Chương 2
Chín năm trướcĐầu xuân, trăm hoa trong ngự hoa viên đua nhau khoe sắc, tràn ngập sức sống, là khoảng thời gian tốt nhất để ngắm hoa. Mà trong đình Lan Ngọc, từ sớm đã có người tới đem hết mỹ cảnh nơi đây thu vào đáy mắt.
Người này niên kỷ không lớn, ước chừng mười bốn, mười lăm, một thân cẩm phục được gia công kĩ càng, mặt mày tuấn tú, tướng mạo mang vài nét trẻ con nhưng đã toát ra được một cổ phong lưu phóng khoáng của thư sinh, khiến người khác vừa nhìn liền nhịn không được phải tán thưởng.
Có thể ở trong ra ra vào vào, nếu không phải là hoàng thân quốc thích thì chính là dòng dõi quý tộc, thiếu niên này cũng không ngoại lệ. Tổ tiên hắn có công khai quốc, phụ thân là nội các thủ phụ mà bản thân hắn vì thông minh từ nhỏ nên được tuyển vào cung làm thư đồng, hầu hạ thái tử. Mặc dù tuổi hắn không lớn nhưng hễ nhắc tới ba chữ “Mạnh Vân Khanh” ai cũng phải nể hắn ba phần.
Lúc này, Mạnh Vân Khanh phượng mâu khẽ hép hờ, nhìn qua dường như đang hưởng thụ gió xuân nhẹ nhàng thổi qua mặt, kì thực trong lòng hắn đang chán muốn chết. Hôm nay sau khi kết thúc việc học, hắc được thái tử mời đến ngự hoa viên ngắm hoa, trên đường đi thái tử bất ngờ có việc, tạm thời lưu hắn lại, một mình cô độc thưởng trà. Qua một lúc lâu, cảnh xuân rực rỡ không còn thi vị như ban đầu nữa, ngược lại, không khí xuân sắc lại khiến cho người ta cảm thấy muốn gục đầu vào bàn mà ngủ.
Bất quá, Mạnh Vân Khanh vẫn còn ý thức được thân phận mình chỉ là thư đồng của thái tử, nào dám tuỳ ý mà ngồi ngủ gật trong ngự hoa viên chứ, đành tĩnh tâm lại cho tinh thần phấn chấn hơn.
Người mà thái tử lưu lại để hầu hạ Mạnh Vân Khanh thấy hắn vừa bước ra khỏi đình viện liền theo bản năng bám đuôi, bản thân Mạnh Vân Khanh không muốn đi tới đâu cũng kè kè cái đuôi bên cạnh, kêu người kia ở đó đợi mệnh, nói rằng mình đi dạo một lát rồi sẽ quay trở lại.
Cái ngự hoa viên này, Mạnh Vân Khanh đã dạo qua không biết bao nhiêu lần nên cho dù ngay cả không có người nào dẫn đường thì hắn vẫn có thể dễ dàng đi xuyên qua, chưa từng lạc nhưng lúc này, không hiểu sao hắn mơ mơ hồ hồ đi một hồi, bất tri bất giác đã đi từ đình viện phía đông sang tận hành lang phía tây.
Nếu như thái tử trở về phải đợi hắn, hắn
sẽ phải chịu tội mất.
Mạnh Vân Khanh vỗ trán, có chút tự trách tại sao mình thiếu thông minh như vậy, hắn định trở lại đường cũ, vừa mới xoay người liền vô tình đảo mắt qua một thân ảnh trên hành lang, nhìn phục sức, chắc chắn là một vị hoàng tử. Hắn tự nhận bản thân đối với mấy vị huynh đệ tỷ muội của thái tử đều thập phần quen thuộc nhưng đối phương lại dựa người vào lan can, chỉ lộ ra mỗi bóng lưng nên nhất thời hắn không thể nhận ra đây rốt cục là vị hoàng tử nào.
Kỳ quái, Mạnh Vân Khanh thầm nghĩ, lẽ nào bản thân hắn đã vô dụng rồi sao, ngay cả một người cũng nhận không ra?
Lòng hiếu kì thúc đẩy hắn tới gần vị hoàng tử kia, cung kính hành lễ, “Mạnh Vân Khanh bái kiến điện hạ.”
Vai đối phương hơi run lên, hình như là bị kinh hách, y chậm rãi quay đầu lại, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn diện vô biểu tình.
