Quyển 1 - Chương 48: Mặt đỏ mặt đen
Không chỉ có Quảng Đan Tùng sửng sốt, ngay cả bọn Nghiêm bộ đầu, Thạch Bân đều trợn tròn mắt, chỉ nghe Đoàn Phi quát khẽ:-A Bân, còn không cởi trói cho Quảng đại hiệp?
Thạch Bân ngẩn người, cười ha ha nói:
-Phi ca, cái này!
Đoàn Phi túm lấy chìa khóa trong tay gã, đi vào buồng giam, đến sau lưng Quảng Đan Tùng. Đầu tiên cởi bỏ xiềng xích ở hai chân Quảng Đan Tùng, sau đó cởi hoàn toàn dây trói trên người Quảng Đan Tùng. Quảng Đan Tùng không dám tin, xoa xoa tay nói:
-Đoàn đại nhân, ngài đây là...
-Ngươi không phải là hung thủ.
Đoàn Phi khẳng định ngắn gọn, khiến Quảng Đan Tùng chốc lát đã ươn ướt mắt.
-A Phi, đây là chuyện gì?
Nghiêm bộ đầu lấy làm lạ hỏi.
-Quảng đại hiệp không là hung thủ.
Đoàn Phi nói:
-Tuy rằng ta có nghi ngờ Quảng đại hiệp, nhưng vẫn luôn có nghi vấn bao trùm không thể cởi bỏ. Mãi đến vừa rồi ta mới đột nhiên thông suốt. Vết máu trên người Quảng đại hiệp không phải là bị phun tung tóe lên. Máu phun tốc độ cao, vết máu sẽ không lớn lắm, hơn nữa tuyệt đối sẽ không có nhỏ giọt một như vậy. Quảng đại hiệp hoặc là trong lúc vô ý dính vào vết máu, hoặc chính là bị hãm hại.
Quảng Đan Tùng đã trải qua một lần biến cố như vậy, tâm tình có những thay đổi, ít nhất tạm thời như thế, gã cảm kích bật thốt lên lời:
-Đại nhân minh xét, ta tuyệt đối là bị hãm hại, hơn nữa người hại ta là một số người vừa bị mang đến chỗ Vương gia. Hôm nay ta chưa từng tiếp cận một cao thủ khác, người thấp một bậc tuyệt đối không thể làm được.
Đoàn Phi gật đầu nói:
-Đúng vậy. Kẻ hãm hại ngươi là một trong 14 người kia. Một vết máu kia còn rất mới, phải là sau khi các ngươi hội họp bị kẻ nào đó thừa dịp lộn xộn mà vẫy lên.
Nghiêm bộ đầu lạnh giọng nói:
-Vậy chẳng lẽ hung thủ là một trong 14 người đó?
Đoàn Phi khẳng định nói:
-Trừ phi Quảng đại hiệp có thù oán khác với bọn chúng, nếu không thì đại thể là như vậy.
Quảng Đan Tùng nói:
-Không có! Ta từng vài lần gặp mặt Hoắc Ngọc Lãng, trên cơ bản có thể coi là bằng hữu. Còn những người khác trước đây vốn không quen biết, tuyệt không thù hận gì.
Thạch Bân nói:
-Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Bắt hết bọn họ lại, thẩm vấn từng tên một, không phải có thể bắt được hung thủ sao?
Đoàn Phi quả quyết nói:
-Không được. Một đám bọn họ lai lịch cũng không nhỏ. Không có chứng cứ rõ ràng, e rằng Thông phán đại nhân đích thân đến cũng không thể động đến bọn họ. Chúng ta cũng không phải người của Đông xưởng.
Thạch Bân thất vọng nói:
-Vậy không có cách gì ư? Chúng ta chỉ có thời gian bốn ngày.
Đoàn Phi cười rộ lên, nói:
-Chỉ sợ không biết hung thủ trốn ở đâu. Hiện tại đã biết hung thủ đang ở một trong 14 người đó, ta tự nhiên có thế bày kế khiến hắn lộ dấu vết.
Đoàn Phi nhìn Quảng Đan Tùng, nói:
-Chuyện này còn cần Quảng đại hiệp chịu thiệt thòi một chút. Ta đoán không lâu sẽ có người đến thăm hỏi đại hiệp. Đến lúc đõ Quảng đại hiệp có thể rời khỏi nơi này, đến một nơi tốt hơn nghỉ ngơi rồi.
