang lẩm bẩm.

“Mạnh Vân Khanh, đến giờ ngươi vẫn không chịu thanh tỉnh hay sao? Nhìn lại cách bài trí của vương phủ này đi, nếu bản vương thật lòng với ngươi thì sao lại nhân lúc ngươi ngồi tù mà nạp thϊếp?”

Mạnh Vân Khanh dùng chút kiên định còn sót lại lắc đầu, trong mắt tràn đầy thâm tình cùng tín nhiệm, nói, ” Ta không tin ngươi sẽ giở mặt vô tình với ta, ngươi làm như vậy tất có nguyên do, ngươi chỉ cần nói một câu, ta liền tin ngươi.”

một câu ta liền tin ngươi.

Những lời này không ngừng vang lên trong lòng Lưu Giản nhưng trên mặt vẫn mảy may không biểu lộ gì, y gắt gao cắn chặt răng, cứng rắn từ trong cổ họng phát ra lời châm biếm, “Trước đây, ngươi là tâm phúc bên cạnh hoàng huynh, bản vương bất quá chỉ là một Vương gia không có thực quyền nên mới cùng ngươi một chỗ, nay ngươi không theo tứ hôn, hoàng huynh đối ngươi cũng không quá tin tưởng, ngươi đã thất sủng, bản vương cần gì phải kế tục ủy khuất bản thân lấy lòng ngươi ….”

“Nói bậy!” Mạnh Vân Khanh đấm một quyền lên trụ giường, chiếc giường lay động, trụ gỗ nứt ra vài khe nhỏ.

Tay hắn

đau, đau sao bằng tim hắn.

Ánh mắt bi thống, kinh

hoàng, không thể tin nhìn người trước mắt như một con người xa lạ

y còn là Vương gia của hắn sao, còn là Lưu Giản của hắn sao?

Lưu Giản hít sâu một hơi, y thiếu chút nữa đã nhịn không được lấy tay ngăn cản tầm mắt của

Mạnh Vân Khanh. Bây giờ y rất sợ, sợ bản thân không chống lại được ánh mắt thâm tình của hắn, y vẫn cố kiềm chế, y không biết lý trí mình có thể vững như vậy, trong lòng thương tâm muốn chết nhưng thể xác giống như ngoại nhân, lãnh tĩnh chứng kiến tất cả.

Thanh âm y có chút mệt mỏi, “Bản vương xuất thân dân gian, trong vương tộc thân phận thấp hèn, hôm nay, tất cả cũng không có thay đổi, mong ngươi niệm tình xưa, thỉnh cầu Mạnh đại nhân giơ cao đánh khẽ, đừng khiến bản vương liên luỵ ngươi nữa.”

Những lời viện cớ này đã được y chuẩn bị tới thuộc làu, nguyên tưởng rằng nói ra miệng rồi thì sẽ không còn cảm giác nhiều lắm, thật ra, làm trò trước mặt Mạnh Vân Khanh như này, tim y cũng đau đớn như bị đao cứa vậy.

” Lưu Giản, đây là suy nghĩ của ngươi sao? Ta đối với ngươi mà nói chỉ là một người để lợi dụng thôi sao?” Mạnh Vân Khanh chưa từ bỏ, tiếp tục dò hỏi.

Đây là cơ hội cuối hắn dành cho y, cơ hội cuối cùng, nếu không quý trọng sẽ không còn nữa ….

Giây lát, Lưu Giản đờ đẫn gật đầu, động tác nhỏ như vậy lại rút sạch toàn bộ khí lực của y, máu trong ngực cuồn cuộn dâng trào, tựa hồ đang bất mãn vì y đi ngược lại chân thực ý nguyện, y cảm nhận được vị tươi ngọt của máu trong khoang miệng, rồi lại vô ý thức nuốt trở vào.

