Quyển 1 - Chương 11: Lại xuất hiện án mạng
- Ui chao.Đoàn Phi rêи ɾỉ một tiếng rồi tỉnh lại, đang mơ mơ màng màng thì có người mang nước đến. Đoàn Phi uống sạch sẽ bát nước thấy tỉnh táo trở lại, phát hiện người đem nước cho hắn uống là Thạch Bân, hắn thuận miệng hỏi:
- Đã là lúc nào? Đây là đâu?
Thạch Bân nói:
- Đây là huyện nha, chỗ huynh ngủ là chỗ của đệ nằm đó, đại ca huynh đã ngủ gần một ngày rồi đó.
- Ồ ta ngủ lâu vậy à!
Đoàn Phi xoa xoa trán, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói:
- Ngủ một ngày? Vụ án Tiền Ngọc Lan chẳng phải đã thẩm qua rồi?
Thạch Bân cười nói:
- Đại ca, huynh hẳn là coi trọng tiểu cô nương người ta rồi, nhưng đáng tiếc là đã muộn. Mẫn đại nhân đã dựa theo cách mà huynh đã nói, hôm qua lúc chúng ta qua trấn Sơn Dương đã làm xong bản án rồi, phạt Kim lão gia 3000 lượng bạc đưa cho con rể, đánh anh ta mười gậy, sau đó khiến cho bố vợ và con rể hoà hợp, chọn ngày tốt để tổ chức tiệc cưới.
- Ồ, vậy là tốt rồi! Ngày hôm qua chúng ta đi trấn Sơn Dương à?
Chứng mất trí nhớ của Đoàn Phi thoáng như lại tái phát, cả kinh bất chợt ngồi dậy, đột nhiên cảm giác trong lòng nặng trịch. Theo bản năng hắn sờ vào túi, vừa sờ vào không ngờ đυ.ng đến một cái túi gì đó. Hắn nghi ngờ và rút ra xem, chỉ thấy đó là một khối bạc được bọc bằng vải bố, nặng trịch, đếm tới đếm lui lại thấy có hơn mười thỏi bạc lớn nhỏ, sợ là có ba mươi mấy lượng.
Thạch Bân cười và giải thích:
- May mà có đại ca liên tiếp phá được hai vụ án thông da^ʍ gϊếŧ người ở Hà phủ và Lưu gia, chúng ta đã được Hà gia tạ lễ rất nhiều. Nghiêm bộ đầu còn đưa chúng ta đến Tống phủ, kỹ viện và những nơi khác kiếm được không ít tiền lệ. Hơn nữa hôm qua còn có bạc từ nhà Lưu Đam, nhà Mã quả phụ và nhà họ Lâm, thu hoạch không nhỏ. Huynh đóng góp nhiều nhất nên được chia phần nhiều, đệ cũng được mấy lượng bạc đấy.
- Tiền lệ?
Đoàn Phi nghi ngờ hỏi, suy nghĩ vẫn còn chút hỗn loạn. Hắn nhớ rõ ràng là lúc uống rượu, bọn người này có nói trước mặt mọi người là đi doạ dẫm, vơ vét tài sản mà, làm sao thành tiền lệ được?
Thạch Bân nói:
- Đúng ạ, bộ khoái như chúng ta đâu có tiền, một năm chỉ nhận được 10 lượng bạc từ triều đình thôi, chúng ta không thu tiền lệ thì vẫn không chết đói à? Trong tiền lệ đó, còn có các danh mục như tiền giày, tiền cơm, tiền khoá ổ khoá, “tiền mở khoá”, vân vân. Nha dịch đang trực mà thăng đường thì có tiền thăng đường, đánh người thì chính người đó phải đưa “tiền trượng”. Nếu nguyên cáo len lén thỉnh cầu để đánh bị cáo, thì sẽ có “tiền đảo trượng”. Trưởng ngục phải thu “tiền vào ngục” và “tiền ra ngục”. Những thứ này đều là tiền lệ, thật ra chúng ta cũng có tiền lệ của chúng ta. Tri huyện lão gia, Tri châu lão gia cũng có tiền lệ, có rất nhiều, thậm chí còn là tiền mà chúng ta tỏ ít lòng hiếu kính với họ đi. Phi ca, huynh không phải quên hết đó chứ? Chuyện huynh hứa làm bộ khoái là không quên đúng không?
Đoàn Phi vỗ vỗ túi bạc, nói:
- Tiểu tử thối, ngươi kết bè với bọn họ, nhân lúc ta uống say gạt ta làm bộ khoái. Xem ở số bạc này, ta tạm tha cho ngươi một lần, sau này không được gạt ta nữa, ha ha. Làm bộ khoái thì làm bộ khoái, chỉ cần lấy được bạc là an tâm thoải mái.