Quảng Đan Tùng gật gật đầu nói:
-Không thành vấn đề. Chỉ cần có thể bắt lấy hung thủ gột oan cho ta, Đoàn đại nhân muốn ta lên núi đao xuống vạc dầu ta đều tuyệt đối không do dự.
Đoàn Phi cười nói:
-Vậy thì tốt. Nghiêm bộ đầu, mời Quảng đại hiệp mang cho cái cùm bằng gỗ, loại nặng nhất kia. Đợi đến lúc có người vào liền diễn trò cho bọn họ xem.
Sau khi tất cả đã chuẩn bị tốt, người đầu tiên đi vào là Sử tổng bộ, vở kịch này đương nhiên không diễn thành. Đoàn Phi nói cho tổng bộ đại nhân phán đoán và kế hoạch của mình. Sử Vũ Phong không phản đối, để cho kế hoạch của bọn họ cứ thực hiện như cũ. Sau đó kéo Đoàn Phi sang một bên, cau mày nói với hắn:
-A Phi! Ngươi quả thật rất giởi. Chẳng qua là thời gian còn lại của chúng ta không nhiều lắm. Ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần trong mấy ngày bắt được hung thủ?
Đoàn Phi thấp giọng hỏi ngược lại:
-Hải công công không chịu nhả ra sao?
Sử Vũ Phong trầm tĩnh gật đầu. Đoàn Phi nói:
-Trong đầu ta đã có kế hoạch, chẳng qua ta còn chưa hiểu rõ hung thủ, không biết y có thể mắc mưu hay không. Thời gian dù sao cũng rất gấp.
Sử Vũ Phong vỗ vỗ bả vai hắn, nói:
-Ngươi mới đến một ngày đã có thể làm đến đây đã khá tốt rồi. Không cần miễn cưỡng bản thân, cho dù thời gian đến thì vẫn là nghĩ ra cách. Ngươi có kế hoạch gì? Nói cho ta xem.
Đoàn Phi ghé miệng nói vào tai một lúc, Sử bộ đầu có chút băn khoăn, nói:
-Được rồi. Đã không có cách khác nữa rồi. Cứ theo lời ngươi nói mà làm. Tuy nhiên nhất định phải làm sao để người không biết quỷ không hay, nếu không sẽ rất phiền, đến thân ta cũng khó giữ.
Đoàn Phi vỗ ngực cam đoan để an ủi Tổng bộ đại nhân. Hắn nói đến mức cởi bỏ tấm lòng, vui sướиɠ như là hiển nhiên bắt được hung thủ, mới chợt nhớ ra là ở nhà Vương gia cũng chưa ăn được mấy. Vì thế liền sai người đi gọi rượu và thức ăn tới, rời khỏi buồng giam và đi ăn.
Không lâu sau, có người báo lại, Viên Chứng của Thiếu Lâm, Thanh Hư của Võ Đang, Nhạc Ngọc Kỳ của Hoa Sơn đang cùng nhau tới chơi.
Sử bộ đầu trốn không gặp. Đoàn Phi hạ lệnh không được bất kỳ ai tiến vào nha thự. Những thứ này đều được bố trí tốt. Mấy người Viên Chứng đại sư còn tưởng rằng Sử bộ đầu chưa trở về. Nhưng nha thự dẫu sao cũng không lớn bằng huyện nha. Ở ngoài cửa nha thự đều có thể nghe thấy được tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra, mơ hồ có thể biết là tiếng của Quảng Đan Tùng. Viên Chứng đại sư dù kìm chế cũng không nhịn được, trợn mắt tiến vào.
Sau khi bọn họ nhảy vào nhà lao liền thấy một cảnh tượng khiến cho bọn họ nổi giận đùng đùng. Chỉ thấy Đoàn Phi ngồi ở một cái ghế gập, cầm chén sứ chậm rãi uống trà. Mà dụng cụ tra tấn trong tay ba người Nghiêm bộ đầu, Thạch Bân, Quách Uy đang chụm lại thi hành hình phạt kẹp quạt đối với Quảng Đan Tùng. Quảng Đan Tùng hai chân máu tươi đầm đìa, đã đau đớn đến hôn mê bất tỉnh.
-Dừng tay!
Viên Chứng đại sư phát ra một tiếng chấn động như là sư tử gầm. Sau đó ông ta nhìn Đoàn Phi cả giận nói:
-Đoàn đại nhân, đại nhân đã hứa không dụng hình với Quảng thí chủ mà, lẽ nào lại lật lọng?