” Ha ha …” Mạnh Vân Khanh bỗng dưng cười to, giấu không được đau thương, hắn nhớ lại những lời hoàng đế đã nói lúc ở thiên lao

“Ngươi cho rằng ngươi hiểu Lưu Giản sao? Trẫm không thấy như vậy. Chắc hẳn ngươi không biết vì sao trong một đêm, mấy trăm người của Tiêu hương các lại táng thân trong biển lửa đúng không? Còn có, đêm hôm đó …”

Có lẽ, hắn chưa bao giờ chân chính lý giải vị An Bình vương gia này,.

” Ta vốn không tin, cũng không thể không tin nữa rồi, ta hỏi ngươi vấn đề cuối cùng, năm đó, ta cùng ngươi lần đầu tiên hoan hảo, ngươi đốt hương thôi tình, cố ý thúc đẩy chuyện tốt đúng không?”

Lời này vừa nói ra, trong lòng Lưu Giản liền hung hăng chấn động, y có hai chuyện tối không muốn để người khác biết được. Thứ nhất là cảnh ngộ hồi y còn nhỏ, thứ hai là chuyện đó. Y không biết vì sao hoàng đế lại phát hiện ra chuyện đó nhưng hắn lại dám đem chuyện này kể cho Mạnh Vân Khanh, thực sự rất đáng hận …

Bất quá, y vô pháp phủ nhận, làm rồi chính là làm rồi, chỉ trách năm đó y quá sốt ruột, hơn nữa mới vừa rời Tiêu hương các không lâu, y chỉ biết dùng biện pháp ti tiện này để lung lạc nhân tâm, đặc biệt Mạnh Vân Khanh lại là người bên cạnh thái tử, đối với y trăm lợi không một hại.

Dụng tâm kín đáo là thật nhưng tình cảm không phải giả, huống hồ mười năm tình thâm, tình cảm sâu sắc trong đó không liên hệ tới động cơ ban đầu, chỉ là bây giờ, y vì biện giải cho mình, chút lập trường cũng không có.

Thấy Lưu Giản không đáp lại, Mạnh Vân Khanh tự giễu nhếch môi, “Được lắm. khi đó ngươi mới có mười ba mười bốn tuổi đã có tâm kế như vậy, chẳng trách mọi người lại xa lánh ngươi.”

Nghĩ lại tình cảnh lúc đó, Lưu Giản không khỏi cười khổ trong lòng. Lúc mới vào cung, là hoàng tử xuất thân bất lương nên bị mọi người nhìn bằng nửa con mắt. Phụ hoàng không bạc đãi y cũng chẳng yêu thích y, dù sao những chuyện đã trải qua, dưới mắt thiên tử tất nhiên vô cùng nhục nhã. Hằng ngày, y đều bị các hoàng tử khác ngầm khi dễ, bên người lại không có ai cho y tố khổ, mãi tới lúc gặp được thư đồng của thái tử, vừa đẹp lại vừa ôn nhu. Đầu tiên, y không có ý định lợi dụng, chỉ là ở trong cung lâu quá, mọi chuyện tự nhiên diễn ra trước mắt, rồi đột nhiên thông suốt xác thực y có chút cảm tình với người này, lợi dụng hắn chút chút chắc không có gì quá đáng lắm?

Khi đó, y còn quá trẻ, sao ngờ rằng sẽ có ngày bọn họ yêu nhau sâu sắc đến mức phạm sai lầm!

“Ngươi….” Thực sự chưa từng thật lòng yêu sao? Hắn muốn thốt những lời này ra nhưng nghĩ tới lúc trước Lưu Giản quyết tuyệt lại không đành lòng nói ra, sợ rằng sẽ khiến bản thân thương tích đầy mình.

Mà thôi, vì y nốt lần cuối.

“Nếu đây là điều ngươi muốn, ta liền cho ngươi, từ nay về sau, Mạnh Vân Khanh ta cùng Lưu Giản ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, đường ai nấy đi.”