Mạnh Vân Khanh hơi bất ngờ, tiểu hoàng tử này còn nhỏ tuổi hơn cả hắn, khuôn mặt trẻ con bất quá tuyệt đối không có nửa phần ngây thơ, không những thế, giữa trán còn nhăn lại, lộ ra vẻ uể oải tang thương của người trưởng thành.
Đột nhiên, Mạnh Vân Khanh nhớ ra lý do vì sao hắn chưa từng gặp qua vị hoàng tử này. Hơn một năm trước, đương kim hoàng thượng có đón một vị hoàng tử lưu lạc mười năm ở dân gian về cung, rồi tuyên bố với mọi người rằng hoàng tử tính tình thuần lương, không màng thế sự cho nên để tránh bị mấy người có dã tâm hãm hại, y sẽ sống trong thâm cung, không liên quan đến chuyện triều chính.
Nghĩ vậy, vị tiểu hoàng tử trước mặt đích thị là hoàng tử nhân gian rồi, không thể sai được, Mạnh Vân Khanh thử hỏi, “Thập tam hoàng tử?”
“Ừ.” Tiểu hoàng tử Lưu Giản mặc dù có trả lời hắn một tiếng, ánh mắt vẫn rơi trên mặt hồ trước mặt. Nhưng cách nhìn y một chút không giống như các hoàng tử khác, không trịch thượng nhìn người khác từ trên cao xuống, ngược lại, cách y nhìn có chút khó diễn tả.
Mạnh Vân Khanh đối với vị hoàng tử nhân gian này rất có hảo cảm, dùng nụ cười bình dị, gần gũi, thêm một phần thân thiết, nói, “Điện hạ như thế nào lại ở đây một mình, còn không mang theo người hầu?”
Tiểu hoàng tử hơi cong môi, cử chỉ thập phần câu nệ.
Thấy vậy, Mạnh Vân Khanh phượng mâu vừa chuyển, trong ngực hiện lên một chủ ý, “Điện mới từ dân gian tới, sợ là còn chưa thích nghi với lễ nghi trong cung, nếu không ngại có thể kêu Vân Khanh một tiếng “Vân ca ca”, thế nào hả?”
Tiểu hoàng tử còn chưa có hoàn toàn phát triển hết, bất quá vẫn có thể nhìn ra hình bóng
một thiếu niên thanh tú, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan không quá tinh xảo,
nổi bật
nhất là đôi mắt,
đen bóng đến kinh người. Y nghe Mạnh Vân Khanh nói xong liền mở to hai mắt, hai con ngươi
đen
khảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn rực rỡ như đôi bảo thạch.
Từ khi y vào cung tới nay, ai cũng yêu cầu y phải tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt, thời thời khắc khắc nhắc nhở y bây giờ không giống lúc trước nữa, đặc biệt
là vị phụ thân cao cao tại thượng của y, cho dù huyết mạch tương liên vẫn đối xửa lãnh đạm với y, mà cái người trước mắt, lần đầu gặp y nhưng lại khoan dung, ôn nhu với y như vậy, không khỏi khiến y kinh ngạc, đồng thời cũng muốn thân cận với người đó hơn.
Ngay lúc Lưu Giản muốn đáp lại, y bỗng nhớ tới dung mạo không nổi giận mà vẫn uy nghiêm của phụ hoàng, lời nghiêm khắc răn dạy của người vẫn còn văng vẳng bên tai, khiến cho thân thể y chấn động,
bừng tình nhìn Mạnh Vân Khanh rồi xoay người chạy.
“Chờ …” Nhìn tiểu hoàng tử lủi đi nhanh như thỏ, Mạnh Vân Khanh cho rằng đã doạ y sợ rồi, hắn sờ mũi, thất bại cười cười, bất đắc dĩ chán nản rời đi.
Có
lần nâng cốc chúc mừng thái tử, Mạnh Vân Khanh lơ đãng nhắc tới thập tam hoàng tử, thái tử liền thuận miệng nói cho hắn biết một vài chuyện.