Hắn đem túi bạc giấu vào trong ngực, xuống giường vươn vai một cái, bụng kêu lên ùng ục, Thạch Bân cười nói:
- Đại ca, đệ có chuẩn bị điểm tâm sáng cho huynh nè. Nghiêm bộ đầu dặn dò, chờ sau khi huynh tỉnh dậy, mau chóng ăn sáng rồi thay quần áo sau đó lên phòng điểm danh ký tên.
- Đổi quần áo gì? Không phải nói là ta không cần điểm danh sao?
Đoàn Phi nghi ngờ hỏi.
Thạch Bân cười xoà, nói:
- Haha, thay đồ của bộ khoái đó mà. Bình thường Phi ca không cần điểm danh, nhưng hôm nay Nghiêm bộ đầu vừa đem tên của huynh báo lên, Mẫn đại nhân thấy tên của huynh thì đặc biệt nói huynh tới gặp. Nghiêm bộ đầu đã thay huynh nói mấy câu cho qua chuyện. Huynh đã tỉnh rồi, hay là qua đó xem sao.
- Ừ.
Đoàn Phi rửa mặt, Thạch Bân mang lên một bát cháo trắng và hai miếng bánh mì, Đoàn Phi ăn hai ba cái là sạch sẽ, quệt quệt mồm rồi thay đồng phục bộ khoái, toàn thân màu xanh đen rất phù hợp, hiện ra một người rất có tinh thần.
Đoàn Phi vẫn đang nhìn ngắm bản thân trong bộ trang phục mới, chợt nghe bên ngoài có người hỏi:
- Thạch Bân, Đoàn Phi đã tỉnh lại chưa?
Thạch Bân ngạc nhiên nói:
- Nghiêm bộ đầu, sao ông lại đích thân đến đây?
Nghiêm bộ đầu bỏ bọn nha dịch đi theo đứng ở ngoài, ông liếc nhìn một cái thì nhìn thấy Đoàn Phi, chậc chậc hai tiếng, khen:
- Đoàn Phi, ta quả nhiên không nhìn lầm, bộ dạng này của ngươi thật có thần khí. Đi, ta đưa ngươi đi gặp Mẫn đại nhân, ông ta đã hỏi về ngươi nhiều lần rồi.
Nghiêm bộ đầu đưa Đoàn Phi vào huyện nha ký tên, Mẫn huyện lệnh đang miệt mài làm việc bên đống văn án. Lớn tuổi thị lực không tốt, mắt của ông ta gần như áp sát lên công văn. Nhìn dáng điệu này của Mẫn huyện lệnh, Đoàn Phi không nhịn được sự hả hê, sung sướиɠ. Ai bảo Mẫn huyện lệnh cho người đánh lung tung vào mông hắn, bây giờ mông hắn vẫn còn chưa khỏi hẳn đấy.
- Mẫn đại nhân, Đoàn Phi đến rồi.
Nghiêm bộ đầu bẩm báo. Mẫn huyện lệnh ngẩng đầu lên, liếc nhìn Đoàn Phi một cái, Đoàn Phi vội cung kính tham kiến đại nhân. Mẫn huyện lệnh đánh giá Đoàn Phi từ trên xuống dưới hết nửa ngày, lúc này mới cười cười mà nói:
- Đoàn Phi? Nhìn cũng ra hình dáng tốt, nhưng mà lão gia ta còn chưa tiến cử ngươi vào danh sách ký tên mà, ngươi làm sao lại mặc bộ trang phục này rồi?
Đoàn Phi cười hì hì nói:
- Vâng, Mẫn đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi tiểu nhân sẽ sớm thay đổi triệt để, đại nhân đại lượng, chớ trách chuyện cũ. Nghiêm bộ đầu cho tiểu nhân cơ hội, kính xin đại nhân giúp đỡ.
Nghiêm bộ đầu cũng thay Đoàn Phi nói vài lời hay, Mẫn huyện lệnh nghiêm mặt nói:
- Đoàn Phi, trước đây ngươi là dạng người gì thì tự ngươi biết, ngươi là một trong những nhân vật khiến ta đau đầu nhất dưới phạm vi thống trị của ta. Ở huyện Bảo Ứng tên tuổi của ngươi chỉ sợ còn lớn hơn tên tuổi của bổn lão gia. Bộ khoái mặc dù là tiểu quan lại không phẩm, nhưng đó cũng là đại diện cho hình tượng quan phủ. Tuy rằng Nghiêm bộ đầu đã mạnh mẽ tiến cử, nhưng chỉ có điều…
Nghiêm bộ đầu vừa định mở miệng nói, Đoàn Phi đã lanh lảnh nói:
- Đại nhân, chính là bởi vì tiểu nhân đã trải qua những việc trước đây, tiểu nhân làm bộ khoái mới càng thuận buồm xuôi gió, đảm bảo sự cai trị của đại nhân rất hài hoà, ổn định. Những tên côn đồ, tiểu nhân sẽ xử lí thật tốt, tuyệt đối không để cho bọn họ sinh chuyện.