Đoàn Phi khoát tay chặn lại. Bọn Nghiêm bộ đầu lập tức đưa ra một tấm vải bố che chân Quảng Đan Tùng lại. Đoàn Phi đặt chén trà lên cái bàn nhỏ thấp, sau khi đứng dậy, thản nhiên nói:
-Không sai! Ta đã nói tuyệt nhiên không động đến một cọng tóc gáy của Quảng đại hiệp, có không nói là không sai người khác động thủ không? Nơi này tuy rằng không phải công đường, nhưng quan phủ đang phá án, đại sư còn dám xông đến nghi ngờ bản quan kém cỏi, chỉ sợ không ổn đâu.
Một Viên Chứng đại sư biết kiềm chế cũng bị tức giận đến thân thể hơi run lên. Thanh Hư đạo trưởng không đứng mũi chịu sào, tình hình tốt lên một chút, ông ta cũng cả giận nói:
-Đoàn Phi, không ngờ ngài hai mặt. Ngài không sợ chúng ta đi tố cáo với Sử tổng bộ sao?
-Ha ha!
Đoàn Phi không kiêng nể gì cười ha hả, ngạo nghễ nói:
-Ta là do Thông phán đại nhân phái riêng đến để phá án đấy. Sử tổng bộ cũng không xen được vào việc của ta, các người muốn nói thì nói đi.
-Đoàn Phi, ngươi làm ta thất vọng!
Nhạc Ngọc Kỳ lắc đầu, không dám tin, rồi thất vọng nói:
-Ngươi làm sao lại thay đổi khác với bình thường?
Đoàn Phi hừ một tiếng, nói:
-Quảng Đan Tùng là nghi phạm trước mắt duy nhất. Án gϊếŧ người nặng như vậy là có thể dụng hình. Chỉ có thời gian bốn ngày, mấy người các ngươi chẳng lẽ hy vọng giao Quảng Đan Tùng cho Đông xưởng sao?
-A di đà Phật!
Viên Chứng đại sư cố gắng khống chế được cơn giận của mình, phất tay áo nói:
-Cũng được! Án tử này Thiếu Lâm chúng ta không muốn xen vào nữa. Cáo từ!
-Đứng lại!
Đoàn Phi quát:
-Căn cứ vào phán đoán của bản quan, hung thủ không chỉ một người. Các ngươi hiềm nghi cũng không nhỏ. Nếu người nào không nghe theo sắp xếp trên đường rời đi, rất có khả năng hung thủ là một trong các người. Đại sự nên suy xét kỹ mà làm.
Hai mắt Viên Chứng đại sư chợt lóe lên, trợn trừng nhìn Đoàn Phi. Dù sao ông ta cũng là một trong tam đại đệ tử của Thiếu Lâm tự. Nếu không có gì thay đổi, sớm hay muộn gì cũng được tiếp nhận chức Thiếu lâm chưởng môn, sao một tên Tiểu Bộ khoái lại có thể tùy tiện uy hϊếp?
Chính lúc giương cung bạt kiếm này, Sử bộ đầu vội vàng đi tới, xa xa hét lớn một tiếng:
-Đoàn Phi, ngươi câm miệng cho ta.
Chỉ thấy Sử Vũ Phong bước nhanh vào, chắp tay trước mặt Viên Chứng đại sư nói:
-Đại sư bớt giận, đều là lỗi của ta. Mời đại sư, đạo trưởng và thiếu hiệp đến phòng khách ngồi tạm, ta chắc chắn cho mọi người một giải thích hài lòng.
Viên Chứng đại sư kìm giọng lại, lạng lùng liếc mắt nhìn Đoàn Phi một cái, xoay người đi. Thanh Hư và Nhạc Ngọc Kỳ cũng theo sát mà đi. Ra đến cửa nhà lao, chỉ nghe một tiếng sắc sảo va chạm ở sau lưng vang lên. Sử Vũ Phong giận dữ quát lên:
-Ngươi nghe cho rõ đây! Cho dù Thông Phán đại nhân cho ngươi chỗ dựa, ta cũng muốn giáo huấn ngươi thật tốt.
Không lâu sau, Sử Vũ Phong vẻ mặt áy náy đi vào phòng khách thỉnh tội với Viên Chứng đại sư. Lý do hiển nhiên là nói mình ở chỗ Hải công công có chút chậm trễ, không ngờ Đoàn Phi sau khi mình đi rồi, lại coi trời bằng vung mà làm như vậy.