Nguyên lai, mẫu thân của thập tam hoàng tử là hồng bài của một kỹ viện, trong lúc hoàng thượng cải trang đi vi hành, hai người đã có một đoạn nhân duyên ngắn ngủi. Sau khi hoàng thượng rời đi, người con gái si tình đó vẫn còn nhớ kĩ tình lang đã hứa sẽ tới đón mình nên cho dù có thai vẫn không có phá bỏ, đáng tiếc hài tử mới sinh ra không lâu, nàng liền hương tiêu ngọc vẫn, chỉ cấp lại cho hài tử tín vật của hai người họ một lệnh bài bạch ngọc, thập tam hoàng tử dựa vào vật đó để khôi phục thân phận.
Mạnh Vân Khanh yên lặng nghe, trong ngực không ngừng suy nghĩ, tiểu hoàng tử không cha không mẹ, phải lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, nhất định đã nếm không ít đau khổ, thảo nào vừa thấy người lạ đã vội vàng bỏ chạy, lần sau nếu như còn gặp lại y thì tuyệt không được khiến y sợ hãi nữa … Tiện đà phiền muộn, hắn cũng cảm thán, không lẽ bản thân hắn lớn lên giống người xấu như vậy sao?
Nói đến cũng khéo, nửa tháng sau, Mạnh Vân Khanh tại chỗ cũ “Ngẫu ngộ” Lưu Giản, lần này hắn nhanh tay lẹ mắt chặn Lưu Giản lại, dở khóc dở cười hỏi, “Điện hạ, ngươi vì sao vừa thấy ta liền bỏ chạy?”
Vóc người Lưu Giản so với hài tử cùng tuổi tuy có lớn hơn thì vẫn chỉ là một hài tử mười ba tuổi, trước mặt một người lớn tuổi hơn tất nhiên giãy dụa không ra, hơn nữa y quên mất thân phận hiển quý của mình, bị người ta nắm như vậy liền trừng mắt nhìn đối phương, không thèm nói một lời.
Mạnh Vân Khanh không biết lấy đâu ra thêm một lá gan, cư nhiên dám phạm thượng, công khai trêu trọc tiểu hoàng tử, “Vân ca ca lớn lên có mặt mũi hung dữ lắm sao, càng không phải là người xấu, ngươi sợ cái gì?”
Nói xong, khuôn mặt tuấn tú, lão luyện liền kế sát khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Giản.
“Không ….” Lưu Giản vô thức phủ nhận, mới phun ra một chữ lại nhanh chóng cắn chặt hai hàm răng trắng tuyết lại.
Ảo não, tiểu hoàng tử không đáng yêu chút nào hết, Mạnh Vân Khanh cười vui vẻ, từ trong tay áo lấy ra một bọc giấy, nói, “Vân ca ca mời ngươi ăn hoa quế tô đường có được không?”
Lưu Giản nóng nảy nửa ngày mới ý thức được thân phận của mình, thuận miệng thốt lên
“Lớn mật!”
Y miễn cưỡng ra uy như vậy, không chỉ không doạ sợ được tên thư đồng thái tử to gan lớn mật kia, ngược lại còn bị tên kia nắm tay, dắt tới bên lan can, ngồi xuống y bị đối phương ôm ở trên đùi, vừa mở miệng liền được đút một khối tô đường ngọt ngào.
“Ăn ngon không?” Mạnh Vân Khanh cười hỏi.
Lưu Giản nói không ra lời, không chỉ bởi vì miệng bị lấp đầy mà còn bởi vì ánh mắt tha thiết chờ đợi của Mạnh Vân Khanh, y quay đầu, nhẹ nhàng gật đầu.
Rất ngọt, rất rất ngọt.
“Vậy thì lần sau nhìn thấy ta đừng có chạy nữa?” Mạnh Vân Khanh uy y thêm một miếng, hành vi không có nửa phần phong thái của một thư đồng nên có mà quả thực chính là gian thương đang dụ dỗ trẻ nhỏ.
Ăn đồ của người khác thì miệng sẽ mềm, Lưu Giản do dự, một lát mới nói, ” Phụ hoàng không cho ta tùy tiện thân thiết với người lạ.”
“Ta không phải là người lạ, ta là thư đồng của thái tử ….” Suy nghĩ một chút, Mạnh Vân Khanh đổi cách nói khác cho phổ thông hơn, “Chính là đồng môn của huynh trưởng ngươi, bồi hắn học tập.”
Nghe vậy, hai mắt Lưu Giản sáng ngời, nói, “Vậy … vậy ngươi có thể cùng ta học tập không?”