- Ừ, ta nhớ rõ lời này của ngươi. Nếu xảy ra tình trạng hỗn loạn, lão gia ta sẽ đánh ngươi Đoàn Phi. Ngươi vẫn chưa làm bộ khoái, tin tức này đã truyền khắp huyện Bảo Ứng. Nhìn nhìn, ở đây có hai cái thϊếp mời này của ngươi, lại đưa đến lão gia ta đây mà, cầm đi đi.
Mẫn đại nhân rút ra từ tay áo hai tờ giấy như hai tấm thiệp mời màu hồng đưa cho Đoàn Phi.
Đoàn Phi nhận lấy và nhìn lên, thấy quả nhiên là hai tấm thiệp mời, một tấm là của Hà gia phát, kí tên Hà Sơn Hà Hải, tấm kia là của Kim gia phát, đúng là một tấm thiệp cưới.
Đoàn Phi mở xem tấm thiệp mà Hà gia phát, buột miệng kêu lên:
- Ở riêng?
Nghiêm bộ đầu cười nói:
- Đúng vậy, ta cũng nhận được một tấm thiệp mời. Hà Hùng chết rồi, hai đứa con trai của gã sớm muộn gì cũng phải ở riêng, thời gian quyết định là cũng trong ngày kết thúc đám tang, đó cũng là thoả đáng đấy. Các bậc trưởng bối Hà gia đều còn đây, bọn họ lại xin Mẫn đại nhân và một số nhân vật có máu mặt làm chứng. Hà Hải đã từng là huynh đệ của ngươi, cho nên hắn cũng mời ngươi.
Đoàn Phi gật gật đầu nói:
- Sớm nên phân ra, hy vọng Hà Sơn không quá làm khó Hà Hải. Mẫn đại nhân và Nghiêm bộ đầu nên vì tiểu tử này mà chủ trì công đạo.
Mẫn huyện lệnh chẳng ừ hử gì cả, phất tay cho hai người đi xuống.
Nghiêm bộ đầu mang theo Đoàn Phi đến trước nha môn rồi đi một vòng, đi qua tất cả các công trình chức năng của huyện nha một lần, từ phòng khách, tiền sảnh, phòng giam, phòng công giải, nhà kho, đến đốc bộ sảnh, thậm chí còn dẫn Đoàn Phi đi bái Thổ địa. Cái này khiến Đoàn Phi cảm thấy rất mới mẻ, vì thế rất thành tâm thắp ba nén hương.
Nghiêm bộ đầu còn nói với Đoàn Phi rất nhiều chuyện. Ví dụ như bình thường huyện nha ba ngày cáo trạng một lần, nhưng Mẫn huyện lệnh tinh thần không tốt, cho nên bây giờ huyện Bảo Ứng năm ngày cáo trạng một lần, chính là ngày 5, 10, 15, 20, 25, 30 mỗi tháng, nha môn mở cửa nhận cáo trạng của dân, thời gian còn lại dùng để xử lí những vụ án cũ hay những công vụ khác. Lúc xả cáo trạng thì bọn nha dịch bận một lúc, thời gian còn lại sẽ làm công vụ, giữ trật tự hay đánh bài gì đó. Mà Đoàn Phi thuộc loại chiêu sinh đặc biệt, ngoài những ngày cáo trạng và phát sinh những vụ án mạng ra, bình thường thì hắn có thể hoạt động tự do.
Công việc hằng ngày của bộ khoái còn không ít, cũng may là Đoàn Phi đã có nói trước, nên những việc dông dài phức tạp không cần Đoàn Phi làm nữa, hai ngày nhàn nhã. Đang ở nhà luyện chữ thì Đoàn Phi chợt thấy Nghiêm bộ đầu vội vàng đi tới, trực tiếp nói:
- Lại có án mạng, trong cái miếu thổ địa hoang tàn phát hiện một cỗ thi thể. Mẫn đại nhân phái điển sử Hứa đại nhân đi điều tra án, chúng ta tới đó trước.
Đoàn Phi dừng bút cầm thuỷ hoả côn lên rồi bước đi, vừa đi vừa kinh ngạc nói:
- Là ngôi miếu thổ địa nào?
- Trong thành chỉ có hai cái miếu thổ địa.
Nghiêm bộ đầu liếc nhìn Đoàn Phi. Đoàn Phi trong lòng giật mình, ngôi miếu thổ địa trong huyện nha đương nhiên không thể nào, hiện trường chẳng lẽ ngôi miếu thổ địa là nơi hắn từng cư trú? Khó trách ánh mắt và giọng điệu của Nghiêm bộ đầu có chút quái lạ.