Tuy rằng bên người không thiếu người hầu kẻ hạ nhưng y rất ít khi được tiếp xúc với ngoại nhân, suốt ngày gặp mặt mấy vị tiên sinh lớn tuổi, vừa nghe hoàng huynh có người bồi đọc sách, y tự nhiên cũng muốn có một người như vậy nếu như là cái vị “Vân ca ca” này thì càng tốt.
“Cái này …” Trong đầu Mạnh Vân Khanh đang nhanh chóng tính toán, hắn thân là thư đồng của thái tử, trừ phi tiểu hoàng tử cùng thái y học chung một thầy bằng không hắn sẽ không có khả năng bồi y, mà thầy của thái tử thái phó đại nhân có tiêu chuẩn rất cao, tiểu hoàng tử có xuất thân từ nhân gian, ở hậu cung không có mẫu phi giúp đỡ, sợ rằng thái phó đại nhân sẽ không chịu thu y làm đồ đệ.
Nghĩ tới
tiểu hoàng tử lại phải ở trong thâm cung cô độc, không có ai làm hậu thuẫn, thực sự rất đáng thương cảm, hắn không thể không đau lòng.
Lưu Giản tuy không quá rõ ràng tất cả các quy tắc trong cung nhưng y không ngốc, nhìn mặt Mạnh Vân Khanh lộ ra vẻ khó xử, y biết bản thân vừa nói ra mấy lời ngu ngốc rồi, trong lòng có chút mất mát.
Mạnh Vân Khanh xác thực lực bất tòng tâm, bèn lấy lòng, cầm một khối tô đường uy y nhưng tiểu hoàng tử lắc đầu, đẩy tay hắn ra.
“Ta cần phải trở về.” Mỗi ngày, y sở dĩ có thể ra ngoài tự do hoạt động là do cầu xin mãi phụ hoàng mới chấp nhận, bất quá, hết giờ thì phải về tẩm cung nếu không sẽ có người tới tìm.
Mạnh Vân Khanh đem số tô đường còn lại gói cẩn thận, đặt trong tay Lưu Giản, nói, “Ngày mai, ta ở đây chờ ngươi.”
Lưu Giản từ chối cho ý kiến bước đi.
Hôm sau, Lưu Giản cố ý kéo dài thời gian, chậm chạp đi tới, y tưởng mình không đáp ứng, Mạnh Vân Khanh sẽ không đợi, có thể đã sớm đi mất.
Y bước tới hành lang, thấy Mạnh Vân Khanh vẫn đang đợi mình, ngoài mặt không biểu thị gì nhiều bất quá
trong lòng đang trộm vui.
Thân phận Lưu Giản có chút đặc thù nên hai người cứ lén lút gặp gỡ
nhau, được non nửa năm. Dù sao hoàng cung vốn là chốn thị phi, rất nhanh liền có những lời đồn đãi, bên Lưu Giản thì không mấy ai bàn tới mà mũi dùi dư luận chủ yếu nhắm vào Mạnh Vân Khanh.
Giấy không gói được lửa, lúc thái tử hỏi, Mạnh Vân Khanh thản nhiên báo cáo, chỉ nói thập tam hoàng tử đến từ dân gian, hắn lại rất hiếu kì mấy chuyện chốn nhân gian nên gặp nhau có nói chuyện mấy câu, sau lại thấy thập tam hoàng tử thuần hậu nên muốn kết giao một chút.
Thái tử cùng Mạnh Vân Khanh có thể được coi là thanh mai trúc mã, hoàng cung lớn như vậy, nói thật ra tối thân cận nhất không phải là anh em chung chuyết thống, mà là thư đồng bồi hắn từ nhỏ tới lớn. Hắn thật tình coi Mạnh Vân Khanh là tri kỷ, nếu không có Mạnh Vân Khanh
trung thànhthì mười ba hoàng đệ không được sủng ái kia sẽ lợi dụng Mạnh Vân Khanh, chuyện này vẫn luôn khiến hắn suy nghĩ tới, chỉ có điều, bất luận hắn có cỡ nào tín nhiệm Mạnh Vân Khanh đi chăng nữa thì thân là thư đồng mà lại lén đi lại thân mật cùng một vị hoàng tử khác, đây không phải là cấp cho mấy kẻ dụng tâm kín đáo kia có thóp mà nắm sao?
Sự lo lắng của thái tử, trong lòng Mạnh Vân Khanh tất nhiên rất rõ nhưng mà khôn khéo như hắn, cuối cùng vẫn phải đối mặt lựa chọn, khuôn mặt của tiểu hoàng tử dần hiện lên trong đầu hắn, muốn nhìn thấy đôi mắt đen láy đó lặng lẽ toát ra sự vui thích, muốn nhìn bộ dáng nhíu mày khổ não của y khi bị hắn trêu chọc, muốn nhìn y dưới sự hướng dẫn của mình mà chăm chú vẽ tranh,… Bất tri bất giác, tiểu thiếu niên tên Lưu Giản đã lưu thật sâu trong tâm trí hắn.
Cho tới giờ, hắn
muốn
dùng chiêu độc cuối cùng, thuyết phục thái tử cho Lưu Giản về phe mình, cứ như vậy có thể bảo hộ Lưu Giản sinh tồn ở trong cung mà hắn cùng Lưu Giản sẽ danh chính ngôn thuận mà gặp gỡ nhau.
Mạnh Vân Khanh phát huy sự nhanh trí của mình, lưu loát nói ra ý nguyện rồi tại chỗ quỳ gối trước mặt thái tử thỉnh nguyện.
Thái tử trầm ngâm chốc lát, suy tư về đề nghị vừa rồi của Mạnh Vân Khanh, nhiều đồng minh so với ngồi đoán xem ai là địch thì tốt hơn nhiều.
Lúc thái tử ân chuẩn, Mạnh Vân Khanh vừa tạ ân vừa sợ đến lạnh cả lưng, cả người đầy mồ hôi lạnh,
đề cử
một người không có quyền không có thế như tiểu hoàng tử cũng chính là hắn đã đánh cược cả bản thân mình vào đó …
Từ nay về sau, Mạnh Vân Khanh cùng Lưu Giản đều là người phía thái tử, hai người cùng vào cùng ra, không có nói huyên thuyên mà hoàng thượng biết được người Lưu Giản mới nhận thức là Mạnh Vân Khanh hiền tài, ngay từ đầu đã không có ý định ngăn trở.
Qua chuyện này, Lưu Giản không còn là một tiểu hoàng tử không có tiếng tăm gì trong cung nữa nhưng y vẫn như trước, rất ít giao du với bên ngoài, gặp người thì nói chuyện, thập tam hoàng tử trong mắt mọi người vẫn luôn lạnh như băng, chưa bao giờ cười, một người phi thường khó gần, lời này một truyền mười, mười truyền tới trăm, lúc truyền tới tai thư đồng thái tử, hắn chỉ ung dung cười cười.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tiểu hoàng tử Lưu Giản lúc này đang nhu thuận ngồi trên đùi thư đồng thái tử, bị hắn nắm lấy tay, từng nét một, giúp y luyện chữ.
Xuân qua đông tới, gần cuối năm, Mạnh Vân Khanh nghênh đón sinh nhật mười sáu tuổi, thái tử cố ý vì hắn mà tổ chức một tiệc chúc mừng trong cung, ăn uống linh đình, tàn tiệc, Mạnh Vân Khanh đã khá say, hắn vẫn còn nhơ rõ Lưu Giản có gọi hắn qua để làm gì đó, nênbắt đầu loạng choạng đi tới tẩm cung của thập tam hoàng tử.
” Giản nhi, Vân ca ca tới rồi.”
Hắn ở ngoài cửa hô lớn một tiếng, doạ Lưu Giản sợ hãi một trận, y vội vàng chạy tới che miệng hắn, xưng hô thân mật như này, nếu để người khác nghe được, chỉ sợ vị thư đồng thái tử này sẽ bị giáng tội bất kính. Cũng may mấy người dìu hắn tới đều bị Lưu Giản đuổi đi hết, không quá lộ liễu.
Mạnh Vân Khanh say rượu, tựa ở bên cạnh bàn, dựng thẳng một tay chống đầu, cười mãi không ngừng. Lưu Giản nhìn nửa ngày vẫn không biết hắn cười cái gì, kêu hắn uống thuốc giải rượu cũng không nghe, không thể làm gì khác hơn nắm lấy chóp mũi thanh tú của hắn khiến hắn nghẹn khí.
“Khụ khụ!” Mạnh Vân Khanh ho khan, Lưu Giản giúp hắn xoa lưng thuận, một hồi lâu mới ngừng lại, người cũng thanh tỉnh một ít, hắn cười nói, “Hôm nay Vân ca ca làm sinh nhật, Giản nhi định tặng gì cho ta đây?”
Lưu Giản không nói, xoay người lấy một đồ vật rồi giấu ở phía sau, nói, “Ta giống thái tử hoàng huynh cấp ngươi cái gì kỳ trân bảo bối nhưng ta biết ngươi thích《 Lan đình tự》 của Vương Hi Chi.”
Dứt lời, vươn tay ra, đưa lễ vật tự tay y làm ra trước mặt Mạnh Vân Khanh.
Mạnh Vân Khanh tiếp nhận, nhìn qua, đúng là Lưu Giản
mô phỏng lại
《Lan đình tự》. Trước đây, Lưu Giản không biết viết thư pháp, chỉ mới bắt đầu học gần đây. Bút pháp của Vương Hi Chi đối với y mà nói thập phần khó khăn bất quá nét chữ trên tay hắn thực sự rất đẹp, có thể thấy được đã tốn không ít công sức.
Vừa nghĩ tới tiểu hoàng tử vì muốn hắn vui mà cầm bút lên mô phỏng lại, Mạnh Vân Khanh cảm thấy trong lòng nóng lên, nhịn không được kéo Lưu Giản tới trước ngực, ma xui quỷ khiến hôn một cái lên mặt y, nói,”Đây là lễ vật trân quý nhất mà Vân ca ca nhận được.”
Trong nháy mắt, Lưu Giản nghẹn lời, si ngốc sờ qua nơi bị hôn, hai gò má đỏ dần lên, không đợi y lên tiếng chất vấn vì sao hắn lại có hành động đường đột như vậy, người nhận được lễ vật đã vui vẻ chìm vào giấc mộng.
Rơi vào đường cùng, Lưu Giản đành bất đắc dĩ đem người nào đó đặt lên giường mình nhưng người say rượu hoàn toàn không hợp tác, hại y phải dùng sức chín trâu hai hổ mới lôi được vị thư đồng say mèm kia từ bàn lên đến giường.
Giúp Mạnh Vân Khanh cởϊ áσ, thoát giày, dường như là chuyện hết sức bình thường, thập tam hoàng tử thân phận tôn quý chẳng bao giờ nghĩ tới sẽ làm những chuyện này cho người khác.
Cuối cùng, tiểu hoàng tử đứng trước giường cắn cắn môi rồi bò lên giường, chậm rãi lui vào phía trong, nhắm mắt lại …. Hồi lâu, y vẫn không có ngủ được, hai mắt đen láy mở to, lông mi run rẩy, nhịn không được len lén quan sát người nằm bên cạnh.
Khuôn mặt bạch ngọc của Mạnh Vân Khanh vì say rượu nên nhiễm một tầng hồng hồng, lông mi dày và rậm khép thành một hàng, chiếc mũi thẳng tắp, bờ môi khẽ mở, phun ra những luồng khí tức nóng rực.
Sao có thể dễ nhìn như vậy chứ?
Lưu Giản kìm lòng không đậu vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào da thịt nhẵn nhụi, trắng nõn, rồi lại cuống quít thu hồi.
Đang lúc thấp thỏm không yên, y nghe thấy Mạnh Vân Khanh lầm bầm nói gì đó, Lưu Giản sợ đến mức không giám thở mạnh. Sau đó y bị một cánh tay quét ngang qua, ôm lấy, mùi rượu cùng khí tức đặc biệt của Mạnh Vân Khanh phả vào mặt khiến Lưu Giản choáng váng một hồi mới tỉnh táo được. Phát giác Mạnh Vân Khanh đã xoay người vào bên trong, cánh tay không an phận vây quanh người y, hai người tạo thành một tư thế quá đỗi thân mật.
Thân thể Lưu Giản cứng ngắc, khẩn trương, tim đập gia tốc, điên cuồng đến mức hắn thấy ***g ngực có chút đau đớn. Lúc này, y đang dựa vào trước ngực Mạnh Vân Khanh, trong mũi đều nồng nặc khí tức của đối phương, chỉ chốc lát, hai con mắt y dần mất đi sự trong suốt, hiện lên một tầng hơi nước mê ly.
Run run hai tay, Lưu Giản cố sức cắn môi dưới, tay lần xuống dò tìm hạ thể, hai đùi khép chặt, không để lộ một khe hở nào, hiển nhiên là đang cố kiềm chế.
Y bất động hé miệng thở dốc càng khiến cho khí tức thuộc về người kia mạnh mẽ tiến vào xoang mũi, tiến nhập trong cơ thể, dẫn phát thứ ham muốn khó nói.
Tư thế như này, nếu bị người thầm mến phát hiện …. Lưu Giản căn bản vô pháp tưởng tượng ra cảnh tượng đau đớn khi đó, nhịn không được hung hăng phỉ nhổ thân thể *** loạn của chính bản thân mình.
Cảm thấy thẹn kinh khủng cùng bất lực nhưng càng như vậy, thân thể lại càng vô pháp ức chế động dục, giọt nước mắt xẹt qua nơi khóe mắt, tiểu hoàng tử cuối cùng đã minh bạch, nhiều năm gắn bó như vậy đã khiến tâm hồn cùng thể xác y trở nên bất bình thường rồi.
Y không thuần khiết giống như trong suy nghĩ của Mạnh Vân Khanh. Từ năm tám tuổi, y đã bị lôi ra từ nhà bếp, mỗi ngày mỗi đêm y đều phải học tập mấy thủ đoạn hạ lưu, chính là làm sao hầu hạ khố hạ của nam nhân, bốn năm thôi đã triệt để biến y từ một đứa nhỏ không biết gì đến chuyện tình sự trở thành một nam quan thấp hèn, chỉ biết đối nam nhân động tình. Nguyên tưởng rằng ác mộng này đã là quá khứ, ai ngờ, quen biết Mạnh Vân Khanh một thời gian, y bất tri bất giác đã động tâm …
Điều này làm sao có thể được! Lưu Giản trong lòng hoảng sợ không ngừng bịt lỗ tai mình lại, chửi bản thân không biết xấu hổ, trước đây hầu hạ nam nhân chẳng qua do hoàn cảnh bức bách, số phận bắt buộc, mà y thân là con trai của thiên tử, lại có tâm tư dơ bẩn như một kĩ nữ?
Huống chi Mạnh Vân Khanh là nhân vật như thế nào chứ, một thế gia công tử, phong thần tuấn tú, thiện lương ôn nhu, trong mắt hắn, y chỉ là hoàng tử, là đệ đệ, không còn gì khác, thứ tình cảm nhơ nhớp này chỉ khiến hắn bị vấy bẩn mà thôi!
Mỗi khi nghĩ tới, Lưu Giản nhất quyết không để lòng mình có dị tâm, mạnh bạo quyết liệt dập tắt đoạn tình cảm này, còn phải dập đến không còn một mảnh, đáng tiếc, cảnh cáo nào cũng chỉ hữu hiệu trong một khoảng thời gian nhất định, mỗi ngày đều xuất hiện trước mặt Mạnh Vân Khanh, y không quản được tâm mình cứ nhất quyết dính lên người hắn.
Tình cảm ngu muội tích lũy tháng ngày dần dần tới tình trạng không thể vãn hồi, không chỉ có tâm động mà thân thể mẫn cảm bị điều giáo quá cũng khát vọng không kém. Ban ngày không dám để người kia phát hiện ra, chỉ có thể ban đêm lén lút âu yếm thân thể khao khát cùng an ủi tâm linh trống rỗng.
Điều khiến y khó kìm nén nhất chính là người kia đang ngủ trên giường y, nằm ngay bên cạnh y, đắp cùng một chăn, truyền hơi ấm cho nhau, này không phải tâm viên ý mã sao, *** liền phát sinh.
Người điều giáo y cho tới bây giờ chỉ dạy y phóng túng ***, những hành vi phóng đãng chứ không chỉ cho y cách kiềm chế. Nên giờ đây, cho dù y có muốn nhẫn cũng nhẫn không được, nhịn đến cắn chặt hai môi, mùi máu toả ra, đánh thẳng vào đầu y, khiến y hoảng hoảng hốt hốt, nắm lấy hạ thể đã bắt đầu chảy nước, bắt đầu nhu lộng.
Chỉ cần một lát thôi là ổn rồi, Lưu Giản cảm thấy may mắn đối phương đã ngủ say như chết nên không thể phát hiện ra hành động của y. Tạm yên tâm thoải mái bộ lộng hạ bộ, y ngưỡng cao cằm, tham lam hít lấy vị đạo thuộc về Mạnh Vân Khanh.